“Dạ Ngưng, theo tôi về nhà đi.”
Không phải áy náy, không phải nhớ thương, Tiếu Vũ Hàm dùng hai tiếng “về nhà” trực tiếp đánh thẳng vào trái tim kiêu ngạo nho nhỏ của Dạ Ngưng. Dạ Ngưng cúi đầu, nước mắt lã chã lã chã tuôn rơi, bàn tay đang nắm ly café bởi vì dùng sức quá mà móng tay trở nên trắng bệch.
Đáng giận mà, Tiếu Vũ Hàm, về nhà? Cô nói về nhà là về sao? Đây là ám chỉ một năm vừa qua này em như thể con chim bay lạc đến nơi này? Ngay cả một câu an ủi cô cũng không muốn sao? Trư Bát Giới người ta cưới vợ còn phải cõng đấy, cô dỗ cũng không chịu dỗ mà đã muốn em đi theo cô. Coi em là ô sin mà cô trả tiền mướn chắc?
Tiếu Vũ Hàm vẫn thực khẩn trương, nói thế nào thì cũng là cô đưa ra yêu cầu chia tay mà không có lý do gì trước, đối diện với Dạ Ngưng ít nhiều cũng có chút lo lắng không thôi, giờ nhìn thấy Dạ Ngưng khóc, liền bối rối đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy từ chiếc hộp cạnh đó, đi đến bên Dạ Ngưng.
Mặc dù Dạ Ngưng khóc, nhưng khóc rất phong cách, hai tay che khuất mặt, thành trạng thái “ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa”, xuyên qua kẽ ngón tay mảnh khảnh nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, nhìn thấy cô rút giấy ăn ra, liền cắn cắn môi. Xấu xa, cuối cùng cũng biết an ủi người ta sao? Muốn lau đi những giọt nước mắt yếu đuối trên mặt người ta?
Tiếu Vũ Hàm chậm rãi đi đến bên cạnh Dạ Ngưng, sắc mặt ngưng trọng, bộ dáng rối rắm, do dự thật lâu, nhỏ giọng nói: “A…này, lau đi.”
“……” Dạ Ngưng hoàn toàn hết chỗ nói, ngửa đầu cắn răng oán hận liếc Tiếu Vũ Hàm, được lắm, tổng giám đốc Tiếu, một năm không gặp, trình độ không hiểu phong tình của ngài lại được nâng cao thêm một tầng nha. Thật đúng là chỉ biết làm việc, ngày ngày đều hướng về phía trước, tâm tư thiếu nữ cô cũng vĩnh viễn không thèm đoán mà!
Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng nhìn đến có chút co quắp, cô vốn định lau nước mắt cho Dạ Ngưng, nhưng mà……Dựa theo tính tình dễ dàng xù lông của Dạ Ngưng trước kia, nếu cô cứ như vậy mà lau nước mắt cho nàng, vậy thì hậu quả nghĩ đến có lẽ sẽ không chịu nổi. Nhìn bộ dáng trừng mắt của Dạ Ngưng, trong lòng hơi khổ sở, thở dài, quên đi, vẫn nên chậm rãi dỗ vậy.
Bên này Dạ Ngưng cũng vẫn nhìn Tiếu Vũ Hàm, trông thấy dáng vẻ mặt ửng hồng quẫn bách của cô mà có chút không đành lòng, mấp máy môi, thở dài, giơ tay lên, muốn tóm lấy giấy ăn trong tay cô, chính xác mà nói là bắt lấy tay Tiếu Vũ Hàm. Tuy rằng tức giận, nhưng mà Dạ Ngưng thật sự rất nhớ Tiếu Vũ Hàm, yêu một người, có lẽ sẽ không hề có giới hạn mà hạ thấp tư thái, nếu Vũ Hàm đã không có ý định giúp nàng lau nước mắt, vậy nàng liền tạm thời cho đây là việc thiện cùng giúp đỡ đi.
Nhưng mà sự thật lại luôn rất lạnh lùng tàn khốc, tổ hợp “không hiểu phong tình” cùng “ngạo kiều biệt nữu” thường thường lại không hoàn mỹ như vậy.
Đúng lúc bởi vì Tiếu Vũ Hàm đã nản lòng thoái chí mà thu tay lại cùng động tác ngại ngùng thẹn thùng muốn nắm lấy tay cô của Dạ Ngưng diễn ra đồng thời, một động tác lăng không cửu âm bạch cốt trảo hoàn mỹ được sinh ra!
Càng không may là, Tiểu Thảo lại bưng café tiến vào!
“……”
“……”
Một phút đồng hồ sau, Dạ Ngưng xanh mặt kéo Tiểu Thảo vẫn trợn mắt há hốc mồm ra khỏi văn phòng, vốn hẳn phải là cảnh lần đầu tiên gặp lại đầy cảm động lòng người lại lấy việc thảm bại mà kết thúc.
“Ngưng Ngưng, bà……” Tiểu Thảo nhìn Dạ Ngưng, dùng sức nuốt nước miếng. Dạ Ngưng trợn mắt liếc nàng một cái, thở dài, lắc đầu.
“Bà thấy hết rồi?”
“Ừ……” Tiểu Thảo trầm mặc gật đầu.
Sắc mặt Dạ Ngưng liền âm trầm hẳn xuống. Tuy nói ngày thường nàng ít nhiều có kể với Tiểu Thảo một vài chuyện cũ giữa mình và Vũ Hàm, nhưng mà trong những câu chuyện ấy mình vẫn lấy thân phận bạch mã công chúa để xuất hiện, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái đường đường, nói quá lên không ít, mà hôm nay……Cái bộ dạng rụt rè kia lại đúng lúc để tiểu Thảo thấy được, thật sự quá mất mặt mà. Tiếu Vũ Hàm……rốt cuộc cô tới là để dỗ em về nhà hay vẫn là đến để bắt nạt em?
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nhìn thấy vẻ mặt cau có của nàng, liền cắn môi, vỗ vỗ vai nàng: “Ngưng Ngưng, tuy rằng bà giận Tiếu tỷ tỷ đi chăng nữa, nhưng mà làm như vậy thì thật sự có chút vô đạo đức đấy.”
“Cái gì?” Dạ Ngưng nghi hoặc nhìn Tiểu Thảo, gì thế?
Tiểu Thảo nhíu mày nhìn Dạ Ngưng, hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí nói: “Bà đừng lừa tôi, tôi thấy hết rồi, nếu tôi không vào thì chắc chắn bà sẽ thực hiện bạo hành gia đình đối với Tiếu tỷ tỷ phải không?”
“……”
Dưới sự trợ giúp của Tiểu Thảo, Tiếu Vũ Hàm có thể bớt đi được sự xấu hổ không cần thiết, nhưng mà Tiểu Thảo cũng vì thế phải trả một cái giá lớn đến thảm trọng, đúng lúc Phong tổng đạp giày cao gót hùng dũng oai vệ hiên ngang tiêu sái tiến vào Bộ phận tin tức, nhìn thấy tiểu Thảo bị Dạ Ngưng đè lên bàn mà đánh vào mông, mắt liền nheo lại. Muốn làm thần mã? Thật đúng là một đôi bạn tốt mà.
“Dạ Ngưng, Tiểu Thảo!”
Trưởng phòng vốn đang ở một bên nhìn hai người đùa với nhau, vừa thấy Phong tổng đến liền ho một tiếng, nhắc nhở hai người.
Dạ Ngưng không cam lòng từ trên người Tiểu Thảo đứng dậy, Tiểu Thảo xoa xoa đầu, nhìn Phong tổng đứng bên cạnh mắt lạnh nhìn hai người, khẽ run lên.
Phong tổng híp mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua toàn bộ Bộ phận tin tức, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tự co mình lại thành cái nấm.
“Hai người các cô đã xong việc rồi?” Thanh âm lạnh như băng, Phong tổng nhướn mày nhìn Tiểu Thảo. Một câu có phần mờ ám làm cho Dạ Ngưng đỏ mặt.
Tiểu Thảo cũng có chút ngượng ngùng, khiếp sợ liếc Phong tổng một cái, kéo kéo ống quần Dạ Ngưng, thực ngoan trả lời: “Xong hay chưa thì phải hỏi Ngưng Ngưng, cô ấy phát tiết xong là tốt rồi, em không sao cả……”
!!!
Quả nhiên, cao thủ đều ở giữa dân gian! Cái gì gọi là giết người vô hình, Dạ Ngưng cắn môi cúi đầu, nhận màn rửa tội từ ánh mắt của Phong tổng.
Dạ Ngưng bên này tức nghẹn đầy một bụng còn chưa tiêu, Phong tổng đã liền dẫn nàng và Tiểu Thảo cùng đi ăn cơm với tổng giám đốc Tiếu.
Phong tổng không hổ danh là cáo già, đã sớm phái người hỏi thăm được món Tiếu Vũ Hàm thích ăn, không giống trước kia dẫn người đến nhà hàng cao cấp, mà chỉ tìm một quán ăn nhỏ tinh xảo, gọi vài món thức ăn nhẹ.
Cảm xúc của Dạ Ngưng vẫn không cao, ngồi cách xa Tiếu Vũ Hàm cả vạn dặm, trước khi gọi đồ ăn liền cúi đầu nghịch di động, sau khi đồ ăn được bưng lên thì tích cực dùng bữa.
Ngoài ý liệu, Phong tổng dĩ nhiên lại sửa tính tình trước kia, chỉ nhàn nhạt liếc Dạ Ngưng một cái, một câu cũng chưa nói.
Bởi vì tính tình Phong tổng và Tiếu Vũ Hàm đều có phần lạnh lùng, cho nên không khí trên bàn cơm vẫn thực tẻ nhạt, Ôn Nhiên cũng đã sớm quen với tính tình Tiếu Vũ Hàm, chỉ ở một bên rót rượu gắp thịt cho cô.
“Cô cứ gắp tôm cho cô ấy làm gì vậy hả?” Lần thứ ba khi Ôn Nhiên gắp tôm vào đĩa Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhịn không được liền cau mày nhìn Ôn Nhiên, vẻ mặt bất mãn. Thư ký này cũng quá không phù hợp đi? Ngay có việc tổng giám đốc không thể ăn tôm cũng không biết? Tiếu Vũ Hàm bị dị ứng với tôm, sau khi ăn thì thân thể sẽ nổi đầy những nốt đỏ, Dạ Ngưng đã từng tận mắt nhìn thấy một lần, làm cho sau lần đó nàng cũng bắt đầu từ chối ăn tôm.
Ôn Nhiên có chút lúng túng nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm liền cười cười với cô: “Tôi bị dị ứng.”
Tiếu Vũ Hàm cười là vì Dạ Ngưng còn có thể quan tâm đến mình, biết trong lòng Dạ Ngưng còn có mình. Nhưng ở trong mắt Dạ Ngưng mà nhìn thì lại không giống thế, trước không nói đến vấn đề cảm kích hay không, nhưng mà chỉ ánh mắt Ôn Nhiên nhìn Tiếu Vũ Hàm kia Dạ Ngưng đã sớm không thích rồi, giờ Tiếu Vũ Hàm lại nói đỡ cho cô ta, khiến Dạ Ngưng tức nghẹn họng, trừng mắt với hai người một cái, lại cúi đầu mãnh liệt ăn ớt.
Phong tổng nhìn Dạ Ngưng, lại nhìn Tiếu Vũ Hàm, có chút đăm chiêu cười cười, hắng giọng, nói: “Tiểu Thảo.”
“Có mặt!” Tiểu Thảo được huấn luyện tốt, buông đũa xuống cung kính nhìn Phong tổng.
“Không có không khí gì cả, cô kể chuyện cười gì đi.” Phong tổng mặt không đổi sắc nói xong, Dạ Ngưng ở bên cạnh thiếu chút nữa thì sặc, mà Ôn Nhiên lại vẻ mặt đầy ngạc nhiên, Tiếu Vũ Hàm lại vẫn nhìn Dạ Ngưng chưa hoàn hồn.
Tiểu Thảo liếc Phong tổng, chần chừ một chút, gật đầu: “Được rồi, nếu mọi người đều thấy vô vị, vậy tôi kể một câu chuyện cười để mọi người khai vị vậy. Con thỏ đi đại tiện trong rừng, gấu hỏi thỏ: ‘Phân dính cả vào lông rồi, không sao cả chứ?’ Thỏ đáp: ‘Không sao cả.’. Vì thế gấu nhấc thỏ lên để chùi đít hộ.”
(Chuyện thật thâm thúy, làm mình chẳng hiểu gì cả =.= )
“……”
“……”
Phong tổng không nói gì, cứ như vậy nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bị cô nhìn chằm chằm đến mặt mũi đỏ bừng, cắn môi cúi đầu.
Lại im lặng ăn cơm, thanh âm tin nhắn đến vang lên từ di động của Phong tổng, cô cầm lấy nhìn nhìn, quay đầu, cười cười vẻ có lỗi với Tiếu Vũ Hàm: “A, Tiếu tổng, công ty của tôi còn có chút việc, ngại quá, tôi phải lập tức trở về.”
Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Dạ Ngưng đang ở một bên buồn bực dùng bữa vừa nghe được thế liền vui vẻ, ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Phong tổng. Nhưng lời tiếp theo của Phong tổng lại làm cho Dạ Ngưng đau khổ.
“Như vậy đi, tôi để Dạ Ngưng ở lại tiếp cô.”
“……”
Phong tổng đi rồi, liền cũng đem Tiểu Thảo đi theo nốt, vừa ra đến trước cửa, cô liền nhẹ nhàng phẩy tay áo, chỉ để lại một mình Dạ Ngưng.
Không biết là Dạ Ngưng vốn có thành kiến với Ôn Nhiên, hay vẫn là do Ôn Nhiên thật sự có loại tình cảm ái mộ dành cho Tiếu Vũ Hàm, tóm lại là sau khi Phong tổng đi rồi, cô ta liền hoành tráng xem nhẹ Dạ Ngưng, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tiếu Vũ Hàm, cười trò chuyện với cô.
Mà tâm tư Tiếu Vũ Hàm lại không ở trên ngời Ôn Nhiên, trả lời câu được câu chăng, nhìn mày Dạ Ngưng nhíu chặt một chỗ, trong lòng có chút khổ sở. Nàng đây là lại làm sao vậy?
Bảo nàng ấu trĩ cũng được, nói nàng lòng dạ hẹp hòi cũng được, Dạ Ngưng nổi giận, còn giận hơn khi nàng đi mà Tiếu Vũ Hàm không đến tiễn. Cái người này luôn miệng nói muốn đón mình về nhà, nhưng mà cô đâu có làm một việc gì biểu đạt ý tứ mời mình về đâu? Bây giờ còn làm cái gì, cùng người con gái khác tình chàng ý thiếp gạt nàng qua một bên, đây là có ý gì?
Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm vẫn dừng trên người Dạ Ngưng, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, một năm rời xa nhau này, nỗi nhớ thương khổ sở tra tấn khiến cô khổ không nói hết được, rốt cục cũng có thể nhìn thấy Dạ Ngưng, tuy rằng sắc mặt nàng vẫn âm trầm, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy nàng, Tiếu Vũ Hàm sẽ thực sự vui vẻ, hạnh phúc phát ra từ nội tâm.
Đáng tiếc Dạ Ngưng không thuộc “ánh mắt phái”, Dạ Ngưng là thuộc “ngôn ngữ phái”, nàng muốn chính là một lời giải thích của Tiếu Vũ Hàm, nói cho nàng biết đến tột cùng nguyên nhân chân chính năm đó cô muốn chia tay với nàng, chỉ như thế mà thôi. Nhưng Tiếu Vũ Hàm thực đáng giận, dĩ nhiên vừa cùng Ôn Nhiên tình chàng ý thiếp, lại vừa dùng ánh mắt khiêu khích nàng!
Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng trầm tư một lát, cầm di động, nhắn một tin gửi đi.
Hiệp Nhiên, Vũ Hàm dẫn theo một nữ nhân mờ ám không rõ trở lại rồi, nhà hàng ở sườn đông Tô Châu, tên là Hoa Cúc, mau mau tới cứu.
Mười giây sau, tin trả lời đến, nhìn một chữ “Được” trên di động, Dạ Ngưng cười cười, ngẩng đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm cùng Ôn Nhiên, nói: “Không cần giữ ý, hai vị, một lát nữa bạn của tôi muốn tới, không ngại chứ?”
Tiếu Vũ Hàm giật mình, ánh mắt nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng quay đầu đi chỗ khác, Ôn Nhiên lại chần chừ cúi đầu, trong lòng như đánh trống, chiêu này của Tiêu tổng sẽ không thất bại đấy chứ?
Bạn của Dạ Ngưng rất giữ lời, sau mười phút, cửa liền được đẩy ra.
Chàng trai đi vào tiến thẳng tới bàn Dạ Ngưng, dáng người cao lớn, màu da cổ đồng, ngũ quan rõ ràng sắc nét, áo sơ mi hở cổ lộ ra cơ thể rắn chắc, vừa nhìn đã thấy rất tuấn tú. Hắn là bạn chat mà Dạ Ngưng tâm sự năm năm mới gặp được một năm, là một gay, chẳng phân biệt được công – thụ. Tổng thể mà nói, thuộc tính rất giống Dạ Ngưng.
Đối với chuyện tình của Dạ Ngưng có thể nói hắn nhớ rất kỹ trong lòng, thời đại học cũng không ít lần gửi cho nàng các kiểu phim AV. Từ khi thời kì rối rắm ái muội của Dạ Ngưng và Tiếu Vũ Hàm bắt đầu, hắn đã không ít lần bày mưu tính kế, có thể nói, hắn cũng đóng vai trò giúp đỡ trong việc Dạ Ngưng đến Cáp Nhĩ Tân công tác. Sau khi nhận được tin nhắn của Dạ Ngưng, Hiệp Nhiên cười chết mất, cuối cùng cũng có thể gặp được vị mỹ nữ tỷ tỷ khi thì dịu dàng khi thì lạnh lùng lúc lại đáng yêu khi lại đáng ghét trong miệng Dạ Ngưng kia.
Hiệp Nhiên rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Dạ Ngưng, vung tay khoác vai nàng, một tay cầm ly rượu của nàng, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu vang còn lại.
“Thật là, không phải đã nói em không nên uống rượu, anh sẽ lo lắng sao?” Buông ly, Hiệp Nhiên nhíu mày trách Dạ Ngưng, mặt Dạ Ngưng hơi ửng đỏ, quay đầu nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tuy rằng nàng gọi Hiệp Nhiên đến về nghĩa nào đó thì chính là muốn chọc tức Tiếu Vũ Hàm, ai mà nghĩ được bạn mình lại rất có tiềm năng như vậy chứ.
Mắt Ôn Nhiên lập tức trợn trừng, không thể tin được nhìn Dạ Ngưng, trái lại Tiếu Vũ Hàm vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nhìn cánh tay trên vai nàng, ánh mắt hơi nheo lại.
“Không biết xưng hô thế nào?” Mặt Tiếu Vũ Hàm không chút thay đổi nhìn Hiệp Nhiên.
Hiệp Nhiên cười ha ha nhìn Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt nhanh chóng đảo qua ngũ quan của cô, siết chặt cánh tay đang ôm Dạ Ngưng, vui vẻ nói: “Anh yêu của cô ấy.”
“……”
Trong lúc nhất thời, chung quanh lạnh ngắt như tờ, mặt Tiếu Vũ Hàm hoàn toàn đóng băng. Dạ Ngưng méo mặt dùng sức đẩy cánh tay Hiệp Nhiên, này, Hiệp tiểu thụ, ngươi nói mấy lời dễ làm cho người ta hiểu lầm như vậy làm gì hả? Kỳ thật lời Hiệp Nhiên nói là thật, nick của hắn vốn tên “Anh yêu của em”, một chút cũng không lừa người.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nhìn Hiệp Nhiên, lại nhìn Dạ Ngưng, lại trầm mặc một hồi, cúi đầu, tự giễu lắc lắc đầu. Ôn Nhiên ở một bên phục hồi tinh thần, nổi giận đùng đùng nhìn Dạ Ngưng, tốt, mất đi một người yêu cô như Tiếu tổng, cô dĩ nhiên lại muốn ngoại tình?!
Dạ Ngưng nhìn ánh mắt châm chọc của Ôn Nhiên, tính tình cũng nổi lên, bĩu môi, hừ một tiếng, giống như tự lẩm bẩm lại giống như nói cho người khác nghe: “Sao chứ, bị người ta vứt bỏ rồi thì không thể quen với người khác sao? Đây là đạo lý gì chứ.”
Sắc mặt Tiếu Vũ Hàm hơi trắng, cúi đầu không nói lời nào, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền đau lòng xen lẫn phiền não không hiểu vì sao, gì chứ? Rõ ràng là cô không đúng, cô tới nhận lỗi cơ mà, sao giờ lại biến thành em đuối lý? Tiếu Vũ Hàm, cô làm gì mà bày ra bộ dạng như bị bắt nạt thế chứ, muốn em phải áy náy tự trách sao?
Hiệp Nhiên vẻ mặt ngọt ngào nhìn Dạ Ngưng, quay đầu, nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, lại quay đầu, cười hỏi: “Đúng rồi, đến đây lâu như vậy còn không giới thiệu cho anh nhé, Ngưng Ngưng, đây là mỹ nữ nhà ai vậy? Thực xinh đẹp, vẫn còn độc thân sao? Nếu được, vậy để anh giới thiệu mấy người bạn cho.”
Một câu, ai nấy đều biến sắc, Hiệp Nhiên thắm thiết tình nồng nhìn Dạ Ngưng, Ôn Nhiên tức đến mặt đỏ bừng, Tiếu Vũ Hàm im lặng thật lâu, chậm rãi ngẩng đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm vào mắt Dạ Ngưng.
_Hết chương 91_