Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 103: Chương 103: Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [2]




Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiêu Mạc Ngôn, Dạ Ngưng cười đến ngã vào lòng Vũ Hàm, Vũ Hàm ôm nàng lắc đầu. Phong Uyển Nhu vẫn như cũ mặt không thay đổi, Tiểu Thảo bên cạnh lại ngẩn ngơ, Hạ Hạ? Hạ Hạ là ai? Là mẹ chị ta sao? Như thế nào lại sợ hãi như vậy.

“Chậc chậc, tôi nói này, mấy nữ nhân nhỏ mọn như mấy người thực vô vị mà, lần nào cũng đều lấy Hạ Hạ ra làm lệnh tiễn*, còn có năng lực nào khác không?” Tiêu Mạc Ngôn chân đẹp bắt chéo khinh bỉ nhìn Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu nhướn mày: “Thế sao? Vậy lệnh tiễn này rốt cục có tác dụng hay không đây?”

“……” Đã sớm nghe nói Phong Uyển Nhu giỏi ứng biến, Tiêu Mạc Ngôn đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cô thực hối hận. Mấy người nói xem thời tuổi trẻ như thế nào lại không nhịn được đi tìm một cô vợ về quản mình làm gì chứ, vốn mình là đao thương bất nhập, nhưng giờ thì sao, ai cũng đều biết hễ có việc gì là liền nhắc tới Hạ Hạ.

“Không phải chứ tôi nói này, Phong tổng, cô cũng quá đáng quá đi, Vũ Hàm mới đi vài ngày đã bị cô đào vách tường đoạt mất rồi.”

“Tôi chỉ là không nỡ để cô ấy phải chia lìa với Dạ Ngưng mà thôi.” Phong Uyển Nhu thực bình tĩnh, Tiêu Mạc Ngôn sắp phát điên mất, nhìn đi, đây mới gọi là giỏi, nói láo còn không quên thể hiện mình là người tốt!

“Tôi bồi dưỡng Vũ Hàm đã một năm trời, cô ấy không thể đi được.” Tiêu Mạc Ngôn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Phong Uyển Nhu.

Thật ra Phong Uyển Nhu không có phản ứng gì, mà Tiểu Thảo ở một bên đã tỏ ý không vui: “Chị hung dữ cái gì chứ?”

“Cưng là ai chứ?” Tiêu Mạc Ngông chuyển ánh mắt đầy dụ dỗ qua, Dạ Ngưng ở một bên thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, không phải chứ, Tiêu tổng? Nó là ai? Nó chính là đứa nhỏ bị chị đùa giỡn cả nửa ngày chứ ai. Tiếu Vũ Hàm kéo kéo Dạ Ngưng, lắc lắc đầu. Bộ dáng tức giận gì đó của Tiêu Mạc Ngôn cô là người hiểu rõ nhất, không cần đưa đầu lên trước họng súng.

“Tôi là thư kí của Phong tổng!” Tiểu Thảo lại nổi giận rồi, Phong tổng sao có thể để cho người khác bắt nạt được?

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo không nói gì, khóe môi khẽ nhếch, thân mình ngả về phía sau, miễn cưỡng tựa vào sô pha, chuẩn bị xem bảo bối nhà mình phát uy. Đây không phải là tự thổi phồng, mà nhiều năm qua như vậy rồi, trừ Tiểu Thảo ra cũng không ai có khả năng khiến cô tức giận đến nổi điên cả, đối phó với Tiêu Mạc Ngôn thì cũng có thể thừa sức.

“Thư ký? Thư ký thì giỏi lắm sao?!” Tiêu Mạc Ngôn thực sự cáu rồi, nhìn bộ dáng Phong Uyển Nhu như vậy xem ra là thật sự có lòng muốn giữ lại Vũ Hàm, lo lắng của cô không phải là thừa, may mà hôm nay đến đây, nếu không không thì có lẽ chưa qua năm mới thì Vũ Hàm đã bị mang đi mất. Vậy thì ý tưởng tốt đẹp trong đầu muốn cùng Hạ Hạ du ngoạn khắp đại giang nam bắc không phải bị chặt đứt sao? Trong Thiên Hoàng trừ Vũ Hàm ra, người cô vừa tín nhiệm lại vừa có năng lực thật đúng là không nhiều.

“Đúng vậy.” Tiểu Thảo còn thật sự gật gật đầu.

Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày: “Cái gì?”

Đây là cái thể loại gì chứ!

“Chính chị nói đó thôi, thư ký thực sự rất giỏi mà, không cho phép chị lớn tiếng với Phong tổng!” Tiểu Thảo tức giận đến mặt mũi đỏ hồng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một tay bảo vệ trước người Phong Uyển Nhu.

Tiểu Mạc Ngôn hơi ngẩn ra, nhìn nhìn Tiểu Thảo, lại nhìn nhìn Phong Uyển Nhu, mắt nheo lại.

Không đúng, có điểm mờ ám.

Vừa thấy cô như vậy, thân mình Vũ Hàm hơi cứng lại, kéo Dạ Ngưng nhỏ giọng nói: “Tiêu nghiêm túc đó.”

“Vậy trước nay chị ta không nghiêm túc chắc?” Dạ Ngưng không thèm để ý nói.

Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, gõ đầu nàng: “Bình thường hết lần này tới lần khác toàn là đùa giỡn với mấy người thôi, em cho rằng chị ta thực sự không đối phó được em chắc?”

Sax…

Đối với chuyện này Dạ Ngưng vẫn luôn tự hiểu rõ, thủ đoạn Tiêu tổng đối phó với người khác nàng vẫn thường nghe nói qua, nhưng mà……

“Chị ta có thể đối phó thế nào chứ? Phong tổng lại đâu có nhược điểm gì.”

“Ừ, không có nhược điểm thật sao?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng hỏi, Dạ Ngưng rụt cổ lại, nhịn không được nhìn nhìn Tiểu Thảo từ xa. Hôm nay bị “xử” chính là đồ ngốc kia rồi, bà phát uy thực không đúng lúc nha.

“Dương Tiểu Thảo nhỉ.” Đúng lúc tất cả mọi người đều đang nghi hoặc, Tiêu Mạc Ngôn liền mở miệng, đưa tay cầm lấy cái chén trên bàn, uống một ngụm nước trái cây, đôi mắt đẹp hẹp dài híp lại, nhìn Tiểu Thảo từ trên xuống dưới.

“Đúng vậy, chị muốn gì……” Tiểu Thảo bị ánh mắt kia của cô dọa, thân mình không tự giác mà lui lại phía sau, Phong Uyển Nhu ở bên cạnh mấp máy môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

“Không có gì.” Tiêu Mạc Ngôn một bộ vẻ mặt ôn hòa, trong mắt lấp lánh, thật giống như trong tay cô không phải nước trái cây mà là rượu vang vậy, uống vào rồi thực quyến rũ động lòng người.

“Em cảm thấy Bắc Kinh thế nào?” Phải, dụ dỗ tiểu bạch thỏ phải tuần tự từng bước một.

Phong Uyển Nhu ở một bên nhướn mày, căm tức trừng Tiêu Mạc Ngôn, Tiểu Thảo lại không suy nghĩ nhiều, nhìn Tiêu Mạc Ngôn nói: “Tốt lắm, nhiều đồ ăn ngon, nhiều chỗ chơi, còn có Ngưng Ngưng và Tiếu tỷ tỷ.”

“Vì sao bà gọi người ta là Tiếu tỷ tỷ mà lại gọi tôi là Ngưng Ngưng chứ, kém hẳn một bậc mà.” Dạ Ngưng nhỏ giọng than thở, vẻ mặt không vui, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng, lúc nào rồi mà em còn để ý cái này?

“Vậy em có muốn ở lại Bắc Kinh lâu dài không? Tỷ tỷ dẫn em đi chơi khắp nơi nhé, thế nào?

“Ở lại Bắc Kinh lâu dài?” Tiểu Thảo hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, đây là ý gì?

“Tiêu tổng, cô –”

“Aish, tôi đang cùng trẻ nhỏ nói chuyện phiếm mà, chắc Phong tổng sẽ không để ý chứ nhỉ.” Tiêu Mạc Ngôn lại uống một ngụm trước trái cây, cười nói.

Không ai đi đánh người mang vẻ mặt tươi cười, Phong Uyển Nhu ẩn nhẫn nhíu nhíu mày, không nói gì.

“Sống lâu dài sao –” Tiểu Thảo nhíu nhíu mày, vẻ đầy rối rắm không quyết được.

Hả? Dạ Ngưng run run, hai mắt trợn trừng thật to nhìn Tiểu Thảo, sao chứ, muốn đến Bắc Kinh thật? Chỉ bởi vì muốn trốn tránh Phong tổng sao? Tiểu Thảo à Tiểu Thảo, Phong tổng chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó.

Tiếu Vũ Hàm cũng mím môi, trừng mắt với Tiêu Mạc Ngôn, chị nắm được lòng người khác chuẩn quá nhỉ? Nếu người khác mà chia rẽ chị và Hạ Hạ như thế thì chị đã sớm bùng nổ rồi ý chứ?

Sắc mặt Phong Uyển Nhu có chút khó coi, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt một bên sô pha, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thảo. Cô cố gắng đã lâu như vậy rồi, đồ ngốc này thực sự vẫn không hiểu ra sao?

Nhưng thật ra Tiêu Mạc Ngôn lại thực vui vẻ, rất có hứng thú nhìn Tiểu Thảo, trẻ con mà, dụ dỗ một chút chắc chắn là không thành vấn đề.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng Tiểu Thảo cũng mở miệng: “Tốt thì tốt, nhưng mà không có Phogn tổng thì em ở lại cũng chẳng có nghĩa gì.”

Một câu chân thành, lại làm yên lòng Phong Uyển Nhu, ánh mắt lập tức ấm áp đi rất nhiều, khóe môi hơi nhếch lên, cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn thật ra lại lơ đễnh chớp mắt nhìn Tiểu Thảo, gật đầu: “Cũng không tệ lắm, Phong tổng không nhìn lầm người.”

……

Náo loạn cả nửa ngày như vậy, hóa ra Tiêu tổng chị là đùa giỡn với tụi này hả?!

Tiêu Mạc Ngôn chọc cho nhiều người tức giận, mọi người liền hướng ánh mắt đầy phẫn nộ về phía cô, Tiêu Mạc Ngôn liền nhún vai, lắc đầu: “Cuộc sống không nhiều thứ thú vị lắm, tôi đến đây tìm ít trò vui, hơn nữa, Vũ Hàm là người thế nào chứ, có thể chỉ bằng vào việc người ta nói hai ba câu liền rời khỏi vòng tay của tôi sao?

“Vòng tay gì của chị chứ? Cái gì mà vòng tay của chị hả!” Dạ Ngưng ở một bên nóng nảy, Tiếu Vũ Hàm nhíu mày ấn vai nàng giữ lại, đang định nói thì chuông cửa vang lên.

“Ai chứ?” Dạ Ngưng tức giận làu bàu, từ trong lòng Vũ Hàm đi ra mở cửa, nhìn cũng chưa nhìn liền mở cửa ra.

Trong nháy mắt khi mở cửa, tiếng hô hấp của Tiêu tổng vang lên đặc biệt rõ ràng.

“Không phải chị nói đi mua đồ Tết sao? Mua đến tận nhà Vũ Hàm cơ à?” Hạ Linh Doanh đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

“Hạ Hạ, mau vào! Mau vào!” Dạ Ngưng nhiệt tình vội vàng, đưa tay kéo Hạ Linh Doanh, thật tốt quá, Bồ Tát trừ yêu đến rồi!

“Không phải là mẹ chị ta sao.” Tiểu Thảo nhìn Hạ Hạ lẩm bẩm.

Tiêu Mạc Ngôn nổi giận: “Mẹ ai chứ?”

Tiếu Vũ Hàm cùng Phong Uyển Nhu đều có chút buồn cười, Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn cô: “Vậy sao chị lại sợ cô ấy như thế?”

Ở trong mắt Tiểu Thảo, có thể làm cho người ta sợ hãi như vậy thì trừ mẹ già ra thì chính là Phong tổng, hả? Phong tổng! Tiểu Thảo liếc Phong Uyển Nhu một cái, thấy cô đang nhìn mình liền cúi đầu rụt cổ, thì ra là người mình thích.

Hạ Hạ một thân áo da màu trắng, đôi bốt cũng màu trắng, hai má trắng nõn như tuyết, cả người tựa như tiên tử trên trời, không nhiễm một hạt bụi.

“Chị muốn gặp Vũ Hàm thì cứ nói thật đi, vì sao lại phải lừa người khác?” Xinh đẹp cùng thanh tú tập hợp chung một chỗ, Hạ Linh Doanh tiến lên trước, khí thế bức nhân nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Thân hình bé nhỏ của Tiêu Mạc Ngôn liền lùi lại, làm gì còn có bộ dáng đầy khí phách vừa rồi.

Không phải chứ……

Tiểu Thảo nhìn đến ngây người, thật đúng là một nữ vương mà!

Tiếu Vũ Hàm và Dạ Ngưng ở bên cạnh đã sớm quen nhìn hai người như vậy rồi, Dạ Ngưng bốc một nắm hạt dưa, đưa cho Vũ Hàm một ít, hai người ngồi một bên cắn hạt dưa. Phong Uyển Nhu cầm lấy hén trà bên cạnh thản nhiên uống.

“Gì chứ, tôi đây không phải là sợ khiến em sốt ruột sao?”

“Chị đi mua hàng Tết mua đến hai tiếng đồng hồ chẳng lẽ em không sốt ruột chắc?!” Hạ Hạ tức đến phát điên rồi, cô ở nhà chờ Tiêu Mạc Ngôn suốt hai giờ, biết tính tình thích làm loạn của người kia, chắc có lẽ là đến nhà người khác, nhưng bởi vì lo lắng cho nên luôn có phần không yên lòng, nhỡ đâu chị ấy lái xe bị đụng thì sao bây giờ, hiện tại nhìn thấy cô ở nhà Dạ Ngưng, lửa giận trong lòng liền bùng phát.

“Đây không phải là tại Uyển Nhu đến đây, cho nên tôi mới tới gặp sao.”

“Uyển Nhu?” Hạ Hạ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Uyển Nhu. Vừa rồi mọi dây thần kinh đều bị Tiêu Mạc Ngôn làm cho căng thẳng, căn bản không nhìn thấy người khác.

“Hạ Hạ.” Phong Uyển Nhu hơi hơi gật đầu với cô.

Hạ Hạ cười cười: “Đến từ lúc nào vậy?”

“Vừa tới hôm nay, mà chưa hết, còn chưa an ổn thì Tiêu tổng đã tới gặp tôi, cùng thư kí của tôi trò chuyện rất vui vẻ.”

Cô có cần thiết phải như thế không hả Phong tổng!

Tiêu Mạc Ngôn ở bên cạnh căm tức trừng Phong Uyển Nhu, nữ nhân này, lòng trả thù cũng mạnh quá đi!

Phong Uyển Nhu tiếp tục thưởng trà, nhưng thật ra Tiểu Thảo bị Hạ Hạ nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng cúi đầu.

“Tiêu.” Hạ Hạ lạnh lùng kêu một câu, người này có phải vài ngày không bị quản là lại gây chuyện chẳng bao giờ dừng được không?

“Hạ Hạ, em đừng nghe cô tai nói, tôi chỉ đến thăm thôi mà.”

“Chị lại bắt nạt ai, tất niên mà chị không thể an ổn chút được sao?” Hạ Hạ tức giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lễ tất niên ở nhà lằng nhằng thì cũng được rồi, dĩ nhiên lại còn cố ý đến nhà Vũ Hàm bắt nạt người, không biết Dạ Ngưng mới trở về, cần để cho hai người ngọt ngào bên nhau sao.

“Hừ, tôi có nói gì thì em cũng không tin.” Tính tình Tiêu tổng lại bộc phát, cảm thấy ở trước mặt nhiều người như vậy thật có chút mất thể diện, liền lạnh mặt không nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Hạ trợn mắt liếc cô một cái, không quan tâm đến cô, đi tới bên cạnh Phong Uyển Nhu ngồi xuống.

“……Mình về nhà đi.” Vừa thấy tư thế này, Tiêu Mạc Ngôn liền lập tức bật dậy từ sô pha, đưa tay ra tóm ấy Hạ Hạ.

Hạ Hạ nhìn cô cười cười, nói: “Nếu có việc gì thì chị về trước đi, em nhớ là chị đã nói Uyển Nhu đã quen biết mình từ nhiều năm trước rồi, em muốn để cô ấy kể cho em một chút về những ngày tháng vẻ vang trước kia của chị.”

“Đúng vậy đúng vậy! Em cũng muốn nghe.” Dạ Ngưng ở một bên hùa theo, Vũ Hàm giận dữ lườm nàng một cái, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy thế ít nhiều cũng có chút vui mừng, không phải cô chiến đấu một mình, quả thực Vũ Hàm đúng là người của cô mà!

“Cũng phải, Hạ Hạ, ở lại đi, vừa đúng lúc, chúng ta vừa gói sủi cảo vừa nói.” Vũ Hàm mỉm cười với Hạ Linh Doanh, đứng dậy đi vào bếp lấy thớt.

_Hết chương 103_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.