Thất Sát Nữ Đế

Chương 16: Chương 16: Buổi Đêm Đến Tiêu Phủ.




Có lẽ là vì Tiêu Tử Mặc và Tống Tuyên cảnh báo, Hách Liên Diệu thật sự không hề tới quấy rầy Phong Vô Ý dưỡng bệnh. Nhưng lại sai người liên tục đưa tới đủ loại sâm nhung để tẩm bổ, khiến cho lúc này cả Cúc Nghiên điện trở nên tấp nập vô cùng.

Đồng thời danh sách những người được đi săn bắn cũng được truyền xuống, ngoài với dự tính của mọi người, trong hậu cung trừ hoàng hậu phải tham gia theo quy định, người duy nhất đủ điều kiện được đi theo chỉ có Trân tần!

Tin tức này được truyền ra, Lan phi ở trong tẩm cung trở nên tức giận, đập nát tất cả đồ đạc.

Phong Vô Ý cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, Lan phi, người nữ nhân này luôn không biết cách che dấu đi tâm tư, mọi suy nghĩ đều để lộ ra trên mặt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trân tần có lòng dạ quá sâu kia đùa chết. Nhưng còn nàng.... nhìn một bàn đầy đủ các loại thuốc bổ kia, lại càng đau đầu hơn. Thật không biết Hách Liên Diệu là cố ý hại nàng, hay thật sự là một kẻ ngu ngốc! Người được đế vương sủng ái luôn bị mọi người lấy làm mục tiêu hãm hại, hiện giờ cũng sắp tới ngày săn bắn, nên mới không có ai rảnh mà đi để ý tới nàng mà thôi, nhưng còn sau này thì không nói trước được....... Hừ hừ, nếu thật sự chân chính là Phong Vũ Y, thì chỉ sợ đã sớm chết không nơi chôn thân từ lâu rồi!

Hách Liên Diệu, hắn rốt cuộc là cố tình hay vô ý đây?

Ngay khi sắp xảy ra một cuộc sóng gió, thì trong mỗi ngày, Phong Vô Ý và Hoàng Cửu Lê đều học tập công pháp của ma giới đã tiến vào bước đầu tiên của tu luyện, đó là nhập môn.

Cái được gọi là ma pháp, cũng không giống như nàng nghĩ chỉ cần niệm vài câu chú ngữ, hay vung pháp trượng lên thì sẽ có vô số băng tiễn hay hỏa cầu gì đó. Mà nó lại càng giống với tu chân của Phương Đông hơn, có khác thì chỉ khác ở chỗ một cái là tu tiên, còn một cái là tu ma mà thôi. Trong Long Tổ Dị Năng cũng có mấy lão gia hỏa, năng lực tuy cũng hơn và khắc hẳn với người thường, nhưng nếu bảo họ có thể tu luyện được ra trường sinh bất tử, thậm chí là Bạch Nhật Phi Thăng thành tiên gì đó thì lại chưa từng thấy qua. Bởi nghe nói các công pháp tu chân đều đã bị thất truyền từ lâu.......

Nếu để so sánh, Phong Vô Ý nàng rất hài lòng với tu ma. Nàng cũng không quan tâm tới căn cơ gì đó, hay sẽ có hậu quả gì, lại càng không nghĩ tới muốn tu luyện để có thể phi thăng. Chỉ cần trong tay có thể nắm được lực lượng, thì phương pháp nào có hiệu quả nhanh đối với nàng mới là quan trọng nhất. Còn cái gì tà môn ma đạo, hay danh môn chính đạo, nàng chưa bao giờ để vào trong mắt.

Ở trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy rất hài lòng vì có thể luyện được Chướng Nhãn pháp, tuy chỉ mới chỉ có thể ẩn thân được trong thời gian ngắn, nhưng nếu vào lúc cần thiết, thì tầm quan trọng lại là rất lớn!

Thoáng cái đã sắp tới ngày lễ đi săn bắn, vào ban đêm, đợi sau khi Dao Nguyệt đã nằm ngủ, Phong Vô Ý thay đổi y phục mày đen, mang theo công cụ rồi lặng lẽ đi ra ngoài bằng cửa sổ của Cúc Nghiên điện. Vào giờ này trong mấy ngày nay, nàng đã nắm giữ được các quy luật của thủ vệ đi tuần tra, nên rất dễ dàng né tránh. Còn nếu né tránh không được, thì lợi dụng mấy giây ẩn thân tránh đi, sau đó rất thuận lợi mà ra khỏi hoàng cung.

Dựa vào trí nhớ, nàng rất nhanh đã tới trước cửa phủ Quốc Sư, thật ra nơi nay rất dễ bị trông thấy, bởi tháp Vọng Tinh lâu kia rất cao, khiến cho dù có ở rất xa cũng xác định được vị trí.

Theo thói quen ngựa quen đường cũ, nàng lại trèo tường mà vào trong. Từ dưới đất phía xa nhìn lên, đã thấy một bóng dáng đơn bạc đứng đón gió ở trên Vọng Tinh lâu.

Trừng mắt nhìn một lúc, Phong Vô Ý cũng không che giấu hành tung, ấn vào chiếc nhẫn trên tay một cái, dây thép bắn ra quấn vào quanh cây cột trên cao, rồi nàng mượn lực điểm nhẹ chân nhảy lên qua mấy bậc đá bên dưới mà leo lên trên cao.

"Người nào?" Tiêu Tử Mặc cảnh giác, xoay người lên tiếng.

Phong Vô Ý đã sớm tiếp sát đến phía sau, lưu loát bắt lấy cánh tay của hắn bẻ ra phía sau, cúi đầu nói: "Quốc Sư đại nhân thật sự là rất có tinh thần nhỉ, đã muộn thế này mà còn đứng ở đây, chẳng lẽ là đang đợi ta tới?"

"Ta là Chiêm Tinh Sư, cũng không phải là người có năng lực như thần" Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, cũng không vùng vẫy nữa.

"Vậy, Chiêm Tinh Sư đại nhân tôn quý, đêm nay....." Phong Vô Ý đang nói thì dừng lại một chút, buông tay hắn ra, chỉ chỉ lên bầu trời âm u ở trên cao, tiếp tục nói: "Ta ngược lại thật không biết, nhìn lên trời đêm thế này cũng có thể tĩnh ra được quỹ tích?"

"Ta chỉ ở chỗ này hóng gió, sắp xếp lại suy nghĩ mà thôi" Tiêu Tử Mặc cười cười, xoay người đưa tay vịn vào tường, tư thế rất tự nhiên.

Phong Vô Ý nghe vậy thì nhíu mày, chiêu thức vừa rồi nàng ra tay, khiến nàng đã xác định rất rõ ràng được Tiêu Tử Mặc không hề biết võ công. Hơn nữa, dù cho ở đây có tồn tại tới thứ gọi là nội công, thì vẫn phải dựa vào các chiêu thức mà tu luyện thành. Nhưng khi nàng dò xét thử về các cơ bắp của Tiêu Tử Mặc, thì nàng cực kỳ rõ ràng người này đừng nói là luyện võ, mà ngay cả tập luyện sức khỏe thường ngày còn không có ạ! Nhìn thân hình nam nhân gầy yếu, quần áo trắng rộng rãi ở dưới gió bị thổi bay phấp phới, nàng có cảm giác hắn giống như sắp theo gió mà bay đi.

"Làm sao vậy?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày hỏi: "Mạo hiểm ra khỏi cung, chắc không phải là chỉ tới để nhìn ta rồi phát ngốc chứ?"

"Ngày mai" Phong Vô Ý nói thẳng.

"Kế hoạch đã chuẩn bị tốt rồi?" Tiêu Tử Mặc ngớ người ra một lúc, sau đó mới phản ứng kịp lên tiếng:" Ngày mai là ngày lễ săn bắn, vì sao không đợi thêm vài ngày?"

"Chính là bởi vì hoàng đế cùng với tất cả quan viên vừa mới rời kinh thành, dân chúng sẽ tụ tập lại xem náo nhiệt, nên phòng vệ ở trong kinh thành mới lơi lỏng hơn thường ngày" Phong Vô Ý giải thích.

"Ngươi tìm tới ta, là vì trong kế hoạch có chỗ cần ta giúp sao?" Tiêu Tử Mặc hỏi.

"Sai rồi, mà hoàn toàn ngược lại" Phong Vô Ý lắc ngón tay, cười nhẹ: "Đêm mai, ta muốn ngươi...... ở lại Quốc Sư phủ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi"

"Ta sạo lại có cảm giác, kế hoạch của ngươi lại không chỉ đơn giản có như vậy?" Tiêu Tử Mặc nhìn sâu vào mắt nàng nói.

"Ha ha...... " Phong Vô Ý cười ra tiếng, nàng đương nhiên là có mục đích rồi. Kế hoạch Minh Dạ của nàng, điểm quan trọng nhất là thời gian. Nếu Tiêu Tử Mặc chạy loạn khắp nơi, thì sẽ không tốt. Người bị bắt cóc, tốt nhất là nên đứng ở một vị trí mà chờ đợi là tốt nhất. Nàng dám cá, ngay cả Tiêu Tử Mặc cũng sẽ không đoán ra được nàng có gan lớn như vậy, dám bắt Quốc Sư của Phạm Thiên trốn đi.

"Mỗi ngày, vào buổi tối ta đều đứng ở Tinh lâu này nhìn lên tinh tượng" Tiêu Tử Mặc mở miệng nói, trên vẻ mặt vẫn bình tĩnh không hề có gì biến đổi: "Nếu ngươi làm gì quá mức, ta sẽ ra tay can thiệp vào"

"A...? Quốc Sư Đại Nhân định tính toán cản trở như thế nào?" Phong Vô Ý rất hứng thú nhìn người nam nhân trước mặt này, ánh mắt nàng trắng trợn mà nhìn hắn từ đầu xuống chân.

"Ngươi đã thử qua, nên mới xác thực ta không có võ công" Tiêu Tử Mặc bình tĩnh trả lời: "Đúng là ta không biết võ công, nhưng cũng không có nghĩa là ta không có thủ đoạn khác"

"Vậy nói ví dụ xem.... như thế này sao?" Phong Vô Ý đột nhiên biến mất tại chỗ, ngay sau đó lại xuất hiện ở phía bên kia.

"Ẩn thân thuật" Ánh mắt của Tiêu Tử Mặc hơi trầm xuống: "Ngươi quả thật là đã thu phục được cái ma vật kia rồi?"

"Ma vật? cứ cho là vậy đi" Phong Vô Ý nhún vai, ở trên đai lưng lấy xuống tượng gỗ hình trẻ con, quơ quơ trước mặt, quát: "Chào hỏi!"

"Nữ nhân! Bổn tọa không phải là món đồ chơi!" Hoàng Cửu Lê rống giận lập tức lên tiếng quát lớn.

"Là 'chủ nhân' mà không phải 'nữ nhân'!" Phong Vô Ý sửa lại một lần cho đúng, sau đó lại lập tức giả cười lên tiếng: "Lần sau còn gọi sai nữa, ta cũng không ngại đổi một cái hình dáng khác cho ngươi.... ừm, là hình thỏ lưu manh, Mickey, hay là hello kitty?"

Hoàng Cửu Lê tuy không biết nàng nói hình dạng thỏ lưu manh, kitty các loại là có ý tứ gì, nhưng dựa vào trực giác thì hắn cảm thấy đó không phải là thứ tốt gì, nhất thời không cam tâm mà ngậm miệng lại.

Phong Vô Ý tiếc nuối không nói tiếp nữa, nói thật, nàng đúng là có ý nghĩ muốn đem cái tượng này điêu khắc lại một lần. Cho dù là hình tượng của phim hoạt hình, ít ra so với..... Một người nam nhân lại ở trong cái tượng có giới tính nữ thì nhìn sẽ thuận mắt hơn.....

"Ngươi tự xưng là bổn tọa, chẳng lẽ là Ma Quân của Ma giới?" Tiêu Tử Mặc buồn cười hỏi.

"Ồh? Người nam nhân này thật có kiến thức" Hoàng Cửu Lê kinh ngạc hỏi lại.

"Câm Miệng!" Phong Vô Ý gõ gõ lên đầu tượng gỗ: "Thật uổng phí ngươi chính là Ma Quân, vậy mà một chút lễ nghi cũng không biết"

"Nói như vậy thì sao? có chỗ nào không tốt? Nam nhân và nữ nhân các ngươi không phải chính là một đôi đó chứ?" Hoàng Cửu Lê nói năng hùng hồn, lời nói đầy lý lẽ.

"Ngươi....." Tiêu Tử Mặc có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Phong Vô Ý.

"Thật có lỗi...." Phong Vô Ý mặt vẫn không hề thay đổi, hướng về phía Tiêu Tử Mặc áy náy lên tiếng: "Ta dạy dỗ hắn chưa được tốt"

Tiêu Tử Mặc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.