”Phong tiểu thư, bệ hạ cho mời.” Một sĩ binh tiến đến gần, ánh mắt nhìn nàng có chút sợ hãi như cũ.
“Đã biết.” Phong Vô Ý lạnh nhạt gật đầu, đứng dậy.
Vân Triệt thực tự giác xoay người một cái, nhảy tới trên vai của nàng, cái đuôi thô to rủ xuống đến ngực, như là một cái vòng cổ xinh đẹp bám trên cổ nàng.
Một lần nữa trở lại Vương trướng, dღđ☆L☆qღđ chỉ thấy Hách Liên Diệu cùng Tiêu Tử Mặc đều ngồi một bên thư án, ở giữa trừ bản đồ, còn có trang giấy phủ kín, xem thần sắc hai người bọn họ, hẳn là đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Phong Vô Ý cũng không hỏi gì nhiều, chính là tự lo đi đến bên người Tiêu Tử Mặc ngồi xuống.
“Vô Ý, ta cần nàng lập tức triệu tập Tuyền Ki Thạch phủ.” Tiêu Tử Mặc trực tiếp nói.
“Ta đã biết.” Phong Vô Ý gật đầu.
“Như vậy, chừng nào thì ngươi qua bên kia?” Người Hách Liên Diệu dựa vào phía sau một chút. Trạng ngữ chỉ thời gian ở trước nhé. Chú ý đặt danh từ chính trước.
Thấy hắn tựa hồ lại khôi phục thái độ quân thần năm đó tương đối tự nhiên cùng phóng túng, Tiêu Tử Mặc nhịn không được thản nhiên cười nói: “Tùy thời có thể, ta cho rằng, việc này không nên chậm trễ, càng nhanh tốt, chiến tranh tùy thời mà có thể bắt đầu, cho nên, ta tính hừng đông sẽ đi.”
“Ta phản đối.” Phong Vô Ý chau mày.
“Vô Ý?” Tiêu Tử Mặc giật mình.
“Hoặc là ngày mai một mình ta đi, hoặc là nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày.” Phong Vô Ý nói chắc như đinh đóng cột.
“Vô Ý, ta là nam nhân, không có yếu ớt như vậy đâu .” Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, nhưng đáy lòng lại ấm áp vô cùng .
“Phải không?” Phong Vô Ý nhìn hắn, từ chối cho ý kiến hỏi lại một câu.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc bị nàng nhìn chăm chú không hiểu tại sao, cũng không khỏi có chút khó chịu, cúi đầu nhìn xem trên người mình có chỗ nào không đúng hay không.
Phong Vô Ý tùy tay ném hồ ly Vân Triệt ở trên chiếc giường mềm mại nơi Hách Liên Diệu nghỉ ngơi, mặc kệ một con hồ ly đoạt giường của đường đường một đế vương khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi, lập tức đi lên trước, đột nhiên ra tay, một phát bắt được vạt áo Tiêu Tử Mặc, dùng sức xé mở.
“Phong Vô Ý!” Sắc mặt Hách Liên Diệu xanh mét, vỗ mạnh cái bàn, đứng bật dậy.
Nữ nhân chết tiệt, cuối cùng thì nàng đang làm gì? Nàng thật là nữ nhân sao? ? ?
Người đang làm việc kia căn bản là không nhìn hắn, ánh mắt nàng chỉ dừng ở trước ngực Tiêu Tử Mặc, chỉ thấy dấu hiệu khế ước trước kia vốn hẳn là phải biến mất, hiện tại đã hiện lên hoàn toàn rõ ràng, hơn nữa màu sắc ban đầu vốn đỏ như máu nay lại biến thành màu vàng nhạt. Để cho người ta khiếp sợ hơn là, vô số sợi mỏng như kim tuyến lấy dấu hiệu khế ước đó làm trung tâm, như là đường vân trên lá cây, khuếch tán theo tứ phía ra ngoài.
“Này, đây là có chuyện gì?” Hách Liên Diệu nhất thời cũng quên mất phẫn nộ, ngơ ngác hỏi.
“Làm sao nàng phát hiện? Ta cho là bản thân đã che dấu rất kỹ lưỡng rồi.” Tiêu Tử Mặc than một tiếng.
“Ta vốn không biết, hầu như chính là tự nhiên biết được, có lẽ là do người trong khế ước có thể cảm ứng được?” Phong Vô Ý nhún vai, buông tay ra.
Tiêu Tử Mặc chậm rãi kéo vạt áo, trầm mặc không nói.
“Tử Mặc, nếu ta không có nhìn lầm, cái ấn ký kia, hẳn là. . . . . . nguyền rủa?” Khuôn mặt Hách Liên Diệu biến sắc không ngừng, do dự hồi lâu mới phun ra hai chữ ‘nguyền rủa’.
“Nguyền rủa?” Phong Vô Ý ngẩn ngơ, đó là ấn ký của linh khế, làm sao có thể biến thành nguyền rủa?
“Nguyền rủa?” Tiêu Tử Mặc cũng đồng thời thốt ra miệng, vẻ mặt nghi ngờ vô tình cùng Vô Ý liếc mắt nhìn nhau, mới nói, “Bệ hạ, ai nói cho người biết đây là nguyền rủa?”
“Không phải sao?” Hách Liên Diệu giật mình sửng sốt.
“Đây là ấn ký linh khế của Tuyền Ki Thạch phủ, sau khi ta cùng Vô Ý ký kết khế ước, cả hai bên đều đã đạt được một loại năng lực có thiên phú, chúng ta là thuộc tính Thạch hỏa —— đây chính là dấu hiệu của khế ước.” Tiêu Tử Mặc giải thích, lại liếc Phong Vô Ý nói, “Vốn dĩ ấn ký của khế ước trừ thời điểm sử dụng năng lực thiên phú ra thì những lúc khác không thể thấy được, ngày trước có một lần ta gặp nguy hiểm, phải sử dụng năng lực quá độ, hơn nữa trước đó ta đã cạn kiệt sức lực một lần, mới dẫn đến khế ước vượt qua giới hạn chịu đựng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, sức lực khôi phục, ấn ký tự nhiên rồi sẽ hồi phục bình thường. Nhưng bệ hạ. . . . . . gặp qua ấn ký này rồi sao?”
“A, đúng là ta có gặp qua.” Thần sắc Hách Liên Diệu đang thoải mái đột nhiên đổi thành âm trầm tùy thời có thể biến dღđ☆L☆qღđ thành bão táp bất cứ lúc nào, lời nói ra từng tiếng đều gằn xuống, âm thanh theo kẽ răng mà bật ra ngoài, “Lúc đó là thời điểm ta mang quân ra đầm lầy đã thấy ở chỗ mi tâm của ‘ ẩn sĩ ’.”
“Lời này là thật sao?” Sắc mặt Tiêu Tử Mặc thay đổi lớn.
“Đương nhiên, không cần hoài nghi trí nhớ của trẫm!” Hách Liên Diệu hừ lạnh nói, “Lúc ấy trẫm rất ngạc nhiên, còn hỏi qua hắn, hắn đã trả lời là trước đây thật lâu, một kẻ hận hắn đến tận xương tủy là một thuật sĩ, kẻ đó đã để lại trên người hắn ‘ lễ vật ’ này, làm cho hắn đời đời kiếp kiếp đều phải bị ấn ký nguyền rủa!”
“Bệ hạ, chuyện này rất quan trọng, xin ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, cái ấn ký đó, thật sự giống hệt với cái ấn ký trên người ta sao?” Tiêu Tử Mặc theo dõi hắn, nghiêm túc hỏi.
Thấy hắn thay đổi thái độ như vậy, đây hẳn là vấn đề nghiêm trọng, Hách Liên Diệu cũng cẩn thận nhớ lại một lần mới nói: “Có chút bất đồng, ấn ký của hắn là màu lam, hình tượng ấn ký cũng không giống ngọn, giống như là. . . . . .”
“Giọt nước mưa.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Không sai.” Hách Liên Diệu gật đầu.
“Năng lực hệ Thủy.” Tiêu Tử Mặc nhíu chặt mày, “Linh khế là bí thuật của Tuyền Ki Thạch phủ, ấn ký khế ước ở mi tâm, như vậy có thể chứng minh rằng từng có một người có năng lực thuộc tính thủy cùng hắn thề ước nguyện trung thành, nhưng. . . . . . rõ ràng là khế ước cũng không có hại gì với hắn, làm sao có thể biến thành nguyền rủa đây?”
“Lúc nói lời này, sát khí trong mắt hắn tuyệt đối không phải giả dối.” Hách Liên Diệu thở dài, “Cũng chính là trong nháy mắt đó, trẫm từng hoài nghi tới hắn có mục đích riêng —— nhưng cuối cùng chính hắn đã mang quân ta ra khỏi đầm lầy mà không bị ai bắt gặp .”
“Cái ấn ký kia, ta cũng từng gặp qua ở trên mình ‘người nọ‘ nha.” Vân Triệt đang híp nửa ánh mắt ngủ gà ngủ gật trên giường bỗng nhiên xen vào một câu.
“Ngươi gặp qua?” Ánh mắt Phong Vô Ý sáng lên.
“Người nọ?” Tiêu Tử Mặc cũng nghi hoặc khó hiểu.
Phong Vô Ý quay đầu lại dùng ánh mắt giải thích, đi qua ôm lấy Vân Triệt.
“Sau khi người nọ lên thuyền, không đến vài ngày chúng ta liền gặp phải một hồi bão táp.” Vân Triệt đáp, “Lúc ấy ta tránh ở sau một cái thùng, tận mắt nhìn thấy, trên đầu của hắn có ánh sáng lam lấp lánh, mi tâm xuất hiện dấu hiệu hình dạng một giọt nước mưa, không bao lâu sau, bão táp liền dừng lại .”
“Mặc dù là năng lực hệ Thủy, nhưng là có thể làm cho bão táp trên biển dừng lại, cỗ lực lượng này. . . . . .” Tiêu Tử Mặc xúc động nói.
“Có lẽ. . . . . . Đây chính là nguyên nhân hắn có thể từ Di Thất đại lục xuyên qua biển rộng mênh mông, đi vào Phạm Thiên.” Phong Vô Ý nghiêm nghị nói.
“Tuy rằng trẫm không hiểu rõ ràng ý của các ngươi, nhưng. . . . . .” Hách Liên Diệu nói, “Có người từ Tuyền Ki Thạch phủ ra ngoài giúp phản đồ dị tộc, không phải sao?”
“Nhưng là Tuyền Ki Thạch phủ, trừ ta ra, không có người thứ hai có năng lực ký kết linh khế.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Không phải là hiện tại, có thể là trăm năm trước đây, hoặc còn lâu hơn nữa.” Phong Vô Ý lắc lắc đầu, dùng lời Vân Triệt nói cùng ý nghĩ trong đầu mình kết hợp rồi nói một lần.
“Hóa ra. . . . . . không phải là loài người.” Tiêu Tử Mặc thở ra một hơi, mặt lại biến sắc, “Nói như vậy, chẳng phải từ rất lâu rồi, đã có người có thể tới Phạm Thiên cùng Di Thất đại lục rồi sao?”
“Vậy người có khế ước thuộc tính thủy dù sao cũng là nhân loại, bất kể như thế nào đều khó có khả năng sống mãi, vì thế chuyện này cũng trở thành một điều bí ẩn chưa có lời giải, trừ phi một ngày nào đó chúng ta có thể tìm ra một người khác ở nơi đó thì mới có thể đào ra chân tướng. Nhưng thực đáng tiếc. . . . . .” Phong Vô Ý nói xong, khóe môi cong lên, “Dựa theo cách Hách Liên bệ hạ nói, trong lúc đó hai người bọn họ tựa hồ không hề giống ta cùng Tử Mặc hiện tại, mà là. . . . . . trở mặt thành thù. Lại nói tiếp, Tử Mặc, nếu người ký khế ước thành kẻ thù, sẽ như thế nào?”
“Sẽ chết.” Tiêu Tử Mặc không chút do dự đáp, “Linh khế cùng ta tâm huyết tương thông, một khi phản bội, nhất định phản lại bản thân, không có chút may mắn nào. Nếu ngươi chủ động phụ ta, linh khế sẽ biến mất, làm ngươi mất đi thuộc tính năng lực có thiên phú, mà ta. . . . . . người bị vứt bỏ khế ước, tất nhiên sẽ chết.”
“Như vậy, khế ước này rất không công bằng.” Hách Liên Diệu nhíu nhíu mày.
“Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, ở dưới hoàng quyền, làm sao có được công bằng đây?” Tiêu Tử Mặc nhướng mày hỏi ngược lại.
Hách Liên Diệu không nói gì, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, một lần nữa trở lại trong ghế ngồi, có chút mất hứng nói, “Cũng chỉ có ngươi mới dám cùng với trẫm nói chuyện như vậy, không ở cùng ngươi mấy năm nay —— thật đúng là rất không thú vị .”
Phong Vô Ý không nhịn được nhìn lên trời xem thường, người này. . . . . . thật sự là đủ tàn bạo! Chẳng qua, hiện tại Tiêu Tử Mặc là người của nàng, ngươi Hách Liên Diệu —— nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Nói đi phải nói lại . . . . .” Giọng Hách Liên Diệu đột nhiên chua ra, lập tức xách Vân Triệt trong ngực nàng, đặt ở trên thư án trước mặt mình, vẻ mặt hiếu kỳ “Hồ ly biết nói tiếng người sao? Chẳng lẽ là dị tộc?”
“Ách. . . . . .” Phong Vô Ý thở dài một tiếng, nàng đã biết. . . . . . Vân Triệt sớm hay muộn gì cũng sẽ khiến cho người khác hứng thú .
Vân Triệt trừng to đôi mắt đen lúng liếng, ánh mắt nhìn Hách Liên Diệu tràn đầy lửa giận, khí tức trên thân mình Phong Vô Ý làm cho hắn thực thoải mái, nguyện ý tới gần, nhưng là người nam nhân này. . . . . . thực chán ghét!
“Này, nói chuyện đi!” Tay Hách Liên Diệu tùy ý cầm lấy một cây bút lông, dùng cán bút chọc chọc vào đầu Vân Triệt.
“Trở về!” Đúng lúc này Phong Vô Ý tay ra, vươn tay ôm Vân Triệt về lại trong lòng, thế này mới tránh để hoàng đế bệ gặp vận rủi sáng mai trên mặt có thêm mấy vết máu xuất môn.
“Bệ hạ. . . . . . sao còn có loại tâm tính như đứa trẻ vậy.” Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, nhịn cười nói.
Hách Liên Diệu dường như che dấu điều gì “Hừ” một tiếng, bĩu môi.
“Hắn là Vân Triệt, là một chi trong dღđ☆L☆qღđ dị tộc, tộc yêu thú.” Tiêu Tử Mặc ở chung nhiều năm với hắn, nắm rõ tính tình hắn như lòng bàn tay, thấy vui đùa không thể hóa giải tức giận, nhất thời nghiêm túc, bắt đầu giải thích.
“Nói cách khác, hắn có thể biến thành người?” Sau khi Hách Liên Diệu nghe xong, nhìn nhìn tiểu hồ ly đang thoải mái lại uốn éo trong lòng mỹ nhân ngủ bù, không hiểu sao đáy lòng dâng lên một trận khó chịu.
“Đây không phải trọng điểm.” Phong Vô Ý dứt khoát ôm Vân Triệt ngồi xuống. Biến thành người là vấn đề sau này cần phải lo lắng, về phần Vân Triệt hiện tại. . . . . . không thể không nói, tiết trời mang theo chút khí lạnh như vậy, ôm tiểu hồ ly ấm áp như vậy rất hợp ý nàng.
“Không sai.” Hách Liên Diệu gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc, cũng nói, “Ít nhất lần này ta đồng ý với ý kiến của nữ nhân này. Mặc dù chiến tranh sắp tới, nhưng không có nghĩa ngay cả đợi một ngày cũng không đợi được, bộ dạng ngươi bây giờ, nhỡ đâu khi thi đấu với bên kia phát sinh tình huống gì đó ngoài ý muốn, lúc đó chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng.”
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, chỉ có thể cười khan. Tuy rằng trong lời Hách Liên Diệu nói rất không khách khí, nhưng. . . . . . xác thực đó là sự thật. Nếu đêm nay chuyện nguy hiểm hơn diễn ra, hắn nhất định sẽ làm liên lụy tới họ mà cũng không thể giúp đỡ chút nào.
“Được rồi, vậy thì một ngày.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Chàng có chắc chắn không?” Phong Vô Ý hỏi.
“Muốn hoàn toàn phục hồi như cũ thì đừng nói một ngày, một tháng cũng không có khả năng đâu, nhưng mà nếu muốn làm cho ấn ký hồi phục lại, một ngày là đủ rồi.” Tiêu Tử Mặc suy nghĩ, đem tình hình thực tế nói ra.
“Vậy là tốt rồi.” Phong Vô Ý hiểu, để cho hắn chờ một tháng, đó căn bản là chuyện không thể xảy ra.
“Vậy ngày mai, trẫm nghĩ các ngươi cần cùng các tướng lĩnh làm quen một lần nữa, ít nhất. . . . . .” Hách Liên Diệu gõ bàn, nói tới chỗ này, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Phong Vô Ý một cái mới tiếp tục nói, “Ít nhất phải làm cho đám binh sĩ của trẫm biết, ngươi là đến giúp chúng ta, mà không phải Thị Huyết ma nữ!”
Phong Vô Ý có chút lúng túng liếc Tiêu Tử Mặc một chút, rồi quay đầu đi.
“Bây giờ, chuyện Vô Ý sống lại đối với binh sĩ, không khó giải thích.” Tiêu Tử Mặc lý giải gật gật đầu.
“Vậy hôm nay trước hết đến đây thôi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hách Liên Diệu nói.
“Chúng ta cáo lui trước.” Tiêu Tử Mặc đứng lên.
Phong Vô Ý ôm Vân Triệt đi theo hắn cùng đi ra khỏi Vương trướng.
“Quốc sư đại nhân, mạt tướng phụng mệnh hộ tống hai vị về.” Vương Lăng mang theo vài tên binh lính đi tới, cung kính nói.
“Làm phiền.” Tiêu Tử Mặc không hề cự tuyệt, thứ nhất, có Vương Lăng ở bên người, sẽ làm giảm bớt một chút hiểu lầm không cần thiết xảy ra, thứ hai. . . . . . lỡ đâu lại có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, không chỉ có hắn, bây giờ ngay cả Phong Vô Ý, cũng không thích hợp để chiến đấu.
Vương Lăng cúi một cái, lập tức đi phía trước dẫn đường.
May mắn hành trình trở về ngược lại có phần khá yên ổn, cũng không có phát sinh chuyện gì. Mà ngại có Vương Lăng ở đây, hai người cũng là một đường trầm mặc, không có trao đổi bất cứ ý kiến gì.
Trở lại trong trướng, Phong Vô Ý xác nhận thực sự không có người nghe trộm, mới quyết định muốn mở lời phá vỡ yên tĩnh.
“Yên tâm, ta hiểu rõ Hách Liên Diệu, ít nhất lúc này, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức làm ra những chuyện có thể chọc chúng ta mất hứng, như vậy sẽ khiến bản thân không chiếm được chút lợi ích gì. Dù sao, hắn cũng hiểu được, hiện tại chúng ta cần hắn, tất nhiên sẽ không làm chuyện gì bất lợi với hắn.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Cẩn thận một chút dù sao vẫn tốt hơn .” Phong Vô Ý nói xong, rửa mặt, vắt áo khoác lên trên kệ.
Bởi vì bọn họ muốn ở cùng một chỗ, binh lính an bài doanh trướng thực thông minh đã đặt hai giường ở hai bên doanh trướng, ở giữa dựng lên một cái bình phong ngăn cách.
Tiêu Tử Mặc ngồi ở trên giường, nhìn bình phong đối diện bị ánh nến chiếu vào tạo nên bóng người mơ hồ, qua một lúc lâu mới mở miệng nói : “Vừa rồi, nàng thấy năng lượng trói buộc của linh khế, có ý nghĩ gì không?”
“ Năng lượng trói buộc của linh khế . . . . . . chuyện chàng sẽ chết kia sao?” Phong Vô Ý cười khẽ một tiếng, coi như không có việc gì, “Không có ý kiến gì.”
“Hả?” Tiêu Tử Mặc không khỏi sửng sốt. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều loại đáp án, nhưng. . . . . . chỉ có đáp án này là hắn không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời như thế nào mới phải.
“Chàng không phản bội ta, ta cũng sẽ không vứt bỏ chàng —— cái gọi là không công bằng, vốn dĩ không có ý nghĩa gì hết.” Phong Vô Ý bình tĩnh nói.
“Không có ý nghĩa gì. . . . . .” Tiêu Tử Mặc cúi đầu thì thầm, khóe miệng không nhịn được cong lên nở nụ cười thản nhiên.
Chính xác, đây mới là câu trả lời của Phong Vô Ý, mà bản thân lại rối rắm vì điều này. . . . . . thực sự là quá mức buồn cười!
“Ngủ!” Nói xong Phong Vô Ý, vung tay áo, đánh tắt ánh nến, trong trướng nhất thời tối đen như mực.
“Ừ.” Tiêu Tử Mặc nghiêng người nằm xuống, kéo chăn đắp, không bao lâu, liền chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng trước đó đã lâm vào tình trạng hôn mê rất lâu, nhưng thực sự thân thể hắn cũng cạn kiệt sức lực rồi, mỗi một khắc nghỉ ngơi đều vô cùng quý giá.
Nhưng mà. . . . . . ở phía bên kia bình phong, Phong Vô Ý cũng không giữ được sự bình tĩnh cùng thản nhiên như Tiêu Tử Mặc tưởng tượng.
Nàng mở to hai mắt không hề chớp cái nào nhìn chằm chằm đỉnh màn, trong đầu không ngừng hiện lên một số hình ảnh quen thuộc.
Mới gặp thì chàng thong dong thanh nhã, không hề thích hợp với thâm cung hiểm ác;
Phá ngang chàng đi tắm, hắn lại lộ vẻ xấu hổ, chuyện đó tác động không nhỏ tới nhân duyên bọn họ;
Trên lầu Vọng Tinh, áo trắng tung bay cùng làn gió, giống như trích tiên trên trời;
Thoát khỏi kinh thành, dưới ánh trăng sáng bạc chàng thề nguyện chung thành với nàng từng câu từng chữ đều khắc cốt ghi tâm;
Một đường đi về phía bắc, họ làm bạn cùng giúp đỡ lẫn nhau, vào sinh ra tử, ngàn vạn nguy hiểm cùng nhau đối mặt;
Sau đó giương buồm rời bến, kiêu ngạo tại Thiên Khí Chi Đảo, Núi Lửa Sóng Thần, Khe Không Gian. . . . . .
Thì ra, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi này, bọn họ đã cùng đi qua nhiều nơi như vậy sao?
Phong Vô Ý trở mình, lại nhìn thấy một đôi con ngươi sáng trông suốt, bất giác nở nụ cười, đưa tay sờ sờ khép lại đôi mắt của tiểu hồ ly nằm bên gối.
Tiểu hồ ly không hiểu gì liếm liếm lòng bàn tay của nàng, ngáp dài một cái, vùi đầu vào chiếc đuôi ấm áp của mình chìm vào giấc ngủ .
Phong Vô Ý tiếp tục nhìn đỉnh màn, thở dài một hơi trong không gian yên tĩnh, rồi chìm vào trong yên lặng.
Tử Mặc, Tử Mặc. . . . . . chàng và ta, đến tột cùng là cái gì? Rõ ràng Nàng là người biến đổi gen loại bỏ mọi yếu tố không cần thiết (như tình cảm), nhưng. . . . . . vì sao, lúc nhìn chàng hộc máu, nhìn chàng hôn mê, ngực lại có chút đau? Chẳng lẽ trong thân thể này, vẫn còn bảo tồn loại gen mang tình cảm của “con người” sao?
Càng nghĩ càng không muốn đi ngủ, nàng dứt khoát ngồi dậy, cẩn thận để không phát ra tiếng động làm Tiêu Tử Mặc thức giấc xuống giường, khoác quần áo đi ra ngoài trướng.
Lúc này, Vân Triệt bên gối mới hơi hơi di chuyển cái đuôi một chút, híp mắt liếc một cái, rồi lại tiếp tục ngủ.
Đêm khuya, không khí ngoài trướng lạnh đến thấu xương, tuy rằng thời gian đã trôi qua bốn năm, nhưng khí trời đầu xuân này vẫn không thay đổi chút nào, hơn nữa độ ấm trên thảo nguyên, so với nội địa lại thấp hơn không ít.
Phong Vô Ý hít một hơi thật sâu, khí lạnh theo khoang miệng thấm vào dạ dày.
Gió đêm thổi tung tóc nàng, nàng chỉ tùy ý giơ tay lên gài tóc về sau tai.
“Lòng ngươi đang rối loạn.” Hoàng Cửu Lê bỗng nhiên nói.
“Rối loạn. . . . . . Có lẽ lại là tốt.” Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la càng thêm đen tối trước ánh bình minh, thản nhiên nói.
“Hả?” Hoàng Cửu Lê khó hiểu, có lẽ. . . . . . sau khi trở về từ Thiên Khí Chi Đảo, hắn lại càng không hiểu nổi tâm tư nữ nhân này.
“Còn loạn, chứng minh ta còn có tim.” Phong Vô Ý cũng không để ý tới hắn, chỉ tự giải thích nói.
Hoàng Cửu Lê ngẩn người, im lặng không nói.
“À, Hoàng Cửu Lê, có phải ngươi biết rất rõ về Tuyền Ki Thạch phủ không?” Phong Vô Ý bỗng nhiên hỏi.
“Có lẽ biết, dù sao, muốn đánh kẻ thù thì đầu tiên phải hiểu rõ kẻ thù đúng không.” Hoàng Cửu Lê lười biếng nói.
“Vậy ngươi có biết trăm năm trước, hoặc lâu hơn nữa, Tuyền Ki Thạch phủ có kẻ phản bội hay người mất tích không?” Phong Vô Ý hỏi.
“Ngay cả người thừa kế như ngươi và Tiêu Tử Mặc cũng không biết chuyện này, bổn tọa làm biết được.” Hoàng Cửu Lê cười lạnh một tiếng, “Cho dù có chuyện đó thì lấy tính tình coi trọng sĩ diện của mấy lão già kia, chắc chắn bọn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra và giấu kín chuyện đó đi.”
Phong Vô Ý nghe vậy, trong lòng cũng xác định, chuyện có kẻ phản bội mất mặt như vậy, chẳng ai muốn để tuyền ra ngoài, nhất là những kẻ có địa vị chí cao vô thượng ở Phạm Thiên Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ. Nhưng. . . . . . ba vị trưởng lão đều đã hơn trăm tuổi rồi, có lẽ, bọn họ cũng biết chuyện gì thì sao?
Nghĩ vậy, nàng lập tức lấy ra một khối Ngọc Thạch, dùng phương pháp đưa tin Tiêu Tử Mặc đã dạy, thông báo cho Lưu Ly cách xa ngàn dặm.
Nhưng mà, thời gian trôi qua đã bốn năm, Lưu Ly. . . . . . cũng không còn là cái kia tiểu nha đầu lúc trước đi? Không biết nàng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, rõ ràng bản thân chỉ cảm thấy mới trôi qua mấy tháng mà thôi, thật sự là có chút bất khả tư nghị.
“Người nào ở đằng kia?” Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai.
“Vương Tướng quân?” Phong Vô Ý đi ra từ trong bóng tối.
“Hóa ra là Phong tiểu thư.” Vương Lăng thả lỏng tay xiết chặt chuôi đao, phân phó thuộc hạ lui về phía sau vài bước, rồi lại cẩn thận quét mắt nhìn chung quanh.
“Làm sao vậy?” Phong Vô Ý hỏi.
“Vừa rồi. . . . . .hình như mạt tướng nghe được có người đang nói chuyện?” Vương Lăng nghi ngờ nhìn nàng. Hắn rõ ràng là nghe được âm thanh nói chuyện của một nam một nữ, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy có người thứ hai.
“Không, ta đang triệu hồi thủ hạ ở Tuyền Ki Thạch phủ, cũng không có người nào khác.” Phong Vô Ý lắc lắc đầu, trước mắt, nàng còn không muốn cho bất kì kẻ nào biết sự tồn tại của Hoàng Cửu Lê. dღđ☆L☆qღđ Dù sao, chuyện nàng mang theo một trong bảy đại Ma Quân Ma tộc bên cạnh, sự thật này cũng rất kinh hãi đối với người khác.
“Thì ra là thế.” Vương Lăng tuy rằng còn cảm thấy có chút không đúng, nhưng nghe lời nàng giải thích như vậy, cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ nói, “Tiểu thư, trời sáng sắp sáng rồi, người vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cám ơn.” Phong Vô Ý nói cảm tạ, lại nói, “Ta còn muốn suy nghĩ một số chuyện khác nữa.”
“Nếu như vậy, mạt tướng xin lỗi không tiếp được .” Vương Lăng cũng không miễn cưỡng nàng.
“Vương Tướng quân tự tiện.” Phong Vô Ý lạnh nhạt nói.
Vương Lăng gật đầu, vung tay lên, mang theo binh lính tiếp tục tuần tra.
Nhìn bóng lưng của hắn, Phong Vô Ý lại đột nhiên nghĩ đến, lúc trước bọn họ thoát khỏi kinh thành đi theo hắn, vào trong mộ Lý gia lấy được văn thư dị tộc, nhưng không biết Hách Liên Diệu có biết chuyện này hay không? Nếu không biết, như vậy Vương Lăng. . . . . . sắm vai gì trong đó? Xem ra ngày mai phải cùng Tiêu Tử Mặc thương lượng lại lần nữa mới được.
Nhớ tới văn tự dị tộc, đột nhiên, nàng lại nghĩ tới Vân Triệt, không khỏi vỗ đầu một cái, thầm mắng mình ngu xuẩn. Vân Triệt là dị tộc, có lẽ hắn cũng biết được một chút về văn tự của dị tộc, chẳng qua là văn tự nàng đã chép để lại trong Tuyền Ki Thạch phủ, cho mấy vị trưởng lão nghiên cứu, cũng không mang theo ra ngoài, mà bây giờ nàng cũng không có sức lực và tinh thần để viết lại một lần nữa.