Sau một đêm hỗn loạn, Tiêu Tử Mặc và Phong Vô Ý dựa theo hoạch đã định ra kế từ biệt Hách Liên Diệu, xuất phát đi về hướng thảo nguyên, mà Vân Triệt tuy rằng bám chặt lấy họ, nhưng vì Phong Vô Ý uy hiếp, không thể không ngoan ngoãn trừng mắt nhìn một đống các “mật mã” viết thành văn tự tộc, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Trại Lam vẫn không dùng tới pháo hoa của Tuyền Ki Thạch phủ, xem ra tình hình chiến đấu coi như ổn định. Rất nhanh Tiêu Tử Mặc đã xác định được phương hướng, hai người hai ngựa đi tới phương hướng đã định.
“Trại Lam vậy mà cho dù không nhận được tin tức gì mà đã mang theo kẻ thù chạy về Thương Mang Quan, thật đúng là tín nhiệm năng lực của chúng ta.” Phong Vô Ý nói.
“Nếu nhanh hơn một chút nữa, chúng ta sẽ gặp phải tình trạng hai mặt thụ địch.” Tiêu Tử Mặc cũng chỉ có thể cười khổ không thôi. Trên thực tế, trước mắt vị trí Trại Lam cách Thương Mang quan rất gần, hành quân cũng mất một ngày một đêm, dường như có thể nói, hắn mang theo đại quân dị tộc lượn một vòng luẩn quẩn trên thảo nguyên, cuối cùng lại nhớ tới nơi xuất phát.
“Nhưng mà, chắc là chủ ý của Trại Lam, hắn không phải người làm càn như vậy.” Tiêu Tử Mặc lại nói.
“Đợi chút!” Phong Vô Ý đột nhiên kéo lại cương ngựa của hắn.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc nghi ngờ hỏi. Phong Vô Ý không nói gì, giơ tay lên, tháo bao tay xuống, lộ ra khế ước với Hoàng Cửu Lê.
“Đây là. . . . . .” Ánh mắt Tiêu Tử Mặc dừng lại trên khế ước, sắc mặt thay đổi lớn. Chỉ thấy khế ước chợt lóe sáng, tình huống như vậy tuy rằng không phải là lần đầu tiên xảy ra, nhưng mà lúc này rõ ràng có khác biệt rất lớn, khế ước vậy mà. . . . . . càng lúc càng mờ nhạt, chỉ sợ không tồn tại được lâu, sẽ hoàn toàn biến mất!
“Làm sao có thể!” Tiêu Tử Mặc mở to mắt, không thể tin nói, “Khế ước. . . . . . sắp giải trừ sao?”
Phong Vô Ý nhìn chằm chằm ngón tay mình, cau mày im lặng không nói. Việc này Hoàng Cửu Lê đã nói qua rất nhiều lần, chỉ cần hắn khôi phục lực lượng, loại khế ước này sẽ không có cách nào trói buộc hắn, nhưng mà nàng cũng hiểu được, khôi phục lực lượng, trong thời gian ngắn là không thể nào, hơn nữa Hoàng Cửu Lê phải đi tới thiên khí chi đảo, cần rất nhiều ma khí! Về phần khi trở lại Ma giới, hắn lực lượng hiện tại của lấy, quả thực là hành vi tự tìm đường chết, như vậy, cuối cùng thì tại sao phải giải trừ khế ước?
“Có một loại khả năng cuối cùng, là một bên ký kết khế ước, chết.” Tiêu Tử Mặc nhìn ra tâm tư của nàng, bổ sung một câu.
“Chết sao?” Phong Vô Ý nhíu mày lại. Ý là Hoàng Cửu Lê đã chết sao? Theo bản năng phản ứng đầu tiên chính là: Làm sao có thể như vậy!
“Cho dù như thế nào, bên thiên khí chi đảo khẳng định xảy ra chuyện gì đó rất lớn.” Tiêu Tử Mặc nói.
“ Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu, thở dài, “Cho dù như thế nào, chiến tranh bên này đều phải tốc chiến tốc thắng. Tử Mặc, có cách nào trục xuất toàn bộ Di Thất đại lục một lần nữa không?”
“Trục xuất?” Tiêu Tử Mặc ngẩn người.
“Đúng vậy, nếu đơn thuần chỉ dùng phương thức chiến tranh giải quyết, lấy tinh tình của người trên Di Thất đại lục, cho dù như thế nào cũng sẽ phải đánh lâu dài, thật sự ta có một loại dự cảm không tốt.” Phong Vô Ý nói.
“Suy nghĩ của nàng thực đặc biệt.” Tiêu Tử Mặc nghe vậy không khỏi trầm ngâm. Không bao lâu sau, khế ước trên ngón Phong Vô Ý tay cuối cùng hoàn toàn biến mất, trên da thịt trơn bóng không để lại chút dấu vết.
“Có lẽ cũng không phải không có cách nào.” Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chỉ cần tách đại lục Di Thất và đại lục Phạm Thiên tách ra một lần nữa, hai đại lục dĩ nhiên sẽ càng cách càng xa, đến lúc đó muốn vận chuyển quy mô lớn binh lính lại tới đây là chuyện khó có thể thực hiện, chiến tranh tự nhiên sẽ dừng lại. Chỉ là. . . . . . chia cách đại lục phải cần lực lượng, chỉ sợ mạnh đến nổi không thể tính ra, ta cũng không biết là chỉ dựa vào lực lượng của con người thật sự có thể làm được hay không.”
Phong Vô Ý cũng âm thầm thở dài, đúng vậy, ngàn năm trước Di Thất đại lục bị trục xuất, là do “Thần” làm, mà nay, từ trước đến giờ lại không có vị thần nào đến nhúng tay vào. Phân cách đại lục? Cái loại này lực lượng, đúng là khó có thể tưởng tượng, nhưng mà. . . . . . thật sự không có biện pháp sao?
【 Có biện pháp a. 】 Giọng nói lười biếng của Thanh Long đúng lúc này vang lên.
“Cái gì?” Hai người nghi ngờ liếc mắt, đều thể hiện vẻ mặt khiếp sợ.
【 Ai nói phải dùng lực lượng của con người để chia cách? Chỉ cần có lực lượng thuần túy nhất, lực lượng của con người sao. . . . . . có thêm đường dẫn là đủ. 】 Thanh Long chậm chạp nói một câu, lại im lặng.
“Lực lượng thuần túy? Đường dẫn?” Phong Vô Ý quay đầu nói, “Tử Mặc, chàng nói, nếu chúng ta có thể dẫn đường cho lực lượng như núi lửa thiên khí chi đảo bùng nổ, hoặc là khe không gian...uy lực chuẩn xác bắn vào chỗ giao tiếp giữa hai đại lục, liệu có đủ để chia cách đại lục hay không?”
“Trên lý luận là có thể làm vậy.” Tiêu Tử Mặc suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Chỉ là, đừng nói lực lượng khổng lồ như vậy rất khó khống chế chuẩn xác, mà lực lượng như vậy, cũng không thể xác định khi nào thì xuất hiện?”
“Chỉ có thể dựa vào vận may thôi, nhưng mà ít nhất coi như đây cũng là một loại phương pháp.” Phong Vô Ý nhún vai, lại nói, “Hơn nữa so với việc chúng ta tự mình tách đại lục ra đơn giản hơn.”
“Còn không biết thiên khí chi đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta lo lắng những thứ này không phải là quá sớm sao?” Tiêu Tử Mặc nói.
“Đáng tiếc dị tộc đã phong tỏa con đường của chúng ta tới thiên khí chi đảo.”
Phong Vô Ý bất đắc dĩ nói, “Chúng ta không đi được, ngoại trừ Hoàng Cửu Lê biến thái, ai cũng không có cách nào một mình tới đó điều tra tình huống.”
“Ta cũng có loại dự cảm không tốt như vậy.” dღđ☆L☆qღđ Tiêu Tử Mặc thở dài một tiếng. Khi nói chuyện, hai con ngựa không bị người khống chế, tự đi thong thả, tiếp tục mang theo bọn họ đi về phía trước.
“Hay là thông qua thiên lâu lại quay về Tuyền Ki Thạch phủ một lần?” Phong Vô Ý bỗng nhiên nói, “Nếu như là ba vị trưởng lão, có lẽ sẽ có cách?”
“Trưởng lão không có cách nào rời khỏi Tuyền Ki Thạch phủ, mà thiên lâu. . . . . . a?” Tiêu Tử Mặc nói xong, đột nhiên mắt sáng lên.
“Thiên lâu làm sao vậy?” Phong Vô Ý không hiểu gì.
“Vô Ý, nàng nói, muốn làm cho một tòa tháp lớn như thế trôi nổi ở một không gian khác, ngàn năm không thay đổi, cần lực lượng khổng lồ tới mức nào?” Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói.
“Hả?” Phong Vô Ý ngẩn ngơ, một lúc lâu mới kịp phản ứng hiểu ý của hắn, “Tử Mặc, không phải là chàng nghĩ. . . . . .”
“Không sai, lấy lực lượng ở thiên lâu làm mẫu, bắn vào điểm giao tiếp giữa hai đại lục.” Tiêu Tử Mặc trả lời rất rõ ràng.
“Thực sự là. . . . . . điên cuồng.” Phong Vô Ý cũng hiểu được suy nghĩ của mình có chút không theo kịp. Nhưng Mà cẩn thận nghĩ lại, lại phát hiện hắn nói không sai chút nào, lực lượng nghìn năm qua vẫn duy trì thiên lâu tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng tuyệt đối cực lớn, lớn đến không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà. . . . . . lấy làm mẫu? Không nói vấn đề lấy mẫu như thế nào, dù sao thiên lâu cũng không tồn tại ở không gian này. Vấn đề lớn nhất là, mất đi lực lượng thiên lâu sẽ như thế nào? Rơi xuống? Biến mất? Vẫn liên quan đến việc làm cho không gian được tạo thành kia hỗn loạn? Cho dù như thế nào, Thánh Địa của Tuyền Ki Thạch phủ chẳng lẽ đều không tồn tại. . . . . .
“Thiên lâu, thần tích là cuối cùng.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trời xanh, thản nhiên nói, “Giá trị của nó, không có cách nào so sánh với sự tồn vong của đại lục, nếu là có thể dùng để chấm dứt tranh giành thây chất như núi biển máu nhuộm đỏ không ngừng, tất nhiên là một chuyện tốt, ta nghĩ tiền bối của Tuyền Ki Thạch phủ cũng có thể hiểu được.”
Phong Vô Ý quay mặt nhìn hắn đầy kiên định không có một chút do dự.
“Về phần lực lượng dẫn đường, ta sẽ nghĩ ra cách.” Tiêu Tử Mặc lại nói.
“Như vậy. . . . . . thì cứ thế đi.” Phong Vô Ý thở dài, quay đầu nhìn về phía trước, “Vấn đề hiện tại là trước tiên phải giải quyết uy hiếp sau lưng chúng ta.”
“Dường như có vật gì đó bay tới hướng chúng ta.” Tiêu Tử Mặc cau mày nói. Phong Vô Ý lập tức lấy chủy thủ Thương Lãng ra đề phòng. Không trung có vài chấm đen nhỏ càng ngày càng gần, cho đến khi có thể thấy rõ ràng rồi, vậy mà lại là hơn mười con Sư Thứu!
“Bên trên có người!” Phong Vô Ý mắt nheo lại.
“Chẳng lẽ Trại Lam thật sự thuần phục được Sư Thứu, nhanh như vậy sao?” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói. Sư Thứu lung la lung lay bay tới hướng bọn họ, tuy rằng không vững chắc, nhưng ngồi bên trên ngồi thật sự là các dũng sĩ thảo nguyên!
Tay Tiêu Tử Mặc vẽ một cái, một con rồng lửa bay giữa vài vòng không trung, hình thành một mục tiêu rõ ràng, chỉ dẫn bọn kỵ sĩ rơi xuống.
“Cẩn thận!” Phong Vô Ý kéo cương ngựa của Tiêu Tử Mặc lại, lướt ngang qua bên cạnh vài mét.
“Ầm Ầm Ầm!” Chỉ thấy bụi mù tràn ngập, hơn mười con Sư Thứu rơi xuống. . . . . . à không, là rơi từ nơi bọn hắn vừa mới đứng thẳng, chỉ còn kém một chút là bị đè ở dưới.
“Các ngươi. . . . . . có khỏe không?” Đầu Tiêu Tử Mặc đổ đầy mồ hôi lạnh, vất vả lắm mới hỏi ra một câu.
“Khụ khụ, không có việc gì không có việc gì.” Sau một lát, bụi mù dần dần tản ra, một đám nhân tài rơi xuống choáng đầu hoa mắt ôm đầu đứng lên.
“Các ngươi xem như vậy. . . . . . liệu có coi là thành công không?” Phong Vô Ý không nói gì. Nếu nói là không thành công, bọn họ rõ ràng cưỡi Sư Thứu mà còn vẫn duy trì đội ngũ, nếu là thành công. . . . . . vừa rồi... phương thức rơi xuống nên gọi là cái gì?
“Tiêu quốc sư, Phong tiểu thư.” Một người đàn ông vạm vỡ mang bộ dáng đội trưởng đi tới, cười khan hai tiếng mới nói, “Sư Thứu chúng ta đã có thể khống chế cơ bản, nhưng mà. . . . . . hình như có chút phiền toái nhỏ.”
“Ta đã thấy.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Cái đó. . . . . .” Người đàn ông vạm vỡ gãi loạn tóc mình, sau một lúc lâu mới nói, “Mấy thứ này thị lực thật sự quá kém, dღđ☆L☆qღđ từ khi chúng ta khống chế, vẫn không làm cho mắt dị tộc này được, không biết bọn họ làm như thế nào mà khai thông, đều là chủng tộc kỳ quái, cho nên có thể tâm linh tương thông sao?”
“Xem ra Vũ tộc là chủng tộc duy nhất có thể thuần phục Sư Thứu, có lẽ là vì năng lực của bọn họ và thị lực của Sư Thứu giống nhau.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Này chuyện đó sau này hãy nói, tộc trưởng Trại Lam đâu? Mang bọn ta đi gặp hắn.” Phong Vô Ý nói.
“Phải” Người đàn ông vạm vỡ gật đầu, phân phó thủ hạ một lần nữa sải bước lên Sư Thứu,
“Đúng lúc, thử bay lại một lần.”
“Các ngươi thử bay nhẹ nhàng như vậy, mà cứ vậy leo lên lưng dị tộc. . . . . .” Tiêu Tử Mặc hiếu kỳ.
“Đã đánh mấy chục trận rồi, mọi người cũng đã quen.” Người đàn ông vạm vỡ không hề để ý nói. Mấy chục trận? Hai người cũng không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nhưng mà mới có hai ngày, Trại Lam cuối cùng dùng cái chiến thuật gì, mới hai ngày đã cùng dị tộc giao chiến vài chục lần? Hơn nữa nhìn họ đi lên thực sự nhẹ nhàng, chắc là không có xảy ra thương vong.
“Chúng ta ở trên trời dẫn đường, hai vị cố gắng đuổi kịp!” Người đàn ông vạm vỡ nói xong, cũng sải bước leo lên lưng Sư Thứu.
Cũng phải, tìm Trại Lam hỏi lại rõ ràng là được!