Ánh nắng ấm áp chiếu xuống trong đình viện, xuyên qua khóm hoa cúc có muôn hình vạn dáng, làm chúng càng thêm khoe sắc hơn.
Phong Vô Ý mặc quần áo tinh xảo ngồi đang ngồi ở trong lương đình thưởng thức trà bánh, thì ở bên ngoài đã có người chạy tới báo có Lan phi tới.
Dao Nguyệt bĩu môi, miễn cười trưng ra vẻ mặt tươi cười đi tiếp đón khách.
Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đi tới con đường phía trước hoa viên, chờ một lúc thì thấy Lan phi cũng không mang theo một thị nữ nào ở bên người, mỉm cười đi tới. Một thân trang phục đỏ tươi, đứng dưới ánh nắng lại càng làm nàng ta trở nên rực rỡ như một ngọn lửa bốc cháy.
"Muội muội đến đây" Phong Vô Ý vẫy tay làm ra vẻ thân thiết lên tiếng, vừa đi vừa cười nói: "Hôm nay vừa đúng lúc hoa cúc ở trong hoa viên nở rộ, nên ta đã sai người hái một ít đi làm điểm tâm. Phải biết rằng ở một mình ở đây rất cô đơn, cho nên mới mời muội muội tới cùng ngắm hoa, cũng đồng thời có thể làm cho chúng ta thân quen với nhau hơn một chút"
"Hoa cúc ở chỗ này là loại đẹp nhất ở trong cung, hơn nữa cũng khó có dịp được tỷ tỷ mời tới, ta làm sao có thể không tới ạ" Lan phi trên mặt cũng nở nụ cười, thân thiết trả lời.
Hai người đi tới trong đình ngồi xuống, Dao Nguyệt tới dâng trà, sau đó Phong Vô Ý bảo nàng ta lui ra ngoài.
"mời" Phong Vô Y chạm nhẹ lên chén của Lan phi coi như mời trà.
"Thơm quá! Đây là.... trà hoa cúc?" Lan phi kinh ngạc nhìn ở bên dưới đáy ly trà có cánh hoa cúc dập dờn nổi lên.
Nước trà mát lạnh, hoa cúc xinh đẹp, hương cúc thơm ngát, thật đúng là nàng chưa từng được uống trà có hương vị như vậy bao giờ.
"Lấy hoa cúc ướp vào với trà, không những có thể giúp cho mắt sáng lên, mà đối với thân thể cũng rất tốt, muội muội nếu không ngại thì khi trở về cũng thử làm xem: "Phong Vô Ý làm ra vẻ tự nhiên lên tiếng.
"Cái này cũng là do tỷ tỷ học được từ 'dân gian' mà biết sao?" Lan phi cười nói.
Ánh mắt Phong Vô Ý lóe lên, nàng biết truyện dùng lá thổi sáo ngày trước đã được truyền ra ngoài, cho nên Lan phi mới nói vậy. Nhưng Phong Vô Ý cũng không để ý, mà mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng: "Đây là do trong lúc vô ý ta xem được phương pháp này ở một cuốn sách cổ, cảm thấy rất mới mẻ cho nên mới hái hoa cúc về làm thử"
"Thì ra là thế, tỷ tỷ thật không hổ danh là tài nữ của kinh thành" Lan phi cầm ly trà lên hớp một ngụm, quả nhiên trong miệng đều là mùi thơm ngát của hoa cúc.
Lại dùng thêm chút điểm tâm, mãi tới một lúc lâu sau, khi đang nói về những đề tài trên trời dưới biển, Phong Vô Ý đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói, hoàng thượng muốn đi săn bắn?"
"Đúng vậy ạ" Lan phi không nghi ngờ gì, lập tức lên tiếng: "Hàng năm vào thời gian này, hoàng tộc cùng với tất cả quan viên đều đi tới khu săn bắn mười ngày. Không người nào được vắng mặt, trừ ngày mừng lễ năm mới trong năm thì ngày này là ngày quan trọng nhất ạ. Lệnh tôn đại nhân của tỷ tỷ không phải là cũng phải đi theo sao?"
"Tất cả đều phải đi? Vậy kinh thành không phải sẽ trở nên rất vắng vẻ sao?" Phong Vô Ý ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Tử Mặc không nói rõ ràng, làm nàng còn tưởng chỉ là vì hoàng đế quá nhàm chán nên mới đi săn thú. Thật không nghĩ tới sự kiện săn thú lại quan trọng với quốc gia như vậy? Thế thì kế hoạch của nàng cần phải sửa chữa rồi.
"Hoàng thượng hàng năm đều mang theo chúng ta cùng đi, cho nên cũng không biết kinh thành văng vẻ ra sao" Lan phi tỏ vẻ đắc ý, nhất thời khuôn mặt dạt dào tình cảm không biết dùng lời nào để diễn tả. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
"Vậy năm nay muội muội nhất định cũng có mặt rồi" Phong Vô Ý than nhẹ một tiếng: "Đáng tiếc, thân thể của ta thế này....."
"Tỷ tỷ cứ dưỡng thương cho tốt, có lẽ sang năm có thể đi được" Lan phi giả vờ an ủi.
"Đa tạ muội muội quan tâm, không biết...." Phong Vô Ý làm ra vẻ do dự một chút, rồi mới cẩn thận nói: "Không biết Quốc Sư đại nhân có đi hay không?"
"Hả?" Lan phi nhất thời sửng sốt.
"Muội muội cũng biết đó, Quốc Sư đại nhân vốn dĩ cực kỳ phản đối việc ta tiến cung. Nếu như mọi người cùng với bệ hạ đều không ở đây....." Phong Vô Ý sợ hãi nhìn Lan phi.
"Chuyện này à..." Trong mắt Lan phi đang cười chợt lóe lên, lại tiếp tục mở miệng an ủi: "Tỷ tỷ yên tâm, Quốc Sư là người không sát sinh, cho nên làm sao có thể tham gia đi săn bắn ạ?"
"A.... ...." Phong Vô Ý lập tức để lộ ra dáng vẻ ta sắp chết tới nơi.
Lan phi không nhanh không chậm lại an ủi vài câu, sau đó mới đứng dậy cáo từ, vì đối với kết quả lần gặp mặt này, nàng ta vô cùng vừa lòng.
Phong Vô Ý ngồi một mình ở trong đình, bưng ly trà hoa cúc chậm rãi thưởng thức, bên môi lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
Nàng vốn cứ nghĩ rằng đi theo đoàn người ra ngoài, ở phạm vi hoạt động rộng lớn thì thủ vệ cũng không thể bảo vệ được hết. Cho nên nàng mới sắp đặt kế hoạch này để chạy trốn, nhưng mà hiện giờ xem ra việc này còn khó khăn hơn nhiều. Mà lúc này nghe được tin tức tất cả đều đi săn bắn, kinh thành lúc này.... chẳng phải vườn không nhà trống sao, xem ra là phải để cho bệnh tình của chính mình trở nên nghiêm trọng thêm một chút rồi.
"Nương nương" Dao Nguyệt đi tới: "Nô tỳ đưa người trở về, thân thể nương nương không tốt, trở về nghỉ ngơi thì tốt hơn, chứ ở chỗ này gió lớn lắm"
"Ta biết rồi" Phong Vô Ý đứng lên, nghiêng ngả đi về phía cung điện của mình, một bên mở miệng dặn dò: "Một lát nữa kêu thái ý đến đây, ta cảm thấy trong người có chỗ không thoải mái"
"Nương nương!" Dao Nguyệt kinh hãi kêu lên: "Ta, ta lập tức đi mời thái y ngay!"
Phong Vô Ý ngẩn ra, đang định ngăn cản thì đã thấy tiểu nha đầu kia giống như mũi tên lao thẳng ra ngoài.
Thật là.... Làm gì mà xem nàng giống như người sắp chết đến nơi vậy.
Phong Vô Ý dở khóc dở cười, chính mình tự đi về phòng. Dọc theo đường đi, ở trong đầu nàng đã đem kế hoạch bỏ trốn sắp xếp lại một lần.
Trên cơ bản cũng không có vấn đề gì, chỉ là nàng muốn thay đổ chủ ý ban đầu. Thật khó có cơ hội trời cao ban cho, nàng chẳng những sẽ tự mình trốn đi, mà còn muốn bắt cóc luôn Tiêu Tử Mặc mang theo!
Hừ Hừ, cái gì mà Thất Sát Cô Tinh chứ, cái gì mà Đại Lục bị mất đi, cái gì mà sát kiếp mở ra.... Đừng mơ tưởng có thể đem tất cả mọi chuyện này đổ hết lên đầu nàng. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Dựa theo nàng quan sát, Tiêu Tử Mặc có lẽ có chút năng lực đặc biệt, nhưng rõ ràng hắn không hề có võ công giống như Hách Liên Diệu. Mà dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đâu dám tổn thương nàng, chỉ cần kế hoạch thỏa đáng, muốn bắt cóc hắn ra khỏi kinh thành.... Cũng không khó!
Hơn phân nửa Lãm Nguyệt cung đã bị thiêu đốt thành tro tàn, nhưng hồ sen bên cạnh thì lại không bị sao, cho nên nó sẽ không làm ảnh hưởng tới kế hoạch.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên ở giữa ngón tay trên bàn tay phải hơi nhói đau một chút.
Phong Vô Ý trong đầu kêu không ổn, nhanh chóng tháo nhẫn ra. Chỉ thấy chỗ đó lúc trước vốn là vết tích bị thương, mà giờ đây đã hình thành một đồ án, có hình dạng đóa hoa nho nhỏ giống như cây tường vi quấn quanh.
So với hình xăm ở thời hiện đại thì tinh xảo hơn, được khắc sâu hơn và có màu đỏ như máu. Nhìn qua thật giống như vết bớt có từ lúc sinh ra, lúc ẩn lúc hiện tỏa ra hơi thở của tử vong.
Phong Vô Ý hít sâu một hơi, nhớ lại lời nói của Tiêu Tử Mặc, khế ước ấn ký một khi thành hình thì chính là lúc khế ước đạt thành. Cũng có nghĩa là ma vật bị nàng phong ấn ở trong tượng gỗ kia, đã đến lúc thức tỉnh! Nhưng thật không biết, chuyện này có gì biến đổi không tốt hay không, nàng cũng sợ nó sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chính mình. Tốt nhất.... là trước khi tới ngày săn bắn phải giải quyết hết!
Đã có quyết định, nàng lập tức bước trở lại tẩm điện, nhấc gối đầu lên, lấy tượng gỗ ra.
Chỉ thấy tượng gỗ vẫn như cũ, nhưng đôi mắt trên bước tượng lại giống như có thần thái mơ hồ hơn trước, rồi lại để lộ ra chút ánh sáng màu đỏ. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
[tê___] Ma khí tỏa ra ngoài, nhất thời làm đánh thức Bích Linh. Thân rắn nhỏ màu xanh biếc trở nên căng thẳng, lười thè ra, tư thế giống như đang chuẩn bị chiến đấu.
[bình tĩnh] Phong Vô Ý trấn an sủng vật của mình, cũng không thèm để ý tới chỗ ấn ký khế ước ở trên đầu ngón tay đang làm nàng đau đớn, mà ánh mắt nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tượng gỗ có hình dáng trẻ con kia.
[Ta đi thông báo cho chủ nhân nhé?] Bích Linh lên tiếng hỏi.
[Không cần, mà cũng không kịp rồi] Phong Vô Ý lắc lắc đầu, Tiêu Tử Mặc muốn tiến cung cũng không phải chuyện dẽ dàng, huống chi.... Nếu như đã ký kết khế ước chủ tớ, nàng cũng không tin chính mình không thể thu thập được thứ này!