Thất Sát Nữ Đế

Chương 74: Chương 74: Luyện Ngục băng hỏa




Thí luyện môn.

“Các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Đại trưởng lão nói.

“Đã xong rồi.” Phong Vô Ý nắm chặt tay Tiêu Tử Mặc, dùng sức gật đầu.

“Vậy vào đi thôi.” dღđ☆L☆qღđ Đại trưởng lão nói xong, xoay người sang chỗ khác.

Phong Vô Ý liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, sóng vai đi vào thí luyện môn.

“Đưa bọn họ vào trong đó, thật sự không có vấn đề gì sao?” Trong thạch thất trống trải đột nhiên truyền đến một giọng nói khác, lập tức, nhị trưởng lão chậm rãi đi đến.

“Chúng ta không có lựa chọn nào khác.” Đại trưởng lão than nhẹ một tiếng, khuôn mặt dường như càng già đi mấy phần.

“Nhưng mà, ngộ nhỡ bọn họ không thể trở về được thì sao?” Giọng nói của nhị trưởng lão lại tức giận hơn vài phần, “Người thừa kế cũng được, thất sát Cô Tinh cũng được, đừng quên, bọn họ đều mới là trẻ con! Dùng sát kiếp làm cớ, để cho bọn nhỏ một mình đi đối mặt với chiến tranh tàn khốc, là chúng ta mà?”

“Đó là số mệnh của bọn họ.” Đại trưởng lão thờ ơ nói, “Bảo hộ quá mức chỉ là hại chết bọn họ, bọn họ thuộc loại phải chiến đấu, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế. Mà phương pháp chúng ta có thể bảo hộ bọn họ tốt nhất, chính là dùng hết mọi khả năng, nâng cao lực lượng cho bọn họ.”

Nhị trưởng lão nghe vậy, chỉ im lặng không nói gì.

“Chỉ là, lập tức ném bọn họ vào nơi đó, có phải quá nhanh hay không?” Khi họ nói chuyện, tam trưởng lão cũng đã bước vào.

“Các ngươi đều nghĩ như vậy sao? “ Đại trưởng lão liếc mắt đảo qua bọn họ một cái.

Nhị trưởng lão không nói gì, nhưng động tác gật đầu đã tỏ rõ ý kiến của hắn.

“Đừng quên, nơi đó đối với chúng ta mà nói cũng không phải là nơi có thể dễ dàng rời đi.” Tam trưởng lão bất mãn tắc miệng, “Dù là thiên tài, cũng chỉ là trẻ con, huống chi, kinh thế kỳ tài như Thủy Mạn Như, chỉ sợ tương lai cũng sẽ không có người thứ hai!”

Nghe được cái tên “Thủy Mạn Như” này, sắc mặt hai người khác cũng không khỏi thay đổi.

Lời của tam trưởng lão vừa ra khỏi miệng, cũng giật mình nghĩ ra đó là chuyện không nên nói, bất giác có chút ngượng ngùng, tiếp theo cũng không nói gì nữa.

“Thôi, cái tên này, cũng không còn là cấm kỵ.” Thật lâu sau, đại trưởng lão thở dài, có chút mệt mỏi nói, “Tử mặc và Vô Ý cũng đã biết.”

“Ngươi nói cho bọn hắn biết rồi?” Nhị trưởng lão không đồng ý nói.

“Là bọn hắn đã phát hiện người khế ước với Thủy Mạn Như.” Đại trưởng lão cười khổ, “Một tinh linh ám dạ đã có được linh khế với người thừa kế thiên tài của Tuyền Ki Thạch phủ —— ta không thể tưởng tượng được, tương lai trên chiến trường sẽ phát sinh chuyện gì!”

Hiển nhiên, những lời này đều khiến hai người còn lại kinh hãi.

Sau một lúc lâu, tam trưởng lão mới mở miệng không lưu loát nói: “Đây là nguyên nhân ngươi muốn đưa bọn họ đến nơi đó sao?”

“Không sai.” Đại trưởng lão gật đầu, kiên định nói, “Chỉ có một tháng, chúng ta đã không còn thời gian rồi, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy, để cho bọn họ mau chóng lớn lên.”

“Ai. . . . . .” Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, chấp nhận.

“Các ngươi, không nên coi thường bọn họ.” Đại trưởng lão bỗng nhiên nói.

“Hả?” Hai người nhìn nhau, đều là vẻ mặt là không hiểu.

“Tiêu Tử Mặc và Phong Vô Ý, bọn họ có lẽ không phải là thiên tài như Thủy Mạn Như, cũng không có thiên phú như tinh linh ám dạ, nhưng mà, bọn họ trong lúc tình đã có ràng buộc.” Đại trưởng lão vuốt râu mép của mình, rốt cục nở một nụ cười, “ngay cả kinh tài tuyệt diễm Thủy Mạn Như, cũng không tránh được hồn phi phách tán, tinh linh ám dạ thực sự mạnh, nhưng cô độc một mình, hội mất đi thứ ý nghĩa nhất của sinh mệnh. Mà Vô Ý cùng Tử Mặc, lại coa cái loại ràng buộc sinh tử không rời này, sẽ làm bọn họ có được khả năng vô hạn —— đây chính là một con đường sống của chúng ta.”

Một câu nói ra, giống như sấm sét, gõ vang trong lòng mấy người.

Khả năng vô hạn sao. . . . . .

Bên kia, sau khi đi vào thí luyện môn, Phong Vô Ý lại kinh ngạc phát hiện, lần này cùng lần trước tiến vào không hề giống nhau, rõ ràng có thể nhìn thấy dưới chân có một con đường đường, cùng với cuối đường, mơ hồ lộ ra ánh nắng của cửa ra vào.

“Tử Mặc, chàng đã tiến vào thí luyện môn chưa?” Phong Vô Ý hỏi.

“Không có, sao vậy, có gì không đúng à?” Tiêu Tử Mặc hỏi lại.

“Không. . . . . . không có.” Phong Vô Ý im lặng, lắc đầu, chỉ nói, “Chuẩn bị sẵn sàng, thí luyện môn dùng ảo giác để rèn luyện tinh thần, ai cũng không biết nguy hiểm sẽ đến như thế nào.”

“Ừ.” Tiêu Tử Mặc lên tiếng, tùy tay triệu hồi ra hai Địa cấp sử dụng để dò đường ở phía trước.

Hai người đề phòng, đi theo sau pháp thuật đã sử dụng. Nhưng mà, ngoài dự liệu của bọn hắn, đoạn này lộ lại bình yên dị thường, không có gì phát sinh cả, không có công kích, thậm chí ngay cả một tia sát khí cũng không có, bình yên đến quỷ dị.

Càng khác thường, bọn họ càng không dám khinh thường, rất nhanh, đã đi tới nơi cuối đường. Bên ngoài rất sáng, ánh sáng làm cho bọn họ chói mắt không thấy rõ rốt cuộc là nơi nào, nhưng khí lạnh thấu xương lại không ngừng xuyên thấu qua áo.

Hai pháp thuật dã sử dụng trước đó đã bay đi, cách một hồi lâu, phát hiện cũng không có gì khác thường, hai người mới trước sau chui ra ngoài.

Chậm rãi mở mắt, bọn họ lúc này mới kinh ngạc phát hiện nới phát ra khí lạnh cùng ánh sáng chói mắt kia, đúng là một vùng băng liếc mắt một nhìn không thấy bờ! Lại vừa quay đầu lại, quả nhiên, đường dẫn bọn họ ra tới đây đã không thấy, bốn phía đều chỉ có thể thấy băng tuyết đầy trời, ngoại trừ màu trắng, không có gì cả.

“Núi băng?” Phong Vô Ý gõ một cây cột băng cao vút bên người, một lúc lâu mới xác định, đây là băng thuần túy tạo thành, không chứa một tia tạp chất. Mà chính là hình thức cột băng, giống như là một cây trụ trời.

“Thực là nơi quỷ dị.” Tiêu Tử Mặc nói xong, đi thẳng về phía trước, một mặt tạo thành ngọn lửa tại bốn phía xung quanh thân thể để duy trì độ ấm.

Tuy rằng độ ấm nơi này so với lúc trước khi ra khỏi Thương Mang Quan còn rét lạnh hơn mấy lần, nhưng bọn hắn hôm nay, dღđ☆L☆qღđ cũng không thể so sánh với khi đó được, ngược lại ứng phó lại càng thoải mái, hơn nữa lực lượng của Phong Vô Ý đã hoàn toàn dung hợp với thân thể, căn bản không cần đặc biệt làm gì, những cơn gió sắc bén lạnh đến thấu xương cũng không khiến nàng để ý.

“Cái gọi là thí luyện, sẽ không dễ dàng như vậy chứ?” Phong Vô Ý xoay một vòng, vuốt vuốt mái tóc, có chút buồn rầu nói, “Bản thân ta là tình nguyện lập tức đánh một trận. . . . . . cái nơi đáng chết này, chúng ta phải đi hướng nào đây?”

“Chờ một chút.” Tiêu Tử Mặc nhắm hai mắt lại, tinh thần lực chậm rãi dao động khuếch tán về bốn phía.

“Sao rồi?” Phong Vô Ý hỏi.

“Bên kia.” Tiêu Tử Mặc không chút do dự chỉ một phương hướng.

“Ngươi dựa vào cái gì mà đoán vậy?” Phong Vô Ý dù thế nào cũng không cảm thấy cái hướng kia có cái gì không đúng, nhưng nhìn bộ dạng hắn chắc chắn, bất giác có chút nghi hoặc.

“Hướng kia, có vật gì đó cản trở ta thăm dò.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Vậy thì đi thôi.” Phong Vô Ý gật đầu.

“Không biết vì sao, ta có một loại dự cảm không tốt.” Tiêu Tử Mặc cười khổ nói.

“Hả?” Phong Vô Ý nhíu mày.

“Hãy đi xem một chút đi, chỉ mong. . . . . . không phải như ta nghĩ.” Tiêu Tử Mặc thở dài, trong mắt vẻ mặt lo lắng cũng là sâu hơn.

Phong Vô Ý nhìn hắn một cái thật sâu, cũng không nói thêm gì, chỉ lấy chủy thủ Thương Lãng ra, đi trước mặt hắn vài bước.

Tiêu Tử Mặc cũng không dị nghị, hắn là thuật giả, thân thể quá yếu ớt, vốn là cần võ giả bảo hộ, theo sau để ra các loại trợ giúp cùng phụ trợ.

Đi rồi một lúc, trước mắt vẫn là cảnh sắc nghìn năm không thay đổi, mặt băng cứng rắn thậm chí ngay cả dấu chân đều không lưu lại chút nào, làm cho bọn họ có cảm giác luôn tại dậm chân tại chỗ.

Nhưng mà, trong lòng bọn họ lại biết rõ, không phải có gì sai, bọn họ thật sự cảm nhận được có cái gì đang không ngừng tới gần hướng họ, chứng minh tốt nhất chính là, họ đang cảm nhận được tiết trời ấm lại.

【 Ơ? Nơi này là? 】Âm thanh của Thanh Long đột nhiên vang lên, chủy thủ Thương Lãng chấn động, phát ra một tiếng rồng ngâm.

“Làm sao vậy?” Phong Vô Ý nói.

Tiêu Tử Mặc lập tức đi lên trước vài bước, từ sau ngày Phong Vô Ý biến thành ma ấy, Thanh Long gọi Tiêu Tử Mặc, là hắn cũng có thể nghe được âm thanh của Thanh Long.

【 Này phía trước, có gì đó rất thú vị! 】Âm thanh của Thanh Long mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn là, dĩ nhiên là một loại vui sướng.

“Bị ngươi nói là ‘thú vị’, nói thật ta cũng không hy vọng trải qua.” Phong Vô Ý thở dài.

【 Hắn chính là mục tiêu lần này của các ngươi sao? 】 Thanh Long hỏi.

“Hắn?” Phong Vô Ý ngẩn người.

【 Các ngươi vậy mà lại không biết sắp tới mình phải đối mặt với cái gì sao? 】 Thanh Long thực sự cảm thấy cổ quái.

“Chẳng lẽ. . . . . . quả nhiên là Luyện Ngục băng hỏa?” Tiêu Tử Mặc nở nụ cười khổ.

“ Luyện Ngục băng hỏa? Là cái gì vậy.” Phong Vô Ý hiếu kỳ.

“Ý tứ trên mặt chữ, nếu suy đoán của ta chính xác, chúng ta bây giờ hẳn là bị vây ở ngục băng.” Tiêu Tử Mặc nói, “Mà phía trước, là Ngục Hỏa. Luyện Ngục băng hỏa là nơi kỳ lạ nhất, chính là chỗ giao giới của băng và lửa, băng sẽ không hòa tan, lửa sẽ không tắt, một đường chia cách, băng lửa hai bên song song, lại không quấy nhiễu nhau.”

“Nếu ngục băng vẻn vẹn như thế, như vậy Ngục Hỏa cũng có thể không khác biệt lắm, lần thí luyện này, hoàn cảnh không phải trọng điểm.” Phong Vô Ý khẳng định nói.

“Nàng nói đúng vậy.” Tiêu Tử Mặc ngưng trọng nói, “Nơi này bị trở thành Luyện Ngục, nguyên nhân lớn nhất là, giữa Ngục Hỏa có một con rồng lửa, là Long tộc chân chính!”

“Đồng loại của ngươi?” Phong Vô Ý nhìn chủy thủ Thương Lãng.

【 Xem như thế đi. 】Âm thanh Thanh Long của có chút cảm thán, 【 Không nghĩ tới trên thế giới này, lại còn tồn tại đồng loại của ta. 】

“Không đúng!” Phong Vô Ý chợt nghĩ ra gì đó, nghi hoặc nói, “Tử Mặc, trong thí luyện môn, tất cả đều là thật sao?”

Nàng nhớ rõ ràng, lần trước chỉ là ảo cảnh thôi mà.

“ Luyện Ngục băng hỏa, là ảo cảnh duy nhất là thực.” Tiêu TỬ Mặc trầm giọng nói, “Năng lực chính của con rồng lửa kia chính là ‘huyễn’, nói một cách khác, thí luyện môn huấn luyện tinh thần qua ảo cảnh, dღđ☆L☆qღđ là vì lực lượng của con rồng lửa kia mới hình thành, đại trưởng lão thực sự mở ra là đường thông với Luyện Ngục băng hỏa, con rồng kia. . . . . . mới là thứ hắn muốn cho chúng ta thí luyện chân chính!”

Phong Vô Ý chỉ có thể cười khổ.

Là rồng? Nếu là đồng loại, như vậy thực lực của Hỏa Long ít nhất sẽ không thua kém với Thanh Long hóa thân thành chủy thủ Thương Lãng, lúc trước đánh một trận với Thương Lãng, bọn họ xem như đã có kiến thức về lực lượng của Thanh Long, bọn hắn hôm nay mặc dù so với lúc ấy đã mạnh hơn rất nhiều rồi, nhưng mà chống lại nhiều như vậy. . . . . .

Thật đúng là rất khó thông qua thí luyện!

Phong Vô Ý nắm thật chặt chủy thủ Thương Lãng trong tay, trong mắt từ từ lộ ra sự kiên định.

Cho dù như thế nào, cũng phải sống trở về! Nếu ngay cả thí luyện mà cũng không thông qua, tương lai cũng không cần cùng Dạ Thiên Cẩn giao chiến, bởi vì. . . . . . ngay cả một con đường sống cũng không có!

Đột nhiên, tay trái ấm áp, lại bị người khác cầm lấy.

“Ta ở bên cạnh nàng.” Giọng nói của Tiêu Tử Mặc không vang, lại như một luồng linh tuyền, trôi thẳng rồi nhập sâu vào trong đáy lòng.

“Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu một cái, dùng sức cầm ngược lại tay hắn.

Bất cứ lúc nào, nàng chỉ cần vừa quay đầu lại, có thể nhìn thấy Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt thong dong, giống như mưa rền gió dữ ở trước mặt hắn cũng sẽ biến thành mưa phùn gió thoảng, cũng vẫn lạnh đến xương tủy, đúng là danh xứng với thực “Băng hỏa song song”!

“Xem! Bên kia.” Phong Vô Ý dừng lại, chỉ vào phía trước nói.

Nhìn kỹ lại, kia dường như là một cái hầm băng, đen nhánh, lại không biết bên trong có cái gì.

“Chắc là cửa đi thông vào Ngục Hỏa, đi thôi!” Tiêu Tử Mặc nói.

Vẫn như lúc trước sử dụng hai phép thuật dò đường, hai người chậm rãi đến gần hầm băng. Bởi vì bốn vách tường đều là tầng băng dày, bên trong nhưng thật ra cũng không có vẻ tối tăm, chỉ thấy bên trong động này rất giống ngọc lâm tiên cảnh nổi tiếng ở hiện đại, chẳng qua măng đá trên đỉnh rủ xuống đều là từ băng thuần túy tạo thành thôi.

“Nơi này cũng thật là cổ quái, với loại độ ấm này, khối băng cho dù không hoàn toàn tan ra, làm sao có thể ngay cả một giọt nước cũng không có?” Phong Vô Ý nhìn đỉnh động băng, tò mò nói.

“Đây là Luyện Ngục băng hỏa được xưng là nơi kỳ tích.” Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói, “Chúng ta. . . . . .”

“Cẩn thận!” Lời còn chưa dứt, Phong Vô Ý bắt được cánh tay hắn kéo về hướng bên cạnh, ngay sau đó, một cây măng đá chừng hai người rất cao, đường kính một thước đã đột nhiên không hề dự triệu mà rơi xuống, khiến vị trí Tiêu Tử Mặc vừa mới đứng tạo thành một cái hố thật sâu.

“Đây là. . . . . .” Hai người không khỏi phun ra một ngụm lãnh khí, măng đá, không nói tới độ nặng, nhưng mà mũi nhọn hướng xuống kia sắc bén có thể so với bảo kiếm. . . . . .

Ngay tại lúc bọn họ còn không kịp trao đổi ý kiến gì, mặt băng đột nhiên hơi chấn động.

“Không tốt! Chạy mau!” Tiêu Tử Mặc dường như nghĩ tới điều gì, mặt biến sắc, kéo nàng chạy như điên về phía trước.

“Rầm rầm rầm!” Măng đá trên đỉnh liên tiếp bắt đầu rơi xuống, tạo thành một trận mưa băng vụn, mê hoặc tầm mắt.

Hai người bằng trí nhớ cùng cảm giác chạy tới phía trước, một đường cẩn thận né tránh hung khí từ trên trời giáng xuống.

“Đáng chết!” Phong Vô Ý một tiếng khẽ nguyền rủa, mủi chân điểm một cái, mượn lực nhảy lên, chủy thủ Thương Lãng lướt qua, cắt một cây măng đá thật sự không kịp tránh né trong nháy mắt thành vô số mảnh nhỏ.

“Chỉ sợ là Hỏa Long đang hoan nghênh chúng ta đến.” Tiêu Tử Mặc khổ khối băng bị chấn động rớt xuống bám đầy trên người.

“Đi!” Phong Vô Ý kéo tay hắn, lại né tránh mấy cây măng đá không hiểu sao đồng loạt rơi xuống, trực tiếp vọt tới phía trước.

Rốt cục bước vào cái cửa động thứ hai, hai người lúc này mới dừng lại, há to mồm thở phì phò.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vết nứt trong vòng một mảnh sương trắng mênh mông, không thấy rõ tình huống cụ thể, nhưng theo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc kia vẫn còn chưa dừng lại, cùng với tình huống chấn động trước mặt, đường rút lui của bọn họ đã bị cắt đứt.

“Dù sao vốn cũng không tính lui về phía sau nữa, đi thôi.” Phong Vô Ý nhún vai.

Chỉ là phía trước không giống với vết nứt vừa rồi, vách tường nham thạch đều là màu đỏ sậm, mơ hồ phát ra ánh sáng, ngay cả không khí cũng bị vặn vẹo, có thể tưởng tượng trong đó cực nóng. dღđ☆L☆qღđ Chỉ có bọn họ đứng thẳng trên ranh giới giữa hai động, đã cảm giác thấy sự rét lạnh, cũng không cảm giác được nhiệt độ nóng cháy, một đường phân chia, dường như là sự khác biệt giữa bầu trời cùng mặt đất.

Tiêu Tử Mặc gật đầu, vẫy tay bày ra kết giới chung quanh, bảo vệ chính mình.

Pháp thuật sử dụng vừa tiến chỗ lửa, lại đột nhiên “Vù” một cái bị thiêu, biến thành vài miếng giấy tàn bay xuống dưới.

“Độ nóng bên trong, gần như đã tiếp cận trung tâm ngọn lửa.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Bảo vệ tốt bản thân.” Phong Vô Ý dặn dò một câu, trước khi đi vào, lực lượng mênh mông lập tức hoạt động, chảy xuôi theo kinh mạch vui.

Có cảm giác hơi nónn, nhưng mà vẫn có thể chịu được.

“Cẩn thận, chỉ sợ hoàn cảnh nơi này không giống với thí luyện lần trước đâu.” Tiêu Tử Mặc nhắc nhở.

“Ừ.” Phong Vô Ý cẩn thận nhìn bốn phía, lửa này khác với lửa ở vết nứt, không có bất kỳ điều gì khác thường, đường đi trên bức tường nham thạch là chất liệu gỗ, so với sơn động bình thường không có gì khác nhau, rất khó tưởng tượng công kích lại phát ra từ đây.

Mắt thấy đã sắp đi đến một nửa cái động lửa, cũng không có gì xảy ra cả, hai người cũng không khỏi có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ, thật sự không có gì khác? Nhưng mà, độ ấm của nơi này cùng sự rét lạnh ở vết nứt khác hẳn nhau, người thường vừa tiến đến liền trực tiếp bị thiêu cháy thành tro bụi rồi, thật sự không cần làm điều thừa thãi.

“Càng đến cuối cùng, càng phải cẩn thận.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Ta biết.” Phong Vô Ý tuy rằng nghi hoặc, nhưng tính cảnh giác cũng không có lơi lỏng chút nào. Vì mọi chuyện đều có thể thất bại trong gang tấc, điều một đặc công kiêng kị nhất, nàng sao lại không biết, tất nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

“Răng rắc!” Dưới chân bỗng nhiên truyền đến một tiếng vỡ vụn giòn vang.

“Làm sao vậy?” Hai người nhìn lại xuống hướng phía dưới, lại chỉ thấy dưới chân Tiêu Tử Mặc, thế nhưng như mạng nhện vỡ vụn ra.

“Sao rồi, có chuyện gì sao?” Phong Vô Ý nhíu lông mày.

“Răng rắc răng rắc!” Liên tiếp truyền đến tiếng rạn nứt giòn vang, dường như là trong nháy mắt, những đường nứt như mạng nhện lan tràn tới toàn bộ mặt đất trong động lửa.

“Không tốt!” Tiêu Tử Mặc vội vàng lấy ra hai quả tinh thạch ném lên không trung.

Lập tức, chúng hóa thành hai con con chim ưng đen bắt được bờ vai của hắn, đưa hắn bay lên cách xa mặt đất.

“Bắt lấy!” Tiêu Tử Mặc vươn tay, cấp bách quát.

Phong Vô Ý không dám chần chờ, lập tức bắt lấy tay hắn, mười ngón đan xen với nhau.

“Ầm vang ~” Đúng lúc này, mặt đất trong động bỗng nhiên lún toàn bộ.

Không khí so với vừa rồi nóng hơn rất nhiều từng đợt từ dưới chân xông tới, hai người cùng cúi đầu, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy toàn bộ mặt đất biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, là nham thạch nóng chảy quay cuồng! Nếu là trực tiếp ngã xuống, cho dù là thân thể Phong Vô Ý, chỉ sợ cũng bị thiêu thành tro bụi.

Tiêu Tử Mặc nhìn một chỗ không xa, dღđ☆L☆qღđ để cho hai con chim ưng đen mang theo bọn họ chậm rãi di chuyển qua đó.

Mặc dù là có sự bảo vệ của kết giới, nhưng chim ưng đen vẫn cảm giác được từng đợt nóng cháy tới thống khổ như cũ, khó khăn vỗ cánh bay.

“Tử Mặc. . . . . . ta cảm thấy nếu lúc chúng ta rảnh hẳn là nên đi bắt một mãnh thú có thuộc tính hỏa, mỗi lần gặp phải loại tình huống này, tử vô cũng không thể quá tin cậy được.” Phong Vô Ý bĩu môi nói.

“Mãnh thú thuộc tính hỏa . . . . . . có lẽ nàng sẽ thích Hỏa Long bên trong cái động kia.” Tiêu Tử Mặc thở dài nói.

“Hỏa Long? Ta nói, nếu chúng ta bắt hắn lại, có phải về sau thí luyện môn không thể sử dụng được nữa không?” Phong Vô Ý cười nói.

“Nàng đang nói thật sao?” Tiêu Tử Mặc ngẩn ngơ.

“Đương nhiên là thật rồi.” Phong Vô Ý giơ chủy thủ Thương Lãng lên nói, “Cho dù là để hắn có thêm người làm bạn cũng tốt.”

【 Đừng lấy ta làm lá chắn, ngươi chỉ là muốn cho tên tiểu tử kia nhiều thứ bảo đảm hơn cho sinh mệnh mà thôi. 】 Thanh Long khinh thường mở miệng nói.

“Vô Ý. . . . . .” Tiêu Tử Mặc ngẩn ngơ.

“Đừng ngẩn người, xem phía dưới kìa!” Sắc mặt Phong Vô Ý trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.