Thất Sát Nữ Đế

Chương 87: Chương 87: Ngọn lửa tận thế




”Chính là chỗ này sao?” Sau khi hạ xuống, Phong Vô Ý nhìn khoảng đất dưới chân hỏi.

Nơi Tiêu Tử Mặc lựa chọn hạ xuống là trên đỉnh một ngọn núi băng, tuy rằng trời đã sắp tối, nhưng nhờ mặt băng phản quang, tầm nhìn tốt hơn, liếc mắt một cái nhìn lại, có thể nhìn thấy biển rộng vốn dĩ đóng băng, đã chuẩn bị biến thành một đại lục khác.

Rừng rậm tươi tốt cản trở tầm mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hoàn cảnh ở nơi đó tồi tệ đến mức nào, khó trách dị tộc luôn luôn nghĩ đến việc đoạt lấy đất đai ở Phạm Thiên, chỉ có thể như vậy thôi, trên thế giới này không có gì là công bằng, sinh đã là người, mà con người nhất định sẽ vì bản thân họ mà chiến đấu, về phần các ngươi, chỉ có thể xin lỗi thôi.

Ánh mắt Phong Vô Ý dần lạnh như băng, quay đầu hỏi: “Sao rồi?”

“Lúc này, vừa đúng dịp.” Tiêu Tử Mặc hài lòng cười nói, “Thời điểm ta vẽ trận pháp, không thể bị quấy rầy, những chuyện khác đành giao cho nàng vậy.”

“Yên tâm đi.” Phong Vô Ý gật đầu.

Phía sau, nhóm người thú đầu tiên tiến vào đại lục Phạm Thiên đã tụ tập ở phía dưới Thương Mang Quan, mà những người phía sau vẫn chưa chuẩn bị tốt, chỗ này ngoại trừ bọn họ ra, đừng nói người, ngay cả cây cối và côn trùng cũng không nhìn thấy.

Tiêu Tử Mặc cầm lấy móng vuốt hắc ưng, đi xuống một nơi bằng phảng dưới ngọn núi băng.

Phong Vô Ý thì lại trực tiếp ngồi xuống ở đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, một mặt quan sát động tĩnh những vùng đất xung quanh, một mặt chăm chú nhìn từng động tác của Tiêu Tử Mặc.

Thứ Tiêu Tử Mặc dùng để vẽ trận pháp không phải lực lượng của linh thạch, mà là lực lượng thuần túy nhất trong thân thể hắn, đầu ngón tay lướt qua, từng luồng ánh sáng màu vàng giăng khắp nơi, rồi lập tức ngấm vào trong băng tuyết, không để lại chút dấu vết.

Phong Vô Ý nhớ tới trận pháp trong thiên lâu, lại phát hiện hắn vẽ cái trận pháp này này dường như lớn hơn, phức tạp hơn, vô số ký hiệu đổ xuống trong lúc đó, dường như mơ hồ có một cỗ lực lượng thần bí di chuyển quay vòng xung quanh đó, theo trận đồ càng ngày càng đầy đủ, cỗ lực lượng kia cũng càng ngày càng mạnh.

Đột nhiên, từ hướng rừng rậm có một đám chim bay lên, cây cối cũng kịch liệt lay động.

“Có người?” Phong Vô Ý lập tức đứng lên, một chút băng bóng lóang cũng theo nàng đứng lên mà rơi xuống dưới núi, đi một chút đã bước đến trên đất của Di Thất đại lục.

“Vù ~” Một bóng người từ trong rừng đi ra, dường như không đoán được chỗ này vậy mà lại có người ở, hắn ngẩn người dừng bước.

Ánh sáng xanh hiện lên, chủy thủ Thương Lãng đã ở trong tay Phong Vô Ý, không chút do dự hướng về phía cổ họng hắn.

Không cần biết là loại người nào xen vào việc này, vì cái gì mà đến đây, nếu là dị tộc của Di Thất đại lục, thì là kẻ thù, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cũng không thể quấy rầy đến việc Tiêu Tử Mặc đang làm, trong chiến tranh, không có cái từ “vô tội” này.

Người tới đã nhảy lên tránh né, tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn Phong Vô Ý được?

Máu tươi văng khắp nơi, Phong Vô Ý vốn dĩ không thèm liếc mắt nhìn thi thể một cái, nhanh chóng quay trở về nơi giao nhau của hai đại lục.

Bởi vì va chạm kịch liệt, nên lớp băng của Phạm Thiên và đất đỏ của Di Thất đại lục đều hỗn độn bị trộn ở một chỗ, một đen một trắng, hình thành một đường cong xấu xí mà vặn vẹo.

“Được rồi!” Theo một chữ phù chú cuối cùng chảy xuống đầu ngón tay, rồi biến mất ở trong băng, Tiêu Tử Mặc thở nhẹ một tiếng, nâng tay xoa mồ hôi trên trán.

“Cuối cùng cũng không có gì bất ngờ xảy ra.” Phong Vô Ý nhanh chóng đi tới cạnh hắn.

Tiêu Tử Mặc nhìn nàng một cái, không nói ra đã thấy có thêm mùi máu tươi, chỉ nói: “Khởi động liên tiếp hai cái trận pháp, ta có thể dẫn lực lượng của thiên lâu tới nới nơi này, còn lại việc khống chế lực lượng sẽ giao cho nàng, Vô Ý. Còn……..”

“Cái gì?” Thấy hắn chần chờ rõ ràng, Phong vô liền hỏi một câu.

“Trận pháp này có lẽ sẽ dùng hết lực lượng của ta, sau này ta sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường, thời gian khôi phục lực lượng là bao lâu ta cũng không thể xác định.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Vạy sau thời điểm chia cắt đại lục chàng phải làm sao đây?” Phong Vô Ý ngẩn người, lập tức giận dữ hét, “Vì sao hiện tại mới nói!”

“Đừng lo, ta sẽ không lấy tánh mạng chính mình ra nói giỡn, ta đã nói rồi, nhất định ta và nàng phải cùng nhau sống sót.” Tiêu Tử Mặc mỉm cười nhìn nàng, đợi nàng bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói, “Ta có Ngôi Sao Liệt Diễm tự động bảo vệ chủ nhân, sau khi chia cắt đại lục có thể cố gắng chống đỡ, chỉ là sau đó. . . . . . phải nhờ nàng dẫn ta quay về Thương Mang rồi.”

“. . . . . .” Phong Vô Ý nhìn hắn thật lâu không nói gì, sau một lúc lâu mới nói, “Chàng chắc chắn không?”

“Chắc chắn!” Tiêu Tử Mặc lập tức gật đầu. Hắn có thể đoán được, nếu hắn chỉ cần do dự một chút, Phong Vô Ý sẽ lập tức dừng kế hoạch lại.

“Được.” Phong Vô Ý nhìn lướt qua bầu trời, hít vào một hơi thật sâu.

Nàng biết, Tiêu Tử Mặc không nói thật toàn bộ, nhưng mà nàng cũng tin, người này sẽ không lừa nàng. Cho nên. . . . . . mặc kệ hắn còn giấu cái gì, chỉ cần sống sót, là được rồi.

“Bắt đầu.” Tiêu Tử Mặc đứng ở giữa trận pháp, vung tay lên, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện ảo ảnh Ngôi Sao châu rất lớn, lơ lửng ở trên đỉnh đầu hắn.

Thần khí nghe được chủ nhân triệu hồi, trong nháy mắt tản mát ra nhiệt nóng cháy đủ để biến đêm tối thành ban ngày sáng chói.

“Vô Ý, lực lượng của Ngôi Sao châu sẽ đưa lực lượng tự động phòng ngự của thiên lâu khác hẳn với lực lượng công kích đến!” Tiêu Tử Mặc nhắc nhở.

“Ta biết.” Vẻ mặt Phong Vô Ý nghiêm túc, cầm thật chặt chủy thủ Thương Lãng, vung lên, chủy thủ khôi phục hình dạng thanh kiếm.

Mặc dù khi nàng đối đầu với kẻ địch cũng không giỏi sử dụng kiếm, nhưng mà vẫn là vũ khí thích hợp nhất trong cả trăm loại binh khí.

“Thần tộc để lại ở đại lục Phạm Thiên hai thần khí, Thương Lãng đại biểu cho hủy diệt, Ngôi Sao Liệt Diễm đại biểu cho sáng tạo, phá rồi lại lập, vốn chính là lực lượng cơ bản nhất.” Ánh mắt Tiêu Tử Mặc nhìn chằm chằm Thần châu trên không trung, quần áo trên người không gió mà bay, trên khuôn mặt tuấn tú là sự nghiêm túc.

Vốn dĩ bầu trời đầy nắng bỗng nhiên u ám, ngay phía trên trận pháp, trời u ám, chậm rãi cuốn thành một cái lốc xoáy lớn, từ giữa tỏa ra cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông.

“Oanh ~” Bên trong lốc xoáy, một tia chớp lớn màu đen sinh ra nặng nề đánh vào trên Ngôi Sao châu, chấn động đến mức Tiêu Tử Mặc lui về phía sau từng bước, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Trong không khí bắt đầu ngưng tụ sương mù màu đen, ngoại trừ xung quanh Ngôi Sao châu, những nơi khác đều đưa tay không thấy được năm ngón.

Một con rắn khổng lồ màu đen điên cuồng mà đâm xuống giữa trận pháp.

Phong Vô Ý không khỏi hít một hơi khí lạnh, đây là lực lượng của thiên lâu sao?

Thời điểm im lặng nó không tạo cảm giác gì, nhưng mà một khi di chuyển thì. . . . . . mà bọn họ, lại muốn khống chế lực lượng mạnh như thế sao?

Âm thầm nắm chặt tay, nàng mạnh khẽ cắn môi, để mặc vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, để cho đau đớn kích thích ý chí chiến đấu.

Nàng đảm bảo sẽ thành công.

Bên trong trận pháp, Tiêu Tử Mặc chậm rãi giơ tay lên, trong miệng niệm chú ngữ mà ai nghe cũng không hiểu, thần khí trên cổ tay và ảo ảnh trên không trung chợt lóe lên, chiếu sáng lẫn nhau, trở thành ánh sáng duy nhất trong đêm tối.

“. . . . . . ! !” Tiêu Tử Mặc mạnh mẽ mở to mắt, trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn luồng ánh sáng từ trong thân thể hắn bắn ra, bay ra trong bóng đêm vô hạn.

Lập tức, trong không gian hoàn toàn tối đen chậm rãi sáng những trùm ánh sáng màu vàng lên lốm đa lốm đốm, sau đó đó ánh sáng màu vàng càng ngày càng sáng, dần tạo thành một cái lưới ánh sáng.

“. . . . . . ! !”

Tầng tầng lớp lớp lưới ánh sáng tập hợp tại một chỗ, hình thành một cái lồng phòng ngự! Mà tia chớp màu đen không ngừng đánh xuống, cũng bắt đầu biến thành ánh sáng màu đỏ sậm, thậm chí ngay cả sương mù dày đặc xung quanh cũng mơ hồ có dấu hiệu chuyển thành màu đỏ.

Không khí xung quanh dường như cũng nóng lên, trong lúc vô tình sương mù màu đen, lại biến thành ngọn lửa thuần túy nhất, chiếu sáng một phương trời.

Lốc xoáy trên không mơ hồ hiện ra ánh sáng vàng lóng lánh, dần hiện ra vô số phù chú, tạo thành trận đị gìn giữ cái đã có, mà mặt đất cũng phát sáng lên, trận đồ Tiêu Tử Mặc vừa mới vẽ lên hoàn toàn hiện ra, hai bên kết hợp chặt chẽ.

“Vô Ý!” Tiêu Tử Mặc đột nhiên hét lớn một tiếng.

Phong vô Ý lại không chần chờ, kiếm Thương Lãng thoát ra khỏi lòng bàn tay, thay thế Ngôi Sao châu, chống đỡ nguồn lực lượng cuồn cuộn kia.

Vốn dĩ Tiêu Tử Mặc phải chịu áp lực đã mức giới hạn, thấy thế cắn đầu lưỡi một cái, tụ tập lực lượng toàn thân, thu hồi lực lượng của Ngôi Sao châu lại, giống như đã sử dụng hết sức lực của bản thân, sắc mặt trắng bệch, cả mái tóc dài đen như mực cũng trở nên u ám không chút ánh sáng.

“Tử Mặc, chàng khỏe không?” Trong lòng Phong Vô Ý lo lắng, cũng không có thời gian để để ý.

“Không có việc gì, là do lực lượng cạn kiệt, sẽ từ từ hồi phục thôi.” Tiêu Tử Mặc thở hổn hển, một mặt giải thích, “Lực lượng chính là lực lượng, vốn dĩ không có thuộc tính gì, ta dùng Ngôi Sao Liệt Diễm hóa lực lượng bảo vệ thiên lâu thành hỏa lực nàng quen thuộc nhất, thật sự xin lỗi.”

“Chuyện này thì có gì phải xin lỗi, tuy rằng không hy vọng có thể dùng linh khế, nhưng so sánh với tất cả, lửa thật sự là nguyên tố ta dễ dàng khống chế nhất.” Phong Vô Ý không thèm để ý chút nào cười, rồi lại nói, “Tử Mặc, ở bên cạnh ta, đừng bao giờ di chuyển.”

“Ta biết.” Tiêu Tử Mặc nghiêm túc gật đầu, tựa sát vào người nàng.

Phong Vô Ý cắn răng một cái, lấy kiếm Thương Lãng làm đường dẫn, dẫn luồng lực lượng khổng lồ xuống dưới.

“Ầm vang ~” Chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất, ặt đất vỡ ra, ngọn núi băng sập, giống như tận thế.

Cùng lúc đó, thiên lâu ở không gian khác đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, lực lượng đã ở đây vạn năm đều điên cuồng tụ tập vào trong đại điện, sau một luồng ánh sáng mạnh khiến người khác không thể mở mắt ra xuất hiện, trận pháp Tiêu Tử Mặc để lại giống như có sự sống, di chuyển cực kỳ nhanh.

Ở lầu hai, nhóm ba vị trưởng lão đồng thời mở to mắt, than nhẹ một tiếng.

Ngoài cửa sổ trời xanh bắt đầu nứt ra, mây trắng từng đợt kéo đến ngày càng nhiều, những hạt đá vụn rơi trên nóc nhà như những hạt mưa, tất cả rơi vào vực sâu vô tận, toàn bộ không gian có thể dùng mắt thường là có thể nhìn thấy tốc độ sụp đổ.

“Không thể ngờ được bọn họ thật sự có thể thành công.” Nhị trưởng lão nói.

“Con đường thông với nơi này cũng sắp hỏng, chúng ta quay về thôi.” Đại trưởng lão nói.

“Nhưng mà. . . . . . những thứ trong mật thất thật sự không thể mang đi sao?” Vẻ mặt Tam trưởng lão đầy tiếc nuối.

“Đó là lựa chọn của Tử Mặ và Vô Ý, đã vậy, ta tôn trọng.” Đại trưởng lão nói xong, vung tay lên, lôi hai người còn lại nhanh chóng lui ra khỏi không gian đang sụp đổ.

Thương Mang quan.

“Chuyện gì vậy?” Đám binh sĩ gác đêm đều dùng vẻ mặt hết sức ngạc nhiên để bàn luận.

“Bọn họ thành công rồi.” Hách Liên Diệu và Trại Lam đứng sóng vai ở chỗ tường thành cao nhất.

Hướng Bắc xa xôi, bầu trời đêm bị thiêu cháy bởi những ngọn lửa, vùng đất lớn phẫn nộ gào thét, thậm chí so với khi Di Thất đại lục trở về càng đáng sợ hơn, rất khó tin được, công kích như vậy, cũng chỉ do hai người làm.

“Đó là Thần tộc làm cho Di Thất đại lục và dị tộc bị trời phạt, thắng lợi, thuộc về Phạm Thiên!” Hách Liên Diệu dùng nội lực, truyền giọng nói của mình ra xa.

Lập tức, tất cả mọi người trong thành đều ồ lên.

“Chúng ta sẽ thắng lợi.” Trại Lam tươi cười lời nói tràn ngập tự tin, như là nói cho người bên cạnh nghe, lại giống là nói với chính mình.

Trên thảo nguyên.

“Quả nhiên. . . . . . các ngươi cũng lựa chọn làm giống như vậy.” Dạ Thiên Cẩn nhìn về Phía Bắc, bên môi gợi lên một nụ cười lạnh lùng.

Gió điên cuồng thổi lên mái tóc bạc và áo choàng của hắn, đại lục cũng đung đưa kịch liệt, nhưng thân hình hắn lại như là một cây đinh đóng xuống đất, đứng cũng khồn hề di chuyển.

“Nàng quả nhiên giống ngươi, càng ngày càng. . . . . . làm cho ta muốn hủy diệt.” Dah Thiên Cẩn lôi kéo vạt áo áo choàng, thì thào lẩm bẩm.

Ở cực bắc.

Phong Vô Ý không biết mình chống cự bao lâu, sau khi dẫn lực lượng của thiên lâu đánh vào vị trí chuẩn xác, liền lập tức thu hồi kiếm Thương Lãng cắm trên mặt đất, thần khí tự nhiên hình thành kết giới bảo vệ hai người ở bên trong, vụn băng bụi mù đều bị chắn ở bên ngoài.

Trên người bỗng nhiên ấm áp, Tiêu Tử Mặc bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Tử Mặc?” Phong Vô Ý kinh ngạc nhìn hắn.

“Đừng nói chuyện.” Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, nâng mặt nàng lên, bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, rốt cục cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi nàng, trằn trọc cọ sát lẫn nhau.

Phong Vô Ý nhất thời ngây người, cảnh tượng trời sụp đất lở ở ngoài kết giới nháy mắt trở nên trống rỗng, thanh âm đinh tai nhức óc cũng lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiêu Tử Mặc chỉ chuyên tâm hôn nàng, đầu lưỡi đẩy răng nàng ra, lại cảm thấy vị máu tươi ngai ngái.

Đó là do lúc trước Phong Vô Ý tự cắn nát môi đến mức chảy máu, giờ phút này lại giống như sôi trào, tỏa ra nhiệt độ kinh người.

Không biết từ khi nào, tay Phong Vô Ý cũng vòng lên cổ Tiêu Tử Mặc, bắt đầu đáp lại hắn.

“Ừm, Vô Ý, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót, cho nên, phải ở cùng một chỗ, cho đến tận thế. . . . . .”

Một luồng âm thanh tinh tế bồng bềnh trong không khí, giống như vấn vương đọng lại đã mấy ngàn năm, mặc dù trong hoàn cảnh hủy thiên diệt địa, từng từ vẫn lọt vào tai rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.