“Ầm!” Vân Triệt đập một đống bút ký lên trên bàn, lập tức, những trang giấy trải đầy bàn.
“Đây là văn thư ngươi đã phiên dịch ra sao?” Phong Vô Ý tùy tay cầm lấy một trang giấy, liếc một cái, trên đầu liền chảy xuống vài vạch đen.
Phù chú của đạo sĩ so với văn thư này cũng chỉ như món đồ chơi mà thôi!
“Ta vốn không thể nào viết được chữ của con người, nội dung, ngươi xem nội dung!” Lòng Vân Triệt như lửa đốt nắm lên một trang giấy nhét vào trong tay nàng.
Phong Vô Ý nhún vai, cẩn thận phân biệt loại chữ như gà bới này, sau đó, càng xem càng là kinh hãi.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc nhìn thấy sắc mặt nàng có gì đó không đúng, tiến tới.
Phong Vô Ý không nói gì, chỉ tùy tay giao tờ giấy kia cho hắn.
Tiêu Tử Mặc nhìn nàng một chút, rồi mới tiếp nhận giấy nhìn lướt qua.
Chữ của Vân Triệt tự thực sự dường như khó có thể phân biệt, nhưng mà Tiêu Tử Mặc hoàn toàn không có để ý chuyện đó, tất cả tinh thần đều bị nội dung bên trong tờ giấy hấp dẫn.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Trại Lam không nhịn được hỏi một câu, không nghe ai trả lời, cũng hiếu kì đi qua nhìn, nhưng mà đối với chữ viết của Vân Triệt thì cũng đành bó tay, sau một lúc nhìn cũng không nhận ra trên trang giấy kia rốt cuộc viết những gì.
“Trong triều có nội gian.” Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói.
“Nội gian? Ở đâu?” Trại Lam mờ mịt không hiểu gì, đây là chủng tộc sinh tồn trong chiến tranh, cũng không phải nội loạn ở Phạm Thiên, nội gian. . . . . chẳng lẽ là dị tộc? Đừng nói giỡn.
“Trục xuất Chi Hải.” Tiêu Tử Mặc đáp.
“Trục xuất Chi Hải?” Trại Lam nghĩ kĩ mới hơi không xác định nói, “Chính là nơi bao gồm thiên khi đảo trong đó, cái khu vực biển gồm nhiều đảo nhỏ sao? Các ngươi lần trước đã nói, ở nơi đó lại là một số chủng tộc nhỏ bị loài người và dị tộc vứt bỏ, cho nên được gọi là ‘trục xuất Chi Hải ’.”
“Nhưng mà, thật không ngờ, đúng là nơi bị chúng ta xem nhẹ này, thế mà lại nổi lên âm mưu đáng sợ như vậy.” Tiêu Tử Mặc nắm chặt tay, vo tờ giấy trong tay thành một cục.
“Này, đây chính là tâm huyết của ta, ta làm rất lâu mới được đó.” Vân Triệt bất mãn trợn mắt trừng hắn, lại nói thầm: “Văn tự này thực sự đã có từ rất lâu rồi, ta cũng không hoàn toàn biết hết, phải mất rất nhiều công sức mới hiểu được đó.”
“Vân Triệt, cám ơn.” Phong Vô Ý đưa tay sờ đầu hắn.
“Vô Ý vui thì tốt rồi!” Vân Triệt lập tức đổi giận thành vui.
“Đây là lí do ngươi nuôi sủng vật.” Trại Lam bật cười.
“Vô Ý, bệ hạ không thể xử lý công việc, hiện tại chỉ có thể dựa vào chúng ta.” Tiêu Tử Mặc quay đầu lại nói, “ Lý gia ở trong kinh quá xa, không thể động đến hắn, nhưng trong quân huynh đệ Vương Kiệm, Vương Lăng phải lập tức xử lý, bọn họ cùng chuyện này tuyệt đối có liên quan!”
“Nhưng dù sao cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, chàng dùng lý do gì để bắt bọn họ đây? Không suy nghĩ kĩ có thể khiến cho quân tâm không yên có ý tạo phản.”
Phong Vô Ý cau mày nói, “Hiện nay, đại quân dị tộc ở ngay dưới Thương Mang Quan, nếu mà trong thành bạo loạn, dị tộc thừa cơ đánh vào, đó cũng không phải là chuyện đùa.”
“Dược tính của ngủ say tạm thời không thể giải trừ, tin tức bệ hạ hôn mê bất tỉnh không thể giấu giếm được.” Tiêu Tử Mặc trầm ngâm nói, “Lấy lý do muốn thảo luận chuyện quan trọng trong trận chiến tới, triệu tập huynh đệ Vương gia, sau đó bắt ngay tại chỗ, nói với bên ngoài. . . . bọn họ gặp bất lợi trong chiến sự, phản bội con người, hạ độc với bệ hạ.”
“Chàng đúng thật là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra.” Phong Vô Ý nghĩ, lại nói, “Phải một lần trúng tất cả, Phạm Thiên cũng chỉ có vài gian tế như vậy, huynh đệ Vương gia tòng quân nhiều năm, cũng rất có uy tín, nếu để cho bọn họ chạy thoát, cắn ngược lại chúng ta, Thương Mang Quan sẽ thật sự muốn nội loạn.”
“Bọn họ võ công không kém, nhưng mà nếu là người trục xuất Chi Hải phái tới, bình thường tất nhiên không biểu lộ toàn bộ lực lượng.” Tiêu Tử Mặc nói, “Có lẽ cũng giống Vân Triệt, biến hóa khôn lường không có bất kỳ sơ hở, nhưng dù sao cũng không phải con người, người thường chỉ sợ không bắt được bọn họ.”
“Thật sự là rất khó khăn.” Phong Vô Ý cười khổ.
Người có thể đối phó với dị tộc trong số họ, lực lượng của nàng và Tiêu Tử Mặc đã cạn kiệt, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục trạng thái tốt nhất, nhất là Tiêu Tử mặc, còn cần phải tĩnh dưỡng thời gian dài. Lưu Ly và Hoàng Cửu Lê đều không rõ tung tích, không làm bọn họ lo lắng cũng không tệ rồi, mấy vị trưởng lão Tuyền Cơ Thạch phủ cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Về phần cao thủ bình thường, nếu huynh đệ Vương gia có chút bản lĩnh gì khác, môt khi bị bọn họ chạy thoát thì phiền toái.
“Ta, còn có ta!” Vân Triệt nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào chính mình hô, “Có phải các người quên mất ta hay không, ta cũng lợi hại mà!”
“Ngươi?” Phong Vô Ý nhìn hắn, chần chờ một chút.
Lực lượng của Vân Triệt nàng đã thấy qua, băng và lửa hai loại lực lượng thuộc tính hoàn toàn tương phản, lại dung hợp hoàn mỹ trong thể chất của hắn, thật sự là giỏi, cũng rất mạnh, nhưng mà. . . . . . Vân Triệt quá dễ xúc động, lại không có kinh nghiệm đối phó với kẻ địch, tổng hợp lại biểu hiện trước kia, tỷ lệ làm hỏng việc cũng có một nửa. . . . . .
“Vô Ý, ta muốn giúp ngươi thôi.” Vân Triệt nắm tay nàng liên tục dao động nói, ánh mắt chợt lóe lên ánh sáng.
“Đúng vậy, tiểu gia hỏa này thực sự rất lợi hại.” Trại Lam bên cạnh cũng nói.
“Đúng vậy!” Vân Triệt liên tục gật đầu.
“Chuyện này. . . . .” Phong Vô Ý cắn răng một cái, nhìn về hướng Tiêu Tử Mặc, “Tử Mặc, thế nào.”
Tiêu Tử Mặc biết thời điểm nàng hỏi câu này, thật ra đã muốn đồng ý, nhân tiện nói: “Một khi đã như vậy, phải sắp xếp kế hoạch thật tốt, đối với Vân Triệt mà nói..., lấy một chọi hai sợ là không đủ kinh nghiệm, sợ là sẽ để một người trong đó chạy thoát, mong tộc trưởng Trại Lam gọi Vương Lăng trước, một lần thu thập một người có vẻ an toàn hơn.”
“Cũng tốt.” Một tay Phong Vô Ý ấn lên bả vai Vân Triệt, nghiêm mặt nói, “Nhớ kỹ, cho dù như thế nào, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát, nếu không, toàn bộ đại lục sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Đại lục có gặp nguy hiểm hay không không liên quan đến ta, tóm lại, bắt lấy hai người kia, Vô Ý sẽ không có nguy hiểm, phải không?” Vân Triệt nghiêng đầu hỏi.
“Cũng có thể nói như thế.” Phong Vô Ý thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta nhất định sẽ bắt lấy cái U Linh kia!” Vân Triệt nắm chặt nắm tay, tràn đầy kiên định.
“Là Vương Lăng. . . . . .” Phong Vô Ý bất đắc dĩ sửa lại.
“U Linh vong linh, không phải không khác nhau là mấy sao.” Vân Triệt bĩu môi, ủy khuất nói.
“Ngươi đó, chỉ cần bắt lấy bọn họ. Cho dù kêu ‘mất linh’ cũng không có việc gì!” Trại Lam cười híp mắt sờ đầu hắn.
“Không cho phép tùy tiện sờ đầu người ta!” Vân triệt đẩy tay hắn ra, hung hăng trừng mắt.
“Phân biệt đối xử.” Mặt Trại Lam đen lại, liếc mắt nhìn Phong Vô Ý một cái.
“Tốt lắm, đừng làm loạn.” Tiêu Tử Mặc chen lời, “Còn về chỗ bệ hạ, cũng cần phái thêm người bảo vệ, tranh xuất hiện tình trạng không mong muốn, bọn họ chó cùng rứt giậu.”
“Giao cho ta đi. Dù sao ở đây ta cũng không giúp được gì.” Trại Lam nói.
“Vậy làm phiền tộc trưởng.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Tử Mặc. Chàng cũng đến chỗ bệ hạ đi.” Phong Vô Ý nói.
“Vì sao?” Tiêu Tử Mặc ngẩn người.
“Đừng quên thân thể chàng hiện tại đang trong trạng thái gì!” Phong Vô Ý giận dữ nói, “Chẳng lẽ chàng còn muốn cậy mạnh? Nếu lát nữa đánh nhau, chàng không thể phòng ngự, một luồng gió mạnh cũng có thể thổi bay chàng!”
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Vậy còn ngươi?” Trại Lam đột nhiên nói, “Ta nhìn tình trạng của ngươi dường như cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
“Cơ thể ta đặc biệt, khôi phục cũng nhanh, hơn nữa sức chống đỡ của thân thể mạnh hơn người thường rất nhiều.” Phong Vô Ý giơ kiếm Thương Lãng lên, tươi cười, lại nói, “Hơn nữa ta phải ở trong này, để tránh Vân Triệt xảy ra chuyện.”
“Vô Ý ngươi quá coi thường ta, tuyệt đối không có vấn đề!” Vân triệt hô lớn.
“Ngươi không muốn ta ở lại cùng ngươi?” Phong Vô Ý chỉ hỏi một câu.
“. . . . . .” Vân Triệt lập tức không nói gì, sau một lúc lâu mới phun ra một chữ, “Muốn.”
Người ở chỗ này lập tức toàn thể đen mặt.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi, ta sẽ gọi Vương Lăng và Vương Kiệm cách nửa canh giờ lại đây một lần, các ngươi phải cẩn thận.” Trại Lam dặn dò.
“Được.” Phong Vô Ý nghiêm túc lên tiếng.
Chờ hai người đi, Vân Triệt lại lập tức nhảy lên, đắc ý nói, “Vô Ý, vẫn là ta hữu dụng nhất phải không?”
“Trước tiên bắt người đã rồi nói sau.” Phong Vô Ý dùng sức vỗ đầu hắn.
“Ừm.” Vân triệt ủy khuất lên tiếng.
Phong Vô Ý nhắm hai mắt lại, có thể cảm nhận được chỗ này ngoài bọn họ không có tiếng người, xem ra Trại Lam cố ý điều người đi rồi, để tránh động tĩnh bên trong kinh động người ở phía ngoài.
Chẳng được bao lâu, theo một loạt tiếng bước chân rõ ràng, cả người Vương Lăng mặc quân trang đi tới, nhìn thấy người ở bên trong, không khỏi nghi ngờ nói: “Phong tiểu thư? Không phải tộc trưởng Trại Lam nói có việc muốn thương lượng sao?”
“Đúng là có chuyện muốn thương lượng với ngươi, nhưng mà là ta.” Phong Vô Ý thản nhiên nói một câu, cầm một chồng văn tự đã dịch trên bàn lên.
“Phong tiểu thư?” Vẻ mặt Vương Lăng mờ mịt.
Đúng lúc này, đột nhiên, một luồng gió lạnh rất nhỏ không hề biết trước thổi về phía trái tim hắn, trong nháy mắt, nhiệt độ không khí xung quanh giống như lập tức giảm hơn mười độ, trên mặt cũng đông cứng lại.
Vương Lăng kêu lên đau đớn, ôm ngực trái lui về phía sau mấy bước, tuy rằng sự việc ngoài ý muốn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã để cho hắn ở một khắc cuối cùng tránh khỏi vết thương trí mạng.
Phong Vô Ý thầm kêu đáng tiếc một tiếng, đã thấy Vân Triệt ra tay, không dừng lại chút nào, tay trái bằng tay phải lửa, lập tức đánh cho Vương Lăng không thể chống đỡ nổi.
“Tiểu thư đây là ý gì?” Vương Lăng Nhất vừa né tránh, vừa hỏi.
“Không có ý gì, chỉ là muốn mạng của ngươi mà thôi.” Phong Vô Ý miễn cưỡng nói xong, cũng không cố ý nói đến chuyện trục xuất Chi Hải.
“Một khi đã như vậy, xin thứ cho mạt tướng vô lễ.” Trong lòng Vương Lăng trầm xuống, không rút đao, lại không biết từ nơi nào trên người rút ra một vũ khí hình thù kỳ quái. Hắn mơ hồ cảm giác được, chuyện ngày hôm nay tất nhiên không đơn giản như vậy, thiếu niên này rõ ràng không phải con người bình thường!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn muốn đánh trả, dưới chân lại trơn trượt, tuy rằng lập tức đứng vững, nhưng giao chiến nhanh chóng như thế, tất nhiên đã lộ ra sơ hở.
Vân Triệt lập tức nhìn đúng cơ hội, tay trái đánh một chưởng vào ngang hông hắn, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, lại trực tiếp khiến nửa người dưới của hắn đều đóng băng.
Đúng lúc này, Phong Vô Ý vươn người đứng dậy, nhanh chóng điểm mấy huyệt, đầu tiên điểm tại á huyệt của hắn, không cho hắn phát ra tiếng.
Vân Triệt hiểu được ý của nàng, hai tay đè xuống đất, khẽ quát một tiếng, khối băng ban đầu chỉ tới phần eo lập tức lan rộng lên trên, nháy mắt đóng băng cả người Vương Lăng, giống như một chiếc quan tài bằng băng.