Lưu Ly chọn một cái sông rộng chừng vài chục thước, cũng không sâu, cho dù là giữa sông, nước sâu cũng không qua phần eo người trưởng thành, hơn nữa dòng nước êm dịu, là một nơi rất thích hợp để ngâm mình trong nước.
Phong Vô Ý tò mò nhìn cái gọi là “linh tuyền”, dღđ☆L☆qღđ cũng không thần bí như trong tưởng tượng của nàng, ở trên tay Lưu Ly có một cái gì đó, chẳng qua chỉ là một quả cầu ánh sáng màu bạc, thần bí không thể thấy rõ. Nhưng mà, trong cơ thể dường như lại có đồ vật gì đó, mơ hồ giao động, dường như là do quả cầu ánh sáng “triệu hồi” .
Lưu Ly buông lỏng tay, linh tuyền giống như một chút đom đóm, lảo đảo bay tới trung tâm dòng sông, chậm rãi lặng xuống, trong nháy mắt trước khi hòa vào nước sông, toàn bộ mặt nước trên sông dường như hơi chấn động, hiện lên ánh sáng màu trắng chói lòa, rồi lập tức trở lại như bình thường.
“Chỉ có như vậy?” Phong Vô Ý nghi ngờ.
“Như vậy là được rồi.” Lưu Ly gật đầu nói, “Vậy thì, muội đi lên phía trước canh chừng, để tránh có người từ trong doanh đến đây.”
“Dù sao nơi này cũng gần địa bàn của người trong thảo nguyên, phải cẩn thận.” Phong Vô Ý dặn dò.
“Thiếu chủ yên tâm.” Lưu Ly cười, cả người nhoáng lên một cái, hiện lên ánh sáng đỏ, nàng lập tức biến mất.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu đi!” Phong Vô Ý quay đầu nói, “Muốn ta làm thế nào đây?”
“Lại đây.” Tiêu Tử Mặc dắt tay nàng, đi thẳng về phía giữa sông, cho tới sông trung tâm.
Nước sông thực êm dịu, mặc dù ở giữa sông, cũng dễ dàng đứng vững, làn sóng lăn tăn trên mặt nước, phản chiếu ánh trăng tinh tế uốn lượn, trong không khí yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước sông cùng vài tiếng kêu của côn trùng vang lên.
Ban đêm đầu mùa xuân, nước sông vốn nên rét lạnh thấu xương, nhưng mà, không biết có phải bởi vì liên quan đến linh tuyền hay không, mà bọn họ lại cảm thấy hơi lo lắng.
“Vô Ý, nhắm mắt lại.” Tiêu Tử Mặc nghiêm túc nói.
“Ừ.” Phong Vô Ý lên tiếng, rồi im lặng nhắm mắt lại.
Tiêu Tử Mặc chăm chú nhìn nàng, rõ ràng là dung nhan giống vị Phong gia tiểu thư kia, nhưng mà, “Phong Vô Ý” có loại khí chất độc đáo, dù như thế nào cũng sẽ không lẫn lộn. Hắn là không rõ Hách Liên Diệu sao lại có mắt như mù đến mức này?
Một trận gió thổi qua, cuốn những sợi tóc rối rắm cùng một chỗ, trong nàng có ta, trong ta có nàng, cuối cùng vẫn không thể nhận ra ai với ai.
“Vô Ý. . . . . .” Tiêu Tử Mặc duỗi cánh tay kéo người trước mặt vào trong lòng, sau một lúc, rốt cục thấp giọng niệm chú ngữ, “. . . . . . Lấy máu để dẫn dắt, lấy hồn làm chứng cứ, ký kết khế ước, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ vứt bỏ hoặc rời xa, cùng lòng cùng mệnh. . . . . .”
Phong Vô Ý cả người chấn động, đột nhiên, ấn ký ở chỗ mi tâm nóng bỏng lên, dường như có cái gì đó muốn thoát ra. Theo chữ cuối cùng Tiêu Tử Mặc nói ra, trong giây lát, vô số suy nghĩ cùng tình cảm mãnh liệt tràn ngập trong đầu, bi thương, ngọt ngào, chua xót, cảm động . . . . . . nhưng cuối cùng vẫn là cảm gaics tràn đầy. . . . . . hạnh phúc.
Nàng thật sự muốn cười to, hạnh phúc? Người chưa bao giờ hiểu được cái gì là hạnh phúc, cũng đang hiểu được nó, lần đầu cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Hóa ra, chỉ cần như vậy là được rồi sao? Điều bản thân khát vọng, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Có một người, cho dù đau buồn hay vui vẻ, dù đi trên đường nhấp nhô hay bằng phẳng, cả đường vẫn luôn làm bạn giúp đỡ, cho đi chính là sự tin tưởng, thu lại sẽ là sự thật lòng.
Từng đợt ánh sáng màu vàng kim nhè nhẹ bao phủ xung quanh hai người, nhảy múa đều đều, cuối cùng nhập vào trong cơ thể từng chút một.
Phong Vô Ý có thể cảm nhận được lực lượng di chuyển trong kinh, giống với lần đầu tiên tiến vào Mặc Thanh Trì, kinh mạch mở rộng mạnh mẽ gây đau đớn, lần này lại mềm mại đến cực điểm.
Bởi vì lực lượng từ trước khi ma hạch thoát phá, linh khí cũng tốt, dần bắt đầu đi theo một loại quỹ đạo huyền ảo, tự di chuyển trong người, sau đó, bất kể là cái gì, đều chậm rãi dung hợp lại với nhau. dღđ☆L☆qღđ Phong Vô Ý không biết lực lượng hiện tại của nàng xem như cái gì, không phải ma khí, lại không phải linh khí, về thuộc tính, thì hình như càng tiếp cận với khế ước thì lại có thể thấy thiên phú thuộc tính hỏa. Theo di chuyển xung quanh hình thành, hơi thở cũng chậm lại, chậm rãi, cuối cùng toàn bộ tại một điểm khác đó là —— mi tâm.
Mở mắt ra, tuy rằng vẫn là đêm tối, nhưngvẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Cỏ cây lay động, côn trùng di chuyển ban đêm, thậm chí gió di chuyển, một luồng ánh trăng di chuyển, đều giống như thước phim quay chậm ở trong mắt nàng, từng chi tiết đều có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.
“Cảm giác như thế nào?” Tiêu Tử Mặc buông nàng ra, nhưng không gỡ bỏ mái tóc hai người cuốn lấy nhau.
“Không gì có thể tốt so với hiện tại.” Phong Vô Ý giơ tay mình lên, dùng sức nắm chặt. Lực lượng vô tận, so với trước đây, càng lớn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần! Nàng tin tưởng nếu như là hiện tại, cho dù ở trong núi lửa bị phong ấn ở thiên khí chi đảo, nàng cũng chắc chắn có thể dẫn Tiêu Tử Mặc xông ra ngoài mà không bị mất một cọng lông nào, ở khe không gian. . . . . . lúc trước nếu có năng lực hiện nay, nàng cũng không cần bị ma kính Yên Nguyệt cắn nuốt tâm thần.
“Vừa được vừa mất, một ẩm một trắc, nhất định đều là ý trời, cưỡng cầu cũng không được.” Tiêu Tử Mặc thản nhiên cười nói, “Kỳ thật đó vốn đã là lực lượng chất chứa ở trong cơ thể nàng, linh tuyền cùng khế ước chỉ dụ chúng phát ra hoàn toàn thôi, làm cho nó trở thành chính nàng mà thôi. Nàng cũng đã thấy uy lực khi kiếm Thương Lãng giải phóng, vật chứa ma khí nổi danh sao lại kém hơn được? Nàng hoàn toàn dung hợp lực lượng của ma kính Yên Nguyệt, nói cách khác, trong thân thể nàng cũng đã có lực lượng tương đương của kiếm Thương Lãng.”
“Vậy cũng là trong họa có phúc rồi.” Phong Vô Ý cười khổ. Rất nhiều việc, sau khi xảy ra mới thấy sợ hãi. Nhưng mà. . . . . . cho dù để nàng lựa chọn lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ sử dụng Ma kính Yên Nguyệt.
“Lên đi.” Tiêu Tử Mặc nói, “Lưu Ly mang không nhiều linh tuyền ra, cũng không thể bảo tồn bao lâu ở giữa sông lớn đang chảy này.”
“Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu, xoay người một cái, đột nhiên, da đầu hình như bị cái gì lôi kéo, rất đau. Cúi đầu, đã thấy không biết khi nào thì, những sợi tóc hỗn độn của hai người kết lại với nhau, dây dưa khó có thể chia lìa.
“Có lẽ là do những cơn gió vừa rồi.” Tiêu Tử Mặc thản nhiên đưa tay gỡ những sợi tóc ra, không làm đau nàng chút nào.
“Cám ơn.” Phong Vô Ý đột nhiên cảm giác được cổ họng chợt khô khốc, ngực cũng hoảng hốt từng đợt.
Dường như, cũng từng xảy ra cảnh tượng như vậy, Đầm Nghịch Thủy Hàn, Mặc Thanh Trì. . . . . .
“Nàng làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc có chút kinh ngạc ngẩng lên dùng tay đụng lên trán của nàng, “Nóng quá!”
“Ta không sao!” Phong Vô Ý vội vàng đáp, cũng không để ý chuyện khác, quay đầu bước đi.
Tiêu Tử Mặc ở trong nước một mình nhìn bóng lưng có chút hoảng hốt của nàng, tự nhiên khóe môi cong lên.
Đón một cơn gió, quần áo ướt đẫm làm một cỗ khí lạnh xuyên vào người, nhưng mà, trong lòng lại không cmar thấy rét lạnh chút nào.
Phong Vô Ý, không phải nàng hoàn toàn không hiểu gì. Có lẽ. . . . . . là nàng tự cho là mình không hiểu thôi.
Mà tình cảm, thứ này, chưa bao giờ cần dạy, đó là bản năng thiên phú của con người, chỉ cần còn có một người có tâm sẽ có tình cảm. Phong Vô Ý, chỉ che dấu quá kỹ, cho nên cần phải có một người, kiên nhẫn dẫn đường mà thôi.
“Chàng còn ở đó làm gì?” Lên bờ, Phong Vô Ý vừa quay đầu lại.
“Đến đây.” Tiêu Tử Mặc cười, chậm rãi lội nước lên bờ.
“Thật phiền phức.” Phong Vô Ý vẩy quần áo ướt đẫm, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình, ít nhất từ ngoài nhìn vào là thế, so với bình thường cũng không có gì khác.
“Giao cho ta.” Tiêu Tử Mặc vươn tay ra, một rặng mây đỏ nhàn nhạt từ lòng bàn tay của hắn xuất hiện, lập tức, khí lạnh ban đêm lập tức bị tản ra, không khí xung quanh ấm áp, giống như cảm giác có hệ thống sưởi hơi vây quanh.
“Đây là?” Phong Vô Ý chau mày, cẩn thận quan sát rặng mây đỏ một chút, chần chờ nói, “Lửa?”
“Không sai.” Tiêu Tử Mặc gật đầu, “Ta dùng ngọn lửa đã được pha loảng cực độ, tuy rằng không thể đả thương kể thù, nhưng mà. . . . . . có một số thời điểm dùng là rất thích hợp, không phải sao?”
Phong Vô Ý bị kiềm hãm, có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà. . . . . . được rồi, ít nhất, dùng để hong quần áo thì hiệu suất so với hong khô bằng máy móc còn tốt hơn!
Không bao lâu sau, y phục bị ướt dính chặt trên người, bởi vì ngọn lửa thiêu đốt, còn mang theo độ ấm vừa phải, giống như là được phơi dưới ánh mặt trời, thực thoải mái.
“Trở về thôi, chắc Lưu Ly đã chờ sốt ruột lắm rồi.” Phong Vô Ý nói.
“Chờ một chút.” Tiêu Tử Mặc lại nói, “Nếu có chuyện gì, Lưu Ly sẽ liên lạc với nàng, hãy cùng ta xem quỹ đạo di chuyển của các ngôi sao một lát, tầm nhìn ở nơi này so với trong quân doanh tốt hơn nhiều.”
Phong Vô Ý ngẩn người, nhưng cũng không cự tuyệt, cùng hắn đi tìm một nơi trên cao bên bờ sông mà ngồi xuống.
Một ngón tay Tiêu Tử Mặc giơ lên, một làn sương mù màu đỏ nhạt phun ra, vờn quanh họ, lập tức cái lạnh bị che đi.
Phong Vô Ý muốn nói không lạnh, nhưng nghiêng đầu, nhìn thấy gò má của hắn, lại há miệng thở dốc, lời nói ra lại thay đổi: “Chàng đã không sao nữa rồi?”
“Ừ, khế ước bị dao động đã sắp bình phục.” Tiêu Tử Mặc lấy tay ấn lên ngực, mỉm cười, “May mắn có nàng đang ở đây.”
“Ta không có gì cả làm.” Phong Vô Ý ngạc nhiên nói.
“Không, ấn ký khế ước của nàng là đường dẫn, ta mới có thể dẫn lực lượng linh tuyền để mình dùng. . . . . . nàng không cần lo.” Tiêu Tử Mặc nói, “Lực lượng của ta đã hoàn toàn phục hồi như cũ, thậm chí so với trước khi đi thiên khí chi đảo còn tốt hơn, vài lần hao hết lực lượng, nay lại khôi phục lần nữa, khiến cho bình cảnh tu luyện bị phá vỡ, nếu là hiện tại, cho dù là khe không gian, ta cũng có thể sử dụng kết giới của huyết khế để bảo vệ chúng ta không bị thương, nếu lúc trước. . . . . .”
“Chuyện chàng cũng đã nói qua rồi, có mất mới có được, kết quả như vậy cũng không xấu.” Phong Vô Ý nói xong, dừng một chút, lai tiếp tục nói, “Chàng dường như đã sớm biết Mặc Thanh Trì có thể trị liệu thân thể của mình rồi đúng không? Vì sao không nói sớm? Cho dù không có thời gian trở về Tuyền Ki Thạch phủ —— chàng cũng biết rõ Lưu Ly có thể mang linh tuyền ra mà.”
“Vạn vật có linh, Mặc Thanh Trì đã có ý thức của mình, hơn nữa còn có hai cái chìa khóa phong ấn bên trong, một cái còn ở chỗ ta, ta không nghĩ rằng Lưu Ly có thể mang linh tuyền ra.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Cho nên biểu hiện của chàng khi đó mới kinh ngạc như thế?” Phong Vô Ý nhớ tới vẻ mặt lúc ấy của hắn, thật sự là có bị giật mình.
“Bốn năm rồi, Lưu Ly. . . . . . trưởng thành rồi, hơn nữa cũng đã có thực lực mà ta không nghĩ tới. . . . . .” Tiêu Tử Mặc nói xong, bỗng nhiên mặt biến sắc, đứng mạnh lên.
“Làm sao vậy?” Phong Vô Ý không hiểu gì cũng đứng lên.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ là một bầu trời rộng lớn đầy sao.
Nàng không phải chiêm tinh sư, không hiểu những ngôi sao này mang hàm nghĩa gì, cũng không hiểu Tiêu Tử Mặc cuối cùng đã phát hiện cái gì, mới có thể lo lắng như thế.
“Quỹ đạo của Di Thất đại lục. . . . . .” Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Mặc gần như là rên rỉ nói.
“Nhanh như vậy?” Phong Vô Ý ngây ngốc một chút, mới kịp phản ứng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Ngay tại thời điểm bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chiến tranh, sẽ bắt đầu sao?
“Ngôi sao quỹ đạo đã xuất hiện, chỉ sợ không ngoài một tháng, Di Thất đại lục sẽ trở về.” Tiêu Tử Mặc nắm chặt tay, vẻ mặt vô cùng trầm trọng, lại quay đầu lại nói, “Chúng ta không có thời gian nữa rồi, Vô Ý, thông báo với Lưu Ly, bảo nàng chuyển lời tới Hách Liên Diệu, bây giờ chúng ta lập tức đi gặp Trại Lam!”
“Được.” Phong Vô Ý lấy Ngọc Thạch ra, đưa vào một ý niệm, thông báo cho Lưu Ly.
Cách một lát, Ngọc Thạch lại lóe lên.
“Lưu Ly sẽ mang Vân Triệt và Hoàng Cửu Lê tới tìm chúng ta, hi vọng sẽ không gặp phải phiền toái.” Phong Vô Ý có chút lo lắng nói.
Vốn là bởi vì thiết kế bí ẩn của Tuyền Ki Thạch phủ, cho nên hắn để Vân Triệt và Hoàng Cửu Lê ở lại trong doanh, chỉ có Bích Linh trên cổ tay nàng làm vòng ngọc là đi theo, nhưng hôm nay nàng lại hơi hối hận. Vân Triệt tính tình nóng nảy còn chưa tính, cùng lắm thì sẽ gây ra rắc rối không lớn không nhỏ, chỉ có hắn, chắc sẽ không gây ra phiền toái lớn gì. Nhưng là Hoàng Cửu Lê lại khác, cho dù không có thân thể, chỉ còn lại một chút linh hồn khiếm khuyết bị phong ấn ở bên trong tượng người bằng gỗ đào, hắn cũng là một trong bảy đại Ma Quân Ma giới, Vân Triệt và hắn ở cùng nhau. . . . . . chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều thôi!
“Sao vậy?” Thấy nàng khóa chặt lông mày, Tiêu Tử Mặc lo lắng hỏi một câu.
“Không có việc gì, đi thôi!” Phong Vô Ý lắc đầu, bỏ cái ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Dù sao hiện tại nàng lo lắng nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, vậy thì thuận theo tự nhiên đi, còn có khế ước chủ tớ, ít nhất trước mắt, Hoàng Cửu Lê cũng không dám làm gì quá trớn trước mặt nàng.
Hai người chọn đúng phương hướng, dùng khinh công, tăng thêm lực lượng pháp thuật cho mình, giống nhưn hai làn khói nhẹ, thân thể nhẹ như gió, nhẹ thổi qua đại thảo nguyên, nhanh chóng tiếp cận nơi đóng quân của tộc binh thảo nguyên.
Vốn dĩ nơi Lưu Ly lựa chọn để đưa linh tuyền ra cách nơi đóng quân của bọn họ không xa, chạy nhanh tới đó, không đến một khắc đồng hồ, có thể thấy đèn đuốc lóng lánh đong đưa.
Tiêu Tử Mặc quan sát một lần, lập tức phát hiện doanh trướng trát này rất có quy luật, tuy rằng vẫn không nghiêm chỉnh bằng binh lính Phạm Thiên đã đượchuấn luyện, nhưng mà ngoài lỏng trong chặt, gọn gàng ngăn nắp, đối với cái kẻ đánh giặc chỉ biết lên một loạt, hạ trại chỉ biết tụ đôi nấu cơm đối với tộc dân kém văn minh mà nói, đã là rất tốt rồi.
“Nếu bố trí doanh trại quân đội là do Trại Lam đề ra, vậy người này cũng không phải đơn giản.” Phong Vô Ý cũng tán thưởng nói. Nàng là đặc công, cũng coi như là xuất thân từ quân đội, tuy rằng ở dღđ☆L☆qღđ hiện đại lâu rồi chưa tiến hành tác chiến quân sự trên quy mô lớn, nhưng quá trình hàng ngày rèn luyện quân sự, nàng cũng đã chịu huấn luyện rồi, hiểu biết không thể ít hơn so với Tiêu Tử Mặc, nghệ thuật chiến tranh của người cổ đại, cho dù là đến hiện đại, cũng là bị một số nhà quân sự lớn dùng đến.
“Bốn năm trước, Tuyền Ki Thạch phủ đối với Trại Lam này chỉ miêu tả ít ỏi có vài nét bút, không nghĩ tới bốn năm qua, khiến cho hắn trưởng thành đến nước này.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Ít nhất đối với chúng ta sắp phải đối mặt với kẻ thù mà nói, hắn càng cường đại càng tốt, không phải sao?” Phong Vô Ý nhướn lông mày.
Tiêu Tử Mặc bên cạnh không trả lời, ngược lại lập tức dừng bước.
Phong Vô Ý sửng sốt, đến bên cạnh hắn, đang muốn hỏi cái gì, đột nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác rất quái dị, không cần nghĩ ngợi, chủy thủ Thương Lãng đã rơi vào lòng bàn tay. Lúc này nàng cảm thấy may mắn, hôm nay bọn họ đều khôi phục lực lượng, cho dù gặp cái gì, cũng có sức đánh một trân.
“Có cái gì đó, ở gần đây.” Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói.
“Thật sự là không lúc nào được bình yên.” Phong Vô Ý có chút đau đầu xoa huyệt thái dương của mình, vừa mở miệng, một loạt âm thanh nhỏ vụn của hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Như là. . . . . . tiếng vang cái gì đó lướt qua trên cỏ.
Trong không khí còn mang theo sương đêm trơn bóng, chỉ là trong gió đưa tới vị tanh nồng.
Hai người khẩn trương nhìn chằm chằm hướng âm thanh truyền đến, bắt đầu chính là từ phía trước, sau đó chậm rãi khuếch tán ra từ tứ phía.
Rốt cục, cách đó không xa một đám cỏ kịch liệt dao động.
Đây là. . . . . . bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt, da đầu run lên.
Một con rắn có lẽ có thể hù đến rất nhiều người, nhưng là có không ít người dám cầm lấy nó, nhưng mà. . . . . . nếu như là vô số rắn thì sao?
Hiện tại Phong Vô Ý cảm thấy vô cùng may mắn, nơi bọn họ đứng giờ là thảo nguyên, tuy rằng cỏ cây tươi tốt, nhưng mà đủ để tránh khỏi bầy rắn thông qua nhánh cây trên đỉnh đầu tập kích.
“Đây chết tiệt, rắn từ nơi nào đến mà nhiều như vậy?” Phong Vô Ý khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Nàng xem!” Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên chỉ về phía trước.
Phong Vô Ý chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trong doanh trướng tộc binh thảo nguyên, những cây đuốc vừa mới còn chỉnh tề, đột nhiên trở nên hỗn độn, doanh trại quân đội truyền đến tiếng người, tiếng ngựa hí, thậm chí theo cơn gió, có thể bay tới nơi này.
“Chẳng lẽ, bên kia đã bị bầy rắn tập kích?” Mặt Phong Vô Ý biến sắc nói.
“Chỉ sợ là.” Tiêu Tử Mặc bình tĩnh nói, “Trên thảo nguyên có rắn không kỳ quái, nhưng mà có thể tụ tập nhiều bầy rắn như vậy lại một chỗ, sau lưng chắc chắn có người thao túng.”
“Cẩn thận!” Giọng Phong Vô Ý dồn dập vang lên ở phía sau, lập tức luồng gió sắc bén xẹt qua lỗ tai hắn, chém một con rắn đang lao tới làm hai đoạn.
Con rắn bị cắt thành hai đoạn vặn vẹo uốn éo trên mặt đất mới chết, con rắn nhiều ngũ sắc đã tuyên cáo đây rõ ràng là một loại rắn kịch độc.
“Thật sự là không được rồi.” Tiêu Tử Mặc và nàng lưng tựa lưng mà đứng, vung tay lên, ở trước mặt dựng lên bức tường màu vàng, bầy rắn đang bay lên đánh vào tường, lập tức bị bắn ngược trở về.
“Kết giới không sử dụng được sao?” Phong Vô Ý cau mày nói.
“Kết giới dùng để phòng ngự năng lượng xâm hại, mặc dù nham thạch núi lửa nóng chảy, cũng là năng lượng hỏa, nhưng là chúng nó. . . . . .” Tiêu Tử Mặc nhìn bầy rắn cười khổ, “Gần như không thể giống kết giới ngăn cản dòng khí, bầy rắn là sinh linh, thân mình cũng không mang sát ý. Nếu muốn sử dụng cái loại kết giới cao cấp có thể ngăn cách hết tất cả bên ngoài, như vậy sẽ rất hao tổn tinh lực, đối diện với mấy công kích vô tận này, một mực phòng ngự cũng không phải ý kiến hay.”
Phong Vô Ý thở dài, từ trong không gian lấy ra bao bột hùng hoàng lớn tung ra bốn phía. May mắn nàng có thể kế thừa năng lực tự tạo thành không gian của ma kính Yên Nguyệt mà không biến mất, tuy rằng đã trải qua mấy trận chiến đấu, nhưng ở trên Ngạo Lai Tiên Đảo chuẩn bị những rất nhiều thứ, trong đó lại có hùng hoàng phấn.
Bầy rắn quả nhiên sợ mùi hùng hoàng, nhưng là không cam lòng bị duổi đi như vậy, tất cả bao vây hai người lại một chỗ.
“Làm sao bây giờ?” Phong Vô Ý không quay đầu lại hỏi. Tuy rằng bột hùng hoàng có hiệu quả, nhưng bầy rắn không lùi đi, cũng không thể cứ giằng co như vậy, ai cũng không biết bên chỗ Trại Lam cuối cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ phải mau chóng tới đó xem mới được.
“Rắn đều sợ lửa, đốt đi.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Đốt hết sao?” Vẻ mặt Phong Vô Ý cứng lại, “Hiện tại bầy rắn bị hùng hoàng ngăn cản, lửa vừa phóng ra, cái vòng chắn bảo hộ chúng ta chắc chắn đều đốt rụi.”
Tiêu Tử Mặc trầm mặc, thực sự, rắn rất nhiều, nhìn qua mảng màu sắc rực rỡ trước mặt, rõ ràng đều là rắn có kịch độc, nếu như bị cắn một lần, hậu quả là không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ô ~~” Giữa lúc căng thẳng, từ xa truyền đến một tiếng sáo bén nhọn.
Bầy rắn bắt đầu có chút bạo động, không ngừng luẩn quẩn thăm dò vào bên trong vòng hùng hoàng.
Không tốt! Mặt Phong Vô Ý đột nhiên biến sắc, bởi vì cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện loại tình huống này, lúc ấy Tiêu Tử Mặc cũng chỉ chuẩn bị một chút hùng hoàng, cũng không nhiều, nếu là bầy rắn nổi điên mà tiến lên một loạt thì nguy rồi.
“ Quả nhiên là bầy rắn bị người khác điều khiển !” Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói, “Chỉ sợ tiếng sáo kia chính là tín hiệu thúc giục công kích.”
Mắt thấy vòng vây đã rút nhỏ một chút, Phong Vô Ý dưới tình thế cấp bách, đang muốn phóng lửa giống Tiêu Tử Mặc nói, lại nghe thấy tiếng sáo trong trẻo vang lên. Lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Tử Mặc cầm một cây sáo nhỏ, để vào bên môi thổi. Hắn chắc chắn không hiểu thuật khống chế rắn, chỉ là tùy tiện chọn lấy một khúc, để áp đi làn điệu quỷ dị từ xa truyền đến.
Động tác của bầy rắn quả nhiên ngừng lại, còn bắt đầu lui về phía sau, rõ ràng là không hiểu gì.
Ngay sau khi Phong Vô Ý nhẹ nhàng thở ra, tiếng sao từ phía xa truyền tới bỗng nhiên dừng lại, lập tức âm thanh bén nhọn như muốn đâm thủng màng não vang lên.
“Răng rắc!” Cây sao nhỏ trong tay Tiêu Tử Mặc nứt ra.
“Tê ——” Bị âm thanh bén nhọn kia kích thích bầy rắn thống khổ quằn quại, lập tức không để ý hùng hoàng trước mặt, không muốn sống xông lại.
“Cẩn thận!” Tiêu Tử Mặc khẩn cấp hô, lúc này cũng bất chấp tất cả, phóng toàn bộ lửa đã chuẩn bị ra, thiêu đốt toàn bộ bày rắn trong biển lửa.
Phong Vô Ý cầm chủy thủ Thương Lãng, cảnh giác đứng bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại có một hai con rắn độc xuyên qua ngọn lửa phóng tới, đều bị đao trên tay nàng chém thành hai đoạn.
“Ầm ầm ~” Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tiếng sấm, trong nháy mắt, bầu trời đêm vốn dĩ sáng sủa bị mây gió bao phủ, dường như là ngay sau đó, mưa to tầm tã trút xuống.
“TMD ta nguyền rủa ngươi cái ông trời chết tiệt!” Phong Vô Ý không phong độ chút nào mắng một câu, nhưng là cảm thấy không thể tin nổi, bọn họ ở đây vừa phóng hỏa, thì trời liền lập tức mưa? Cái này thật sự là quá trùng hợp! Tuy rằng ngọn lửa của Tiêu Tử Mặc thỉnh thoảng bị dao động, nhưng cũng không bị mưa dập tắt, nhưng thuộc tính hỏa trời sinh đã bị thủy khắc, ở giữa trời mưa to thế này, biển lửa nhất thời ảm đạm rất nhiều, những con rắn lao về phía họ cũng nhiều hơn rồi, dường như khiến nàng mệt mỏi. Trong khi giãy chết, bởi vì mưa to, ánh lửa trong quân doanh ở phía xa lập tức đều bị dập tắt, bên tai cũng chỉ có thể nghe được tiếng mưa rền gió dữ, càng không thể đoán được tình huống ở đó rốt cuộc thế nào.
Bây giờ nàng đã thực sự hiểu, cái gì gọi là só lượng áp đảo, rõ ràng là những loại rắn bình thường, lại có thể ép buộc hai người cao thủ đến tình trạng này. . . . . .
Từ xa lại bắt đầu vang lên tiếng sáo, dường như mưa gió cũng không thể đánh tan âm thanh quỷ dị này.
Còn Tiêu Tử Mặc lại thở dốc một hơi, có cảm giác lực bất tòng tâm, từng đợt cháng váng truyền đến đầu, rõ ràng là hậu quả của tinh thần lực cạn kiệt.
Nhưng mà. . . . . . không được. . . . . . hắn dùng lực lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Nếu như không có biển lửa ngăn cản, bầy rắn đồng loạt xông lên, bọn họ xác định là chắc chắn khó có thể đối phó!
Làm ơn . . . . . . phải kiên trì thêm một lát. . . . . .
“Tử Mặc, đổi vị trí, để cho ta tới, chàng nghỉ ngơi một chút.” Phong Vô Ý nói xong, một mặt phất chủy thủ chém chết mấy con rắn, một mặt phóng lửa ra, tiếp nhận vị trí của Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc thở phì phò, một mặt lấy ra vài lá bùa, triệu hồi ra sử dụng, ngăn rắn độc lọt lưới. Phong Vô Ý ngẩn người, ngạc nhiên nói: “Tử Mặc, rắn độc không biết bay, vì sao không triệu hồi Tím Vô mang chúng ta đi?”
“Ta không cho rằng hiện tại lên trời là một ý kiến hay.” Tiêu Tử Mặc cười khổ nói.
Ánh mắt Phong Vô Ý trầm xuống, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên phát hiện giữa không trung ngoại trừ tiếng mưa gió, còn kèm theo một loại âm thanh “Ong ong”, không cẩn thận điều tra thật đúng là phát giác không được. Như vậy thanh âm này chắc là vô số con ong thật nhỏ tập trung mà tạo thành, theo mà bầy rắn tới, ong này. . . . . . không cần nghĩ cũng biết là có độc. Giờ phút này sắc trời mù mịt, mưa to càng che đi tầm mắt, trên trời so với mặt đất, chỉ sợ lại càng không an toàn.
“Hơn nữa trận này mưa, có gì đó không thích hợp.” Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói, “Ta nhìn trời dự đoán thời tiết rất chính xác, theo khí trời tối nay thì cho dù như thế nào cũng không thể có mưa to như vậy, chắc chắn là có người ở sau lưng chúng ta giở trò.”
“Vì sao lại mưa?” Trong đầu Phong Vô Ý lập tức xẹt qua một bóng dáng có mái tóc bạc.
Từ khi bọn họ ra khỏi Thương Mang quan tới nay, khắp nơi phía sau đều có bóng dáng của hắn, giống như con ruồi bám đuôi, đuổi cũng không được.
“Cho dù là do năng lực thiên phú, nhưng mà. . . . . . ít nhất trong lịch sử Tuyền Ki Thạch phủ, chưa từng xuất hiện chuyện như vậy.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Chuyện đó sau này hãy nói, quan trọng là phải giải quyết chuyện khó khăn trước mắt đã.” Phong Vô Ý trầm giọng nói, “Tử mặc, ta có một biện pháp, có lẽ có hiệu quả, nhưng mà cần chàng tạm thời ngăn trở tất cả công kích một lúc, bao gồm cả trên trời.”
“Được, cho ta một chút thời gian.” Tiêu Tử Mặc không hỏi nàng đó là biện pháp gì, chỉ nặng nề gật đầu, hai tay chập lại, miệng bắt đầu niệm lên chú ngữ ai cũng nghe không hiểu.
Phong Vô Ý nhíu mày, có chút kinh ngạc. Trong trường hợp bình thường Tiêu Tử Mặc đều tùy tay sử dụng pháp thuật, nhiều nhất hợp cũng chỉ dùng vài chú ngữ ngắn, hắn dùng chú ngữ rườm rà như thế, quả thật là lần đầu tiên nhìn đến, hơn nữa kia rõ ràng không phải ngôn ngữ của con người, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà lại đầy nhịp điệu, giống như mang theo một loại ma lực kỳ dị, dẫn tới sự đồng tình trong lòng nàng, thật sự rất dễ nghe.
Xung quanh bọn họ, dần dần đã hình thành một tầng vòng bảo hộ màu hồng, ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc, đừng nói là đàn rắn như tre già măng mọc kia, ngay cả mưa to cũng bị chắn bên ngoài. Phong Vô Ý thậm chí có thể cảm giác được, trong vòng bảo hộ, ngay cả không khí lưu động cũng đều yên lặng!
“Đây là kết giới huyết khế phòng ngự tuyệt đối.” Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói, “Với lực lượng của ta bây giờ, ước khoảng chừng có thể duy trì kết giới một khắc, nhưng mà trong thời gian đó, ta không thể giúp gì cho nàng được.”
“Một khắc, vậy là đủ rồi.” Phong Vô Ý gật đầu, cổ tay vừa di chuyển, chủy thủ Thương Lãng đã bị thu về.
Hai tay tại vẽ một cái trong không khí, không gian bỗng nhiên vỡ ra một khe hở nhỏ, từ giữa truyền ra lực hút thật lớn, bầy rắn, mưa, cùng với đàn ong trên trời cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa lao vào trong cái khe nàng vẽ.
“Đó là không gian của ma kính Yên Nguyệt sao?” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói.
“Vừa lúc ta muốn thử xem, trong không gian có có thể chứa đựng vật còn sống không.” Phong Vô Ý nói.
Tiêu Tư Mặc không lên tiếng trả lời, chỉ chuyên tâm duy trì kết giới, để tránh những con rắn đôc bị cuốn vào đó không cẩn thận cắn phải.
Bầy rắn cùng bầy ong mặc dù nhiều, nhưng là cũng không chịu được cái động đen tối lớn như thế hút vào, không đến một khắc, liền bị hút sạch sẽ vào trong, ngay cả thi thể cũng không còn.
Ngay tại cùng thời khắc đó, bão táp cũng lập tức dừng lại, chỉ khoảng nửa khắc đã tan biến hết để lộ ánh trăng sáng, trời trong gió thoảng, dường như giống cơn mưa bất chợt đi ngang qua, không phải do người khác tạo thành.
Tiêu Tử Mặc chậm rãi giải trừ kết giới, khẽ nhíu mày.
Nếu như trên người bọn họ không dính một ít máu rắn, mưa to không có rửa sạch sạch mà còn lưu lại vị tanh nồng trong không khí, thì những chuyện vừa xảy ra, chỉ giống như nằm mơ mà thôi.
“Mau đến quân doanh thôi.” Phong Vô Ý quay đầu lại nói.
Tiêu Tử Mặc gật đầu, hai người lập tức tiếp tục chạy đi, bởi vì sau lưng còn một bàn tay ma quỷ tồn tại, bọn họ không dám sử dụng khinh công bay trên không ở nơi nguy cơ tứ phía như vậy, may mắn là đường tới doanh trại không xa, sau khi chạy nhanh một lúc cũng đến được nơi muốn đến.
Bởi vì mưa to đã tạnh, trong doanh lại nổi lên không ít đèn đuốc thưa thớt, có lẽ là vừa rồi Phong Vô Ý đã làm ra hành động khiến kẻ đứng sau lưng kinh hãi, nên không còn kẻ địch xuất hiện, mất đi bầy rắn khống chế rất nhanh đã bị những nam nhi thảo nguyên tiêu diệt.
Thời điểm hai người tới cửa doanh trại, nhóm binh sĩ đã bắt đầu quét tước chiến trường, khắp nơi đều là xác rắn máu thịt lẫn lộn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy mấy cổ thi thể con người toàn thân biến thành màu đen, hơn nữa là tại vị trí tay chân bị kịch độc rắn cắn, vì phòng ngừa độc tính khuếch tán, họ đã trực tiếp cắt đi da thịt trên người mình, thậm chí còn chặt bỏ tứ chi mà trở thành thương binh.
Nhìn thấy bọn họ, Trại Lam cũng có vẻ mỏi mệt, tóc tai lộn xộn, áo giáp cũng bị thủng mấy chỗ, rõ ràng là do bầy rắn tạo thành, quả thực so với trận chiến vào ban ngày cùng Phạm Thiên chật vật hơn!
Anh hùng cũng có vẻ chật vật, khắp nơi đều là thi thể rắn độc bị chặt gãy, máu rắn văng khắp nơi, mùi hôi ngập trời.
“Thật có lỗi, để cho hai vị chê cười rồi.” Trại Lam cười sang sảng, sờ chóp mũi, rõ ràng chỉ chào hỏi một tiếng cùng thủ hạ, dẫn bọn hắn ra khỏi doanh trướng, tìm một chỗ sườn núi cây cỏ sạch sẽ ngồi xuống.
“Trong doanh có vẻ tổn thất khá lớn phải không?” Phong Vô Ý hỏi.
“Đúng vậy.” Trại Lam cười khổ một cái, nhìn sang hình dạng của bọn hắn, lại có chút nghi ngờ nói, “Chẳng lẽ quân lính Phạm Thiên cũng gặp tình huống như chúng ta sao?”
“Bên phía Phạm Thiên thế nào chúng ta cũng không rõ ràng.” Phong Vô Ý lắc đầu nói, “Chúng ta trên đường tới nơi này bị tập kích, vô số rắn độc, còn có ong độc, phải vội vàng giải quyết phiền toái xong liền lập tức tới đây.”
Trại Lam nghe vậy, trong mắt không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên. Hắn cũng không nghĩ đến, một nữ tử, một thư sinh yếu đuối, lại có thể chống lại công kích từ rắn và ong mà không hề có ai giúp đỡ, ngay cả một cọng tóc không hao tổn gì? Tuy rằng hôm qua từng thấy Phong Vô Ý huyết tinh giết chóc, nhưng rắn độc nổi điên không giống với binh lính, không phải bản thân võ công cao cường là có thể đối phó. Huống chi khi Phong Vô Ý tỉnh táo, cũng chưa chắc có thể biểu lộ ra ngoài cái thực lực... khủng bố kia. Xem ra, mình đã quá coi thường bọn họ rồi sao!
“Tộc trưởng sống ở thảo nguyên, cũng biết trước kia từng phát sinh tình huống như vậy không?” Tiêu Tử Mặc hỏi dò.
“Chưa từng có chuyện như vậy!” Trại Lam bất đắc dĩ cười nói, “Trên thảo nguyên rắn, ong không thiếu, nhưng cũng không tập trung theo quy mô lớn như thế, cũng không chủ động tập kích nơi con người sống. Dù sao, hiện tại mới là đầu mùa xuân, rắn độc vừa mới ngủ đông tỉnh lại, cũng không thể công kích mạnh mẽ như vậy được.”
“Như vậy, tộc trưởng cũng là cho rằng, sau lưng có người điều khiển rồi sao?” Phong Vô Ý nhíu mày nói.
“Có thể sử dụng thủ thuật khống chế rắn như thế, không phải nhân vật đơn giản.” Trại Lam nói.
Phong Vô Ý liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, cũng không nói trận mưa to kia quỷ dị cũng là kiệt tác của người kia.
“Nhưng mà, hai vị mới vừa nói, là trên đường tới nơi này bị tập kích? Nửa đêm sao?” Trại Lam nghi ngờ nói.
“Không sai.” Phong Vô Ý nói, “Vốn dĩ chúng ta là tính trời sáng mới tới, nhưng đêm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên tới sớm.”
“Hả?” Trại Lam cảm thấy hứng thú nhướn mày.
“Không biết tộc trưởng Trại Lam có thể nhận ra hắn là ai không?” Phong Vô Ý chỉ Tiêu Tử Mặc bên cạnh.
“ Hắn từng là quốc sư Phạm Thiên, Tiêu Tử Mặc.” Trại Lam cố ý nhấn mạnh chữ “từng” này.
“Ta nghĩ, Hách Liên bệ hạ chưa chính thức thông báo thiên hạ giải trừ chức vị của ta trước đây, ‘hiện tại’ ta đây vẫn là quốc sư Phạm Thiên.” Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói.
“Ta nghĩ, hai vị không phải thay mặt Phạm Thiên đến đàm phán với ta chứ?” Trai Lam nở nụ cười, nhưng ý cười nhưng không tới đáy mắt.
“Có lẽ ta giống mưu sĩ, muốn nói một câu: ta vì cứu tộc trưởng mà đến đây?” Tiêu Tử Mặc nói ra như đang vui đùa.
“Hả?” Trại Lam ngẩn người, lập tức phát ra một trận cười to, sau một lúc lâu mới nói, “Ta vốn cho là chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên sẽ vẻ đạo mạo, miệng đầy đạo nhân nghĩa đức gì đó, ngươi không ngờ lại có vài phần ý tứ như vậy!”
“Tộc trưởng không tin có chuyện ma quỷ?” Tiêu Tử Mặc nói.
“Phải không tin, mà bởi vì —— chưa từng có gặp qua thôi!” Trại Lam nói rõ ràng.
Nghe được lý do hắn không tin này, hai người chỉ có thể liếc mắt, bật cười. Vị thảo nguyên chi ưng này, thật đúng là làm cho người khác yêu thích!
Tiêu Tử Mặc cũng không nói chuyện, vung tay lên, ngọn lửa tựa như sủng vật gào thét mà phun ra, trong tay hắn biến hóa thành đủ các loại hình dạng.
“Lửa! Hóa ra các ngươi dùng cách này đuổi bầy rắn đi.” Trại Lam bừng tỉnh hiểu ra.
Tiêu Tử Mặc không dự đoán được hắn thứ đầu tiên hắn nghĩ tới lại là vấn đề này, cũng lười giải thích, chỉ nói: “Lửa, là do lực lượng đặc thù của chúng ta tạo thành, tộc trưởng có thể tưởng tượng, nếu loại năng lực này bị ta sử dụng trong chiến tranh sẽ như thế nào?”
Trại Lam nghe vậy, sắc mặt lập tức chìm xuống. dღđ☆L☆qღđ Đúng vậy, trên thảo nguyên binh mã không nhiều lắm, trang bị lạc hậu, so với Phạm Thiên, ưu thế duy nhất chính là nam nhi thảo nguyên đều sống trên lưng ngựa thuở nhỏ, kỵ binh quay lại như gió, sắc bén vô cùng. Nhưng mà, tất cả ngựa đều sợ lửa! Nếu chiến trường có người có thể làm như vậy thật, nhất là kẻ độc ác, chỉ sợ một mình là Tiêu Tử Mặc, cũng đủ để quyết định thắng bại của cuộc chiến tranh này rồi!
“Nếu, có được loại năng lực này không phải là ta, mà là toàn thể quân địch thì sao?” Tiêu Tử Mặc lại tung ra một câu khiến cho người khác khiếp sợ.
“Quốc sư đại nhân chắc không phải là đang nói đùa đi!” Trại Lam cười lớn nói, “Là người truyền thừa Tuyền Ki Thạch phủ, có lẽ sẽ có một điểm khác người thường, nhưng mà toàn thể tướng sĩ Phạm Thiên . . . . . .”
“Ta nghĩ. . . . . .” Tiêu Tử Mặc không đợi hắn nói xong đã cắt đứt lời của hắn, “Tộc trưởng Trại Lam chắc hẳn là đã hiểu rồi, chỉ là không phải Phạm Thiên.”
“Không phải Phạm Thiên?” Trại Lam ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói, “Lời tiên đoán. . . . . . chẳng lẽ sự là thật?”
“Thật hay giả, cũng chỉ có một ngôi sao là có thể thấy rõ ràng.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu lên, nhìn sao trên trời nói.
“Tuy rằng trong lịch sử chưa từng ghi lại, nhưng mà trên thảo nguyên, từ ngàn năm nay cũng vẫn lưu truyền một bí mật, mặc dù chỉ là lịch sử vụn vặt đã trôi qua, nhưng mà không khó từ đó đoán ra một số chuyện. Vôn dĩ. . . . . . Đã một ngàn năm rồi?” TRại Lam không biết là đối với bọn họ kể ra, vẫn là tự mình cảm thán.
“Chúng ta tới lần này, là hy vọng tộc trưởng cùng Phạm Thiên lẫn ngưng chiến.” Lúc này Phong Vô Ý mới mở miệng nói, “Kẻ thù cường đại trước mắt, mà chúng ta, đã không thể tiếp tục hao tổn con người và thời gian như vậy.”
“Hách Liên Diệu đồng ý không?” Trại Lam nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Tử Mặc nghĩ một chút, lại nói, “Tối hôm qua, trong quân doanh Phạm Thiên cũng đã xảy ra một số chuyện bất thường.”
“Hả?” Trại Lam lập tức nhớ lại vừa rồi bị rắn đánh bất ngờ.
Tiêu Tử Mặc kể lại chuyện binh lính vong linh một cách ngắn gọn.
“Ta là hẳn là phải cảm tạ kẻ chủ mưu một chút, chỉ dùng rắn độc đến quấy rầy chúng ta?” Trại Lam cười khổ, “Phải biết rằng, bộ tộc thảo nguyên đều sống du mục, chỉ dựa vào trời mà kiếm ăn, cá nhân ta không tin quỷ thần, không có nghĩa là thủ hạ đều không tin, nếu xuất hiện loại tình huống đó, chỉ sợ quân tâm đều đã tan rã.”
“Luyện Pháp thuật vong linh rất khó thực hiện, ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không có lần thứ hai.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Được rồi. . . . . . ý của các ngươi ta đã hiểu rồi.” Trại Lam lại nói, “Các ngươi sao chắc chắn như vậy, ta nhất định sẽ đồng ý hợp tác sao? Phải biết rằng, chúng ta cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng như Phạm Thiên, toàn bộ Bộ Lạc cũng có thể tùy ý di chuyển, vì sao phải liều mạnh vì những kẻ quỷ dị như vậy?”
“Bởi vì các ngươi không có lựa chọn nào khác.” Phong Vô Ý lại nhếch khóe môi lên, “Không cần hoài nghi thuật chiêm tinh của Tử Mặc, chiến tuyến đầu tiên là Thương Mang quan, cho nên. . . . . . chúng ta muốn cùng hợp tác chống lại bọn họ, không phải Phạm Thiên, là các ngươi. Đối với một đám kẻ thù lấy việc cướp đất làm chính, nếu các ngươi còn muốn né tránh chiến tranh mà nói..., trừ phi là nhường lại toàn bộ thảo nguyên. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, một khi các ngươi lựa chọn tránh né chiến tranh, quân đội Phạm Thiên sẽ lập tức rút về nội địa, lấy tam quan làm chỗ dựa, tướng địch bị ngăn cản trên thảo nguyên, đương nhiên. . . . . . khi đó, không ai tiếp nhận các ngươi, các ngươi bị kẹt giữa chiến trường của dị tộc và Phạm Thiên, kết quả như thế nào, tin tưởng không cần ta nhắc nhở.”
“Phong tiểu thư, ngươi đang uy hiếp chúng ta.” Thi đấu lam mỉm cười nhìn chằm chằm nàng.
“Xem như thế đi.” Phong Vô Ý thản nhiên gật đầu, “Tuy rằng nhường lại thảo nguyên sẽ làm cho dị tộc chiếm được nơi nghỉ ngơi lấy lại sức, kéo dài chiến tranh thành đánh lâu dài, nhưng mà. . . . . . ngươi cũng nên tin tưởng, chúng ta có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.”
“Ta nghĩ, ta cần cùng Hách Liên Diệu ngồi xuống đàm phán một chút.” Trại Lam trầm mặc một chút mới nói.
“Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Tiêu Tử Mặc gật đầu đáp ứng. Thực sự nếu chính thức hợp tác, phải để cho Hách Liên Diệu và Trại Lam đàm phán, dù sao bọn họ mới là người trực tiếp lãnh đạo quân đội.
“Trong doanh chắc là đã chỉnh đốn xong rồi, hai vị cũng mệt nhọc một đêm, không bằng cùng ta trở về, đổi thân quần áo, lại nếm thử rượu sữa ngựa trên thảo nguyên chúng ta?” Trại Lam nói xong, đứng lên, thuận tay phủi sạch rơm rạ dính trên quần áo.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Phong Vô Ý mỉm cười.
Ba người đang muốn quay về doanh, quay người lại, đột nhiên nhìn thấy một cái tộc binh cưỡi một con ngựa không có yên, nhanh chóng lao về hướng này.
“Lai An, sao lại thế này!” Trại Lam tiến lên vài bước, lớn tiếng quát lớn.
“Tộc trưởng, trong doanh xuất hiện một đứa bé trai, cũng không biết nhóm thủ vệ nói gì đó, đứa bé kia tức giận liền động thủ. . . . . .” Lai An xoay người xuống ngựa, thở hồng hộc đáp.
“Vô liêm sỉ! Đừng nói các ngươi nhiều người như vậy, ngay cả đứa bé cũng đánh không lại!” Trại Lam tức giận nói.
“Nhưng mà đứa trẻ kia có yêu pháp!” Vẻ mặt Lai An đau khổ nói, “Tay hắn chỉ giơ lên, doanh trướng liền bị thiêu cháy, dùng nước cũng không thể dập tắt, chân vừa bước đi, mặt liền kết tầng băng dày, ngay bên cạnh chỗ cháy, không hòa tan chút nào!”
Sắc mặt Trại Lam cứng đờ, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.
“Tộc trưởng, chúng ta nhanh đi về xem một chút đi.” Tiêu Tử Mặc ho khan một tiếng, đề nghị.
“Làm phiền.” Trại Lam hung hăng trừng mắt liếc cái kẻ xui xẻo tới báo tin kia, đi nhanh về hướng quân doanh.
Phong Vô Ý cùng Tiêu Tử Mặc cũng đuổi kịp, liếc mắt nhìn nhau cười khổ.
Thuộc tính Băng Hỏa, “đứa nhỏ” có thể làm ra loại chuyện này, trên trời dưới đất, chỉ có một mà thôi.
Vân triệt ơi vân triệt, quả nhiên. . . . . . chính là phiền toái!
Phong Vô Ý đột nhiên cũng hoài nghi dღđ☆L☆qღđ, quyết định để cho hắn hóa hình có phải sai lầm rồi hay không, có lẽ. . . . . . vẫn là một con hồ ly sẽ ít việc hơn một chút?
“Vị này, cũng là người của các ngươi sao?” Trại Lam đi ở phía trước đột nhiên hỏi.
“Thật có lỗi, đó là sủng vật của ta, đã gây phiền toái cho tộc trưởng rồi, ta sẽ dẫn trở về, quản giáo lại thật tốt.” Phong Vô Ý bình tĩnh đáp.
“Sủng vật?” Vẻ mặt Trại Lam tràn đầy nghi hoặc. Không phải nói, là một đứa bé trai sao? Chẳng lẽ vị mỹ nhân này còn có “cái loại “ ham mê này?
Phong Vô Ý ở phía sau không nhìn thấy sắc mặt của hắn, cũng không nghĩ đến việc tư tưởng của hắn đã chệch hướng đi cách xa vạn dặm, chính là ở trong lòng mắng một người khác. . . . . . à là ma, mắng chó máu xối đầu.
Hoàng Cửu Lê
Bình Thường Vân triệt tuy rằng càn quấy, cũng sẽ không tùy tiện đại náo quân doanh, muốn nói trong đó không có “công lao” của Hoàng Cửu Lê, nàng là tuyệt đối không tin.