"Công trình thật lớn ạ" Phong Vô Ý nhìn thấy thế thì khen ngợi.
"Chỗ này cũng không phải chỉ một lần xây dựng mà thành" Tiêu Tử Mặc giải thích: "Ngươi nhìn con đường đá vừa rồi mà xem, ước chừng cũng phải mất mấy trăm năm đục đẽo đó"
Phong Vô Ý không nói gì, nhưng lại ngầm trợn mắt, mấy trăm năm ... các ngươi là người hay là Xuyên Sơn Giáp? Huống hồ, ở Tuyền Ki Thạch phủ toàn là Chiêm Tinh Sư, vậy ở trong này thì làm cách nào để xem được tinh tượng?
Vừa nghĩ vừa đi, nhưng mà càng đi thì nàng càng cau chặt hai hàng lông mày. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Tính sơ qua thì cũng đã đi xuống dưới hơn ngàn mét rồi? Chẳng lẽ dốc núi Bích Ảnh này không chỉ dừng ở độ cao lưng chừng núi, mà đã xâm nhập xuống hẳn tới nền đất ở bên dưới rồi! Thì ra là không phải là Xuyên Sơn Giáp, mà là chuột chũi đào hang?
"Đến rồi" Tiêu Tử Mặc đột nhiên dừng bước.
"Đến rồi?" Phong Vô Ý nghi hoặc nhìn về phía trước. Rõ ràng vẫn là đường đá, thạch bích ở bên cạnh cũng không có hình dáng giống như của cửa ngầm hay gì đó.
Tiêu Tử Mặc đưa hai tay ra trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, miệng thì bắt đầu niệm một loại ngôn ngữ cổ quái, cực kì êm tai giống như là đang ca hát.
Phong Vô Ý tò mò quan sát động tác của Tiêu Tử Mặc, nàng chỉ nhìn thấy từ trong lòng bàn tay của hắn hiện ra một đạo ánh sáng màu xanh lục, dần dần ở trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cánh cửa đá khổng lồ. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Trong lòng Phong Vô Ý bị rung động một trận, giống như... ở đằng sau cánh cửa đá kia, chính là thứ mà nàng chờ mong đã lâu......
"Két..." Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở ra.
"Con đường vừa rồi mà chúng ta đi qua, chính xác là không có đường về. Cũng giống hệt như tên của nó, không có tận cùng, cũng không có đường quay trở về... nếu như không biết phương pháp mở ra hư ảnh môn, thì nhất định sẽ bị lạc ở trong đó vĩnh viễn" Tiêu Tử Mặc một bên giải thích, một bên dẫn đầu tiến vào.
"Nơi này rất thú vị" Phong Vô Ý nhíu mày, đi theo vào.
Sau khi cánh cửa đóng lại, chỉ thấy ở chỗ đó là một mảnh trong suốt như nước lúc ẩn lúc hiện.
"Bên này" Tiêu Tử Mặc vẫn đi lên trước dẫn đường.
Phong Vô Ý đi theo sau, đánh giá bốn phía. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Nàng chỉ thấy đây là một cái đại sảnh cực kỳ rộng lớn, ở trên đỉnh buông xuống những cây cột bằng đá vĩ đại có muôn hình vạn dạng. Tuy không có đèn, nhưng các nham thạch này lại phát ra ánh sáng, khiến cho cả một đại sảnh rộng lớn không hề tối tăm chút nào.
"Không ngờ các ngươi lại tới nhanh như vậy" Ở sau một cây cột đá, bỗng truyền tới giọng nói của Lưu Ly. Tuy giọng nói có chút hờn giận, nhưng mà ở trong đó lại vẫn ẩn chứa phần lớn là sự vui mừng.
"Lưu Ly, trưởng lão đang ở chỗ nào?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Thí luyện chi môn" Lưu Ly bước tới: "Các trưởng lão đã phân phó, trực tiếp cho phép ngươi dẫn người đi tới thí luyện chi môn"
"Nhanh như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc nghe thế thì giật mình.
Vừa mới trải qua một hồi ranh rới sống chết, may mắn vượt qua được. Dù la tinh thần hay là thể lực, thì lúc này đều đã giảm xuống tới mức thấp nhất, chẳng lẽ... Cứ như vậy mà trực tiếp tiến hành trận thí luyện thứ ba sao?
"Không sao cả, đi thôi!" Phong Vô Ý đưa tay vỗ lên vai Tiêu Tử Mặc, trong lòng nàng cũng trở nên nặng nề.
Đúng là đã quá nhanh rồi, trừ khi.... Đại Lục Phạm Thiên đã xảy ra chuyện gì, nên mới khiến đám người này không thể không ép Sát Kiếp chi chủ hiện thân!
Tiêu Tử Mặc nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Ngươi hình như rất bình tĩnh" Lưu Ly đi theo ở phía sau, khẽ nói nhỏ một câu.
"Tình hình này đối với ta đã rất bất lợi rồi, nếu như ngay cả bình tĩnh cũng không giữ được, thì không phải là càng bất lợi hơn rồi sao hả?" Phong Vô Ý lạnh lùng lên tiếng.
"Ngươi!" Lưu Ly lườm nàng một cái, bỗng nhiên đem một vật nhỏ ở trong tay nhét vào tay nàng, rồi quay đầu bước đi: "Ngươi cứ chết ở bên trong cũng tốt!"
Phong Vô Ý nở nụ cười, mở tay ra. Chỉ nhìn thấy thứ mà Lưu Ly đưa cho nàng chính là một khối ngọc màu đỏ, có hình dáng như giọt nước trông vô cùng đáng yêu, mà từ trên miếng ngọc này nàng còn mơ hồ cảm thấy có chút nhiệt độ.
"Đây chính là Noãn Ngọc" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc lên tiếng.
"Noãn Ngọc? Đối với thí luyện này có tác dụng gì sao?" Phong Vô Ý cẩn thận quan sát một lần, rồi mới nhét vào trong ngực. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Quả nhiên cất giữ ở bên người là đúng, nàng dần dần cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp thấm vào trong cơ thể, khiến cho tinh thần đang mệt mỏi cũng lập tức được thư giãn không ít.
"Noãn Ngọc trừ bỏ có thể giúp tinh thần khôi phục, thì quan trọng nhất chính là nó có thể khiến cho đầu óc tỉnh táo, là đạo cụ giúp phòng bị được lực công kích của tinh thần" Tiêu Tử Mặc nói tiếp.
"Tình thần công kích sao..." Phong Vô Ý thì thào tự nói, bàn tay cũng vô thích nắm chặt lại thành quả đấm. Xem ra tính toán của nàng hẳn là không sai, mà cái tiểu nha đầu Lưu Ly kia chỉ là người cứng miệng, nhưng lại dễ mềm lòng!
"Chính là phía trước mặt kia, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói.
"Ừm" Phong Vô Ý gật đầu, vốn dĩ cũng đâu có gì để chuẩn bị đâu.
Đi tiếp vài bước, xuyên qua một cánh cửa đá. Tiếp theo là không gian dần trở nên nhỏ hẹp đi rất nhiều. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Trong sơn động rộng mười mét vuông, cũng chỉ có thể đủ miễn cưỡng để chừa ra một con đường cho một người đi qua, dù có cố gắng nhìn thì cũng không thể thấy bất cứ một thứ gì ngoài một màu đen tối tăm. Mà lúc này, đứng ở cửa có một lão nhân mặc áo bào màu trắng, và bộ râu trắng bạc kéo dài chạm tới mặt đất.
"Nhị trưởng lão, Tử Mặc đã trở lại" Tiêu Tử Mặc đối với lão nhân này vô cùng cung kính hành lễ.
"Ừ, Phong Vô Ý phải không?" Nhị trưởng lão một tay vuốt râu, một bên gật gật đầu, đứng tránh sang một bên: "Đây là thí luyện chi môn, vào đi thôi. Chỉ cần ngươi vượt qua được, Tuyền Ki Thạch phủ liền đồng ý cho ngươi trở thành Thiếu Chủ của thế hệ này"
"Nhị trưởng lão , ta..." Tiêu Tử Mặc há miệng.
"Nhưng nàng phải một mình vượt qua thí luyện" Giống như biết trước được hắn định nói gì, nhị trưởng lão nhanh chóng ngắt lời hắn.
"Tử Mặc, chỉ sợ ngươi có đi theo giúp ta cũng không có tác dụng gì" Phong Vô Ý khẽ cười nói: "Nếu ta đoán không sai, dù có bao nhiêu người tiến vào trong thí luyện chi môn này, thì thí luyện cũng chỉ tiếp nhận người được chọn, cho nên để không bị ảnh hưởng, một mình ta đi là được rồi"
"Cẩn thận" Tiêu Tử Mặc nhìn nàng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Ngươi từ lúc nào thì bắt đầu dài dòng như vậy rồi hả" Phong Vô Ý cười cong khóe miệng, rất nhanh đã bước vào bên trong, chỉ để lại một câu: "Chờ ta trở lại"
Tiêu Tử Mặc nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, rốt cuộc mới thở dài một tiếng.
"Tử Mặc, tâm của ngươi đang rối loạn" Nhị trưởng lão từ từ lên tiếng.
"Trưởng lão..." Tiêu Tử Mặc giật mình, há mồm muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
"Tới đánh một ván cờ đi" Nhị trưởng lão nói xong, lập tức ngồi xuống trên mặt đất, khoanh chân lại.
"Vâng" Tiêu Tử Mặc rùng mình một cái, sau đó mới ngồi xuống đối diện với nhị trưởng lão.
Xung quanh hai người lúc này là một khoảng không trống trải, cũng không hề có bất luận thứ gì được gọi là bàn cờ.
"Ngươi quân đen đi trước, bắt đầu đi" Nhị trưởng lão nhắm hai mắt lại, thờ ơ nói: "Đoán chừng trong khoảng thời gian một ván cờ, chắc cũng sẽ có kết quả"
"Vâng" Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng, rất nhanh đã thu hồi lại tâm tư rối loạn ở tròng đầu, bắt buộc tập trung vào đường đi ngang dọc của hai quân cờ trắng đen. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m. Đợi sau một lúc suy nghĩ, thì hắn lên tiếng nói: "Thiên Nguyên"
"Vì một người mà ngươi liền chọn Thiên Nguyên?" Nhị trưởng lão mở to mắt, ánh sáng ở trong mắt cũng tăng mạnh, phải rất lâu sau mới gật đầu nói: "Xem ra là ngươi đã thật sự quyết tâm rồi"
"Quyết tâm... từ lâu đã không thể dời" Tiêu Tử Mặc bình tĩnh trả lời.
"Tốt tốt..."
Mà ở bên kia-- Phong Vô Ý đi vào thí luyện chi môn, ở sau cánh cửa cũng không phải là cảnh tưởng tối đen như trong tưởng tượng, mà là một quang cảnh ngũ sắc vô cùng mê người của thế giới Mê Huyễn.
Nhìn không rõ đâu là trời đâu là đất, và cũng không cảm giác được có phải là mình đang bước về phía trước hay không, hoặc là vẫn đang đi vòng quanh tại một chỗ.
Noãn ngọc ở trước ngực vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến cho tâm thần đang xao động cũng yên ổn trở lại.
Đột nhiên, một trận ánh sáng ngũ sắc ở bốn phía nhanh chóng chuyển động, làm cho nàng chói mắt tới mức phải dùng tay che lại. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m.
Một lúc lâu sau, khi ánh sáng tản đi, Phong Vô Ý mới dần nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trong tai cũng bắt đầu nghe được những âm thanh quen thuộc.
Đây là.....