Thất Sát Nữ Đế

Chương 44: Chương 44: Tình Yêu Chưa Rõ.




"Mặc Thanh Trì?" Lưu Ly hét to một tiếng, ánh mắt đổi tới đổi lui nhìn về phía hai người đứng cạnh mình.

"Sao vậy, có gì không ổn à?" Phong Vô Ý nhíu mày.

"Không phải!" Lưu Ly trả lời rất nhanh, mà cũng bởi vì trả lời quá nhanh nên mới khiến cho người nghe cảm thấy có gì đó không ổn.

"Vậy..." Phong Vô Ý mới nói được một chữ thì đã bị ngắt lời.

"Đây là chìa khóa để mở phong ấn, giờ đưa cho ngươi!" Lưu Ly tháo chiếc vòng ở trên cổ xuống rồi ném qua, sau đó quay người bỏ chạy, nhìn bộ dáng nàng ta lúc này thật đúng là chạy trối chết.

"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Phong Vô Ý cầm chiếc vòng cổ vừa bị kéo đứt xuống, rồi nhìn chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu.

"Tháo bỏ phong ấn Mặc Thanh Trì thì cần phải có cả hai chiếc chìa khóa mới được. dღđ☆L☆qღđ. Một cái là ở trong tay ta, cái còn lại là do Lưu Ly giữ" Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, sau đó nói qua một lượt về chuyện chìa khóa mở phong ấn... cuối cùng là dẫn nàng đi về phía phòng ngủ: "Cửa vào nằm ở ngay trong phòng của ngươi, việc này không thể chậm trễ cho nên chúng ta hãy bắt đầu sớm một chút!"

"Được" Phong Vô Ý tuy có rất nhiều nghi vấn, nhưng dù sao thì vào lúc này đối với nàng mà nói thì chuyện có được lực lượng mới là chuyện quan trọng nhất.

Mở ra cơ quan để trở lại phòng, Tiêu Tử Mặc tìm kiếm ở trên giá sách một lúc lâu mới thấy được một miếng thạch bích lồi lên, rồi trực tiếp ấn xuống. Sau đó bỗng giá sách tách ra làm hai bên, để lộ ra một con đường.

"Ở một nơi như thế này mà các ngươi không bị lạc đường à?" Phong Vô Ý đưa tay ôm trán thở dài, nàng không hiểu nổi tại sao nơi này lại toàn là mật đạo cùng với cơ quan như vậy, khiến cho cả tòa Tuyền Ki Thạch phủ quả thực không khác nào một mê cung khổng lồ!

"Ta thì chưa từng lạc đường, nhưng..." Tiêu Tử Mặc đang dẫn đường ở phía trước, bất chợt vừa cười vừa nói: "Khi Lưu Ly vừa tới đây thì lại trái ngược với ta, nàng luôn lạc đường khiến cho ta lúc nào cũng phải đưa nàng trở về phòng".

Điều này chỉ có thể nói lên một chuyện, ngươi không phải là người bình thường! Phong Vô Ý bất giác lắc đầu.

Con đường này không dài, đi dọc theo từng bậc thang bằng đá xuống bên dưới, tuy có cảm giác như bậc thang uốn cong nhưng nàng vẫn biết chỗ đang đi chính là ở bên dưới phòng ngủ.

Thạch thất vắng vẻ, trừ bỏ những cột trụ to lớn bằng đá, cùng với ngọn đèn dầu được thắp sáng quanh năm thì cũng chỉ còn lại một hồ nước nằm ở chính giữa trung tâm. dღđ☆L☆qღđ. Hồ nước rất nông, cùng lắm cũng chỉ cao tới ngang eo mà thôi. Nước trong hồ không nóng không lạnh, nhưng lại tràn ngập sương mù vây quanh không thể tiêu tan, mà điều khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, chính là ở dưới đáy ao lại là một khối Mặc Ngọc!

"Nơi này chính là Mặc Thanh Trì" Tiêu Tử Mặc đi lên phía trước, sau đó vung tay lấy ra vòng cổ của Lưu Ly và cây trâm của mình, rồi vứt vào trong hồ nước.

Trong nháy mắt khi hai chiếc chìa khóa tiếp xúc vào trong nước, Phong Vô Ý tận mắt nhìn thấy rõ nước ở trong hồ lóe lên ánh sáng màu vàng, tựa hồ như cả hồ nước đang phục hồi và sống lại.

"Phải xuống nước à?" Phong Vô Ý quay đầu lại hỏi.

"Ừm" Tiêu Tử Mặc gật đầu, đang đinh nói tiếp thì thấy người nữ tử ở bên cạnh đã cởi bỏ áo khoác ngoài... Ngay lập tức sửng sốt, bật thốt lên: "Người đang làm gì vậy?"

"Ngươi định xuống nước trong khi vẫn mặc y phục à?" Phong Vô Ý dừng lại động tác, khó hiểu nhìn hắn: "Lần trước ở phủ quốc sư, lúc đó ta nhìn thấy ngươi cũng đâu có mặc y phục..."

"Cởi bỏ áo khoác ngoài là được rồi" Tiêu Tử Mặc xấu hổ quay đầu đi.

Phong Vô Ý nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, mới bắt đầu cởi áo khoác, đến khi bên trong chỉ còn lại một bộ áo lót màu trắng mỏng thì mới đi tới giữa hồ nước.

Nhiệt độ nước ở Mặc Thanh Trì vừa đủ, không nóng cũng không lạnh, hơn nữa dòng nước ở đây lại chảy vô cùng nhẹ nhàng, vây lấy thân thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiêu Tử Mặc thở dài, sau đó cũng chỉ mặc một chiếc áo lót rồi đi tới sau lưng nàng. dღđ☆L☆qღđ. Trước mắt là một màu đen nồng đậm, nhưng ở chóp mũi lại ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt, y phục thì bị nước làm ướt nên bám sát vào da thịt khiến cho dáng người hoàn mỹ của nàng bị lộ ra ngoài mang theo vô vàn hấp dẫn.

"Ta phải làm thế nào?" Phong Vô Ý quay đầu, so với sự khẩn trương của Tiêu Tử Mặc thì nàng lại thản nhiên hơn rất nhiều.

Hơi nước bốc lên dầy đặc, khiến cho dung nhan tuy gần trong gang tấc nhưng lại trở nên rất mơ hồ không chân thực. dღđ☆L☆qღđ. Đôi môi anh đào màu hồng bị dính hơi nước trở nên sáng bóng, khiến hắn nhớ lại đêm hôm đó, bên Nghịch Thủy Hàn Đàm cũng là cảnh tượng như vậy, cũng là đôi môi như vậy đã hôn lên môi mình... Mặc dù trí nhớ không rõ ràng, nhưng mà phần ấm áp và lưu luyến đó giống như vẫn còn lưu lại tới tận bây giờ ....

"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý nhíu mày.

"Không có gì" Tiêu Tử Mặc chợt bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại rồi mới lên tiếng: "Ngưng thần tĩnh khí! Nước trong Mặc Thanh Trì là do linh khí nồng đậm biến hóa thành nước. Lưu Ly lúc còn nhỏ cũng hay ngâm mình ở nơi này, nên mới có thể có công lực cao như vậy. Tuy tuổi ngươi đã lớn, kinh mạch cũng đã định hình, chỉ sợ là sẽ không hấp thu được bao nhiêu linh khí nữa, cho nên ta sẽ sử dụng ngân châm để mở rộng kinh mạch cho ngươi, dẫn đường cho linh khí thông suốt. Vì vậy ngươi chỉ cần mở rộng tâm linh, bỏ xuống tất cả mọi sự đề phòng, đừng chống cự lại là được"

"Ta biết rồi" Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười, nhắm chặt mắt lại, vì nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng vào người này.

Tiêu Tử Mặc vừa lật tay, đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm thật dài, sau đó không chút do dự nào mà châm ngay vào mệnh môn ở trên lưng nàng.

Phong Vô Ý đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, sau đó là hàng loạt tiếng kêu vang lên.

Rất đau, khi ngân châm đâm vào cơ thể, các kinh mạch bị ngoại lực cưỡng ép mở rộng ra, cảm giác giống như là từng tấc da thịt bị ai đó dùng dao rạch ra vậy.

Tiêu Tử Mặc nhìn thấy từng bắp thịt của nàng cứng nhắc trong nháy mắt, sau đó lại dần thả lỏng ra. Hắn mấp máy môi, trong đôi mắt tối đen bất chợt hiện lên một tia đau đớn, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại, ba cây châm bạc trên tay liên tục cắm lên ba huyệt đạo trên người nàng.

"Này, Tử Mặc, nếu Mặc Thanh Trì này kỳ diệu như vậy thì vì sao ngươi lại không sử dụng?" Vì để dời đi lực chú ý, Phong Vô Ý dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng hỏi.

"Chiêm Tinh Sư vốn là lực lượng nghịch thiên, cho nên chúng ta bị trời nguyền rủa, vì vậy mà không thể hưởng thụ được kỳ tích trời ban" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng trả lời.

"Bởi vì nghịch thiên cho nên bị trời nguyền rủa?" Phong Vô Ý cười lạnh. dღđ☆L☆qღđ. Im lặng một lúc rất lâu, bỗng nhiên nàng lên tiếng: "Tử Mặc, ở trong thí luyện chi môn, ta nhìn thấy ngươi"

"Cái gì?" Tiêu Tử Mặc giật mình, tay run lên.

"Thí luyện chi môn là tinh thần ảo cảnh" Phong Vô Ý không chú ý tới sự bất thường của hắn, mà tiếp tục nói: "Ảo cảnh là dựa vào trí nhớ ở trong đầu ta mà tạo ra một thế giới giả dối. Nếu cứ tiếp tục chìm đắm trong thế giới đó, thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị lạc ở trong ảo cảnh, cho đến lúc tinh thần lực bị khô kiệt mà chết. Đúng là ở trong thí luyện chi môn ta không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả, vì thế ta cứ ở trong thế giới đó mãi cho tới lúc ta gặp được ngươi"

"Thì ra là thế" Không cần nàng nói xong, Tiêu Tử Mặc đã lập tức hiểu được: "Trong thế giới của ngươi, không nên có ta, cũng vì vậy mà khi nhìn thấy ta ngươi mới có thể thoát ra khỏi ảo cảnh"

"Tử Mặc, ngươi đã nói, sẽ không xa rời quân chủ, sẽ luôn nghe theo mệnh lệnh của quân chủ" Phong Vô Ý lẳng lặng nói: "Cuối cùng, cũng vẫn là ngươi trợ giúp cho ta"

"Đó là vinh hạnh của ta" Tiêu Tử Mặc cười cong môi, nhưng ngay lập tức lại dùng sức cắn mạnh vào môi, để cho đau đớn ấy cùng với máu tươi kích thích tinh thần của chính mình.

Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng, không thể.... thất bại trong gang tấc được!

Tiếp đó là một cây châm bạc đâm vào thân thể, làm cho toàn thân của Phong Vô Ý phải chấn động. dღđ☆L☆qღđ. Nhất thời nàng cảm giác được mọi sự đau đớn giống như thiên đao vạn quả kia lập tức biến mất, nước trong hồ có ẩn chứa lực lượng mà sử dụng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tất cả đều đang từ từ xâm nhập vào trong cơ thể qua đường dẫn của những ngân châm, cuối cùng tạo thành một vòng tuần hoàn, cứ liên tiếp mãi không ngừng.

Trong nháy mắt, vốn là một thân thể mệt mỏi cùng với tinh thần rã rời thì bỗng dưng lại có cảm giác vô cùng sảng khoái.

"Bùm bùm" Đúng lúc này, ở phía sau người Phong Vô Ý bỗng vang lên tiếng động của một vật nặng rơi xuống hồ làm cho bọt nước bắn tung tóe, khiến cả thân hình nàng bị ướt đẫm.

"Tử Mặc!" Phong Vô Ý hét to một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.