"Thanh Long...." Phong Vô Ý thì thào tự nói, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm Thanh Long ở trên giữa không trung.
"Vô Ý, Nghịch Thủy Hàn Đàm không thấy đâu nữa rồi!" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc bỗng trở nên dồn dập.
"Hả?" Phong Vô Ý ngẩn người, ánh mắt cũng rời đi. Quả nhiên, vốn là một hồ nước mà vào lúc này đã biến thành một mặt đất bằng phẳng-- Nói cách khác, đường ra đã không còn nữa, và bọn họ lần này thật sự là sẽ bị nhốt ở trong cái miệng "Giếng" này rồi!
"Chẳng lẽ..." Tiêu Tử Mặc nhìn mảnh đất, nơi vốn là một hồ nước mà giờ lại thành như vậy, thì lập tức ngẩng đầu nhìn Thanh Long, vẻ mặt hiện ra biểu tình không thể tin được.
"Ngươi thử nói xem, Thanh Long này có phải chính là bản thân Nghịch Thủy Hàn Đàm hay không?" Phong Vô Ý nghe đươc ý tử của hắn, thì nuốt nước miếng một cái rồi mới lên tiếng nói.
Một cái hồ này lại chính là một con rồng? Chuyện này cũng thật khó tin rồi!
"Là ngươi, nữ tử nhân loại, dám dùng máu để thức tỉnh ta?" Giọng nói của Thanh Long trực tiếp vang lên ở trong đầu của hai người. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Ngay lập tức khiến bọn họ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, làm cho tinh thần bị phân tán, và ngay cả ngọn lửa hộ thân cũng không thể duy trì tiếp được nữa.
"Ta không phải có ý muốn đánh thức ngươi, cái này chỉ là chuyện ngoài ý muốn" Phong Vô Ý nhún vai, thản nhiên nhìn Thanh Long lên tiếng"
"Hừ, nhân loại tham lam, chẳng lẽ ngươi không có ý nghĩ muốn đem ta giữ làm của riêng?" Thanh Long ngạo nghễ nói.
"Đem ngươi.... làm của riêng?" Phong Vô Ý quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, nhưng cả hai đều cảm thấy rất mờ mịt. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Mặc kệ Nghịch Thủy Hàn Hàm có phải là một con rồng hay không, mà điều quan trọng nhất chính là mục tiêu mà nàng phải tới đây là gì? Bọn họ tới là để tìm kiếm Thương Lãng... Hả? Trong đầu đột nhiên ý thức được, Phong Vô Ý cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chính là Thượng Cổ Thần Binh-- kiếm Thương Lãng?"
"Thượng Cổ Thần Binh?" Trong miệng Thanh Long phun ra một luồng băng sương, khinh thường nói: "Ta chính là Chân Thần Khí!"
"Hả?" Phong Vô Ý chớp chớp mắt, do dự nói tiếp: "Thần khí.... Vậy ngươi rốt cuộc là vật thể sống, hay chỉ là một đồ vật?"
"Càn rỡ!" Thanh Long gầm thét.
Tiêu Tử Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, nhịn không được đưa tay đỡ trán.
"Ngươi không có việc gì chứ?" Phong Vô Ý có gắng chịu đau đớn, quay đầu lo lắng hỏi hắn.
Tiêu Tử Mặc lắc đầu, khẽ nói: "Không nên chọc giận nó nữa"
"Được rồi" Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn Thanh Long: "Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào thì mới bằng lòng đi theo ta?"
"Nhân loại, ngươi quá yếu" Thanh Long lạnh lùng lên tiếng.
"Không thử thì làm sao mà biết được" Phong Vô Ý cười lạnh, rồi nắm chặt lấy thanh chủy thủ ở trong tay.
"Tốt, muốn ta đồng ý cũng rất đơn giản, tới thu phục ta đi" Thanh Long nói xong, thân thể ước chừng mấy chục thước bỗng nhiên giãn ra rồi lao vọt lên không trung, làm khuấy động cả bầu trời. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Nhất thời trong cái sơn cốc bé nhỏ liền bị gió lốc thét gào, người ở bên dưới bị thổi tung, đứng không vững.
"Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc hét lớn một tiếng.
Không cần hắn nhắc nhở, thì Phong Vô Ý đã sớm tránh ra. Lúc này chỉ thấy ở giữa sơn cốc đã bị một tầng băng thật dầy bao trùm.
Chỉ ngẩn người trong chốc lát, nàng cũng kịp thời phản ứng lại. Nếu như Thanh Long là do Nghịch Thủy Hàn Đàm biến thành, thì tự nhiên là sẽ có năng lực làm cho nước biến thành băng.
Nhưng còn chưa đợi nàng suy nghĩ nhiều, thì vô số phong nhận, thủy tiễn cùng với mảnh băng vụn giống như xương cốt đã đuổi tới. Không gian trong sơn cốc chật hẹp chỉ có hạn, mà Thanh Long lại bay lơ lửng ở trên trời, cho nên lúc này bị đánh thì cũng chỉ có mình bọn hắn mà thôi.
"Vô Ý, ta che chắn cho ngươi" Tiêu Tử Mặc khẽ nói nhỏ một câu. Rồi lập tức đi lên trước, ngón tay bay múa nhanh chóng ném ra một đống giấy thật lớn.
Từng đợt ánh sáng vàng lấp lánh phóng ra, ở trong không trung biến thành những ảo ảnh không hề sợ hãi đánh về phía sau gáy Thanh Long.
Phong Vô Ý nhờ vậy mà rảnh được một chút, ổn định lại tinh thần. Đem chủy thủ cất đi, lại bắn ra một sợi giấy thép bị ẩn giấu ở trong nhẫn, tay run lên, nhất thời có một đoạn dây nhằm thẳng về phía con mắt của Thanh Long mà lao tới.
"Chỉ là chút tài mọn!" Thanh long to lớn nhìn thấy đống pháp thuật cấp thấp kia thì không thèm để ý, nhẹ nhàng vung đuôi một cái, nhất thời làm cho đống giẫy vỡ vụn rơi xuống giống như một trận mưa tuyết.
Mà đúng lúc này, dây thép của Phong Vô Ý cũng đã tới nơi. die»n«。dٿan。l»«e。qu»y。d«on. Thanh Long cũng cảm giác được nguy hiểm, cái đầu to lớn nhẹ nhàng nghiêng sang một chút, làm cho dây thép lướt qua bên cạnh.
Phong Vô Ý nhìn thấy rõ ràng, rồi sau đó đưa tay ấn một cái nữa làm cho sợi dây thép vốn đang bay đi, lập tức quay trở lại quấn quanh mấy vòng ở bên sợi râu rồng.
"Hả?" Thanh Long lắc lắc đầu, nhưng không có cách nào thoát được khỏi sợ dây thép. Đột nhiên nó tức giận, bay thẳng lên trời.
Vẻ mặt Phong Vô Ý đột nhiên xấu đi, lập tức đem sợi dây ở trên cổ tay thả ra hai vòng, rồi dùng lực kéo mạnh. Nếu như khoảng cách không bình đẳng, vậy thì ta đây liền kéo ngươi từ trên trời xuống mặt đất!
Sợi dây thép sắc bén cắt đứt da thịt trên cổ tay, máu tươi một giọt rồi lại một giọt theo dọc cổ tay trắng nõn chảy xuống.
"Chịu đựng!" Tiêu Tử Mặc cũng đưa tay nắm lấy sợi dây thép. Nhưng hắn không phải dùng sức lực, mà là ngưng tụ tinh thần lực.
Gần như chỉ là trong nháy mắt, sợi dây thép đột nhiên trở nên