”Răng rắc!” Ma kính Yên Nguyệt vậy mà lại xuất hiện một vết rách.
“Vô Ý, tỉnh lại!” Tiêu Tử Mặc quát khẽ một tiếng.
“Răng rắc răng rắc!” Vết rạn càng ngày càng nhiều, giống mạng nhện phá thoát, bò đầy toàn bộ mặt kính. Muôn người đều chăm chú nhìn, chỉ nghe “vù” một tiếng, từ giữa ma kính lao ra một luồng lửa màu đỏ, dღđ☆L☆qღđ vòng quanh hai người ôm nhau giữa chiến trường, dạo qua một vòng, lại hóa thành một con Phượng Hoàng xinh đẹp, kêu lên vài cái, cuối cùng nổ bung, biến thành trăm ngàn ngọn lửa nhỏ mà phân tán.
“Oanh!” Ma kính Yên Nguyệt hóa thành một quả cầu lửa, vỡ thành từng mảnh.
“Ta, đã trở lại.” Phong Vô Ý mở miệng phát ra giọng nói khàn khàn, đôi tay vòng qua ôm lấy Tiêu Tử Mặc.
“Vô Ý. . . . . .” Tiêu Tử Mặc thở ra một hơi thật dài, càng buộc chặt vòng ôm. Trong nháy mắt, trên thảo nguyên rộng lớn chỉ còn lại âm thanh gió thổi qua.
“Ta đã trở về.” Phong Vô Ý lập lại một lần.
“Trở về là tốt rồi.” Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên cười, lập tức xua đi không khí nặng nề. Phong Vô Ý từ trong lòng của hắn giãy ra, xoay người, ánh mắt lạnh lùng trong sáng đảo qua một lần trên mặt tất cả mọi người, ngya cả khi đảo qua trên người Hách Liên Diệu cũng chỉ dừng lại một chút.
“Vũ Y, Tử Mặc?” Hách Liên Diệu thử thăm dò kêu một tiếng.
“Bệ hạ.” Tiêu Tử Mặc nâng tay đẩy mấy sợi tóc hỗn độn ra sau tai, khẽ khom người, động tác tự nhiên giống như khi hắn vẫn là quốc sư Phạm Thiên, đang cùng quân vương đối đáp, dường như chưa từng có mất tích.
“Quả nhiên là ngươi!” Ánh mắt Hách Liên Diệu trầm xuống, lại nghiêng đầu nhìn Phong Vô Ý. Vốn tưởng là kẻ thù giết chết quý phi, bắt cóc quốc sư, nhưng hôm nay lại trở thành. . . . . . quốc sư dụ dỗ quý phi nương nương?
“Từ biệt mấy tháng, phong thái bệ hạ như trước.” Tiêu Tử Mặc giống như không nghe thấy tức giận trong lời nói của hắn, vẫn thản nhiên trả lời như cũ. Sau khi Phong Vô Ý phục hồi thần trí, hắn cũng lập tức trở lại là chiêm tinh sư tao nhã cơ trí kia.
“Mấy tháng?” Hách Liên Diệu cau mày nói, “Quốc sư chẳng lẽ không biết, mình đã mất tích bốn năm rồi?”
“Cái gì?” Tiêu tử Mặc sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn Phong Vô Ý. Bốn năm? Hách Liên Diệu chắc chắn là sẽ không dùng lời nói dối thái quá như thế để lừa gạt bọn họ, nhưng mà. . . . . . đã trôi qua bốn năm, chẳng lẽ, khe không gian vặn vẹo không ngừng, không chỉ biến đổi không gian, mà còn có thời gian? Nói như vậy, Di Thất đại lục chẳng phải là có thể trở về bất cứ lúc nào sao?
“Trẫm phải hỏi, đã lâu không gặp sao?” Mặt Hách Liên Diệu âm trầm, lại nhìn chằm chằm Phong Vô Ý. So với nữ tử thuần khiết như hoa sen trong trí nhớ, người trước mắt, giống như một gốc cây thuốc phiện nhuốm máu, đẹp đẽ mà khiếp người, lại thay đổi càng làm cho người ta mù quáng. dღđ☆L☆qღđ Chỉ là, biến mất vài năm, có thể biến khí chất một người thay đổi từ trong ra ngoài thành bộ dạng này sao? Hơn nữa huyết tinh giết chóc, cùng nữ nhân nhu nhược tay trói gà không chặt kia quả thực là khác xa. Nàng. . . . . . thật sự là Phong Vũ Y? Nghĩ vậy, chính hắn cũng nghi ngờ.
“Tại hạ Phong Vô Ý, gặp qua Hách Liên bệ hạ.” Phong Vô Ý một mặt nói, vừa dùng ngón tay viết tên mình lên không trung.
“Phong, Vô, Ý!” Hách Liên Diệu gằn từng tiếng lập lại một lần.
“Vô Ý.” Tiêu Tử Mặc thấp giọng nhắc nhở một câu. Phong Vô Ý gật đầu, vung tay lên, gió lớn quay cuồng đảo qua, cát đá tràn ngập khiến người ta không thể mở mắt ra. Đợi khi mọi chuyện trở lại bình thường, đã thấy đám binh sĩ bị ma kính Yên Nguyệt soi sáng lại bò dậy, khuôn mặt bình thường như không có gì xảy ra.
“Người chết sống lại!” Không biết là ai kêu lên. Phong Vô Ý cười bí hiểm, chỉ nhìn Hách Liên Diệu. Kỳ thật cũng không có nhiều người thực sự chết trong tay nàng, chỉ là bởi vì tình trạng chết thê thảm mới nhìn đã thấy ghê người, dù sao mấy vạn binh lính, cho dù một đám ngoan ngoãn đứng xếp hàng mời nàng giết, thì sử dụng võ công chưa chắc đã giết được vài người. Phần lớn thương vong đều đến từ hai lần ma kính Yên Nguyệt chiếu sáng hấp thu linh hồn, cách chết quỷ dị, mà còn thêm quỷ dị “sống lại”, lập tức làm giảm bớt một màn giết chóc vừa rồi.
“Ngươi. . . . . .” Hách Liên Diệu khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng. Những binh lính này chết đi, hắn là tự mình xác nhận, thật sự có thể làm cho. . . . . . người chết sống lại? Phong Vô Ý ở mặt ngoài thì không có biểu hiện gì, vừa rồi lực lượng hỗn loạn lại khác thường. Ma hạch vốn dĩ đã không cảm giác, kinh mạch khắp cơ thể đều có dòng khí tán loạn, dường như lực lượng của ma kính Yên Nguyệt hoàn toàn sáp nhập vào trong máu thịt của nàng, không hề giống lần trước như vậy, chính là hấp thu lực lượng thuần túy nhất.
“Trẫm nghĩ, cần có một lời giải thích.” Hách Liên Diệu nói.
“Nàng, là thiếu chủ của Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ.” Tiêu Tử Mặc nói một câu, lập tức làm cho người của cả hai dღđ☆L☆qღđ bên khiếp sợ. Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ, ở đại lục Phạm Thiên không ai không biết tên này, vốn dĩ chính là bởi vì có Tiêu Tử mặc đảm nhiệm chức quốc sư Phạm Thiên, cho nên dòng máu Hách Liên mới được người trong thiên hạ thừa nhận là chính thống.
“Như vậy, không biết trẫm có may mắn, mời Phong cô nương cùng quốc sư, nói chuyện trong quân doanh một chút?” Ngoài mặt Hách Liên Diệu cười nhưng bên trong không cười được một câu.
“Được.” Phong Vô Ý gật đầu, lại xoay người đi về phía Trại Lam. Hồ ly Vân Triệt bên cạnh thấy thế, liền thả người nhảy lên trên vai nàng.
“Cô nương có gì chỉ giáo?” Trại Lam cười thoải mái. Nam nhi thảo nguyên trời sanh tính tình phóng khoáng, đối với nữ tử từ trên trời rơi xuống giúp hắn giải vây này, hắn cảm thấy có ấn tượng rất tốt. Về phần giết chóc. . . . . . trên thảo nguyên lấy lực lượng làm chủ, không dám giết người chính là kẻ bị khinh thường.
“Ngươi là tộc trưởng?” Phong Vô Ý nói.
“Tại hạ Trại Lam, là tộc trưởng của tộc mộc diệp, bởi vì đại quân Phạm Thiên xâm nhập thảo nguyên, nên được các tộc lâm thời đề cử là người đứng đầu.” Trại Lam đáp ngắn gọn.
“Như vậy, xin cho chúng ta mấy ngày nữa chính thức tơi thăm.” Phong Vô Ý lạnh nhạt nói.
“Được, tại hạ sẽ chuẩn bị tốt rượu nhạt, quét dọn giường chiếu tiếp đãi các vị.” Trại Lam cười nói.
“Hẹn gặp lại.” Phong Vô Ý gật đầu, lại trở trước mặt về Hách Liên Diệu, lạnh nhạt nói, “Đi thôi!”
Hách Liên diệu vung tay lên, để dღđ☆L☆qღđ cho thủ hạ đưa hai con ngựa cho bọn họ, chậm rãi thu hồi quân đội lui về phía sau. Một hồi đại chiến, cứ như vậy mà chấm dứt, cũng không ai tưởng tượng được.
“Tộc trưởng, tất cả mọi người rút lui sao?” Một thiếu niên đi tới sau Trại Lam hỏi.
“Ừ.” Trại Lam vẫn nhìn quân đội Phạm Thiên dần biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới gật đầu, xoay người đi theo quân đội của mình quay trở về doanh. Thánh Địa Tuyền Ki Thạch phủ, rốt cục vẫn phải bắt đầu nhúng tay vào tình thế của đại lục rồi, chẳng lẽ, lời tiên đoán kia, đã bắt đầu sao. . . . . .