Thất Sơn Tiên Môn

Chương 42: Chương 42: Bắt giữ 7 vị lão tổ




Trần Minh Quân đang muốn giải khai trận pháp ở chỗ này và rời đi thì nghe Hư Linh truyền âm:

“Chủ nhân, có bảy người đang nhanh chóng tiếp cận chỗ này. Bọn họ đều có tu vi Linh Sĩ nhất trọng. Chủ nhân sẽ không phải đối thủ của những người này.”

Trần Minh Quân nghe xong thì trong lòng hơi có phần ngưng trọng. Không phải hắn sợ mấy người này. Có Hư Linh bên cạnh thì đám này chỉ là sâu kiến.

Trần Minh Quân đang cảm thấy bản thân đã đánh giá sai tình huống trên thế giới này. Việc gặp gỡ Bà Chúa Xứ Núi Sam đã làm hắn vô tình xem nhẹ thế giới này. Lần trước hắn đã gặp qua Lạc Minh với tu vi Linh Đồ tam trọng. Bây giờ đã có Linh Sĩ xuất hiện.

Trong lòng Trần Minh Quân hạ quyết tâm, từ bây giờ phải hành xử cẩn thận hơn. Nhưng trước tiên, bắt hết bảy tên Linh Sĩ này rồi tính tiếp.



Ở bên ngoài khu vực trận pháp, một bóng người lướt đi trên các cành cây rồi nhanh chóng tiếp cận. Hắn đứng nhìn vào bên trong trận pháp. Lông mày nhíu lại, bởi vì thần thức của hắn không thể xem thấu bên trong.

Đó là một tên lão già khoảng thất tuần. Hắn mặc một bộ trang phục nửa cổ trang nửa hiện đại. Trên áo có hoa văn thêu hình chữ Lý. Người này là Lý Cường, lão tổ của Lý Gia.

Sau đó lại có một bóng người hạ xuống. Người này có bộ dáng vô cùng già nua, hai mắt như sắp khô cạn và lõm sâu vào trong. Trên thân y phục rách nát như một tên ăn mày. Đầu chỉ còn lưa thưa vài cọng tóc bạc. Nhìn vào có cảm giác như một cái xác biết đi. Đây chính là Tiêu Trường Anh, lão tổ Tiêu Gia.

Tiêu Trường Anh vừa xuất hiện thì cũng tràn ra thần thức dò xét. Rồi cũng lại nhíu mày. Mặc dù lông mày của hắn cũng không có cọng nào. Hắn quay sang hỏi Lý Cường:

“Lý đạo hữu, ngươi đến trước, có phát hiện gì hay không?”

“Không có, thần thức không thể nhìn thấu. Để an toàn, vẫn là chờ mọi người có mặt đầy đủ thì hơn”

Không bao lâu sau, lại xuất hiện thêm ba bóng người. Ba người này vẻ ngoài khoảng lục tuần. Đầu tóc chỉ hơi lưa thưa bạc. Họ lần lượt là Phan Minh Tú, Dương Văn Tình và Đặng Bá Khôi. Đều là lão tổ của ba nhà. Cách ăn mặc của ba người này thì khá hiện đại, không giống hai tên trước đó.

Ba người này vừa xuất hiện thì cùng làm một việc tương tự. Tràn ra thần thức kiểm tra. Sau đó thì nhíu mày. Một kịch bản lặp lại. Bọn hắn định mở miệng nói gì đó thì lại có hai người đến.

Người mới đến là Bùi Tuấn Minh và Liễu Thanh. Hai người vừa hạ xuống thì cũng đem thần thức tràn ra dò xét. Kết quả cũng đều là nhíu mày.

Bùi Tuấn Minh là một người có thân thể đã già lọm khọm. Râu tóc đều đã bạc phơ. Liễu Thanh thì khá hơn một chút nhưng có thể thấy một mắt của hắn chỉ là mắt giả. Hai tên này ăn mặc một thân trang phục thuần cổ trang. Giống như là từ quá khứ xa xôi mà trà trộn với thời đại này.

“Các vị, thứ lỗi bọn ta đã đến trễ, tình hình thế nào?”

Người nói là Liễu Thanh.

“Ta cùng với Phan đạo hữu và Dương đạo hữu cũng vừa mới đến thôi”

Người lên tiếng trả lời là Đặng Bá Khôi

“Chư vị, ta là người đến đầu tiên. Tin chắc rằng chư vị cũng biết. Thần thức dò xét không ra. Chỉ có thể xông vào mới biết. Còn Hồng đạo hữu đâu? Sao còn chưa thấy hắn?”

Đang nói chuyện là Lý Cường.

“Ta cũng không biết, vừa nhận được tin báo thì ta cùng Liễu đạo hữu đã lập tức đến đây. Cũng không có thấy bóng dáng Hồng Kim Lĩnh ở đâu cả.”

Lúc này, Tiêu Trường Anh vẫn im lặng bổng lên tiếng:

“Không tốt!!! Có khi nào tên khốn đó đã đi trước chúng ta một bước. Xông vào bên trong đoạt lấy cơ duyên hay không? Nếu không thì tại sao lúc trước thần thức dò xét được còn bây giờ thì lại không? Trận pháp do hắn bố trí, không phải hắn dở trò thì ai dở trò.”

Nghe vậy cả đám lão già không khỏi nhìn nhau. Sau đó dường như đã thống nhất ý kiến và đồng loạt động cước bộ đi vào.

Xuyên qua trận pháp vào bên trong. Khi nhìn thấy quang cảnh phía trước, bảy tên lão già không khỏi trợn mắt lên.

Chỉ thấy trước mặt bọn họ là một thiếu niên. Đang nằm trên một cái ghế dựa, tay cầm một quả ổi, đang vừa nhai vừa nhìn bọn họ.

“Các vị tiền bối, đường xa vất vả rồi.”

Đám lão già này không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng đã có thể khẳng định Hồng Kim Lĩnh cũng không có định một mình độc chiếm cơ duyên. Bọn họ dù sao đều là người đã sống mấy trăm năm. Chỉ một thoáng hơi giật mình thì đã nhanh chóng có hành động.

Chỉ thấy trong ánh mắt bọn họ lóe lên sát ý. Sau đó liền điều động linh khí, ý định tiên phát chế nhân. Nhưng bọn họ chỉ vừa mới rục rịch thì một cổ uy áp linh hồn ầm ầm giáng xuống.

Loại uy áp linh hồn này còn kèm theo một chút sát ý. Cả bảy tên lão già nhất thời trong đầu chỉ cảm giác một cổ áp lực kinh khủng. Ở đó, bọn hắn như một chiếc thuyền nhỏ đối diện với cuồng phong bão táp.

Linh hồn bị uy áp làm cho bất động. Thân thể lập tức mất đi khống chế mà ngã lăn ra đất. Miệng đồng loạt tràn ra máu tươi, hai mắt thì trợn ngược lên, biểu cảm trên gương mặt là vô cùng đau đớn. Rõ ràng một chút sát ý đã làm bọn chúng bị thương, đồng thời Hư Linh còn đang tra tấn linh hồn của chúng.

Hư Linh đối với Trần Minh Quân là trung thành tuyệt đối. Nhận thấy sát ý của bảy tên này đối với Trần Minh Quân, nên Hư Linh đã ra tay nặng với bọn chúng. Nếu không phải Trần Minh Quân muốn bắt sống thì cả bảy tên đã bị xoắn nát linh hồn.

“Hư Linh, như vậy đủ rồi. Thu chúng vào chế trụ trong cung điện ở Ngọa Long Sơn đi”

Sau đó, chỉ thấy cả bảy tên bị ánh sáng xanh bao phủ và biến mất. Trần Minh Quân cũng để Hư Linh giải khai trận pháp nơi này. Tránh vô tình gây hại cho người vô tội. Làm xong tất cả thì hắn cũng trở lại không gian châu và rời đi.



Hơn 10 phút sau

Một tên hồng y nhân xuất hiện. Tên này đi vào bên trong phạm vi trận pháp lúc trước. Hắn đưa mắt nhìn mặt đất. Nơi bị thân pháp của Trần Minh Quân xới tung lên. Rồi nhìn qua vết máu cùng những cái răng trên đó. Sau cùng là nhìn chỗ bảy tên lão già kia ngã xuống. Mỗi một người đều nôn ra một ít máu tươi vẫn còn chưa khô hẳn.

Chỉ nghe hắn lầm bầm trong miệng

“Lúc chiến đấu với mấy tên hắc sĩ thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng tại sao không có dấu vết chiến đấu với mấy lão già kia? Không lẽ cả bảy tên đồng loạt phát bệnh cùng một lúc. Cũng may là mình cẩn thận, cố tính để mấy tên này thăm dò trước.”

Tên hồng y nhân này chính là Hồng Kim Lĩnh. Kẻ cầm đầu muốn đối phó Trần Minh Quân. Bề ngoài thì là hợp tác, thực chất là hắn lợi dụng một đám tay chân miễn phí.

Khi nhận được thông tin từ 10 tên ám sĩ. Hắn cố tình không đến đây, rồi ở từ xa dùng thiết bị hiện đại quan sát tình huống.

Hắn chỉ thấy đám lão già này đến đây. Rồi cùng nhau đi vào. Sau đó không bao lâu thì trận pháp giải khai. Bên trong chẳng còn có ai.

Hắn vẫn cẩn thận chờ thêm 10 phút. Xác định đã tuyệt đối an toàn thì mới đến đây xem xét.

Đáng thương cho đám lão tổ kia. Giờ này đã thành tù binh. Còn có thể trở ra bên ngoài hay không còn là ẩn số.

“Tình huống có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán. Tên tiểu tử đó dường như có thể ngay lập tức làm kẻ khác mất hết sức chiến đấu. Đó là lý do vì sao mấy tên xâm nhập vào nhà cứ đột ngột ngã xuống. Chỉ là không ngờ, khả năng này còn có thể áp dụng lên mấy tên già kia. Xem ra phải tính toán lại kế hoạch rồi.”

Hắn lấy ra một cái điện thoại vệ tinh và gọi ngay.

Ở đầu dây bên kia: “Đệ tử xin nghe thưa lão tổ”

“Lập tức hủy bỏ hành động, trở về gia tộc. Ta đã có kế hoạch khác”



Bên trong không gian châu, Thiên Trụ Sơn

“Trương Xuân, giờ ông đã biết tại sao tôi nói là tôi luyên lụy đến ông rồi đó. Thật là xin lỗi, tôi dự định sau khi ổn định thì mới đem ông vào chuyện này. Chỉ là không ngờ bọn chúng lại hành động nhanh như vậy.”

Trương Xuân đã nghe Trần Minh Quân giải thích rõ ràng mọi chuyện. Hắn nhìn cha mẹ và hai đứa em gái vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường. Trong lòng một trận tức giận.

Hắn không phải tức giận Trần Minh Quân mà tức giận bản thân vô dụng.

“Minh Quân, ông có thể dạy tôi tu luyện được không? Thế giới này nguy hiểm như vậy, tôi không muốn lần sau lại phải nhìn người thân bị kẻ khác tùy ý dày xéo như vậy nữa. Tôi cũng muốn có thể có thực lực bảo vệ họ.”

“Ông nói gì đó, cái gì mà có thể với không có thể. Tôi nói cho ông nghe không phải là bảo ông cũng tu luyện sao. Làm gì mà nói nghe xa cách vậy.”

“Ha ha ha … phải phải. Tự nhiên có nhiều chuyện xảy ra quá. Làm đầu óc tôi còn đang thích ứng chưa kịp.”

Trần Minh Quân nhìn qua Lý Thanh Ngọc, cô nàng vẫn còn đang chưa tiêu hóa nổi tất cả chuyện này. Chỉ nghe hắn nói:

“Chị Thanh Ngọc, nếu chị đã biết mọi chuyện thì cũng nên tham gia tu luyện. Em cũng không có ngại nếu chị đem hết người nhà của mình đến đây đâu.”

Lý Thanh Ngọc nghe như thế thì trong lòng rất là cảm động. Nhưng rồi cô nghĩ đến chuyện gì đó, làm ánh mắt trở nên vô thần. Cô mỉm cười, một nụ cười rất là nhiều tâm sự buồn trong đó. Cô nói:

“Cảm ơn em. Chỉ cần cho chị ở đây cùng anh Xuân là được. Còn người nhà thì không cần đâu”

Nghe xong thì Trần Minh Quân cũng không hiểu lắm. Nhưng hắn cũng không phải thằng ngu. Đã là chuyện đụng đến nỗi đau của người khác thì không nên nói nhiều. Hắn vỗ vai Trương Xuân rồi nói tránh đi chủ đề này:

“Quyết định như vậy đi. Ngôi biệt thự này từ giờ sẽ là chỗ của gia đình ông. Còn hai bác và hai đứa em thì ông cứ yên tâm để họ nằm nghỉ ngơi. Tôi đã bảo Hư Linh kiểm tra sức khỏe cho họ rồi, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”

Trương Xuân nghe vậy thì cũng buông xuống lo lắng trong lòng. Sau đó hắn nhìn Trần Minh Quân rồi hào hứng mà hỏi:

“Này Minh Quân. Vậy khi nào thì tôi với Thanh Ngọc có thể tu luyện. Mà cảnh giới của ông bây giờ là cái gì rồi. Trúc Cơ kỳ hay Kim Đan Kỳ?”

Trần Minh Quân nghe hỏi thì không nhịn được mà phốc cười một cái. Tự nhiên sao lại quên cái tên này cũng rất là mê tiên hiệp. Hắn làm ra vẻ đạo mạo rồi nói:

“Cái gì mà Trúc Cơ với Kim Đan. Tôi đã sắp Hóa Thần tới nơi rồi.”

Trương Xuân trợn mắt lên

“Cái gì, lợi hại như vậy sao?”

Nhìn bộ dạng trợn mắt của thằng bạn, Trần Minh Quân không thể nhịn được mà ôm bụng cười một trận.

Lý Thanh Ngọc chẳng hiểu cái gì hết. Cô không phải người mê đọc tiểu thuyết tiên hiệp, nên hoàn toàn không có chút khái niệm gì cả. Nghe Trần Minh Quân kể xong thì cũng chỉ đại khái hình dung là có thể tu luyện thành tiên thôi.

Bầu không khí cũng vì vậy mà đã được vui vẻ hơn.

Không lâu sau thì Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc cùng ăn một bữa với mọi người trên Thiên Trụ Sơn.

Sự xuất hiện của Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc làm mọi người rất vui vẻ. Từ miệng của mọi người thì Trương Xuân cũng đã biết không có cái gì Kim Đan Kỳ, Hóa Thần Kỳ gì cả. Hắn không khỏi cười khan xấu hổ. Những người trẻ tuổi lại được thêm một phen cười vui vẻ.

Ăn uống xong thì Trần Minh Quân đưa Trương Xuân trở về chợ Chi Lăng một chuyến. Với sự giúp đỡ của mọi người. Rất nhanh thì Trương Xuân đã dọn nhà xong. Kể từ giờ, hắn sẽ cùng gia đình sống bên trong không gian châu. Khi nào có thực lực thì mới ra bên ngoài.

Lý Thanh Ngọc thì không cần gì cả. Cô cũng không muốn trở lại nhà của mình. Trần Minh Quân hiểu chuyện nên không có hỏi nhiều cái việc đó.

Đêm xuống, Trần Minh Quân để Hư Linh làm giáo viên. Giảng dạy kiến thức tu luyện căn bản cho Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc. Còn hắn thì đến chính điện ở Ngọa Long Sơn, bây giờ đã đến thời điểm gặp đám người tù binh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.