Thất Sơn Tiên Môn

Chương 125: Chương 125: Bến Tre




Đám người Cao Thời Đại vẫn còn đang bị hỗn loạn do sấm sét. Sau khi trấn an lại thì Cao Thời Đại phát hiện 3 cô gái đã biến mất. Hắn gào lên

“Người đâu? Người đâu rồi? Cao Hổ, Cao Hổ đâu? Con mẹ nó, tìm người cho ta!”

Cao Hổ chính là tên đao khách đã chém ra 2 đao về hướng cô gái mang theo Lý Linh. Hắn bị sóng xung kích tấn công chính diện nên bị văng ra bên kia kênh Trà Sư.

Khi đã bình tĩnh thì hắn phi thân trở lại, nhưng cả 3 cô gái giống như đã bốc hơi, không còn tung tích.

Sau khi bị Cao Thời Đại mắng cho máu chó đầy đầu thì đám người chia ra tìm kiếm tung tích của Lý Linh và 2 đệ tử Nữ Quyền Môn.



Thành phố Bến Tre, thuộc tỉnh Bến Tre

Dọc theo quốc lộ 57C mọc lên dày đặc các quán cà phê tu sĩ. Nhất là ở gần trường cao đẳng tu sĩ Bến Tre. Ngôi trường này lúc trước gọi là trường cao đẳng Bến Tre. Từ lúc thời đại tu sĩ giá lâm, tên trường cũng được đổi lại là trường cao đẳng tu sĩ Bến Tre.

Quán cà phê dành cho tu sĩ cũng là xu hướng không thể tránh khỏi. Thứ họ kinh doanh không còn đơn thuần là giải khát, mà còn kèm theo các câu lạc bộ tu luyện và cả chỗ tu luyện.

Tu sĩ có thể đến để trao đổi, học hỏi nhau. Quán cũng có bán ra một số sản phẩm được cho là “giàu nguyên khí”.

Dĩ nhiên phần lớn là đồ dỏm mà thôi, nhưng cũng sẽ có đồ thật. Ví dụ như cây cỏ thảo dược, hoặc nguyên liệu chế luyện thể dịch và thuốc tẩy tủy.

Bởi vì Trần Minh Quân đã từng công bố ra bên ngoài trên Bửu Sơn Kỳ Hương Đảo. Cho nên tu sĩ cũng không có lạ lẫm gì với thuốc tẩy tủy và luyện thể dịch. Khó khăn lớn nhất chính là nguồn nguyên liệu, vốn rất khan hiếm và khó trồng.

Ngoài ra, quán cà phê tu sĩ còn có một tác dụng. Là nơi mà các tổ chức lớn có thể ra nhiệm vụ treo thưởng. Hoàn thành các nhiệm vụ này thì sẽ được bên ra nhiệm vụ trao phần thưởng tương ứng. Phần thưởng thông thường chính là nguyên khí châu.

Thứ tài nguyên mà cả thế giới này khao khát nhất chính là Nguyên Khí Châu. Nhưng bởi vì số lượng có hạn, cho nên giá cả của Nguyên Khí Châu đắc hơn cả kim cương. Thà lấy nguyên khí châu chứ chắc chắn không lấy kim cương.

Sau những lần trao đổi trước đó của Trần Minh Quân thì thế giới trên căn bản là không có nguồn cung nguyên khí châu khác. Có thể nói, số lượng nguyên khí châu trên thế giới là tiêu hao một chiều. Dùng xong một quả là mất một quả.

Nơi duy nhất có thể xuất ra nguyên khí châu không sợ hết hàng chính là Thất Sơn Gia Viên. Nhưng mà không có lệnh của Trần Minh Quân thì Hư Linh cũng không tùy tiện tạo ra quá nhiều nguyên khí châu.

Đa số đều tạo ra vừa đủ cho những thành viên của Thất Sơn Gia Viên hoạt động và tu luyện mà thôi.

Bên trong quán cà phê tu sĩ có bảng hiệu là “Nguyên Tu”. Đám đông tu sĩ đang tham dự một buộc tiệc “chia sẻ”. Vốn là một buổi hoạt động OFFLINE của một câu lạc bộ mạng.

Câu lạc bộ này có rất nhiều thành viên, bởi vì là nơi kiến thức tu luyện được chia sẻ công khai với nhau. Cũng có tổ chức rất nhiều những chuyến thám hiểm cùng nhau, tài nguyên tu luyện thu được sẽ chia đều cho thành viên tham gia thám hiểm.

Đứng trên sân khấu là một nữ MC vô cùng xinh đẹp. Cô đang liên tục xướng tên những tu sĩ tham dự tiệc OFFLINE hôm nay. Đa số trong đó là những thành viên kỳ cựu, rất có tiếng trong câu lạc bộ.

“Các vị đạo hữu gần xa, rất vui được chào đón mọi người đến buổi OFFLINE của câu lạc bộ Truy Cầu Tiên Lộ. Như đã thông báo từ trước, bắt đầu buổi lễ sẽ là phần chia sẻ kinh nghiệm của trưởng câu lạc bộ trong việc khai mở huyệt đạo. Xin quý vị cho một tràng pháo tay cho trưởng câu lạc bộ của chúng ta!”

Đám đông nghe xong thì hoan hô ầm ĩ, tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên không dứt.

Từ bên dưới đám đông, một người đứng lên rồi tiến về phía sân khấu. Đám đông nhìn thấy người này tiến lên thì lại càng hoan hô to hơn.

Cho tới người đàn ông này bước lên trên sân khấu, tay cầm micro rồi ra hiệu cho mọi người im lặng thì mới thôi.

“Xin chào tất cả các vị đạo hữu!”

“Tôi tên là Đắc Nhân Tâm, được đông đảo anh em trong hội tín nhiệm bầu làm trưởng câu lạc bộ. Hôm nay có lẽ là lần đầu tôi được vinh dự làm chủ một buổi offline kể từ sau khi làm trưởng câu lạc bộ.”

“Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn chư vị bằng hữu ở đây đã nể mặt đến đây chung vui. Vì để tỏ lòng biết ơn, cuối buổi OFFLINE tôi sẽ cho tổ chức một buổi bốc thăm may mắn. Sẽ có 10 tu sĩ may mắn nhận được mỗi người 10 nguyên khí châu, xem như là quà của câu lạc bộ dành cho quý vị.”

Tất cả mọi người ở bên dưới nghe thấy có bốc thăm trúng thưởng, phần thưởng lại là 10 quả nguyên khí châu thì nhất thời không khí sôi động hẳn lên.

Các nhiệm vụ treo thưởng thông thường cũng chỉ có 5 đến hơn 10 nguyên khí châu mà thôi. Rất ít có nhiệm vụ treo thưởng cao, dù có thì cũng vô cùng khó hoàn thành. Bây giờ chỉ cần được bốc thăm trúng là có ngay 10 quả, không cao hứng làm sao mà được.

Ngồi ở một gốc hẻo lánh trong quán, có 2 người đeo mặt nạ ngồi lặng yên thưởng thức cà phê sữa đá. Họ cũng tò mò nghe ngóng những gì đang diễn ra bên này.

Đây là Trương Xuân cùng Lý Thanh Ngọc. Bọn họ vốn yêu thích hành hiệp trượng nghĩa. Sau thời gian thế giới thay đổi, cả hai cùng nhau xuất thế rời khỏi Trần Minh Quân để du ngoạn và làm việc thiện.

Bởi vì bọn họ cũng khá nổi tiếng, cho nên cả hai luôn phải đeo mặt nạ khi ra chỗ đông người để tránh “rắc rối” không cần thiết.

Khi nghe chuyện tổ chức bốc thăm trúng thưởng cho 10 người, mỗi người trúng 10 quả nguyên khí châu, hai người này cũng âm thầm gật đầu tán thưởng chủ câu lạc bộ thật hào sản.

Lý Thanh Ngọc nói nhỏ với Trương Xuân

“Trương Xuân, nguyên khí châu ở bên ngoài khan hiếm như vậy, bọn họ vẫn sẵn sàng xuất ra 100 viên chỉ để làm quà bốc thăm. Anh đoán xem ông chủ lớn đằng sau câu lạc bộ này là dạng người gì?”

Trường Xuân bên dưới chiếc mặt nạ “ông địa” đưa mắt nhìn qua phía bên sự kiện rồi trả lời Lý Thanh Ngọc

“Chắc chỉ là một người tốt bụng mà thôi. Chúng ta cũng không cần quá bận tâm. Miễn là không có âm mưu gì làm hại tu sĩ là được. Nếu họ có lòng, chúng ta cũng có thể ra tay tặng thêm một ít cho họ hoạt động”

“Anh nói phải, vậy chúng ta chờ xem họ tổ chức offline thế nào rồi tính tiếp. Gần đây cũng không có chuyện gì phát sinh, em cũng thấy hơi nhàm chán rồi”

“Cũng không thể nói vậy được, xã hội yên bình là một chuyện tốt. Chúng ta cũng không thể hy vọng khắp nơi là loạn lạc được.”

“Anh nói phải, là em lỡ lời. Chỉ là thời gian này đúng là quá nhàn rỗi. Có khi chúng ta cũng nghĩ ra cái gì đó mà làm đi.”

“Chuyện đó để sau lại nói, chúng ta theo dõi diễn biến buổi offline này xem có gì thú vị không!”

“Ok luôn anh yêu!”

Ở trên sân khấu, Đắc Nhân Tâm đang thao thao bất tuyệt truyền đạt kinh nghiệm cá nhân của mình. Cũng là những kiến thức vô cùng hữu ích. Những khó khăn trong quá trình khai huyệt đạo này sẽ giúp được rất nhiều tu sĩ sắp khai huyệt.

Sau khoảng chừng 40 phút trình bày, Đắc Nhân Tâm cũng kết thúc buổi truyền đạt kinh nghiệm này. Ông hướng đông đảo tu sĩ bên dưới mà hỏi.

“Đó là tất cả những gì mà tôi đã tự bản thân mình trải nghiệm, hy vọng là có thể giúp ích cho các vị đạo hữu ở đây. Không biết có ai có câu hỏi gì cần hỏi không? Tôi rất sẵn lòng trả lời.”

Bên dưới liền có 3 người giơ tay biểu thị có điều muốn hỏi. Nhân viên của buổi tiệc cầm theo micro chạy đến đưa cho 1 trong số 3 người.

Đó là một người phụ nữ, tuổi khá trẻ, tầm khoảng 20. Cô là sinh viên của trường cao đẳng tu sĩ Bến Tre. Hôm nay đến đây muốn tranh thủ cơ hội lắng nghe một chút kinh nghiệm của những người đi trước.

Cầm micro trong tay, cô có hơi run run mà hỏi

“Kính chào trưởng nhóm tiền bối! Tiểu nữ tên là Chu Tiểu Thanh, hiện đang là sinh viên tu sĩ. Lúc nãy, tiểu nữ có nghe qua toàn bộ phần chia sẻ của tiền bối. Những kinh nghiệm rất hay và hữu ích. Tuy nhiên, tiểu nữ có chút nghi vấn. Thứ tự các huyệt đạo khai mở nếu không đúng trình tự của tiền bối thì liệu những trải nghiệm của tiền bối có còn đúng hay không?”

Toàn bộ khu vực offline nghe xong câu hỏi thì cũng gật đầu tán thưởng. Câu hỏi rất hay, bọn họ cũng không có nghĩ tới chuyện đó. Nhất thời, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về Đắc Nhân Tâm với ý chờ mong.

Đứng ở trên sân khấu, sau khi nghe xong câu hỏi của Chu Tiểu Thanh, Đắc Nhân Tâm cũng hơi lâm vào trầm tư. Ông cũng không có định nói dối mà trả lời ngay

“Trước tiên, xin cảm ơn vị cô nương này đã đến đây ủng hộ câu lạc bộ. Về phần câu hỏi, thú thật với mọi người, chuyện đó bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Thành ra, tôi không dám ăn nói linh tinh, tránh làm ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của mọi người. Nếu có vị bằng hữu nào ở đây hiểu rõ chuyện này, kính xin khai sáng cho mọi người cùng biết!”

Nghe câu trả lời của Đắc Nhân Tâm làm cho Chu Tiểu Thanh có chút thất vọng. Nhưng rồi cô cũng rất kính nể Đắc Nhân Tâm, ít ra thì lời nói ra cũng đáng tin, không vì chút sĩ diện mà ăn nói tầm bậy làm hại người khác.

“Dạ, cảm ơn tiền bối đã trả lời”

Micro lại được chuyển đến người thứ 2 đang chờ hỏi. Đó là một người thanh niên, tuổi cũng không quá 25.

“Kính chào các vị tiền bối có mặt trong quán hôm nay, kính chào trưởng câu lạc bộ tiền bối. Tiểu bối tên Đặng Nguyên Đán, là sinh viên học chương trình tu sĩ bổ sung sau này. Tiểu bối vô tình có nghe một chuyện. Nghe nói, Thần từng truyền đạo cho tu sĩ ở Bửu Sơn Kỳ Hương đảo. Trong đó, Thần nói giai đoạn khai huyệt sẽ quyết định tương lai của tu sĩ. Khai càng nhiều huyệt thì con đường đi càng xa. Không biết chuyện này có thật hay không? Có ai biết nội dung lần truyền đạo của Thần thì kính xin nói ra cho tất cả mọi người ở đây cùng biết. Tiểu bối rất là biết ơn.”

Cả khu vực offline nhất thời xôn xao cả lên. Hiển nhiên, có người cũng từng biết, nhưng sẽ có rất nhiều người chưa từng biết.

Mà con số chưa từng biết sẽ chiếm đại đa số. Bởi vì không có ý kiến của Trần Minh Quân, những tu sĩ từng thị ân truyền đạo cũng không tùy tiện truyền lại với người khác.

Cho dù không thể nói rõ nội dung thì kể lại sự việc đại khái vẫn có. Cho nên, nội dung truyền đạo của Trần Minh Quân trở thành bí mật mà người người đều săn tìm. Cũng có nhiều người thậm chí chưa từng nghe nói có chuyện như thế.

Hôm nay, nghe được có chuyện như thế thì trong lòng ai cũng phải động dung. Có người cũng hoài nghi nhưng nhiều hơn là mong đợi đó là thật.

Đắc Nhân Tâm cũng là một trong số những người có biết nhưng không có được nội dung truyền đạo. Câu hỏi này cũng không phải hỏi hắn, cho nên hắn cũng trầm mặt và chờ đợi đám đông.

Ngồi ở gốc đằng xa, Lý Thanh Ngọc hỏi Trương Xuân

“Trương Xuân, anh nói xem, chúng ta có nên giúp đỡ họ phần kiến thức này không?”

“Anh nghĩ là không nên, Minh Quân Tiên Pháp là bí mật của Thất Sơn Tiên Môn. Không có ý của Minh Quân, chúng ta không nên tùy tiện truyền ra bên ngoài”

“Anh hiểu lầm rồi, em không nói Minh Quân Tiên Pháp. Em nói là nội dung tu luyện trước kia mà.”

“Á, anh hiểu ý em rồi. Nếu như vậy thì không thành vấn đề gì”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.