Tại vị trí chính điện của Thất Sơn Tiên Môn, Trần Minh Quân vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa, 2 mắt nhắm nghiền. Hắn đang chuyên tâm nghiên cứu cải thiện Minh Quân Tiên Pháp.
Bên dưới, 7 vị giảng sư cũng đã có mặt, im lặng đứng đó chờ đợi, không tạo ra một chút tiếng động nào. Ngay khi vừa nhận được thông báo thì họ đã dẫn theo những người hầu của mình đến đây ngay.
Ngoài ra, Hồng Kim Tinh cùng toàn bộ đệ tử giúp việc cũng đã có mặt. Các đệ tử đang có mặt gần chính điện cũng đến đây rất sớm. Chỉ có những đệ tử hoặc nhân viên nhận nhiệm vụ đi xa thì còn chưa kịp về.
Sự việc cứ như vậy trôi qua 3 ngày
Khi những người cuối cùng bước vào chính điện, Trần Minh Quân cũng nhận được thông báo của Hư Linh. Hắn mở mắt ra, nhìn xuống đông đảo giảng sư, đệ tử và người hầu.
Ngay khi nhận thấy Trần Minh Quân mở mắt ra, toàn bộ người có mặt trong chính điện đồng loạt hơi cúi người về phía trước, tay trái khép sát vào người, tay phải đặt lên ngực, rồi hô to.
“KÍNH CHÀO TRƯỞNG MÔN”
Cho tới lúc này Trần Minh Quân mới nở một nụ cười trên môi, hắn mở miệng không nhanh không chậm mà nói:
“Tất cả miễn lễ”
Nghe vậy, tất cả mọi người đồng thanh đáp lại:
“Xin cảm ơn trưởng môn”
Chờ đợi mọi người đã đứng thẳng nghiêm trang, Trần Minh Quân nói tiếp:
“Thời gian vừa qua, ta đã vô tình để các ngươi bị giam trong thế giới này. Hôm nay triệu tập tất cả đến đây, là để đưa ra vài thông báo.”
Nghe như vậy thì nhiều người cảm thấy rất là hào hứng, ai cũng suy đoán là sẽ được đi ra thế giới bên ngoài. Ai cũng biết là Trần Minh Quân chưa nói xong, nên không ai chen vào.
Trần Minh Quân chỉ dừng lại một chút, hơi quan sát phản ứng của mọi người, sau đó lại nói tiếp:
“Chắc các ngươi cũng đoán ra một phần rồi. Không sai, các ngươi được phép đi ra thế giới bên ngoài để thả lỏng. Về sau các ngươi cũng sẽ được tùy thời ra ngoài khi cần. Phương thức cụ thể ta sẽ nói sau.”
Đám đông đã có suy đoán, nhưng khi nghe được Trần Minh Quân nói ra thì ai cũng vui mừng khôn xiết. Mặc dù trong này cũng là cả một thế giới to lớn, không thua gì Trái Đất, thậm chí còn to lớn hơn. Nhưng mà quê hương, người thân của họ ở bên ngoài, thế giới xa lạ làm sao có thể so sánh được. truyện tiên hiệp hay
Mặc dù tâm tình vui sướng, nhưng chỉ là thể hiện trên mặt, các đệ tử nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng long lanh. Thế nhưng họ không làm ồn, bởi vì Trần Minh Quân chắc chắn còn chưa nói xong.
Thu hết phản ứng của mọi người vào tầm mắt, Trần Minh Quân mỉm cười rồi nói tiếp:
“Chuyện tiếp theo, ta muốn cho các ngươi biết một chút về tình hình trên Trái Đất bây giờ, tránh để cho các ngươi bị bỡ ngỡ. Nói một câu ngắn gọn thế này, Trái Đất bây giờ đã không còn giống với những gì các ngươi từng bước.”
Trần Minh Quân không nhanh không chậm từ từ kể lại những gì hắn biết. Trần Minh Quân không nói rõ chi tiết mọi chuyện, hắn chỉ đại khái mô tả tình huống.
Càng nghe thì mọi người càng mở to mắt. Bọn họ không ngờ, chỉ hơn nữa năm mà bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Nói một cách chính xác, Trái Đất bây giờ không khác gì thế giới tu luyện trong những câu chuyện, những tiểu thuyết. Nếu có khác thì chỉ khác về thực lực, Trái Đất chắc chắn không thể quá mạnh mẽ.
Khi biết Việt Quốc đã trở thành 1 trong 5 tiên quốc còn tồn tại trên Trái Đất thì ai cũng cảm thấy tự hào. Không ngờ thực lực tu sĩ ẩn giấu trong nhân gian của Việt Quốc lại mạnh và nhiều như vậy. Còn có hàng loạt môn phái tu sĩ từ trong bóng tối đi ra.
Kể xong những yếu tố quan trọng, Trần Minh Quân cũng không nói gì thêm về thế giới bên ngoài. Chuyện về Á Lạp Thần, về việc Thất Sơn Tiên Môn địa vị cao cấp bên ngoài hắn cũng không nói. Chỉ cần bọn họ biết đại khái là được. Phần còn lại thì cứ để mọi người tự mục sở thị là tốt nhất.
Chuyện thứ 3 Trần Minh Quân muốn nói chính là bản cải tiến của Minh Quân Tiên Pháp. Sau khi trải qua sinh tử kiếp nạn, hắn có rất nhiều thay đổi đối với công pháp tu luyện trọn bộ của mình.
Hắn không giảng dạy chi tiết từng phần trong công pháp mới mà chỉ nói tới những trọng điểm cần phải tuyệt đối lưu ý. Nhất là chuyện về ẩn huyệt của m Kiều Mạch, tránh cho đệ tử bị thiên lôi hỏi thăm khi chưa sẵn sàng.
Trần Minh Quân luôn có tư tưởng phổ cập tu luyện, cho nên bất cứ ai trong Thất Sơn Tiên Môn đều có thể tiếp cận Minh Quân Tiên Pháp. Bất kể địa vị hay cấp bậc, sự phân biệt chủ yếu đến từ tài nguyên cung cấp.
Trần Minh Quân lại phân phát cho những đệ tử giúp việc và người hầu mỗi người một thẻ bài đặc thù. Các đệ tử khác và giảng viên thì đã có sẵn lệnh bài nên không cần phát gì.
“Sắp tới, tất cả các ngươi đều có thể trở lại Trái Đất bằng cánh cổng Thế Tục tại Bình Đài Cầu Tiên”
Nói tới đây thì Trần Minh Quân ngẫm nghĩ gì đó rồi sửa lại lời nói:
“Cái tên Thế Tục đã không còn phù hợp, kể từ giờ sửa lại thành cổng Trái Đất đi. Tuy nhiên, chức vụ khác nhau thì cũng có những luật lệ khác nhau. Đệ tử giúp việc mỗi năm có thể ra ngoài 30 ngày, xem như ngày phép. Người hầu thì mỗi năm sẽ có 15 ngày. Các đệ tử khác thì có 60 ngày, riêng các giảng sư thì có 90 ngày.”
“Nếu là ra ngoài làm nhiệm vụ của tông môn thì không tính vào ngày phép. Nếu ra ngoài vượt quá số ngày phép phải có lý do bất khả kháng chính đáng, nếu không sẽ nhận trừng phạt của tông môn.”
Trần Minh Quân dừng lại cho mọi người tiếp nhận tin tức. Qua hơn 1 phút thì nói tiếp:
“Điều cuối cùng, tông môn cũng chưa có nhiều quy định chế tài. Tuy nhiên, nếu các người ở bên ngoài làm ra những chuyện trái với đạo làm người thì đừng trách tông môn nhẫn tâm trừng phạt nghiêm khắc. Thậm chí, tử hình cũng không phải là không có khả năng.”
Nói tới chuyện này, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén như dao. Một khí thế uy nghiêm tràn ra bao trùm toàn bộ chính điện.
Toàn bộ người có mặt đều cảm nhận được nội tâm rùng mình. Không ai nghi ngờ những gì Trần Minh Quân nói. Người nào người nấy đều thề với lòng mình, tuyệt đối không được vi phạm đạo làm người.
Thấy đã có hiệu quả, Trần Minh Quân thu lại khí thế. Hắn làm như vậy là vì biết địa vị của Thất Sơn Tiên Môn ở bên ngoài. Hắn không muốn nhìn đám người này vì bị tung hô quá mà đánh mất bản tâm, trở nên không xem ai ra gì.
Trần Minh Quân phất phất tay ra lệnh
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai các ngươi có thể xuống Bình Đài Cầu Tiên rời đi. Bây giờ thì lùi xuống hết đi.”
Lần lượt từng nhóm người hướng Trần Minh Quân làm động tác cúi chào rồi rời khỏi chính điện. Trong lòng vô cùng hào hứng chờ mong. Ai cũng muốn nhanh chóng ra bên ngoài để tận mắt chứng kiến xã hội tu tiên ngay trên chính quê hương mình.
…
Trần Minh Quân điều khiển không gian châu đi tới bên ngoài cổng chính của Thất Sơn Gia Viên. Thông qua Hư Linh, hắn di chuyển đường ra của cổng Trái Đất tới chỗ này. Sau khi truyền cho quản gia Lý Văn Cung một tin tức thì không gian châu tiếp tục rời đi.
Cánh cổng này sẽ là nơi người trong Thất Sơn Tiên Môn đi ra, bao gồm cả những người muốn gia nhập tông môn từ bỏ thí luyện.
Một lúc sau, một cánh cổng khác xuất hiện trên đỉnh Thiên Cấm Sơn. Phía trên cánh cổng có 4 chữ tỏa ánh sáng màu rực rỡ “Thiên Cấm Tiên Môn”.
Cứ cách một vài phút thì lại có một cánh cổng xuất hiện tại nơi cao nhất của các ngọn núi trong Thất Sơn. Tất cả đều có một bảng tên tỏa ra ánh sáng màu sắc rực rỡ. Lần lượt là “Anh Vũ Tiên Môn”, “Ngọa Long Tiên Môn”, “Thủy Đài Tiên Môn”, “Ngũ Hồ Tiên Môn”, “Liên Hoa Tiên Môn” và cuối cùng là “Phụng Hoàng Tiên Môn”.
Làm xong những chuyện này thì Trần Minh Quân trở lại Thất Sơn Gia Viên. Hắn dự định đi một chuyến sang Châu Phi để tìm hồng nhan. Trước đó, hắn muốn gặp gỡ và nói cho người nhà biết ý định của hắn.
Trong lúc Trần Minh Quân đang cùng người thân nói chuyện, rất nhiều nhân viên của Thất Sơn Gia Viên kéo nhau ra bên ngoài. Họ chia ra thành 7 nhóm, mỗi nhóm khoảng 50 người và thẳng hướng tới hướng của 7 cánh cổng vừa xuất hiện.
Đây là do Trần Minh Quân phân phó cho Lý Văn Cung. Hắn cần người trông giữ và xây dựng một số công trình phụ quanh các cảnh cổng. Đó sẽ là nơi mở cửa cho tất cả mọi người có ý muốn gia nhập Thất Sơn Tiên Môn.
Điều kiện gia nhập rất đơn giản, không vượt quá 30 tuổi và hoàn thành thử thách của Bình Đài Cầu Tiên. Nhưng bây giờ thì chưa công bố tin tức ra thế giới mà thôi.
Mặc dù bây giờ cảnh cổng đã hoạt động, tất nhiên là hoạt động một chiều. Chỉ có thể đi vào, không thể đi ra. Muốn đi ra phải thông qua cổng Trái Đất. Nhưng một khi đã đi ra thì sẽ không thể đi vào.
Cũng không cần công cụ gì để kiểm tra, cánh cổng có thể ghi nhớ khí tức linh hồn của mỗi người đi qua. Chỉ cần đã từng đi qua 1 lần thì sẽ không bao giờ có lần thứ 2. Trừ những người có lệnh bài đặc thù thì mới có thể đi qua nhiều lần không giới hạn.