Thất Sơn Tiên Môn

Chương 40: Chương 40: Gia đình Trương Xuân gặp nạn




Trần Minh Quân bước ra khỏi nhà khách. Sau đó thẳng hướng Thượng Tiên Cư mà đi.

Khoảng cách không xa, nên rất nhanh thì hắn đã trở về. Lần này hắn không có thử nghiệm niệm lực. Hai bảo vệ cảnh cổng tất nhiên sẽ nhìn thấy hắn. Cả hai lập tức mừng như điên, đứng lên cung kính hành lễ:

“Thuộc hạ kính chào thiếu gia”

Hai tên này cũng là một trong số những người đã quá 30 tuổi. Được Lý Văn Cung thu nhận về làm nhiệm vụ bảo vệ. Về việc Trần Minh Quân tại sao lại từ bên ngoài đi vào thị họ cũng không lấy làm kỳ lạ. Vì bọn họ đã quen thấy Trần Minh Quân có thể xuất hiện ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào.

“Ừ, ta đang muốn tìm Lý Văn Cung để bàn một chút việc. Hãy đi thông báo cho hắn đến đây. Nhớ là đừng có làm kinh động những người khác”

“Vâng thưa thiếu gia”

Phân phó xong thì Trần Minh Quân đi vào khu vườn hoa của Thượng Tiên Cư. Không bao lâu sau đã thấy Lý Văn Cung từ ngoài đi vào.

“Thuộc hạ kính chào thiếu gia”

“Lý quản gia, Đạo Hội Tán Tu đã có tin tức gì chưa?”

“Thưa thiếu gia, thuộc hạ cũng đang định bẩm báo chuyện đó đây. Từ 10 ngày trước thuộc hạ đã nhận được tin tức. Địa điểm tổ chức lần này là một hòn đảo ở Kiên Giang. Thời gian cũng đã được định là ngày 15 tháng sau. Tức là còn đúng 22 ngày nữa. Ngài mà không sớm xuất hiện thì nói không chừng sẽ không còn đủ thời gian chuẩn bị.”

“Ở Kiên Giang sao. Vậy ngươi có biết cụ thể là đảo nào không?”

“Thưa thiếu gia, đó là một hòn đảo không có tên trên bản đồ. Gọi là đảo chứ thật ra nó cũng chỉ lớn bằng một cái hòn thôi. Nghe nói đảo này có trận pháp tự nhiên bảo vệ. Trước đây bỏ hoang. Sau này được một trong ngũ đại tán tiên phát hiện và chọn làm nơi tiềm tu.”

“Ồ! Ngươi có biết tên gọi của vị tán tiên kia là gì không?”

“Thưa thiếu gia, đó là một vị tiền bối cao nhân, đức cao vọng trọng. Tại nhân gian cũng rất nổi tiếng. Thời kỳ còn tu hành tại thế tục, ông ấy đã lập rất nhiều công đức ở vùng đồng bằng Nam Bộ này. Người tu đạo chúng ta gọi ông ấy là Giác Linh Chân Nhân. Còn trong nhân gian thì xưng tụng ông ấy là Phật Thầy Tây An”

Trần Minh Quân nghe xong thì trong lòng rất hưng phấn. Ở cái xứ bảy núi này, có ai mà không biết Phật Thầy Tây An và đạo Bửu Sơn Kỳ Hương của ông. Còn có giả thuyết nói rằng, sở dĩ ngọn núi nơi đây có tên là núi Cấm cũng bởi vì Phật Thầy Tây An cấm đệ tử của mình lên núi.

Nói như vậy, có khả năng nhiều nhân vật trong giai thoại nhân gian khác cũng là người tu đạo. Mặc dù Trần Minh Quân không có theo đạo nào. Nhưng hắn rất kính trọng, ngưỡng mộ những người đã tự bản thân khai sáng một đạo. Họ điều là người phi phàm, lại có tấm lòng vô cùng to lớn. Tạo rất nhiều phúc đức cho người dân bình thường và giáo chúng của mình.

Nghĩ tới thời đại xa hơn, nói không chừng các nhân vật trong truyền thuyết như Chử Đồng Tử, Thánh Gióng. Thậm chí là thủy tổ của người Việt, Lạc Long Quân cũng đều có khả năng là những tu sĩ cường đại, tung hoành một thời. Nói họ còn sống tới bây giờ cũng không phải không có khả năng.

Trần Minh Quân đối với Đạo Hội Tán Tu càng thêm chờ mong và hào hứng.

“Lý quản gia, chuyện này ta cho người toàn quyền phụ trách. Ngày 10 tháng sau chúng ta sẽ xuất phát đi Kiên Giang.”

“Thuộc hạ đã rõ thưa thiếu gia”

“Ừ, không còn gì nữa. Người cứ làm việc đi.”

“Thưa thiếu gia, còn một chuyện nữa. Một trong mười đại đạo tộc có tìm đến đây xin gặp ngài. Ta thấy thiếu gia không có mặt nên đã làm chủ để họ ở lại trong nhà khách. Không biết ý thiếu gia ra sao?”

“Chuyện đó ta đã giải quyết, ngày mai bọn họ sẽ rời đi. Người không cần để ý tới.”

“Dạ vâng, thuộc hạ đã rõ. Vậy thuộc hạ xin phép đi làm việc đây”

Trần Minh Quân nói thêm:

“Chờ công việc xây dựng hoàn thành, ta sẽ có thưởng. Cứ an tâm mà làm việc.”

“Cảm ơn thiếu gia, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực mà làm”

Trần Minh Quân nhìn Lý Văn Cung đã rời khỏi Thượng Tiên Cư. Hắn chuẩn bị tiến vào không gian châu thì điện thoại reo lên.

Reng Reng …

Nhìn vào màn hình thấy người gọi là Trương Xuân. Cùng với thông báo mấy chục cuộc gọi nhỡ. Trần Minh Quân không hiểu có chuyện gì mà Trương Xuân gọi mình nhiều như thế.

Hắn nhanh chóng bấm nghe máy.



10 phút trước đó, tại chợ Chi Lăng

Trong một căn nhà cấp bốn bình thường như bao căn nhà khác. Một người thanh niên có ngoại hình cao to đồ sộ đang ngồi trước cửa nhà. Thanh niên này liên tục ôm đầu như đang dằn vặt chuyện gì đó.

Nhìn thanh niên này tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe và thâm đen. Dường như đã một thời gian rồi cậu ta không hề ngủ và chăm sóc bản thân.

Bên cạnh thanh niên là một cô gái khá xinh đẹp. Nhưng thân hình thì lại rất chuẩn men. Cô gái không ngừng an ủi trấn an thanh niên.

Hai người này chính là Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc.

“Anh phải bĩnh tĩnh thì mới có thể tìm được cách. Hôm qua tới giờ anh chưa có ăn cái gì. Nếu anh ngã bệnh thì ai sẽ đi tìm cha mẹ và mấy đứa em của anh đây. Em đã nấu xong bữa sáng rồi, nhanh theo em vào ăn rồi mình sẽ cùng đi tìm lần nữa.”

Cô cầm lấy tay của Trương Xuân kéo hắn đi vào trong nhà.

Cách đây 10 ngày, cha mẹ Trương Xuân cùng với hai đứa em gái của hắn đi qua xã Núi Voi ăn giỗ. Trước khi trở về nhà, họ cùng nhau lên núi Voi tham quan rồi mất tích bí ẩn.

Ngày hôm sau thì Trương Xuân nhận được một lá thư. Nội dung trong thư nói rằng người thân của hắn đã bị giam cầm trên núi Voi. Yêu cầu hắn hãy báo lại việc này cho bạn thân của hắn là Trần Minh Quân. Nếu không thì hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy người thân một lần nữa.

Trương Xuân không có để ở trong lòng. Hắn chỉ xem đó là một trò đùa. Nhưng lúc hắn cố gắng liên lạc với cha mẹ thì lại không liên lạc được. Hắn gọi điện hỏi những người khác thì được biết cha mẹ hắn có nói là dẫn hai đứa con gái lên núi Voi chơi.

Trương Xuân cảm thấy mọi chuyện có vẻ không ổn. Hắn liền xuất phát đến núi Voi tìm cha mẹ. Mấy ngày sau thì hắn báo công an. Sau đó thì một chiến dịch tìm kiếm cứu nạn rộng lớn được triển khai. Lực lượng công an cùng với bà con sống xung quanh núi Voi đã tìm kiếm không sót một gốc nào của ngọn núi. Nhưng tin tức về người nhà của hắn vẫn là con số không.

Sau cùng Trương Xuân cũng thử tìm Trần Minh Quân. Nhưng hắn gọi điện cho Trần Minh Quân không được. Khi hắn đến nhà Trần Minh Quân thì phát hiện nơi đó đã biến thành một cái công trường to lớn.

Hắn lại cố gắng tìm đến anh và chị của Trần Minh Quân. Rất nhanh thì hắn phát hiện tất cả đều đã biến mất. Cứ như mọi người đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Hôm nay đã là ngày thứ 10 kể từ khi cha mẹ và hai đứa em của hắn mất tích. Mỗi ngày hắn đều thử gọi cho Trần Minh Quân, nhưng đều gọi không được. Lực lượng chức năng cũng chưa có tin tức gì.

Lúc Lý Thanh Ngọc biết tin thì đã đến đây giúp đỡ hắn.

“Hôm nay anh đã thử gọi cho Minh Quân chưa?”

Trương Xuân nghe Lý Thanh Ngọc hỏi thì chỉ lắc đầu. Rồi sau đó hắn lẩm bẩm:

“Đã liên tục mấy ngày rồi, ngày nào anh cũng gọi. Cứ cách 1 giờ gọi 1 lần. Nhưng mà không bao giờ liên lạc được. Anh sợ cậu ấy và gia đình cũng đã gặp chuyện rồi. Anh cũng đã nói lại với bên công an. Họ cũng đang cố gắng tìm kiếm.”

“Đằng nào cũng không có cách gì, thử một chút cũng không có sao. Biết đâu một lúc nào đó sẽ gọi được. Em tin là không phải tự nhiên mà lá thư đó yêu cầu anh làm vậy đâu.”

Trương Xuân nghe vậy cũng cầm điện thoại lên, tâm trạng chẳng có chờ mong gì mà bấm số bắt đầu gọi. m thanh đổ chuông vang lên mà không phải là thông báo “Thuê bao quý khách vừa gọi ….”

“Alo … tôi nghe nè. Ông gọi tôi làm gì mà mấy chục cuộc gọi nhỡ vậy?”

Trương Xuân nghe Trần Minh Quân trả lời thì lập tức hét lên.

“Cái thằng chết tiệt nhà ông biến đi đâu hơn chục ngày nay vậy hả? Nhanh chóng đi qua nhà tôi, cha mẹ và hai đứa em gái của tôi đang bị mất tích. Có kẻ viết thư cho tôi bảo tôi tìm ông thì mới cứu được họ”

Trần Minh Quân nghe Trương Xuân nói thì không khỏi nhíu mày. Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả. Nhưng mà tình hình nguy cấp nên hắn cũng không nghĩ nhiều.

“Ông hãy bình tĩnh, ở đó chờ tôi, tôi sẽ qua nhà ông liền bây giờ”

Trần Minh Quân lập tức cúp máy, tiền vào không gian châu rồi dùng tốc độ như tên lửa mà phóng đi hướng về chợ Chi Lăng. Chỉ mất không tới một phút hắn đã tới nơi. Do tình huống khẩn cấp, Trần Minh Quân trực tiếp tiến vào trong nhà rồi xuất hiện sau lưng Trương Xuân.

“Trương Xuân, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nghe có tiếng nói từ đằng sau. Trương Xuân chỉ cảm thấy lông tóc dựng ngược. Hắn giật bắn người đứng lên, làm cho đồ ăn thức uống văng tung tóe. Lý Thanh Ngọc thì nhìn thấy phía sau Trương Xuân lóe sáng và Trần Minh Quân xuất hiện. Cô bị dọa cho đứng hình một chỗ không thể cử động được.

Trương Xuân quay mặt lại nhìn thấy người nói chuyện là Trần Minh Quân thì không khỏi ngây ngốc.

“Ông.. ông.. Bộ lúc nãy tôi điện cho ông là ông đang ở ngoài cổng nhà tôi hả?”

“Chuyện đó để nói sau. Tình hình người thân của ông quan trọng hơn. Nói cụ thể tôi nghe nhanh đi.”

“Đúng đúng … chuyện là thế này ….”



Một lúc sau, Trương Xuân đã kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Trần Minh Quân nghe. Sau khi đã biết rõ thì Trần Minh Quân không khỏi âm trầm thêm mấy phần. Hắn đoán đây là tác phẩm của đám người đạo tộc. Trong thư của Lạc Gia có nói, 8 trong số 10 đại đạo tộc đã thống nhất hợp sức đối phó với hắn.

Hắn đã cho rằng người thân đều đã an toàn cho nên không có lo lắng. Nhưng giờ hắn đã lầm, hắn đã bỏ quên bạn thân của mình. Cũng không phải hắn thực sự bỏ quên Trương Xuân. Hắn chỉ cho rằng sẽ không ai để ý tới người bạn này của hắn. Ngoài mặt thì họ cũng chỉ là bạn. Nhưng trong lòng hắn biết, người bạn này cũng không khác gì người thân của hắn.

Trần Minh Quân:

“Trương Xuân, xin lỗi ông. Chuyện này khả năng là tôi đã luyên lụy tới ông rồi!”

Trương Xuân:

“Ông nói vậy có nghĩa là sao? Tôi không hiểu được cái gì hết!”

Lý Thanh Ngọc:

“Minh Quân, em nói như vậy có nghĩa là em thực sự biết cách cứu cha mẹ của anh Xuân phải không?”

Trương Xuân:

“Phải rồi, ông biết đúng không? Cần làm gì cứ nói với tôi.”

Trần Minh Quân:

“Trước đi xem thử rồi mới biết”

Trương Xuân:

“Được rồi.. đi đâu xem. Xem cái gì, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi”

Trần Minh Quân:

“Hai người đứng yên, đừng cử động”

Trần Minh Quân quyết định đem hai người vào không gian châu. Sau đó dùng tốc độ thật nhanh đi qua núi Voi để xem. Khả năng cha mẹ Trương Xuân bị trận pháp vây nhốt trên đó. Để lâu sợ sinh ra biến cố.

Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc bị đưa vào bên trong không gian châu thì đầu óc có cảm giác không đủ dùng. Sau khi Trần Minh Quân dứt lời thì bọn họ bị một thứ ánh sáng xanh bao phủ. Rồi cảnh vật biến đổi, bọn họ thấy mình đã ở bên trong một cái buồng thủy tinh.

Từ trong này có thể trông thấy rõ ràng cảnh vật bên ngoài. Bây giờ cái buồng thủy tinh này đang dùng tốc độ rất nhanh bay thẳng về hướng núi Voi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.