Thất Sơn Tiên Môn

Chương 138: Chương 138: Hồ Máu




Màn đêm rất nhanh đã phủ xuống. Toàn bộ Thánh Đế thành theo thông lệ vẫn được thắp sáng mọi ngóc ngách bên trong.

Kể từ khi nạn thú triều hủy diệt gần như toàn bộ Thạch Quốc thì người dân đã quen thắp sáng đèn ban đêm.

Một cái bóng lướt đi nhanh như tia chớp từ Thánh Đế thành ra ngoài. Cái bóng này giống như không gặp trở ngại gì khi lướt đi trên mặt sông dầu lửa.

Người này chính là Thạch Sanh, đang chuẩn bị ra thăm dò hành động bất thường của dã thú.

Vượt qua sông dầu, Thạch Sanh không dừng lại mà lao vào rừng rậm, rất nhanh đã biến mất không còn tung tích.

Một lúc lâu sau đó, sâu bên trong rừng rậm, tại vị trí gần nơi Trần Tinh đã chết.

Trên một thân cây cổ thụ to lớn, Thạch Sanh ngồi lặng yên quan sát động tĩnh ở phía xa xa. Dưới ánh sáng lờ mờ của những đám mây ánh sáng trên bầu trời, có thể nhìn thấy một cái công trường.

Điểm khác thường ở đây là công trường này chỉ có động vật, không có con người. Bọn chúng đang liên tục đào đất đem đi lên, đồng thời lại vận chuyển thứ gì đó xuống bên dưới.

Cái hố đất này rộng cũng phải hơn 500 mét, sâu ước chừng 50 mét. Xung quanh miệng hố là những con đường hình xoắn ốc, tạo thành lối đi lên xuống. Rất giống mỏ thai khác quận trên Trái Đất.

Quan sát hơn 2 tiếng đồng hồ, nhưng không thu hoạch được gì. Thạch Sanh quyết định tiếp cận để biết rõ hơn.

Sau vài động tác thành thục và điêu luyện, Thạch Sanh này đã tiếp cận rất gần một vị trí có số lượng dã thú cảnh giới ít nhất.

Xuyên qua kẽ hở của một tảng đá, Thạch Sanh đưa mắt nhìn về phía trước. Tại nơi đó đang có 2 con đại hổ làm cảnh giới.

Có vẻ vì đã quá lâu không có vấn đề gì, cho nên cả 2 con đại hổ đều đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Theo Thạch Sanh quan sát được, xung quanh cái hố là một đội quân đại hổ. Cứ cách khoảng 100 mét là sẽ có 5 con đại hổ tạo thành một nhóm. Chỉ duy nhất có chỗ này là đặc biệt thưa thớt, chỉ có 2 con.

Hơn nữa, khoảng cách tới chỗ của nhóm đại hổ khác cũng xa hơn. Chỉ cần có thể nhanh chóng giải quyết 2 con đại hổ này mà không gây ra động tĩnh là có thể xâm nhập vào trong.

Thạch Sanh lấy cây rìu mà hắn luôn mang theo trên lưng xuống, cầm chắc cây rìu trên tay, sau đó từ từ tiến đến gần 2 con đại hổ.

Khi khoảng cách còn không tới 10 mét, Thạch Sanh hạ thấp người xuống. Cả hai tay cầm chặt cây rìu. Toàn bộ thân rìu như nhận được lực lượng gì đó mà bắt đầu phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Thạch Sanh lao nhanh về phía trước, cả hai cánh tay vung rìu về sau rồi bổ mạnh một rìu vào không khí theo một góc nghiêng gần song song với mặt đất.

Cú bổ rìu cứ như cắt đứt cả không khí, hình thành một cái lưỡi liềm phóng về phía trước. Trong không gian chỉ nghe vang lên một âm thanh bén nhọn nhưng rất nhỏ.

“Víu”

Có thể nhìn thấy 2 con đại hổ đã bị cắt đứt thành 2 nửa theo chiều ngang, gần song song với mặt đất. Điểm chí mạng là cắt ngang phần não. Bọn chúng chết ngay lập tức, không thể phát ra bất cứ âm thanh hay hành động gì gây chú ý.

Sau đó thì mọi thứ lại trở lại tĩnh lặng. Thạnh Sach sau khi tung chiêu thì cố gắng hạ thấp người, im lặng quan sát xung quanh.

Đồng thời một tay cũng không ngừng vẫy ra không khí một thứ bột, tác dụng của nó là cân bằng và khử mùi máu trong phạm vi xung quanh.

Loại bột này được các thợ săn chế ra, sử dụng lên con mồi đã săn được. Khi vận chuyển về nhà sẽ hạn chế bị dã thú ăn thịt chú ý. Tác dụng của nó chỉ kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ, bấy nhiêu đó là quá đủ cho tình huống lúc này.

Chờ hơn 30 giây, xung quanh vẫn không có gì bất thường. Thạch Sanh tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng về hướng cái hố công trường.

Cái hồ có đường kính hơn 500 mét, không thể có chuyện mọi góc miệng hố đều được chú ý. Thạch Sanh rất thuận lợi tiến sát một mép hố.

Đưa đầu qua miệng hố nhìn xuống bên dưới, cả người của Thạch Sanh không khỏi rung lên. Không phải vì sợ mà vì tức giận.

Có thể nhìn thấy trung tâm đáy hố là một cái hồ. Thứ chứa bên trong đó không phải nước mà là máu tươi. Cũng không phải máu của dã thú mà toàn bộ là máu của con người.

Xung quanh thành hố có mấy chục cái hang xuyên lòng đất. Từ bên trong đó vận chuyển ra là những người dân vô tội bị bắt sống.

Những người này được đưa tới hồ máu trung tâm rồi bị xé ra làm nhiều mảnh. Mục đích là để máu tụ lại trong cái hồ này.

Xung quanh hồ máu còn có rất nhiều thứ công trình cổ quái, không hiểu rõ tác dụng là gì. Cứ mỗi một người bị giết chết thì đám dã thú lại cho vào hồ máu một thứ đồ gì đó. Có thể là một loại chất chống đông máu.

Chính vì vậy mà hồ máu vẫn luôn ở dạng lỏng, không hề bị đông cứng lại.

Tất cả nạn nhân đều chỉ có thể gào la nhưng không có phát ra được âm thanh gì. Dường như đều bị một loại thủ đoạn nào đó phong cấm thanh âm.

Khi máu đã khô cạn, xác nạn nhân trở thành đồ ăn cho đám dã thú no bụng.

Những người này có thể là con dân Thạch Quốc ở những nơi bị thú triều san phẳng. Dĩ nhiên bọn chúng lại không giết chết hết người dân. Không ngờ lại còn bắt sống và để làm cái việc này.

Thạch Sanh cũng không phải là loại máu nóng lên đầu. Mặc dù rất là phẫn nộ, nhưng không làm ra hành động ngu xuẩn. Hắn cần biết mục đích của Đại Bàng Tinh là gì. Nếu không, có thể toàn bộ nhân loại sẽ tận diệt.

Tuy nhiên, sự tức giận của Thạch Sanh trong nhất thời cũng đã mang lại rắc rối cho hắn. Chỉ vì một phút dùng lực bàn tay quá mạnh, một phần đất đá đã bị bóp nát, rơi xuống hố.

Bên dưới hố sâu

“Xoạc …, xoạc,....”

“Lỏn tỏn, tỏn tỏn, …”

m thanh thân xác con người bị xé, tiếng máu rơi xuống hồ thay phiên nhau không ngừng. Từng con dã thú xếp hàng chờ ăn, ăn xong lại tiếp tục đi làm nhiệm vụ.

“Lạch cạch, lạch cạch,..”

Bỗng có tiếng đất đá rơi xuống phá vỡ không khí vốn có của không gian nơi này.

Nếu là trên Trái Đất, một cái công trường to lớn, vài viên đá rơi cũng không phải là chuyện gì quá lạ.

Nhưng mà chỗ này thì khác, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó. Tất cả dã thú đều bị điều khiển thần hồn, hành động chính xác. Không có chuyện một con thú nào vô tình làm rơi đất đá.

Một con sói trắng to như một con bò vàng đi từng bước về khu vực đá rơi. Dường như nó là chỉ hủy ở đây. Nó nhìn mấy viên đá đã nát bấy như bột mịn. Từ vị trí đó, nó ngước nhìn lên miệng hố. Sau đó, con sói này chu lên một tiếng dài

“Hú hú hú hú ….”

Đây là mệnh lệnh của nó, truyền tới đám đại hổ phía trên miệng hố. Nó muốn kiểm tra khu vực Thạch Sanh đang ẩn nấp.

Thạch Sanh phát hiện ra bất thường, biết bản thân đã bại lộ. Hắn vừa định âm thầm rút lui thì chợt cảm nhận được một cú tát xé gió lao tới về hướng của hắn.

Thạch Sanh phản ứng cực nhanh, hắn lăn người sang một bên để né tránh. Đồng thời cũng không quên bổ một rìu về phía sau lưng.

“Phập”

“Rầm”

Quả nhiên, một con hổ to lớn vỗ thật mạnh một tát xuống chỗ Thạch Sanh vừa nằm. Cú tát làm cho đất đá như nổ tung.

Tuy nhiên, con đại hổ này cũng đã bị một rìu chém ngang lưng. Phần đầu và đuôi tách rời nhau, rồi rơi xuống cái hố.

Thạch Sanh nhanh chóng đứng lên, làm thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

Bởi vì phía trước hắn đã đứng đó 2 con đại hổ. Có vẻ như bọn chúng cùng nhóm với 2 con đã bị hắn âm thầm hạ sát. Còn mới bị chém vừa rồi cũng vậy.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, hắn cũng có thể thấy được từng cái ánh mắt phát sáng đỏ như máu đang tiếp cận và bao vây khu vực này. Chính là đám đại hổ ở xung quanh được gọi đến.

Ở bên dưới hố, con sói nhìn thấy xác đại hổ rơi xuống thì đã biết có địch tấn công. Nó lại hướng lên trên chu lên theo từng nhịp điệu khác nhau, như một loại truyền tin.

Sau đó, ở xa xa lại có tiếng sói tru vang lên. Liên miên không dừng và ngày càng xa. Bọn chúng đang muốn báo tin về chủ nhân của chúng, Đại Bàng Tinh.

Thạch Sanh thấy tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn sinh ra là để chiến đấu. Thứ mà hắn không sợ nhất chính là chiến đấu.

Thạch Sanh hét lên một tiếng rồi vung rìu lên và phóng thẳng vào đám đông đại hổ.

“Phập”

“Phập”

“Grào”

“Grào”

Từng âm thanh hổ gào và tiếng rìu chém vang lên. Từng con từng con hổ ngã xuống. Thạch Sanh như sói lao vào bầy cừu, mặc sức mà tàn sát.

Đám đại hổ này cùng nhau xông lên, nhưng móng vuốt của bọn chúng chỉ có thể để lại trên da thịt của Thạch Sanh một vết hằn đỏ. Thậm chí còn chưa thể làm xước da hắn.

Con sói từ bên dưới hố cũng đã tiếp cận chỗ này, nó đứng quan sát tất cả. Nhìn thấy đám đại hổ đã sắp bị chém giết sạch. Con sói lập tức tru lên một giai điệu khác.

Sau tiếng tru này, mặt đất giống như đang bị thiên quân vạn mã di chuyển làm cho chấn động ầm ầm.

Từ bốn phương tám hướng, dã thú kéo tới như thủy triều, bọn chúng kéo tới kín hết mọi lối đi. Dù Thạch Sanh có biết bay thì cũng không thể bay thoát.

Mặt đất, bầu trời đều là bóng dáng dã thú. Chút ánh sáng yếu ớt của quang vân cũng đã bị che khuất.

Ở trung tâm của tất cả, Thạch Sanh điên cuồng vung rìu mà chém. Mỗi một rìu có thể chém hạ một lượt lớn dã thú. Đợt này ngã xuống thì đợt khác lao lên, liên miên không dứt.

Đám dã thú này không thể gây thương tích cho Thạch Sanh, thứ duy nhất bọn chúng có thể lấy đi chính là sức lực của hắn.

Thế nhưng Thạch Sanh càng đánh thì càng mạnh. Không có một chút dấu hiệu nào cho thấy hắn bị hao mòn thể lực cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.