Thất Sơn Tiên Môn

Chương 150: Chương 150: Lạc đại tướng quân




Quân đội bây giờ không đơn giản như xưa. Toàn bộ thành phần quân nhân đều là tu sĩ. Mà tu sĩ thì cần nhất là tài nguyên tu luyện. Tự thân tu luyện dựa vào hấp thu nguyên khí thiên địa có trong tự nhiên sẽ làm tốc độ tu luyện trở nên rất chậm chạp.

Nguyên khí châu thì khác, nguyên khí tích trữ dồi dào, lại dễ dàng hấp thu luyện hóa. Nhưng số lượng tồn kho thực sự không quá lớn. Trên toàn thế giới có không quá 30 triệu. Nghe có vẻ nhiều, nhưng tính cho toàn thế giới thì không thấm vào đâu.

Rất may mắn, phần lớn số nguyên khí châu này đều nằm trong tay tu sĩ Việt Quốc. Cũng chính vì lý do đó mà Việt Quốc rất có trọng lượng trong những cuộc đàm phán quốc tế.

Sau khi thời đại tu luyện ập tới, Quốc Gia đã dùng hết sức thu gom nguyên khí châu từ tay những tán tu và gia tộc. Dĩ nhiên là trao đổi quyền lợi tương ứng. Nhưng cũng chỉ có thể tích trữ được không tới 20 triệu.

Thế nhưng, lợi thế cũng là điểm chí mạng. Rất nhiều tu sĩ nước ngoài đã ra tay với tu sĩ Việt Quốc để giết người cướp của. Có thể nói, nguyên khí châu rất trọng yếu. Không chỉ là cơ sở để quân đội hùng mạnh, cũng là quân lương chủ yếu là mỗi một quân nhân chờ mong nhất.

Với số lượng quân nhân tại ngũ hơn 5 triệu người. Mỗi 3 tháng phải tiêu hao 5 triệu nguyên khí châu. Nếu như không có nguyên khí châu mới được sản xuất ra thì chỉ cần 2 lần phát quân lương nữa là hết sạch.

Đó là còn chưa kể các loại tiêu hao nhỏ lẻ khác. Ví dụ như sự việc ở Ốc Đảo Muỗi lần này. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã ném qua cửa sổ mấy chục ngàn nguyên khí châu. Khó tránh khỏi cảm giác mất thịt mà đau nhói.

Nhưng chuyện trong Ốc Đảo Muỗi thì không thể không tham gia. Ai mà biết được trong đó sẽ có chuyện gì. Nếu là tai ương thì cũng nên diệt trừ, còn nếu là cơ duyên gì thì để lọt vào tay những tiên quốc khác sẽ là chuyện không tốt chút nào.

Đám người bên dưới tranh luận nhiệt huyết, ai cũng có cái lý của mình, không ai nhường nhịn ai. Miệng nói liên miên, nước miếng bắn tung tóe. Chỉ thiếu mỗi chuyện xắn tay áo lên nhào vào ẩu đả nữa thôi.

“ĐƯỢC RỒI! Đều là lãnh đạo quân đội, to tiếng cãi vã như côn đồ như vậy thì ra cái thể thống gì!”

Một tiếng nói uy nghiêm, trầm ổn và đầy nội lực bổng vang lên.

Nghe giọng nói này thì toàn bộ mọi người đều im bặt, đồng thời đưa ánh mắt hướng lên vị trí cao nhất, bộ dáng cung kính và chờ đợi.

Dường như ông lão râu tóc bạc trắng này đang cân nhắc được mất, một thoáng trôi qua thì cũng đã làm ra quyết định. Ông cất tiếng nói

“Chuyện này cứ làm thế này …”

Nói tới đây thì tiếng nói đứt quãng, bởi vì trong lều trại bỗng xuất hiện một bóng người thanh niên trẻ tuổi. Người này xuất hiện ở trung tâm của lều trại, dường như cũng không muốn che dấu hành vi. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên thì bóng dáng của hắn đã đứng ở đó.

Bởi vì tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn ông lão tóc bạc, người thanh niên này xuất hiện ở giữa đám đông và ông lão, nên trở thành tâm điểm của mọi người.

Do quá bất ngờ nên nhất thời không ai làm ra phản ứng gì. Thế nhưng bọn họ cũng là quân nhân, chỉ là hơi bị quá bất ngờ, một tích tắc sau thì cũng đồng loạt tản ra bao vây người thanh niên.

Người không có khả năng chiến đấu thì đứng xa ra, được che chở bởi những người có thể chiến đấu.

Người thanh niên này sau khi xuất hiện cũng không có hành động gì thêm, chỉ yên lặng đứng đó nhìn hành động của mọi người. Sau đó nhìn lên ông lão tóc trắng, miệng nở một nụ cười gần gũi vô hại và hỏi thăm.

“Tiểu tử có hơi mạo muội, đã làm mọi người hoảng sợ, kính xin vị tướng quân này thông cảm”

Người thanh niên này dĩ nhiên là Trần Minh Quân. Sau khi đến đây được một đoạn thời gian, hắn vốn cũng không muốn xuất hiện, chỉ cần nghe chút thông tin cần biết là được.

Thế nhưng, đám người này cãi nhau như côn đồ ngoài chợ, rõ ràng là không thể nghe được thông tin gì bổ ích. Chỉ có thể trực tiếp xuất hiện rồi hỏi cho nhanh.

Ông lão tóc bạc tuy cũng có chút giật mình, nhưng không hề hoảng sợ. Từng tuổi này rồi, chết thì đầu rơi xuống đất thôi, có gì mà sợ.

Thấy thanh niên này nói Tiếng Việt, lại tỏ ra khá là hiểu chuyện, tuy cách xuất hiện có hơi quá phận, nhưng cũng không đến nỗi không thể vãn hồi. Nghe hỏi thì ông cũng trầm ổn đáp lại.

“Đúng là thời đại đã thay đổi, lão phu đã quá già rồi. Một đứa trẻ đột nhập tới tận nhà mà còn không hay biết được gì”

Ông lão này đã có ít nhất mấy trăm tuổi, vốn là người không hề xuất thế, chỉ vì thời đại tu luyện ập đến nên mới ló mặt ra ánh sáng. Cho nên gọi Trần Minh Quân là một đứa trẻ cũng không có gì sai.

Sau một câu nói có phần tự nói, cũng có phần khen thưởng đối phương thì ông nói tiếp

“Không biết vị thiếu hiệp này vì chuyện gì mà đến đây?”

Thấy đối phương cũng không có ý động binh, Trần Minh Quân cũng thở phào, hắn không có sợ gì, nhưng tự dưng phải động thủ với người nhà thì không tốt cho lắm.

Trần Minh Quân dùng lễ tiểu bối với ông lão tóc trắng rồi nói

“Vị đại tướng quân này, không biết ngài xưng hô ra sao?”

Ông lão mỉm cười ha hả rồi nói to hào sảng

“Lão phu Lạc Long Kha, bất tài đang là thống soái của Lạc Hồng Quân Đoàn. Còn thiếu hiệp xưng hô ra sao?”

Lạc Long Kha là người Lạc Gia miền bắc. Có quan hệ rất gần với Long Thần Lạc Long Quân. Cuộc đời của ông gần như tách biệt với đời, phong cách nói chuyện hoàn toàn theo kiểu phong kiến cả ngàn năm trước.

Trần Minh Quân nghe giới thiệu thì cũng đáp lại

“Tiểu tử kính chào Lạc Đại Tướng Quân. Tướng quân cứ gọi tiểu tử là Trần Minh Quân là được”

Lạc Long Kha cũng rất sảng khoái nói ngay

“Vậy, không biết Trần thiếu hiệp có chuyện gì cần đám người lão phu ra sức?”

Trần Minh Quân vội nói

“Dạ không dám, tiểu tử mạo muội xuất hiện là vì muốn nhanh chóng nắm bắt toàn bộ thông tin về Ốc Đảo Muỗi. Không che dấu Lạc tướng quân, người nhà của tiểu tử cũng đã đi vào trong đó”

Nghe Trần Minh Quân nói như vậy thì Lạc Long Kha gật gật đầu.

“Thì ra là vậy! Khó trách, khó trách!”

Chợt nghĩ tới chuyện gì, Lạc Long Kha nhìn Trần Minh Quân nghiêm túc hỏi

“Thiếu hiệp, thứ lỗi cho lão phu nhiều chuyện. Thiếu hiệp có phải đến từ Thất Sơn?”

Đám người bên dưới nghe hỏi thì ánh mắt cũng sáng rực lên nhìn chăm chăm Trần Minh Quân. Trong đó, nhà khoa học trẻ có vẻ yếu đuối nhất thì ánh mắt như đã dán lên người Trần Minh Quân từ đầu tới giờ. Dường như đang nghi hoặc điều gì đó.

Người đi vào Ốc Đảo Muỗi rất nhiều, nhưng đa số quân nhân đi vào thì Lạc Long Kha đều biết rõ hậu phương. Trong số đó chắc chắn không có ai là người nhà của thiếu niên trước mặt này. Duy chỉ có 3 người nữ tu kia mà thôi.

Trần Minh Quân cảm thấy cũng không có gì cần giấu nên thừa nhận

“Không sai, tiểu tử đến từ Thất Sơn. Hôm nay đến đây để tìm hiểu tin tức của 3 người Như Ý, Phượng Yên và Tiểu Mạn!”

Dù đã nắm chắc hơn chín thành, nhưng nghe Trần Minh Quân xác nhận thì mọi người không khỏi hào hứng hẳng lên.

Cho dù là lực lượng của quốc gia thì cũng rất kiêng kỵ Thất Sơn. Lý do đơn giản là vì vị Thần bí ẩn kia. Trước kia thì có thể không tin, nhưng bây giờ thì không thể không tin. Tu sĩ đi đầy đường, thần tiên bay đầy trời. Chuyện có một vị Thần cũng không có gì quá lạ.

Chính vì lý do kiêng kỵ, cho nên quốc gia rất ít có liên hệ với Thất Sơn. Nhưng có 3 người ngoại lệ chấp nhận tham gia lực lượng quốc gia. Chính là Nhân Hậu Tiên Nữ Lê Ngọc Như Ý, Băng Sương Tiên Nữ Lạc Phượng Yên và Mị Tiên Nữ Tiểu Mạn.

Dù ba vị này tham gia lực lượng quốc gia thì cũng chỉ phụ trách an ninh khu vực Miền Tây Nam Bộ mà thôi. Quốc gia cũng rất ít khi ra lệnh với họ. Nếu có thì cũng chỉ là đề nghị, có chịu làm hay không thì hoàn toàn do họ tự quyết.

Chuyện Ốc Đảo Muỗi lần này cũng vậy. Vì tính chất quan trọng, quốc gia đều động lực lượng đỉnh tiêm. Những thành viên có tu vi cao nhất đều được đề nghị hỗ trợ. Bất ngờ là ba vị nữ tu kia lại chấp nhận nhanh nhất, đi đến Châu Phi điều tra rồi mất tích.

Tình hình cho tới bây giờ thì quốc gia cũng đã bó tay. Không chỉ Việt Quốc mà bốn tiên quốc còn lại cũng không có thu hoạch gì khá hơn.

Lạc Long Kha cũng đã nhiều lần đề nghị quốc gia xin thêm trợ giúp từ Thất Sơn. Nhưng quốc gia còn chưa kịp tiến hành. Lý do là vì quốc gia e sợ làm vị Thần kia nỗi giận. Dù sao thì luôn có tiếng gió rằng ba nữ tu kia là người của vị Thần kia.

Mấy ngày gần đây, Lạc Long Kha cũng có nghe được tin tức Thất Sơn xuất thế. Trong lòng lại trong ngóng quốc gia nhanh nhanh gửi tin cầu viện. Không ngờ quốc gia đã tiến hành rồi, mà còn được chấp thuận.

Lạc Long Kha đang hiểu lầm Trần Minh Quân là được quốc gia thỉnh cầu tới đây trợ giúp. Mọi người ở đây cũng đều cùng một quan điểm như thế.

Trần Minh Quân cũng không biết bọn họ hiểu lầm. Mà có biết thì cũng không sao. Hiểu lầm này có hay không có cũng không có ảnh hưởng gì tới mục đích của hắn tới đây. Nhìn thấy ánh mắt rực lửa của đám người nhìn mình, Trần Minh Quân cũng chỉ cho rằng đó là vì danh tiếng của Thất Sơn mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.