Thất Sơn Tiên Môn

Chương 89: Chương 89: Long Nhân và Long Cung




Sau khi chia tay ngũ đại tán tiên, Trần Minh Quân cũng không sử dụng không gian châu bay trở về. Hắn muốn quay lại Kiên Lương xem xét tình trạng của cô bé Liễu Thủy Ngân.

Bởi vì lời hắn hứa với cô bé vẫn còn chưa hoàn thành.

Những tán tu đi cùng thuyền với hắn đều ở lại chờ hắn. Đó là một sự kính trọng tuyệt đối. Hiện tại, chuyện ở chung thuyền với Trần Minh Quân cũng đã là một sự hãnh diện.

Rất nhiều người ra giá cực cao để đổi chỗ nhưng không ai chịu đổi. Dù là cái giá gì cũng không thể sánh bằng việc ở chung thuyền với ân sư.

Trên thuyền, các tán tu đã hợp sức lại tạo riêng một căn phòng sang trọng cho Trần Minh Quân. Cũng không thể để cho ân sư phải trà trộn cùng một chỗ với bọn họ như trước đây. Mặc dù Trần Minh Quân sẽ không để ý gì những chuyện nhỏ nhặt đó. Nhưng bọn họ thì cảm thấy không được.

Trần Minh Quân lên thuyền và biết được thì cũng rất bất đắc dĩ. Nhưng người ta đã có lòng, căn phòng cũng đã xây xong. Chẳng lẽ giờ làm cao kêu người ta tháo dở.

Dưới sự cung kính của đám người, Trần Minh Quân cùng Như Ý, Lạc Phương Yên và Tiểu Mạn đi vào căn phòng. Hắn cũng không có để ý nhiều, vì lòng hắn khá trong sáng a. Thế nhưng nhiều người thì không có trong sáng như vậy. Thấy 3 nữ cùng theo hắn vào trong thì đưa mắt nhìn nhau, tràn ngập ý kính nể. Trong lòng thì thầm nói “ n sư quả nhiên là người tốt thì có quả tốt”

Khi thuyền rời khỏi phạm vi trận pháp, điều bất ngờ hơn lại xảy ra. Bên ngoài trận pháp, đang có hàng chục chiếc thuyền neo đậu tại chỗ. Dường như đang chờ ai đó.

Nhìn thấy thuyền của Trần Minh Quân đi ra thì cũng nhổ neo đi theo. Tạo thành cảnh tượng khá đẹp mắt. Một đoàn thuyền mấy chục chiếc hộ tống hai bên một chiếc thuyền ở trung tâm. Vị trí cũng hơi lùi về sau để tỏ thái độ tôn trọng. Tất cả hợp lại, tạo thành hình một mũi tên di chuyển trên biển.

Trần Minh Quân để 3 nữ ở bên ngoài bầu bạn với nhau. Bản thân hắn thì đi vào không gian châu. Rồi đi đến Tháp Tạm Giam. Hắn muốn thẩm vấn tên Mặt Sẹo về chuyện của Liễu Bình Minh.

Tại tầng 2 của Tháp Tạm Giam. Đang có 231 người bị treo lơ lửng, toàn thân bị phong bế, chỉ có thể nghe và nhìn. Thời gian bị giam cầm, bọn chúng không được ăn gì. Chỉ được Hư Linh điều động năng lượng tự nhiên duy trì mạng sống cho chúng.

Tất cả 231 người này đều là thuộc hạ của Hỏa Lão. Được Trần Minh Quân bắt ở Kiên Lương và Hỏa Đảo.

Mặt Sẹo cũng góp mặt trong số này. Hắn đang ở trạng thái treo lơ lửng thì đột nhiên bị chuyển đến tầng 1 của tòa tháp. Ánh mắt của hắn chỉ thấy khung cảnh chớp động thì đã ở chỗ khác. Phía trước mặt hắn là thân ảnh của Trần Minh Quân.

Trên mặt của Trần Minh Quân không có một chút cảm xúc nào. Chờ cho Mặt Sẹo bắt đầu cảm thấy sợ thì hắn mới lên tiếng.

“Thành thật trả lời những gì ta hỏi. Nếu không, người sẽ không muốn biết hậu quả đâu!”

Trần Minh Quân trừng mắt nhìn chầm chầm vào Mặt Sẹo. Được một lúc thì hắn mới giải khai khẩu phong cho Mặt Sẹo

“Ta sẽ nói, ta sẽ nói! Ngài hỏi cái gì ta cũng sẽ nói!”

“Một năm về trước, có phải ngươi đã giết chết Liễu Bình Minh để cướp đồ của hắn?”

Mặt Sẹo cố gắng nhớ lại, một lúc thì hắn mới lên tiếng hỏi lại

“Không phải, ngài phải tin ta. Ta không phải là người ta tay cướp đoạt viên ngọc đó của Liễu Bình Minh”

“Phải hay không phải ta sẽ tự tra ra. Nếu ngươi nói không phải ngươi làm, vậy thì ngươi biết người làm đúng không?”

“Dạ phải, dạ phải! Lúc đó, ta cũng chỉ muốn ép tên kia bán rẻ cho ta. Nhưng hắn quá cứng đầu, cho nên ta báo lại sự việc với Trưởng Khu. Mục đích là muốn một phần thưởng. Tối ngày hôm đó, ta nghe nói trưởng khu đã cầm tới tay viên châu. Còn tung tích của Liễu Bình Minh thì ta cũng không có biết đến.”

Trần Minh Quân nghe đến đây thì liền chuyển tên Trưởng Khu đến. Sau một lúc thì tên trưởng khu cũng đã hiểu được chuyện xảy ra. Hắn cũng không dám che dấu mà thành thật khai báo.

“Bẩm tiền bối, khi ta được Mặt Sẹo báo tin thì đã cho người chặn đường về nhà của Liễu Bình Minh. Sau khi bắt lấy tên đó thì ta giam hắn lại mấy ngày.”

“Sau đó, không biết từ đâu Hỏa Lão biết được tin về viên châu. Ra lệnh cho ta chuyển viên châu và Liễu Bình Minh ra Hỏa Đảo. Từ đó thì ta không còn biết tin tức gì nữa.”

Trần Minh Quân nghe thấy thông tin bị mất dấu thì hơi nhíu mày. Nhìn thấy biểu cảm của Trần Minh Quân thì tên trưởng khu sợ run cả người lên. Chỉ nghe hắn vội nói

“Thưa … thưa tiền bối. Mặc dù không biết có chính xác không. Nhưng ta nghe nói Liễu Bình Minh đã bị đưa sang J quốc. Còn để làm gì thì tiểu nhân thực sự không biết!”

Trần Minh Quân nghe vậy thì đã khá chắc chắn chuyện gì xảy ra. Khả năng Liễu Bình Minh đã bị đưa sang gia tộc Tanaka để làm thức ăn nuôi phệ tâm trùng.

Dù đã đoán trước được Liễu Bình Minh khả năng đã chết. Nhưng khi xác nhận được suy đoán thì vẫn cảm thấy buồn lòng. Hắn lại hỏi tiếp.

“Viên châu đó là gì mà làm các ngươi quan tâm nhiều như vậy?”

“Bẩm tiền bối, nghe nói đó là Long Châu. Mang trong người có tác dụng ngăn cách dòng nước. Giúp tu sĩ có thể đi sâu vào đáy đại dương tìm kiếm tài nguyên và bảo vật tu luyện”

“Long Châu? Là vật lấy ra từ trong cơ thể một con rồng?”

“Tiểu nhân cũng không biết. Chỉ nghe người ta gọi như vậy. Vật này cũng rất hiếm, tiểu nhân cũng chỉ nghe nói mà thôi. Viên châu trên người Liễu Bình Minh là lần đầu tiên tiểu nhân được thấy tận mắt”

Trần Minh Quân cũng không tiếp tục hỏi 2 tên này nữa. Hắn đưa bọn chúng trở về tầng 2. Sau đó thì trao đổi với Hư Linh

“Hư Linh, ngươi cảm thấy sao?”

“Chủ nhân, nếu có khả năng ngăn cách dòng nước thì khả năng cao đúng là Long Châu. Còn về nguồn gốc của nó, bất cứ long tộc thành viên nào có huyết mạch hơi cao thì đều có Long Châu trong cơ thể.”

“Như vậy, có thể Hỏa Lão đã gửi Long Châu về cho gia tộc. Cái gia tộc khốn kiếp thiên lý bất dung này! Ta nhất định phải nhanh giải quyết”



Bên ngoài không gian châu.

Đoàn thuyền chỉ còn cách đảo Thổ Chu khoảng 100km về phía nam. Đột nhiên xung quanh đoàn thuyền nổi lên sương mù. Ban đầu, sương mù cũng chỉ hơi lờ mờ. Nhưng chỉ qua mấy giây thì đã hoàn toàn che đậy hoàn cảnh bốn bên, kể cả hướng lên bầu trời cũng bị che đậy.

Điều đặc biệt là sương mù chỉ bao vây mà không tràn vào đoàn thuyền. Cho nên mọi người vẫn có thể nhìn thấy và liên lạc dễ dàng với nhau. Nhưng nhìn ra bên ngoài thì không thể.

Nếu bọn họ có thể nhìn ra bên ngoài, thì sẽ phát hiện đoàn thuyền không tiến thẳng lên mà đang tự đi thành một vòng tròn. Có một dòng chảy bí ẩn làm đoàn thuyền tự đi lòng vòng một chỗ.

Một lúc sau, từ trên đài quan sát của thuyền đi đầu, một giọng nói lớn vang lên

“Có địch tập kích, hướng 3 giờ!”

Các thuyền khác cũng nhận được thông báo. Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua hướng 3 giờ.

Chỉ thấy, bên trong sương mù đang đi ra 5 bóng người lờ mờ. Bọn họ giống như đạp chân trên mặt nước mà di chuyển. Nhìn thấy cảnh này. Mọi người trên thuyền đều rơi vào trạng thái đề phòng và sẵn sàng chiến đấu.

Khi 5 bóng người này rời khỏi sương mù. Tất cả mọi người trên đoàn thuyền đều mở to mắt, nhìn chầm chầm một cách đầy kinh ngạc.

Bởi vì 5 người này không phải con người. Bọn họ tuy có có hình dáng con người, nhưng trên đầu mọc thêm một cặp sừng hươu, đôi mắt có con ngươi thuần một màu xanh dương nổi bậc. Trang phục trên người hoàn toàn là cổ trang quý tộc.

Bọn họ đạp chân trên mặt nước mà đi. Khi đến cách thuyền dẫn đầu khoảng 200 mét rồi dừng lại. Toàn bộ 5 người đều là nam nhân. Nhìn bề ngoài thì vô cùng trẻ tuổi. Tương đương với khoảng 35 tuổi của con người.

Bọn họ mặc trang phục có 5 màu sắc khác nhau. Giống với màu sắc của ngũ hành vậy. Sau khi dừng lại trước mặt đoàn thuyền. Người mặc trang phục màu đỏ tiến lên một bước, dùng giọng nói to rõ nói

“Ngũ Hành Huynh Đệ của Long Cung xin được gặp Trần Minh Quân đạo hữu!”

“Ngũ Hành Huynh Đệ của Long Cung xin được gặp Trần Minh Quân đạo hữu!”

“Ngũ Hành Huynh Đệ của Long Cung xin được gặp Trần Minh Quân đạo hữu!”

Hắn chỉ nói có một lần. Nhưng giọng nói cứ như được sương mù bao quanh không ngừng truyền qua truyền lại. Làm vang lên liên miên không dứt và nhỏ dần.



Khoảng 5 phút trước, bên trong không gian châu

“Chủ nhân, bên ngoài có người động tay chân. Vây hãm đoàn thuyền bên trong một mê vụ trận pháp. Đối phương cũng sử dụng khống thủy trận pháp làm đoàn thuyền bị dòng chảy cho đi lòng vòng một chỗ”

“Có thấy rõ đối phương không?”

“Bẩm chủ nhân, đối phương chắc vẫn còn ở ngoài phạm vi triển khai thần thức, nên ta chưa thấy được”

“Ừ.. cứ quan sát, xem tình huống rồi tính”

Vài phút sau,

“Chủ nhân, đã thấy 5 người. Mà phải nói là 5 Long Nhân mới đúng!”

“Long Nhân? Ý ngươi là sao?”

“Bọn họ là chủng tộc lai giữa nhân tộc và long đầu tộc. Mang huyết mạch long tộc, nhưng lại có hình người, chỉ có thêm một cặp sừng rồng trên đầu thôi.”

“Long đầu tộc lại là tộc gì?”

“Bẩm chủ nhân, tộc này cũng là một chi long tộc. Mình người đầu rồng, nhưng có thể biến đổi đầu rồng thành đầu người hoàn chỉnh. Còn Long Nhân thì bề ngoài từ mình tới đầu đều là nhân tộc, họ chỉ có thêm một cặp sừng rồng trên đầu mà thôi.”

Khi Trần Minh Quân và Hư Linh trao đổi thì 5 Long Nhân này đã tiếp cận chiếc thuyền chờ Trần Minh Quân. Một người toàn thân trang phục màu đỏ bước lên và cất tiếng nói.

“Ngũ Hành Huynh Đệ của Long Cung xin được gặp Trần Minh Quân đạo hữu!”

Tiếng nói này cứ vọng đi vọng lại rồi nhỏ dần dần. Trần Minh Quân điều khiển không gian châu tiếp cận đối phương chỉ có 5 mét rồi mới đi ra.

Ánh sáng xanh lóe lên, Trần Minh Quân đã xuất hiện trước mặt người kia. Hắn không đứng trên mặt nước mà đạp lên không trung, cách mặt nước khoảng nửa mét.

Trần Minh Quân đột ngột xuất hiện, không một dấu hiệu nào báo trước. Sự việc như vậy làm cho long nhân mặc áo đỏ giật mình.

Trong lúc vô tình thì lại làm ra tư thế chiến đấu. Tâm thần có hơi hoảng hốt. Hắn âm thầm suy nghĩ, nếu đối phương muốn giết hắn, thì có nghĩa là hắn đã chết rồi. Cho dù phản ứng của hắn có nhanh tới đâu, khoảng cách gần như vậy thì cũng vô phương mà chống đỡ.

Trần Minh Quân làm động tác ôm quyền rồi nói

“Tại hạ là Trần Minh Quân, không biết đạo hữu tìm ta có chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.