Chu Vọng Cố đã nói rất rõ ràng, nhưng não của thầy Út vẫn còn chưa xử lý kịp. Trần Minh Quân nhìn thấy biểu cảm của thầy Út thì liền ra tay để giải thích.
Thần niệm của hắn tràn ra, nâng cả bộ bàn ghế từ từ bay lên cao. Hắn cũng chú ý giữ cố định cho thầy Út, tránh làm ông ta ngã bị thương. Bởi vì thầy Út không có chút tu vi gì, chỉ là một người lớn tuổi hoàn toàn bình thường. Mà không đúng, phải nói là một người cao tuổi khỏe mạnh hơn bình thường.
Chu Vọng Cố âm thầm cười khổ mà nói với thầy Út
“Sư phụ, chính là bay như thế này đây”
Gương mặt của thầy Út vẫn còn đang kinh ngạc như gặp thần tiên. Nhưng ông ta đã hiểu đệ tử của mình định nói gì. Ông ta nhè nhẹ gật đầu, ý bảo là mình đã hiểu.
Trần Minh Quân thấy vậy thì cũng cho bộ bàn ghế “hạ cánh” xuống sàn nhà. Quy trình hạ cánh còn chưa kết thúc thì từ phía sau có âm thanh đồ sứ bị vỡ vang lên
“Xẻng, xẻng, xẻng... “
Sau đó là một tiếng la đau đớn
“Á! Ui da, nóng, nóng, nóng....”
Mọi người quay mặt lại thì nhìn thấy sư đệ của Chu Vọng Cố đang chơi nhảy cò cò ở đằng sau.
Tên này vừa từ trong nhà đi ra thì thấy bộ bàn ghế đang bay lơ lửng trong nhà. Hắn quá kinh ngạc nên đánh rơi bộ ấm trà trên tay xuống. Hậu quả dĩ nhiên là bình vỡ chân bỏng.
Thầy Út cũng không có tâm tình quan tâm đến đệ tử của minh đang nhảy cò cò. Ông ta đang cố gắng thích nghi với những gì vừa tiếp xúc. Khi đã đủ bình tĩnh thì thầy Út lên tiếng.
“Kiệm Lời, đi pha bình trà khác đi”
Nghe sư phụ gọi tên của sư đệ mình, Chu Vọng Cố âm thầm che mặt lại. Tính cách và tên gọi của vị sư đệ này không hề cùng một thế giới.
Chu Vọng Cố rất ít khi về gặp sư phụ cũng là vì sự đệ của hắn. Hãy tưởng tượng, cả ngày lẫn đêm đều có người theo hỏi đủ thứ chuyện trên đời. Bất cứ ai cũng sẽ bị phát điên.
Kiệm Lời nghe sư phụ nói thì lập tức chạy xuống nhà bếp. Có vẻ như người này khá sợ sư phụ của mình.
Không khí trong phòng khách bỗng trở nên im lặng, không ai nói gì
Chu Vọng Cố là người lên tiếng phá vỡ im lặng
“Sư phụ, sự việc ở hồ Văn Thủy nghiêm trọng hơn chúng ta biết rất nhiều. Trước khi kể cho thầy nghe, con muốn thầy hãy thật bình tĩnh”
Thầy Út thấy đệ tử của mình khá nghiêm túc, không phải giống như đang đùa giỡn, kết hợp thêm vị thần tiên sống đang ngồi trước mặt. Ông cũng biết, chuyện sắp được nghe sẽ không phải sự việc bình thường.
“Ta không sao đâu, con cứ nói đi”
Thầy Út có tiền sử bệnh tim, khi kích động dễ lên cơn đau tim. Vì vậy mà Chu Vọng Cố phải thận trọng như thế. Màn giải thích của Trần Minh Quân khi nãy đã làm hồn vía của Chu Vọng Cố muốn lên mây. Cũng may là thầy Út có một tinh thần khá cứng cỏi.
Nghe sư phụ đã lên tiếng, Chu Vọng Cố mới đáp
“Dạ sư phụ”
Chu Vọng Cố nhìn qua Trần Minh Quân rồi nói
“Chú nghĩ chi tiết thì để cháu nói cho chính xác, làm phiền cháu nhé”
Trần Minh Quân gật đầu đáp lời
“Được, cứ để cháu nói”
Hắn lại quay qua nhìn thầy Út rồi nói
“Thưa thầy, trước tiên con sẽ nói cho thầy nghe về một loài sinh vật, tên của nó là Ký Ức Thú....”
Trần Minh Quân bắt đầu kể lại những gì hắn biết về Ký Ức Thú, chưa nhắc gì đến chuyện ở hồ Văn Thủy. Nghe xong thì thầy Út vô cùng nghi hoặc mà hỏi lại
“Trên đời này thật sự có một loài sinh vật như vậy sao?”
“Cháu còn quên chưa nói, sinh vật này vốn không thuộc về Địa Cầu”
“Hả! con nói đó là sinh vật ngoài hành tinh sao?”
“Thầy có thể hiểu như vậy cũng được. Còn nữa, hồn ma ở hồ Văn Thủy chính là một nạn nhân của nó. Và con tin chắc rằng ở thành phố Cà Mau đã có nhiều người bị sát hại. Người bị hại sẽ còn tăng lên nhiều và kéo dài trong nhiều năm.”
Trần Minh Quân nói tới đây thì không nói gì thêm. Thầy Út cũng rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Từ phương hướng nhà bếp lại vang lên tiếng đồ sứ bị vỡ
“Xẻng, xẻng, xẻng...”
Rồi đi liền kề là âm thanh quen thuộc khác
“Á, ui da, ui da, ui da...”
Dĩ nhiên là không thể thiếu cảnh nhảy cò cò của Kiệm Lời.
Lần này thì Kiệm Lời nghe những gì Trần Minh Quân nói nên mới hoảng sợ làm rơi bộ ấm trà.
Thế nhưng, thầy Út dường như không quan tâm gì đến cảnh này. Gương mặt của ông ta vô cùng ngưng trọng.
Sau một lúc thì thầy Út lên tiếng
“Nói như vậy, lần này con đến tìm ta là để làm gì? Nói thật, với những gì con vừa nói, lão già như ta hoàn toàn không có khả năng trợ giúp gì cho con cả”
Trần Minh Quân nhanh chóng đáp lời một cách lễ phép
“Thưa thầy, con đã từng nói với chú Cố một câu. Việc tốt thì không phân biệt lớn nhỏ hay sang hèn. Bất cứ một tấm lòng lương thiện nào cũng cần được ghi nhớ và tôn trọng. Huống gì, thầy cũng không phải là không thể trợ giúp gì”
Thầy Út nghe Trần Minh Quân nói xong thì vỗ tay mạnh xuống bàn rồi đáp
“Nói rất hay, anh bạn trẻ, ta không biết cậu có thực sự trẻ như vẻ ngoài của cậu hay không. Nhưng lão già ta rất khâm phục cậu. Nếu có thể trợ giúp gì thì xin cứ nói, lão già ta tuyệt không chối từ”
“Dạ, con sẽ không nói lòng vòng. Con đến đây là muốn thông qua thầy để hiểu thêm về bùa chú. Dù con là một tu sĩ, nhưng trước giờ chưa bao giờ tin qua bùa chú. Nhưng lúc ở hồ Văn Thủy thì con phát hiện bùa liệt hồn quả thực là có tác dụng. Cho nên muốn tìm hiểu thêm, hi vọng từ đó tìm ra cách đối phó với Ký Ức Thú”
Thầy Út nghe xong thì liền trả lời
“Việc này… không phải là ta không muốn giúp con. Nhưng mà bùa chú muốn học thì cần rất nhiều thời gian. Sự việc hiện tại đã vô cùng cấp bách, con học xong bùa chú thì cũng phải hơn chục năm thực hành mới có kết quả”
Trần Minh Quân cũng không thất vọng, hắn thành thật đáp lời
“Thưa thầy, thầy chỉ cần nói con nghe nguyên lý và quá trình là được. Chuyện thực hành và hiệu quả ra sao thì con sẽ tự có kế hoạch của mình”
Thầy Út nghe như vậy thì liền đứng lên nói
“Con đã nói như thế thì hãy đi theo ta”
Sau đó, thầy Út đi thẳng vào một căn phòng. Trần Minh Quân cũng đứng dậy theo sau. Chu Vọng Cố thì vẫn ngồi ở đó chờ đợi.
Thầy Út đi vào phòng thì liền tìm cái gì đó trong một đóng sách cũ. Phải mất vài phút thì ông ta mới tìm được thứ cần tìm.
Thầy Út cầm trên tay 5 quyển sách cổ và 1 quyển sách hiện đại. Mỗi quyển sách cổ có kích thước cũng chỉ hơn bàn tay một chút. Bề mặt đã phủ đầy bụi bặm, màu giấy đã bị thời gian làm cho ám vàng nâu đậm.
“Con cầm những quyển sách này đọc trước. Mấy quyển sách cổ này viết bằng chữ Nôm, không biết là có làm khó cho con không?”
Trần Minh Quân nhận lấy mấy quyển sách rồi đáp
“Cảm ơn thầy, ngôn ngữ thì không thành vấn đề với con”
Thầy Út nghe vậy thì gật đầu tán thưởng
“Xem ra lão già ta lại đánh giá thấp con nữa rồi”
Ông chỉ tay lên một quyển sách cổ mà giới thiệu
“Đây là phương pháp luyện bùa liệt hồn mà con đã gặp. Ta phải mất 50 năm luyện tập mới có thành quả như hôm nay. Phương pháp này được lưu truyền từ thời xưa xa, không còn biết rõ nguồn gốc. Chỉ biết là do một vị bùa chú đại sư của người Việt ta sáng chế ra”
Ông lại chỉ tay lên một quyển sách cổ khác. Quyển sách này nhìn khá âm u, có cảm giác như là tà vật, dường như còn có vết máu khô trên đó.
“Thứ này ta cũng chưa từng luyện qua, gọi là Thiên Linh Cái. Bởi vì nó quá tà môn và tàn nhẫn, cần xác của một cô gái đồng trinh bị chết oan để tu luyện. Nghe nói kẻ luyện thành sẽ có bản lĩnh phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ”
Nói đến đây, thầy Út vô tình hữu ý nhìn vẻ mặt của Trần Minh Quân. Trần Minh Quân cũng hiểu ý của thầy Út. Chỉ thấy hắn mỉm cười và nói
“Con không có tu luyện thứ này đâu. Con là tu sĩ, không phải thầy bùa chú. Tu sĩ không chỉ có thể hô phong hoán vũ, phi thiên độn địa. Mà còn có thể trường sinh, tu luyện cao siêu thì còn có thể vĩnh sinh”
Thầy Út cười ha hả rồi nói
“Ta không phải nghi ngờ con, mà là muốn con hiểu thứ này không nên tu luyện mà thôi.”
“Dạ, con đã hiểu rồi”
Sau đó, thầy Út chỉ tay lên một quyển sách hiện đại rồi nói tiếp
“Trong đây là mấy chục loại bùa chú được sáng tạo ra sau này. Cũng có tổng hợp từ rất nhiều đạo giáo và quốc gia khác nhau. Bản thân ta cũng chỉ nghiên cứu qua vài loại, thành quả cũng không quá cao. Nếu có hứng thú thì con có thể tìm hiểu”
“Quyển sách cổ này cũng là hàng Việt. Nó hướng dẫn cách tu luyện một loại bùa đôi, gọi là bùa hung và bùa cát. Bởi vì nó rất là thất đức, cho nên ta cũng không có tu luyện qua. Bùa này sinh ra theo đôi, một hung, một cát. Nó sẽ chuyển hết vận may của người mang bùa hung sang người mang bùa cát. Đồng thời, cũng chuyển hết vận rủi của người mang bùa cát sang cho người mang bùa hung”
“Còn quyển sách này thì có nguồn gốc từ Th quốc. Ghi lại phương pháp tu luyện bùa kumanthong, còn gọi là búp bê kumanthong hoặc quỷ linh nhi. Thứ này tu luyện cần một thai nhi chết trong bụng mẹ, nhưng không phải thai nhi nào cũng luyện thành công. Cho nên ta cũng chỉ xem qua, chưa thực nghiệm bao giờ, cũng không có ý định thực nghiệm. Hiện nay, ngoài xã hội cũng lưu truyền khá rộng rãi, nhưng đa số đều sai phương pháp, làm theo sẽ rất dễ bị nhận lấy ác nghiệp.”
Ông lại chuyển hướng ngón tay lên quyển sách cổ cuối cùng và giới thiệu
“Quyển sách cổ cuối cùng này có nguồn gốc từ H quốc. Về sau thì được chỉnh biên rất nhiều bởi người Việt. Nó gọi là tổ hợp bùa Lỗ Ban, dùng trong nghề làm mộc. Trong đó ghi lại phương pháp luyện chế và yểm bùa lên các căn nhà mới xây. Có hơn chục loại bùa Lỗ Ban, đủ thứ công dụng, có thiện có ác. Ta cũng chỉ xem qua, chưa từng thực nghiệm”