Thất Sơn Tiên Môn

Chương 51: Chương 51: Tâm tĩnh như nước




Trên đường đi, Trần Minh Quân thả lỏng tâm tình. Thông qua cửa sổ chiếc xe, ngắm nhìn cảnh sắc bên đường.

Từ lúc tỉnh lại đến nay, hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy tu sĩ. Hết tu luyện thì tới tính toán suy nghĩ đối phó nhau. Thật sự là cũng có chút mệt mỏi. Nhất là hắn chỉ mới 18 tuổi. Cuộc sống trước đây vô cùng thuận lợi. Từ nhỏ đã được cha mẹ giáo dục tự lập và chính chắn hơn những người bạn đồng lứa. Thế nhưng cũng là một người chưa trải quá nhiều sự đời.

Hôm nay thả lỏng tâm tình, hòa nhập vào cuộc sống bình thường như trước kia. Nhất thời tâm linh non nớt liền trở nên dễ chịu. Cuối cùng thì giống như đạt được một bước ngoặt nào đó mà bắt đầu thăng hoa. Hắn đã thông suốt một vấn đề.

Người bi quan lo lắng cả đời

Người lạc quan, kiểu gì cũng gặp được may mắn

Cuộc sống con người bình thường vốn hữu hạn. Cho nên kẻ sống lạc quan thì mới sống đáng một đời người. Chuyện ngoài ý muốn thì lúc nào cũng sẽ có. Những nỗi lo cũng sẽ không bao giờ kết thúc. Kẻ giàu sang chắc gì đã hạnh phúc, người nghèo chưa hẳn đà sầu bi.

Mỗi người đều tự chọn cách sống. Vui vẻ hay ưu sầu không hẳn là vì cuộc sống mà vì thái độ sống. Ví dụ như, khi bước ra đường bị chim ị lên đầu. Người chọn sống ưu sầu sẽ chửi “Đậu xanh rau má”. Còn kẻ sống tích cực sẽ cười to bảo rằng “Thật may là con voi không biết bay”.

“Ta hiện tại đã có cuộc sống vĩnh hằng. Tại sao lại khổ tâm sống mỗi ngày trong tâm trạng không tốt. Như vậy có khác nào là một cuộc sống ưu sầu vĩnh hằng. Chuyện gì đến rồi sẽ đến, có lo nghĩ mãi cũng vậy thôi. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”

Tâm trạng được giải phóng, nhất thời Trần Minh Quân cảm thấy từ sâu trong linh hồn mình có một sự thay đổi mạnh mẽ. Hắn chuyển dời ý thức vào linh hồn. Phát hiện toàn bộ thức hải đã hiện ra rõ ràng. Hồn thể của hắn giống như đã rủ bỏ một lớp gông cùm xiềng xích nào đó. Trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Tầm nhìn lúc nào cũng bị một lớp sương mù che mờ, nhưng nay đã biến mất.

“Ta đã hiểu. Cảm xúc tiêu cực tạo ra xiềng xích khóa chặt linh hồn. Người càng tiêu cực thì càng dễ mất khống chế. Không thể suy nghĩ và nhìn thấy con đường sáng. Cái này không phải là trừu tượng mà là sự thật. Nó diễn ra bên trong linh hồn. Năng lượng do sự tiêu cực sinh ra sẽ không ngừng bám vào và ăn mòn linh hồn. Dài lâu và thường xuyên thì có thể diễn biến thành một người điên.”

“Chúc mừng chủ nhân đã đột phá tâm cảnh”

Trần Minh Quân hơi nghi hoặc.

“Tâm cảnh? Còn tồn tại thứ này? Tại sao ta lại không thấy có thông tin về tâm cảnh?”

“Bẩm chủ nhân, khả năng là trí nhớ bị thiếu sót”

“Vậy hãy nói ta nghe một chút về tâm cảnh”

“Bẩm chủ nhân, tâm cảnh hay nói chính xác hơn là cảnh giới tâm tính. Bất cứ người nào đều bị các loại cảm xúc xấu tác động hàng ngày. Chúng là bản năng, từ khi sinh ra đã có. Tồn tại trong không gian linh hồn. Có tác dụng thúc đẩy sinh tồn, tránh xa nguy hiểm. Nhưng đồng thời cũng thúc đẩy những phản ứng mất kiểm soát. Ví dụ điển hình như giật mình, giận dữ, hồi hộp, sợ hãi …Cho nên đại đa số mọi người đều có tâm cảnh là phàm tâm”

“Khi gặp phải một chuyện mà chủ thể không ưa thích. Suy nghĩ đó sẽ làm năng lượng tiêu cực phản ứng. Chúng bám lấy và ăn mòn một phần linh hồn để tạo ra thêm năng lượng tiêu cực. Mục đích là thúc đẩy chủ thể hành động, loại bỏ cảm giác không ưa thích này. Nhưng năng lượng sinh ra nhiều hơn thì cảm giác không ưa thích lại tăng lên. Cũng chính là uống thuốc độc giải khát.”

“Tình trạng nặng nhất có thể làm tâm cảnh rớt xuống, dẫn đến thần trí điên loạn. Còn gọi là loạn cảnh hay tâm cảnh sụp đổ.”

Trần Minh Quân nghe xong liền hiểu. Bản thân hắn cũng từng là người bình thường. Nên hắn cũng nhận thức rõ ràng. Khi tức giận hay lo lắng, nói chung là khi ta rơi vào một tâm trạng tiêu cực. Thì khả năng suy nghĩ và phán đoán đều bị suy giảm trên diện rộng. Rất dễ dẫn đến hành động nông nỗi.

“Vậy còn đột phá tâm cảnh là chuyện gì?”

“Bẩm chủ nhân, đột phá tâm cảnh tức là linh hồn tiến bộ trong khả năng khống chế năng lượng tiêu cực. Như chủ nhân ngài bây giờ, có thể nói là tâm tĩnh như nước. Tức là những cảm xúc tiêu cực bình thường sẽ không làm tâm tình của ngài biến động được nữa. Còn nói cụ thể thì, linh hồn của ngài đã có khả năng bài trừ năng lượng tiêu cực bám thân. Tuy không hoàn toàn nhưng mà cũng đủ đối phó với những sự việc bình thường.”

“Tâm tĩnh như nước sao? Nghĩa là một hòn đá rơi xuống thì mới có thể làm cho mặt hồ gợn sóng đủ lớn. Còn những thứ khác, sóng nước sinh ra nhỏ tới không đáng kể. Ta nói có đúng không?”

“Chủ nhân nói không sai. Mặt nước tuy tĩnh nhưng vẫn có thể dễ dàng sinh ra sóng nước. Điều kiện cần là một tác động đủ lớn.”

“Vậy làm sao có thể đột phá tâm cảnh?”

“Không có phương pháp gì cụ thể, giống như chủ nhân ngài. Một phút suy nghĩ, đầu óc thông suốt, tâm tình thả lỏng. Năng lượng tiêu cực nhất thời bị yếu đi. Từ đó linh hồn ra tay khống chế. Đạt được đột phá. Những chuyện như vậy, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.”

“Ta đã hiểu”

….

Khoảng 3 tiếng sau,

“Thiếu gia, phía trước đã là thành phố Long Xuyên. Không biết thiếu gia muốn đến đâu trước?”

“Trước tiên hãy tìm một khách sạn nghỉ chân”

“Vâng thiếu gia”

Tài xế sau khi hỏi ý kiến Trần Minh Quân thì tiếp tục cho xe tiến về phía trước. Vượt qua tượng đài Bông Lúa thẳng ra khu vực công viên Nguyễn Du.



Khách sạn Ánh Sao Đêm, một khách sạn 5 sao. Mới được xây dựng gần đây tại Long Xuyên. Là chỗ lui tới của giới thượng lưu và khách nước ngoài. Được đầu tư xây dựng bởi tập đoàn Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân.

Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân là tập đoàn đứng đầu toàn châu Á về các sản phẩm làm đẹp. Toàn bộ sản phẩm của tập đoàn đều xuất xứ từ thảo dược thiên nhiên. Giá thành phải chăng lại có tác dụng nhanh. Quan trọng hơn hết là không hề có tác dụng phụ.

Chỉ mới tham gia thị trường không tới 5 năm. Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân từ một công ty nhỏ lẻ tại Sài Gòn đã nhanh chóng trở thành tập đoàn lớn nhất cả nước. Sau đó thì vươn tầm ra toàn bộ Châu Á. Hiện tại còn đang trong quá trình đàm phán để tiến nhập thị trường Châu u và Châu Mỹ.

Khách sạn Ánh Sao Đêm tọa lạc gần công viên Nguyễn Du, được xây dựng khá đặc biệt. Bảy phần trên bờ, ba phần trên sông Hậu. Có bến thuyền và bến xe riêng. Trong đó nhìn thấy toàn là du thuyền và siêu xe tiền tỷ.

Từ cổng lớn của khách sạn đi vào. Hai bên đường được xây dựng núi giả to lớn. Khảm nạm nhiều đá quý lấp lánh. Tạo cảnh tượng vô cùng nguy nga tráng lệ. Nhất là vào ban đêm. Từ đó là lấy tên là Ánh Sao Đêm.

Lúc này, một chiếc Rolls Royce Ghost màu đen tiến vào cổng lớn khách sạn. Nhân viên bảo vệ ở cổng lớn đều đứng trang nghiêm cúi người chào.

Chiếc xe đã đi qua, tên trưởng nhóm nhìn biển số xe lạ. Hắn lập tức nhắc bộ đàm lên thông báo cho quản lý bên trong chuẩn bị tiếp đón.

“Một khách hàng cao cấp chạy Rolls Royce Ghost Series II đang tiến vào. Biển số xe chưa từng thấy qua”

Tất cả nhân viên ở khách sạn đều được đào tạo chuyên nghiệp. Từ kiến thức cho tới hành vi. Để tránh làm mất lòng khách. Và cũng để dễ dàng nhận ra những đối tượng cao cấp. Một trong những kiến thức không thể thiếu chính là xe sang và thời trang hạng sang.

Xe nhanh chóng đi tới trước sảnh chính khách sạn. Nơi đó đã đứng chờ sẵn 8 nhân viên.

Chiếc xe vừa dừng lại, liền có hai nữ nhân viên bước lên mở cửa xe. Cả hai đều mặc một chiếc áo thun trắng, khoét hàm ếch ở ngực. Làm lộ ra hai tâm hồn to tròn màu trắng sữa và cái khe núi cuốn hút. Bên dưới lại là một cái váy ngắn chỉ dài hơn gang tay. Chân mang tất ren qua đầu gối. Từng cử động cúi người đều làm cho đám đàn ông điều không tự chủ được mà bị hút hồn khó dời ánh mắt đi được.

Trần Minh Quân cùng Lý Văn Cung đồng thời bước xuống xe. Trần Minh Quân nhìn thiếu nữ trước mặt, đang cúi người chào hắn. Tâm hồn to tròn của thiếu nữ như đập thẳng vào mặt hắn. Trong lòng không khỏi âm thầm nói “thật là đẹp”. Nhưng tâm trạng thì dao động cực ít. Đó là tác dụng của tâm cảnh.

Lý Văn Cung thì khỏi phải nói, đã hết xí quách từ lâu. Làm gì có tâm tình mà thưởng thức mỹ nữ. Một thân trang phục vô cùng cổ quái. Nhưng mà đám nhân viên này rất chuyên nghiệp, dù có lấy làm kỳ lạ cũng không tỏ ra thất lễ.

Chỉ thấy một viên quản lý nhanh chóng bước lên cúi chào Lý Văn Cung rồi hỏi:

“Xin kính chào quý khách, xin kính mời quý khách vào phòng chờ”

Hiển nhiên mọi người điều cho rằng Lý Văn Cung mới là ông chủ, còn Trần Minh Quân chắc là con cháu.

Lý Văn Cung nhìn qua Trần Minh Quân rồi cung kính

“Xin mời thiếu gia”

Nghe vậy thì đám người mới giật mình. Thì ra thiếu niên ăn mặc như học sinh này mới là ông chủ. Người quản lý cũng phản ứng cực nhanh, hắn bước đến cung kính làm động tác mời

“Xin kính mời thiếu gia vào trong rồi lại nói tiếp”

Trần Minh Quân gần đây luôn được người ta cung kính. Nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt lạ. Hắn chỉ cảm thấy khách sạn lớn đúng là chuyên nghiệp. Khách hàng chính là thượng đế.

Hắn đi theo viên quản lý, tiến vào phòng chờ dành cho đối tượng đặc biệt. Tài xế thì lái xe đi ra bến đỗ riêng của khách sạn.

Hàng loạt nữ nhiên viên ăn mặc mát như mùa xuân đi vào, trên tay là trái cây và thức uống thượng hạng. Trên bàn rất nhanh thì trưng bày chẳng khác nào một bữa tiệc.

Trần Minh Quân cũng không khách khí, ngắt lấy một quả nho to bằng ngón chân cái mà ăn. Không thể không nói, đúng là hàng thượng hạng, ngon nhức nách.

Lý Văn Cung thì chỉ đứng chứ không ngồi.

Viên quản lý lúc này mới đi lên cung kính hỏi

“Xin hỏi thiếu gia, ngài đã đặt phòng trước chưa?”

“Ta chỉ đi ngang qua đây nên ghé vào, cũng chưa có đặt trước. Khách sạn đã hết phòng rồi sao?”

“Thiếu gia an tâm, bình thường thì đã hết. Nhưng khách sạn luôn có dự phòng cho những trường hợp đặc biệt. Bây giờ chúng tôi sẽ đi làm thủ tục check-in cho thiếu gia. Xin thiếu gia cung cấp cho chúng tôi giấy chứng minh thư.”

Trần Minh Quân lấy ra giấy chứng minh thư đưa cho viên quản lý này. Rồi tiếp tục ăn trái cây.

Rất nhanh thì thủ tục cũng xong. Trần Minh Quân và Lý Văn Cung nhanh chóng nhận phòng. Nói là phòng chứ thật ra là một căn hộ. Có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 4 nhà vệ sinh, một hồ bơi. Cùng với tiện nghi đầy đủ chẳng thiếu thứ gì.

Hắn cùng Lý Văn Cung và tài xế chia nhau mỗi người một phòng. Đêm nay hắn muốn làm người bình thường, ngủ một giấc thoải mái. Nhưng trước tiên, hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút. Dĩ nhiên là sẽ gọi Như Ý ra cùng đi dạo.

“Lý quản gia, ta muốn ra ngoài một chút. Ngươi tạm thời cứ ở đây. Khi tài xế lên phòng thì bảo hắn cứ ở đây nghỉ ngơi. Nếu cần ta sẽ gọi.”

“Thuộc hạ đã biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.