Thất Sơn Tiên Môn

Chương 1: Chương 1: Tân sinh viên Trần Minh Quân




Đâu đó trong Ngân Hà, tại một hành tinh hoang vắng.

Có 5 thân ảnh đang giằng co với nhau, bốn người bao vây lấy một người. Trang phục của bọn họ đều có một màu sắc riêng, mỗi một người đại diện cho một màu sắc.

Đây là 5 vị tinh chủ của 5 tu chân tinh khác nhau, lần lượt là

Tử Tinh tinh chủ, Hư tôn giả.

Lam Tinh tinh chủ, Khắc tôn giả.

Lục Tinh tinh chủ, Lai tôn giả.

Bạch Tinh tinh chủ, Đa tôn giả.

Cuối cùng là Hồng Tinh tinh chủ, Mị tôn giả. Là nữ tử duy nhất trong 5 người.

Đang bị vây hãm là người toàn thân trang phục màu tím, Tử Tinh tinh chủ, Hư tôn giả. Có thể thấy hắn đã bị trọng thương.

Đa tôn giả nhìn Hư tôn giả mà nói

“Hư tôn giả, niệm tình nhiều năm quen biết. Chỉ cần ngươi giao ra không gian châu. Chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi, chỉ phế đi tu vi. Ngươi vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng.”

Mị tôn giả cũng nói theo

“Không sai, chúng ta cũng không muốn giết ngươi. Chỉ cần ngươi giao ra không gian châu, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng vì an toàn thì cần phải phế đi tu vi của ngươi”

Lai tôn giả và Khắc tôn giả cũng nói

“Hư tôn giả, ta cũng là ý đó.”

“Ta cũng vậy! Hư tôn giả, hãy suy nghĩ cẩn thận. Đừng vì nhất thời nông nổi mà bỏ mạng.”

Hư tôn giả nghe 4 tên này nói thì nhổ một bãi nước bọt trộn lẫn với máu tươi. Sau đó hắn cười điên cuồng

“Ha Ha Ha … Ha Ha Ha Ha …..”

“Con mẹ nó chứ! …. các ngươi nói ra mà không thấy buồn nôn sao? Sao không thẳng thắn một chút! Là các ngươi lo sợ ta chết đi, không gian châu sẽ bị thất lạc! Còn nói cái gì niệm tình quen biết. Thật không ngờ đến, mấy ngàn năm quen biết nhưng ta lại không nhìn thấu đám khốn kiếp các ngươi. Hôm nay ta có chết thì các ngươi cũng đừng có mơ tưởng đến không gian châu.”

Lai tôn giả dường như đã thiếu kiên nhẫn, chỉ nghe hắn quát

“Đã như vậy! Ba vị, không cần nhiều lời vô ích. Trước tiên bắt hắn lại, phế đi tu vi. Rồi tra tấn hắn, để xem hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu năm!”

Hư tôn giả khóe miệng nở một nụ cười dữ tợn, trên tay xuất hiện một viên châu màu tím. Rồi nhanh chóng kích hoạt nó.

Đa tôn giả liền hô lên

“Không tốt, là siêu cấp xuyên không châu. Nhanh hợp sức lại, khóa chặt không gian”

Siêu cấp xuyên không châu vừa kích hoạt thì tràn ra một loại năng lượng không gian. Năng lượng này liền bao trùm lấy Hư tôn giả. Theo lẽ thường thì Hư tôn giả sẽ ngay lập tức được truyền tống đến một vị trí ngẫu nhiên vô cùng xa xôi trong thiên hà.

Nhưng rất tiếc, với sự hợp lực của bốn tên tôn giả. Không gian toàn bộ khu vực này đã bị khóa chặt. Thao túng không gian thường thì chỉ có thánh giả mới làm được. Nhưng nếu hợp sức bốn tên tôn giả đỉnh phong thì vẫn có thể miễn cưỡng làm được.

Trong quá trình chiến đấu và chạy trốn. Hư tôn giả đã lén cho nguyên thần trốn vào không gian châu. Để đề phòng trường hợp xấu. Nếu không thể trốn thoát thì hắn sẽ chọn tách rời nguyên thần. Hy sinh bản tôn để nguyên thần và không gian châu trốn đi.

Hiện tại, Hư tôn giả đã bị phong tỏa mọi con đường chạy trốn. Hắn chỉ còn lại một cách duy nhất, đó là sử dụng siêu cấp xuyên không châu. Nhưng! không gian cũng đã bị phong tỏa. Muốn cho xuyên không châu có thể rời đi, hắn phải làm gián đoạn không gian phong tỏa. Có nghĩa là hắn sẽ phải hy sinh bản tôn.

Hư tôn giả ánh mắt đỏ như máu. Hắn làm ra quyết định, chặt đứt liên hệ với nguyên thần. Sau đó, tách bản tôn ra khỏi xuyên không châu. Kế tiếp, hắn điên cuồng cho bạo nổ tất cả 102 cái khí hải. Ý định kéo theo một hai tên làm đệm lưng.

“Nguy hiểm! Hắn đang định bạo khí hải”

Nhận ra ý định của Hư tôn giả, cả bốn tên tôn giả liền dùng phương thức nhanh nhất chạy ra càng xa càng tốt.

Trong khoảnh khắc đó, không gian phong tỏa bị giải khai. Xuyên không châu mang theo không gian châu xuyên qua không gian và biến mất. Hư tôn giả bản tôn cũng liền phát nổ. Một khi dẫn bạo khí hải, thì không thể dừng lại. Trừ phi có đại đế ra tay nghịch chuyển.

Vụ nổ lớn đến mức làm cho cả hành tinh cũng phải chấn động. Một mảng lớn đất đá bị bạo tạc bay vào vũ trụ. Bề mặt hành tinh bị khoét ra một cái hố to, nhìn cứ như bị một thiên thạch cỡ lớn va chạm tạo thành.

Đa tôn giả, Mị tôn giả, Khắc tôn giả và Lai tôn giả đều bị trọng thương. Nặng nhất là Mị tôn giả, bởi vì điểm yếu của nàng ta là khả năng phòng thủ. Cho nên ảnh hưởng nhận vào cũng lớn nhất. Cả bốn tên không ai nói gì, mỗi người một đường, chia nhau trở về để trị thương.

….

Địa Cầu, Việt Quốc, khoảng tháng 7 năm 2029,

Trần Minh Quân cùng Trương Xuân và Lê Ngọc Như Ý đang ở trên một chiếc xe khách. Họ đến Cần Thơ để làm thủ tục nhập học đại học.

Trần Minh Quân năm nay 18 tuổi. Hắn ăn mặc đúng chuẩn học sinh, áo sơ mi trắng kèm theo quần tây. Thân hình không gầy không béo, cao gần 1m80, gương mặt bình thường, nhưng nhìn rất trung thực.

Trương Xuân thì đã 19 tuổi, cũng mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác thêm áo ngoài theo phong cách “Vua Hải Tặc”. Thân hình vạm vỡ, cao 1m95, cơ bắp dồn thành cục. Rất có phong phạm một vận động viên thể hình.

Lê Ngọc Như Ý là một cô gái có gương mặt đáng yêu, dễ thương. Không phải loại nét đẹp tiêu chuẩn như người mẫu. Đôi mắt to long lanh, có một chút nét u buồn bẩm sinh. Ánh mắt rất dễ làm người ta cảm thấy cần được yêu thương và che chở.

Như Ý năm nay 18 tuổi. Thân thể thiếu nữ đã tương đối phát dục đầy đủ. Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thỉ nhỏ. Làn da tuy trắng nhưng hơi ám đen, đúng kiểu lam lũ của một cô gái nông thôn.

Cô có mái tóc dài đen huyền, được cột theo kiểu cánh bướm. Đôi môi nhỏ hồng hào, cao 1m6. Không quá nổi bậc, nhưng cũng không thua kém ai.

Cô rất thích mặc áo dài. Hôm nay, cô diện một chiếc áo dài màu hồng phấn, làm cho nét đẹp thiếu nữ càng thêm rạng rỡ.

Cô là người yêu của Trần Minh Quân, cả hai là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau trong hai ngôi nhà liền kề. Họ cùng trúng tuyển vào ngành y học cổ truyền của đại học y dược Cần Thơ, cũng được xếp vào cùng lớp. Trương Xuân thì trúng tuyển ngành điện tử và cơ khí của trường đại học Cần Thơ.

Khoảng 10 phút sau,

“Cuối cùng cũng tới rồi, thêm 5 phút nữa chắc là tao đi đăng ký nhập viện luôn chứ đăng ký nhập học gì nữa”. Trương Xuân vừa không ngừng lắc lắc cái đầu đã lâng lâng của mình vừa nói.

Trần Minh Quân thấy vậy thì vỗ vỗ vai Trương Xuân:

“Tôi thật nể ông, một người say xe lại mê xe. Tôi thấy là ông bỏ đam mê xe cộ đi, chứ không lẽ sau này mua xe về chỉ để nhìn”.

“Mọt sách như ông thì làm sao hiểu được, có đôi lúc nhìn ngắm những thứ mình đam mê cũng sảng khoái tinh thần hơn cả chơi ma túy”

“Bộ ông chơi ma túy rồi hay sao mà biết”

“Cái đó.... tôi chỉ là ví dụ vậy thôi hiểu không? Mà thôi, không nói với ông nữa, tối ngày chỉ biết cây cỏ thảo dược, chán chết đi được”

Lê Ngọc Như Ý cười nói

“Tôi có chuẩn bị mấy chai nước chanh muối, ông Xuân uống đi, uống vào chắc sẽ dễ chịu hơn. Minh Quân, anh cũng uống thử đi, cái này tối qua chính tay em chuẩn bị đó nhé”.

Trương Xuân cười ha hả, rồi nhanh tay cầm lấy một chai chanh muối và nói.

“Vẫn là lớp trưởng của chúng ta dễ thương nhất, ai như cái đồ mọt sách ông. Thật không biết sao lớp trưởng lại yêu thích ông nữa”.

“Thôi đi ông tướng, tranh thủ mà xuống xe đi, tính đi thêm một lượt nữa hay gì?”

Trương Xuân không nói thêm câu nào, nhanh chân lẹ tay nhảy xuống xe. Thấy vậy Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý mỉm cười rồi đi theo. Sau đó, cả ba người đến chỗ nhận hành lý.

Lúc này, có một cô gái mặc đồng phục của trường đại học Cần Thơ đến gần nhóm ba người rồi nở một nụ cười tươi và nói:

“Chào các em, chị tên Lý Thanh Ngọc, là sinh viên năm 3 của trường đại học Cần Thơ. Chị đang làm công tác hỗ trợ tân sinh. Cho chị hỏi, có phải các em là tân sinh năm nay hay không?”

Đó là một cô gái trẻ, cao khoảng 1 mét 6, mái tóc đen dài tới ngang eo, gương mặt thanh tú, đôi mắt to sáng, má lúm đồng tiền, nụ cười trên mặt có thể khiến cho bất cứ một chàng trai nào nhìn thấy đều phải đứng hình một vài giây.

Nhưng thân hình thì có hơi cường tráng, không đến nỗi cơ bắp cuồn cuộn nhưng rõ ràng là không phải loại mảnh mai của một cô gái. Nhìn từ gương mặt xuống cơ thể sẽ khiến cho người ta có một cảm giác vỡ mộng.

Thế nhưng mà, khi vừa quay lại nhìn cô gái đó, hai mắt của Trương Xuân không khỏi sáng rực lên. Tên này có sở thích đặc biệt, hắn chỉ hứng thú với con gái lớn tuổi hơn, đồng thời phải là loại con gái có cơ thể mạnh mẽ.

Lý Thanh Ngọc không chỉ lớn tuổi hơn cậu ta, thân hình cũng là mạnh mẽ cường tráng, còn kèm theo gương mặt xinh đẹp.

Trần Minh Quân vừa định mở miệng trả lời thì đã bị Trương Xuân nhanh chân chen ngang. Anh chàng nở một nụ cười chân thành mà nói:

“Đúng vậy, đúng vậy, ba người bọn em là tân sinh năm nay. Em là tân sinh của đại học Cần Thơ, còn hai người này là bạn của em, là tân sinh của đại học y dược Cần Thơ. Bọn em đang xoắn xuýt không biết làm gì tiếp theo. Nhờ chị hỗ trợ bọn em nhé.”

“Dĩ nhiên rồi, chị ở đây là hỗ trợ tân sinh mà.”

Nói rồi Lý Thanh Ngọc tháo cái ba lô của mình xuống, lấy ra một cái túi chứa hồ sơ, từ trong đó lấy ra 3 tấm bản đồ. Cô mở bản đồ ra, chỉ lên đó mà nói:

“Chỗ khoanh đỏ này là điểm báo danh của đại học Cần Thơ, còn chỗ xanh lá này là điểm báo danh của đại học y dược Cần Thơ. Khoảng cách từ đây tới hai điểm này cũng không quá xa, tầm khoảng 3 hoặc 4 cây số (km) thôi. Các em có thể đi xe buýt thành phố, chỉ cần nói điểm xuống là được. Xe buýt thành phố sẽ đi qua hầu hết các con đường có đánh dấu màu vàng trên bản đồ. Các em có thể tham khảo dễ dàng.”

Trương Xuân hết sức thành ý nhận lấy bản đồ, mặt vẫn tươi cười mà hỏi

“Dạ, cảm ơn chị, chị nhiệt tình quá. À chị ơi, chị có thể cho em xin số điện thoại không, trong mấy ngày tiếp theo lỡ có gì cũng có thể gọi hỏi chị”

Nghe vậy, Lý Thanh Ngọc cũng hơi sững sờ, cô đã nhận ra thanh niên này là đang có ý với mình. Nói thật lòng thì thanh niên này cũng rất hợp nhãn cô, nhưng cô rất không thích có mối quan hệ tình cảm với đàn ông nhỏ tuổi hơn.

Nghĩ vậy, lòng cô bỗng cảm thấy không thoải mái, cô tỏ ra hơi khó xử mà nói:

“Cái này không tiện lắm, bình thường chị chỉ dùng điện thoại để liên lạc gia đình, bạn bè và người thân. Chị không có quen trao đổi số điện thoại với người lạ, em thông cảm.”

Trương Xuân âm thầm cười khổ, hắn có thể nhận ra là cô gái này đang có chút không vui, mà bản thân chỉ xin số điện thoại thôi, cũng đâu có làm gì quá phận. Hắn không khỏi cười cười mà nói

“Dạ dạ,.. là do em đường đột, đã làm phiền chị rồi, cảm ơn chị rất nhiều”

Lý Thanh Ngọc gượng gạo cười cười, cũng quay qua Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý khẽ gật đầu chào, rồi sau đó nói lời tạm biệt ba người.

Thấy Lý Thanh Ngọc đã đi một đoạn, Lê Ngọc Như Ý mới quay sang cười nói:

“Hiếm dữ lắm mới thấy Trương Xuân nhà ta chủ động xin số điện thoại của con gái đó nha”

Trần Minh Quân cũng hùa theo

“Đúng vậy! Đúng vậy! Thật là không thể tin được. Nói thật nhé, trước đây tôi còn nghi ngờ giới tính của ông có vấn đề. Giờ mới biết thì ra ông thích các chị, mà còn là các chị lực lưỡng nữa, ha ha ha...”

Lê Ngọc Như Ý chen vào

“Thế nhưng mà, dường như người ta không có cảm tình lắm với ông. Kèo này khó lắm đó nha.”

“Hừ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, không dễ gì tìm được đối tượng như mình yêu thích. Để rồi xem, tôi sẽ lấy chân tình của mình thu phục mỹ nhân cho xem”.

Bộ dáng hết sức nghiêm túc của Trương Xuân không khỏi làm Minh Quân và Như Ý cũng nghiêm chỉnh lại. Trần Minh Quân không khỏi âm thầm cảm khái

“Cái tên này đã gặp tình yêu sét đánh rồi, hy vọng là không phải chuốc lấy đau khổ đơn phương”

Đúng lúc đó, bất chợt có bốn người lạ mặt chạy thật nhanh từ bên cạnh Như Ý vụt qua. Rồi lao về phía phương hướng Lý Thanh Ngọc đang bước đi. Mắt thấy lập tức sẽ có va chạm xảy ra. Trương Xuân, Minh Quân và Như Ý chỉ kịp hô lên “Cẩn thận” thì...

“Bịch” một tiếng

Người chạy đầu tiên va mạnh vào phía sau Lý Thanh Ngọc. Cả hai cùng đổ nhào xuống đất. Chiếc ba lô rơi ra. Đồ đạc văng tứ tung.

Người va chạm với Lý Thanh Ngọc miệng không ngừng nói xin lỗi và hỏi thăm Lý Thanh Ngọc có sao không. Ba tên còn lại cũng chạy đến ngồi xuống giúp đỡ Lý Thanh Ngọc nhặt lại đồ.

Lý Thanh Ngọc thì đầu óc hơi choáng váng vì va chạm mạnh. Chưa thể lấy lại tinh thần. Chỉ gật đầu tỏ ý không có gì rồi cũng thu gom đồ đạc.

Trương Xuân, Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý cũng định đi qua để giúp đỡ. Nhưng chỉ được vài bước, họ nhìn thấy một trong bốn người đã nhanh tay cầm lấy ví da của Lý Thanh Ngọc rồi bỏ vào áo khoác. Sau đó ra hiệu cho đồng bọn nhanh chóng rời đi.

Trương Xuân nhanh chân chạy lên, chặn ngay trước mặt bốn người này. Hắn nhìn chằm chằm vào chúng, bộ mặt hung thần dữ tợn mà quát lớn:

“Bỏ lại cái ví mà bọn mày vừa trộm rồi có thể đi”

Nói thật, với thân hình cường tráng, cao to đồ sộ của Trương Xuân. Đột nhiên đứng chặn lại trước mặt bất kỳ người nào cũng sẽ gây ra một loại cảm giác áp lực.

Bốn tên móc túi này trong nhất thời cũng hơi hoảng hốt trong lòng. Tỏ ra hết sức lúng túng, quên cả việc phải nhanh chóng tẩu thoát.

Nghe Trương Xuân quát lớn như vậy, người xung quanh nhao nhao nhìn qua. Lý Thanh Ngọc chợt lục lọi tìm kiếm. Quả nhiên là cái ví da đã mất. Cô nhìn về phía đám người kia:

“Thì ra các người dàn cảnh để trộm ví của tôi, còn không trả lại ví cho tôi”.

Lúc này, người xung quanh có xu hướng vây lại, xa xa cũng có bảo vệ của bến xe chú ý tới bên này. Thấy vậy, tên cầm đầu quăng chiếc ví xuống đất. Hắn nhìn vào Trương Xuân rồi nói

“Dám phá hư chuyện của bọn tao, mày cứ chờ đó thằng ranh con”.

Sau đó, bọn chúng nhanh chóng tản ra, ẩn vào trong đám đông, rồi biến mất.

Trương Xuân không ngăn lại. Cũng không ai ngăn bọn chúng lại. Dù sao nơi này đối với đám người Trần Minh Quân cũng “lạ nước lạ cái”. Có thể lấy lại chiếc ví cho Lý Thanh Ngọc cũng đã tốt lắm rồi.

Trương Xuân nhặt chiếc ví lên, rồi đi đến bên cạnh Lý Thanh Ngọc. Hắn nhìn cô rồi mỉm cười

“Của chị đây, may mắn là bọn em vô tình nhìn thấy”.

Trần Minh Quân cũng nói:

“Lúc nãy bạn của em có quay lại video. Chị có muốn báo công an thì cũng có bằng chứng. Còn có cả nhân chứng là tụi em nữa”.

“Thôi bỏ qua đi em. Các em còn phải đi đăng ký nhập học. Dù sao cũng lấy lại được ví rồi”

Nói rồi Lý Thanh Ngọc từ tay Trương Xuân cầm lấy ví của mình. Trong lòng cũng có chút cảm giác khó diễn tả. Hình ảnh Trương Xuân lúc nãy gây ấn tượng hết sức lớn với cô.

Mặc dù cái tư tưởng không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn vẫn còn đó. Nhưng trong lòng cũng không quá bài xích nữa. Lý Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trương Xuân mà nói:

“Cảm ơn em, nếu mất ví thì sẽ rất phiền phức. Tiền bạc là một chuyện, quan trọng là đủ thứ giấy tờ tùy thân đều sẽ mất. Làm lại không biết sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức”

Trương Xuân cười hào sảng mà nói

“Có gì đâu, giúp người là giúp mình. Cho dù là ai thì cũng sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ. Chị kiểm tra lại xem mọi thứ vẫn còn đủ không”

Lý Thanh Ngọc mở ví ra xem một lát thì mỉm cười rồi nói

“Không có thiếu gì cả. Một lần nữa cảm ơn các em rất nhiều”.

“Vậy tốt quá rồi, vậy bọn em đi đây. Chị chú ý cẩn thận hơn nhé.”

Nói rồi Trương Xuân cùng Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý bước đi về hướng cổng bến xe.

Mắt nhìn theo ba người đi được một đoạn, Lý Thanh Ngọc suy nghĩ gì đó rồi nhanh chân đi theo và kêu lên:

“Mấy đứa khoang đi đã, chờ chị một chút”

Nghe vậy cả ba cùng dừng chân quay đầu lại. Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý thì nhìn Trường Xuân mà cười bí hiểm. Trương Xuân cũng lúng túng đi lên và hỏi:

“Có chuyện gì vậy chị?”

Lý Thanh Ngọc hơi xoắn xít, lại phải hít thêm một hơi thở thật sâu rồi nói:

“Hay là lưu lại số điện thoại của chị đi. Ba đứa đã giúp đỡ chị, nên nếu có gì cần có thể gọi để hỏi chị, xem như có qua có lại”

Sau đó cô mở điện của mình bấm số lên màn hình đưa cho Trương Xuân

“Đây là số điện thoại của chị, em lấy máy gọi qua cho chị đi.”

Trương Xuân vẫn còn đang ngẩn người, không kịp phản ứng. Một lúc lâu sau Lý Thanh Ngọc mới nói

“Sao? em không muốn xin số của chị nữa hay gì?”

Trương Xuân nghe vậy mới tỉnh hồn lại

“Dạ có, có chứ sao không, để em gọi qua cho chị”

Nói rồi anh chàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số. Động tác không khỏi có chút lúng túng. Thấy vậy Lý Thanh Ngọc cũng cảm thấy trong lòng bớt lo nghĩ, đồng thời còn không nhịn được mà lấy tay che miệng cười.

“Đại ca ơi có điện thoại. Tất cả im lặng cho đại ca nghe điện thoại. …..”

Tiếng nhạc chuông của Lý Thanh Ngọc vang lên. Trương Xuân, Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý nghe nhạc chuông thì đứng hình. Lý Thanh Ngọc cũng đứng hình theo.

Cái này là tác phẩm của mấy đứa bạn cùng phòng với cô. Sáng nay, trước khi ra ngoài cô quên kiểm tra lại. Hậu quả là cái tình cảnh có chút ngượng ngùng này xảy ra.

Trương Xuân lên tiếng phá vỡ im lặng.

“A hèm … À …Chắc là được rồi đó chị, em tên là Trương Xuân. Đây là Trần Minh Quân, còn đây là Lê Ngọc Như Ý. Bọn em là bạn học cùng lớp”

Lý Thanh Ngọc nhìn về Minh Quân và Như Ý cười nói

“Các em cũng gọi qua cho chị lưu số điện thoại nhé.”

Một lát sau...

“Không còn gì nữa, chị quay lại công tác tiếp đây. Các em đi đường cẩn thận, có khi bọn người kia sẽ tìm cách trả thù các em. Chiều nay chị sẽ gọi cho các em, lúc đó nếu các em rảnh thì chị sẽ mời mấy đứa một chầu xem như cảm ơn”.

Sau đó cô nhanh chóng quay lại bên trong bến xe.

Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý đi tới bên cạnh Trương Xuân ý vị thâm trường mà dơ ngón cái lên. “Xem ra là cơ hội đã rộng cửa hơn rồi đó, cố lên nha ông”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.