Thất Sơn Tiên Môn

Chương 55: Chương 55: Tiên thiên cường đại hồn thể




Sáng sớm hôm sau, Trần Minh Quân thu công, kết thúc một đêm khai mở ẩn huyệt. Hắn ra khỏi không gian châu cùng Lý Văn Cung và tài xế đi ăn sáng.

Nhà hàng riêng của khách sạn nằm hoàn toàn trên sông Hậu. Bốn bên được để trống, thực khách có thể cảm nhận mình như đang ở giữa dòng sông.

Tuy ở trên sông, nhưng không phải xây dựng cố định. Mà xây dựng kiểu nhà hàng nổi. Không ảnh hưởng tới lòng sông.

Nơi đây chỉ phục vụ khách hàng của Ánh Sao Đêm. Chi phí đều đã được tính trong tiền thuê. Thực khách đến cứ việc lựa chọn món ăn mà thưởng thức theo kiểu buffet

Các món ăn đông tây nam bắc đều hội tụ đầy đủ ở đây. Có thể nói là món gì ở đâu nổi tiếng thì đều có phục vụ ở đây cả. Đầu bếp chế biến cũng đều là những đầu bếp nổi tiếng. Mỗi người đều là chuyên gia trong một món ăn duy nhất.

Trần Minh Quân thấy đồ ăn ở đây phong phú như vậy thì nảy ra ý định đưa mọi người ra cùng ăn. Hắn nói lại với Lý Văn Cung, sau đó cất bước rời khỏi khách sạn.

Không lâu sau, hắn quay lại cùng một đoàn người đông như quân Nguyên. Bao gồm cả 96 đứa trẻ hắn vừa cứu trong đó.

Đám người bảo vệ cũng tỏ ra lúng túng. Nhưng thấy người dẫn đầu là Trần Minh Quân thì không có ai làm gì. Chỉ đứng lên cúi đầu chào.

Từ bên trong sảnh lớn khách sạn, mấy nhân viên thấy có một đoàn người đông bước vào thì không biết chuyện gì. Viên quản lý khách sạn nhanh chân đi đến. Thấy Trần Minh Quân thì mới hỏi thăm. Trần Minh Quân chỉ đáp.

“Đây là người thân và bạn bè của ta. Hôm nay ta dẫn họ đến đây ăn một bữa. Có cái gì chi phí thì cứ tính cho ta. Không có vấn đề gì chứ?”

“Thì ra là người thân của thiếu gia, vậy xin mời thiếu gia tự nhiên”

Đám người cứ thế theo Trần Minh Quân vào nhà hàng. Có thể nói là chiếm hết cả diện tích nhà hàng. Mọi người cũng lâu rồi không ăn thức ăn bên ngoài, cho nên một trận vui đùa càn quét sạch sẽ.

Các thực khách khác đến thì cũng rất kinh ngạc. Mọi khi nhà hàng đâu có đông người như vậy. Hơn nữa, trẻ con lại chiếm đại đa số. Nhiều thực khách không thích ồn ào nên bỏ đi. Một số thì không để ý lắm nên vẫn tham gia.

Bên ngoài hành lang nhà hàng, Phương Thế Ngọc cùng với Nguyễn Đình Hoa đang vừa đi vừa trao đổi.

“Phương tổng, tôi khuyên ngài không nên tiếp tục dây dưa với vị kia. Đó không phải một người bình thường đâu. Ngài không nhớ cảm giác lúc đó sao? Nói thật với ngài, đối phương đã nương tay lắm rồi đó.”

“Phương Thế Ngọc ta đường đường là tổng giám đốc Phương Đông. Là cháu trai của Phương Hùng. Bị nhục nhã như vậy mà có thể bỏ qua được sao. Bàn môn tả đạo mà thôi, ta không tin có thứ gì tiền giải quyết không được.”

“Phương tổng, xin hãy nghe tôi nói. Người đó thực sự không nên tiếp tục dây vào. Hậu quả sẽ khó mà lường được lắm.”

“Đình Hoa à Đình Hoa, bình thường tôi thấy ông rất tự tin. Đối diện với đại lão ông vẫn tự tin. Sao hôm nay lại đi sợ một thằng nhóc con như vậy.”

“Chính vì tôi biết nhiều nên mới sợ. Phương tổng có bao giờ thấy tôi quyết định sai gì chưa? Tin tôi lần này có được không?”

“Người của Bạch Bang đã được cử đi rồi, bây giờ cũng không thể rút lại được nữa.”

Nguyễn Đình Hoa nghe vậy thì tâm thần chấn động.

“Cái gì? Ngài …. ngài muốn thuê người đi giết vị kia”

“Con mẹ nó, nhỏ tiếng thôi. Đây đâu phải địa bàn của Phương Gia”

Nguyễn Đình Hoa lúc này mới phát hiện mình đã thất thố. Nhưng sau đó hắn kịch liệt đấu tranh nội tâm. Một lúc sau thì hắn quyết định.

“Phương tổng, thứ lỗi cho tôi xin từ chức. Kể từ giây phút này, tôi với ngài và công ty Phương Đông không còn liên quan gì nữa.”

Hắn lấy trong người tất cả mọi thứ liên quan tới công ty Phương Đông đưa lên Phương Thế Ngọc. Sau đó đứng cách xa khỏi Phương Thế Ngọc, như thể sợ bị lây bệnh truyền nhiễm.

Phương Thế Ngọc lúc này mới kịp phản ứng.

“Con mẹ nó, mày dám phản lại Phương Gia hả?”

“Xin lỗi, kể từ giờ tôi là tôi, Phương Gia là Phương Gia. Nếu không còn gì thì tôi đi trước.”

Nguyễn Đình Hoa lập tức nhanh chóng bước đi đến nhà hàng. Phương Thế Ngọc chịu không được cơn giận này. Hắn lập tức đuổi theo.

“Con mẹ nó, mày đứng lại. Nói rõ cho tao nghe tại sao? Chỉ vì mày sợ thằng nhóc con quê mùa đó hả”

Lúc này hai người bọn họ đã bước vào khu vực nhà hàng. Tiếng la lớn của Phương Thế Ngọc làm mấy đứa trẻ sợ hãi.

Trần Minh Quân cũng chú ý thấy Phương Thế Ngọc.

“Ủa? Đây là cái tên hung hăng hôm qua đây mà. Có vẻ như nội bộ lụt đụt rồi thì phải.”

Giây phút Trần Minh Quân nhìn qua, dù không có chạm mắt với nhau. Phương Thế Ngọc vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy lên sau ót. Hắn theo bản năng mách bảo mà ngó qua nhìn. Khi hắn thấy Trần Minh Quân thì trái tim của hắn không khỏi nhảy dựng lên. Như một chú chim sợ cành cong, rồi quay đầu bỏ đi.

Nguyễn Đình Hoa cũng đã nhìn thấy Trần Minh Quân. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến đến trước mặt Trần Minh Quân. Sau đó quỳ một chân xuống.

“Tiền bối, tôi biết là vô cùng đường đột. Nhưng tôi rất là ngưỡng mộ tiền bối. Xin tiền bối có thể cho tôi đi theo tiền bối. Ngài muốn tôi làm gì tôi cũng chịu.”

Trần Minh Quân không có hiểu ra làm sao? Hắn nổi tiếng lắm sao? Còn có người còn thầm ngưỡng mộ? Bởi vì đối phương xưng hô tiền bối, Trần Minh Quân hỏi một câu.

“Làm sao ngươi biết ta? Ngươi cũng là một tu sĩ?”

Lúc này Nguyễn Đình Hoa trong đầu chấn động kịch liệt. Không phải hắn bị công kích linh hồn. Mà hắn nghe được hai chữ “tu sĩ”. Từ rất lâu hắn đã suy đoán thế giới này có tu sĩ. Vong linh đã tồn tại thì tu sĩ tại sao lại không thể tồn tại.

Hắn đã tìm rất nhiều, làm quen rất nhiều người. Nhưng không có một chút tin tức gì cả. Hắn cũng thử tu luyện theo những chia sẻ khí công trên mạng. Nhưng kết quả thực sự là không có như mong đợi.

Một số lần hắn chứng kiến những người có linh hồn mạnh hơn người thường rất nhiều. Hắn cố gắng làm quen và nói chuyện với đối phương. Nhưng vẫn không thu được gì cả.

Lần này, hắn chứng kiến linh hồn khủng bố của Trần Minh Quân. Theo bản năng của chính mình, hắn quyết định đi theo Trần Minh Quân.

Hắn có thể không tin bất cứ ai, nhưng sẽ tin tưởng cảm giác của hắn. Điều đó đã giúp hắn rất nhiều trong việc lựa chọn bạn bè và đối tác. Kết quả thì điều mang lại lợi ích cho hắn.

Lần này linh hồn hắn không chỉ mách bảo hắn. Hắn còn cảm nhận được linh hồn hưng phấn chưa từng có. Điều đó nói rõ rằng, chỉ cần đi theo người này, cuộc đời của hắn sẽ chuyển biến cực lớn.

Nhưng không ngờ, vậy mà hắn lại tìm ra được manh mối về tu sĩ. Mà không đúng, phải nói là tìm ra được một tu sĩ cường đại, cường đại tới khủng bố. Chỉ cần nhìn thôi đã có thể làm người khác bất tỉnh.

“Này.. nghe ta nói chuyện không? Sao đang nói chuyện thì thất thần rồi?”

Lúc này Nguyễn Đình Hoa mới chợt nhớ lại. Hắn quá hưng phấn nên quên đang cầu người thu lưu.

“Dạ bẩm tiền bối, tôi không phải tu sĩ. Nhưng tôi tin chắc tiền bối là tu sĩ cho nên mới đến xin được đi theo. Từ khi sinh ra tôi đã nhìn thấy được linh hồn của người sống lẫn người chết. Lúc tiền bối trừng mắt với Phương tổng thì tôi đã nhìn thấy linh hồn cường đại của tiền bối. Cả đời tôi đã cố gắng không ngừng tìm kiếm con đường làm tu sĩ. Xin tiền bối hãy thu lưu, tôi nguyện suốt đời trung thành phục vụ cho tiền bối.”

Lúc này thì Hư Linh mới lên tiếng

“Chủ nhân, kẻ này là một cái tuyệt thế thiên tài. Hắn sở hữu tiên thiên cường đại hồn thể. Có linh hồn rất mạnh và nhạy cảm. Đặc biệt rất mạnh trong công kích linh hồn. Đồng thời còn có thể nhìn thấu dao động tâm tình của kẻ khác. Nếu lợi dụng tốt còn có thể khiến người ta tâm cảnh sụp đổ hoặc thăng hoa.”

“Thể chất đặc biệt? Lại có thêm thứ này?”

“Bẩm chủ nhân, thể chất đặc biệt cũng không phải khủng bố như ngài đang liên tưởng đâu. Bọn họ ra đời vì một biến cố nào đó mà sinh ra biến dị. Có biến dị có lợi, cũng có biến dị có hại. Như cái tên này thì linh hồn biến dị có lợi.”

“Xì.. chẳng phải là đột biến gen thôi sao? Còn nói thể chất đặc biệt, làm ta cứ tưởng cái gì Thánh Thể, Đạo Thể, Hỗn Độn Thể cũng có chứ.”

“Bẩm chủ nhân, Thánh Thể, Đạo Thể thì không có. Nhưng Hỗn Độn Thể thì có. Cái đó là hậu thiên cải tạo mà thành chứ không phải tiên thiên.”

“Thật có thể chất đặc biệt?”

“Cái chuyện này đối với chủ nhân ngài thì còn rất xa. Ta cũng chỉ biết sơ xài mà thôi. Bởi vì Đại Đế bị thiên địa ràng buộc, nhất định phải trong hạn định rời khỏi vũ trụ. Mà nghe nói bên ngoài vũ trụ là Biển Hỗn Độn. Để có thể tồn tại trong Biển Hỗn Độn thì các vị Đại Đế cần phải tu luyện thân thể thành Hỗn Độn Thể. Cũng giống như Vương Giả chuyển hóa Phàm Thể thành Linh Thể vậy.”

“À.. thì ra là vậy”

Nguyễn Đình Hoa thấy Trần Minh Quân nhìn hắn nhưng không nói gì thì trong lòng thấp thỏm lo âu. Có ai ngờ, tên đó chỉ là đang nói chuyện với Hư Linh.

Sau khi nói xong thì Trần Minh Quân mới lên tiếng hỏi.

“Tên ngươi là gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ bẩm tiền bối, tôi tên Nguyễn Đình Hoa, năm nay 26 tuổi. Không cha không mẹ, cũng không có người thân gì cả”

“Ngươi muốn theo ta cũng được. Nhưng không cần làm tôi tớ. Chỉ cần có thể vượt qua thử thách thì có thể làm đệ tử trong môn phái của ta. Người có nguyện ý?”

“Thưa tiền bối, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý”

Trần Minh Quân gật đầu hài lòng.

“Trước tiên hãy đứng lên nói chuyện.”

“Tuân lệnh tiền bối”

“Bây giờ người có thể ngay lập tức bắt đầu tham gia thử thách. Ngươi có cần chuẩn bị gì nữa không?”

“Thưa tiền bối, lúc nào tôi cũng sẵn sàng”

“Tốt, đứng yên một chỗ”

Ngay sau đó, Nguyễn Đình Hoa bị ánh sáng xanh bao phủ rồi biến mất. Lúc xuất hiện, hắn đã đứng trên Bình Đài Cầu Tiên.

Trần Minh Quân không theo đi vào mà bảo Hư Linh tạo ra một cái bia đá khổng lồ. Trên đó viết ra quy tắc của Bình Đài Cầu Tiên.

Cứ như vậy, sau này có thêm người mới thì không cần ai chỉ bảo mà có thể tự đọc để hiểu.

Nguyễn Đình Hoa vừa xuất hiện trên Bình Đài Cầu Tiên thì tâm thần không khỏi rung lên.

“Đây là cái gì thần thông? Thần tiên, chính là thần tiên, mình đã gặp được thần tiên!!”

Hắn liền quỳ cả hai chân xuống, hướng về tấm bia đá quy tắc mà dập đầu

“Xin đa tạ thượng tiên đã cho tôi cơ hội”

Đám đệ tử thấy xuất hiện thêm người mới thì bu lại hỏi thăm. Không mất quá nhiều thời gian thì Nguyễn Đình Hoa đã hòa nhập. Đồng thời còn nghe đám đệ tử này không ngừng chém gió về Trần Minh Quân. Hắn càng nghe càng cảm thấy may mắn. May mắn vì bản thân đã tin vào cảm giác rồi đến gặp Trần Minh Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.