*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân thể Trần Minh Quân trở thành dây dẫn cho số năng lượng này chuyển xuống mặt đất. Chỉ trong một cái chớp mắt, tác động nhiệt của dòng điện đã làm phần lớn tế bào bị cháy khét.
Đại não tổn thương nghiêm trọng, toàn bộ linh hồn thể đều bị ảnh hưởng nặng nề, ý thức bị cưỡng ép hôn mê để tự vệ.
Trần Minh Quân ngã xuống mặt đất, nhìn vẻ ngoài thì chỉ còn thấy thịt khét. Khói bốc lên từ chính thân thể của hắn, thê thảm không thể nói nên lời.
Lôi vân trên bầu trời cũng dần tan biến, không bao lâu thì biến mất hoàn toàn. Khung cảnh đen tối trên toàn thế giới cũng được loại bỏ.
Mọi thứ trở lại vẻ bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có đóng đổ nát cùng với khói lửa bốc lên khắp nơi xung quanh huyện Trần Văn Thời là vẫn còn đó.
Nhận thấy quá trình độ kiếp đã kết thúc, Hư Linh đưa Trần Minh Quân trở vào không gian châu. Người khác có thể không dám xác định, nhưng Hư Linh thì biết Trần Minh Quân vẫn chưa chết.
Hư Linh trợ giúp Trần Minh Quân loại bỏ toàn bộ những phần da thịt đã bị cháy thành than. Sau cùng, chỉ còn lại một bộ xương với rất ít thịt còn sót lại. Đại não bị tổn thương hơn một nửa, nhưng còn giữ lại vị trí 3 cái thức hải khá tốt.
Với một người bình thường, bị tổn thương dạng này thì đã chết không thể nghi ngờ. Nhưng Trần Minh Quân không phải người thường.
Thân thể của hắn là linh thể, là thân thể trường sinh. Điều đó có nghĩa là, chỉ cần linh hồn còn tồn tại cùng với hơn 50% cốt cách toàn thân. Việc sinh trưởng trở lại những bộ phận khác chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, với mức độ tổn thương hiện tại, thời gian cần để bình phục cũng không phải nhỏ. Dựa theo tốc độ tự nhiên, không mất hơn vài chục năm là không thể bình phục được.
Chưa kể tới giai đoạn hậu bình phục, linh hồn cũng cần thời gian để làm chủ thân thể mới. Thời gian này hoàn toàn bị động, có thể nhanh cũng có thể chậm. Nhưng khi linh hồn sẵn sàng, ý thức của Trần Minh Quân mới khôi phục.
Hư Linh đem thân thể Trần Minh Quân đến trung tâm của không gian châu để chăm sóc. Sau đó cũng quyết định đem toàn bộ mọi chuyện kể lại cho người nhà của hắn nghe.
Cha mẹ của Trần Minh Quân nghe tin con trai bị sét đánh đến chết khét thì khóc chết lên chết xuống.
Như Ý thì thương tâm đến cắt đứt môi cũng không hay biết.
Nhưng Hư Linh không cho phép người nhà Trần Minh Quân nhìn thấy hắn. Bởi vì không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Trần Minh Quân. Kể cả cha mẹ của hắn thì Hư Linh cũng không tin tưởng.
Sau cùng, Hư Linh căn dặn mọi người không được khai mở toàn bộ ẩn huyệt trên Âm Kiều Mạch. Hư Linh làm vậy là để tránh cho bọn họ chịu cảnh độ kiếp như Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân có thể may mắn vượt qua, nhưng bọn họ thì có khả năng cực cao sẽ bị sét đánh thành tro bụi.
…
Một tháng sau
Trong thời gian một tháng này, toàn thế giới đều hướng về tỉnh Cà Mau, Việt Quốc. Tin tức về khu vực xảy ra thiên tai “mưa sấm sét” bí ẩn vẫn luôn được cập nhật hàng ngày.
Người dân bị sơ tán đã được phép trở lại nhà. Tuy nhiên, khu vực bán kính 15km tính từ vị trí của Trần Minh Quân vẫn bị phong tỏa. Quân đội Việt Quốc không cho phép bất cứ ai được tiến vào phạm vi này.
Phóng viên, nhà báo và những người nghiên cứu chỉ có thể tập trung ở những vùng ven của bán kính phong tỏa. Tập trung nhiều nhất là thành phố Cà Mau, thị trấn Cái Nước và khu vực cửa sông Ông Đốc.
Tại thị trấn Cái Nước, từ một thị trấn nhỏ trở nên vô cùng đông đúc và chật chội. Hết 70% người trong thị trấn toàn là người từ bên ngoài đến.
Nhà nghỉ, khách sạn được xây cấp tốc để phục vụ nhóm người này. Nhiều công trình thậm chí chỉ cần xây phần thô là đã có thể cho khách ở. Nguyên nhân là vì thị trấn Cái Nước tiếp xúc rất gần với phạm vi mưa sấm sét.
Khu vực cửa sông Ông Đốc thì đã ở trong tình trạng người đi ngoài đường đông như ngày lễ tết. Những tia sét rơi xuống gần khu vực này tương đối nhiều. Phía bên ngoài Biển Đông không xa, một vùng biển khá lớn đã bị quân đội phong tỏa để tìm kiếm vật thể bay không xác định.
Thành phố Cà Mau thì đã ở trong tình trạng quá tải. Mọi phương tiện giao thông đều vô phương di chuyển. Kể cả những con đường vắng vẻ nhất ngày xưa thì giờ cũng đều có những hàng dài xe cộ nối đuôi nhau.
Phần lớn những người đến đây làm nhiệm vụ đưa tin đều chọn di chuyển ra vùng ven, nơi tiếp xúc gần với bán kính phong tỏa. Dẫn đến việc hình thành rất nhiều túp lều du lịch. Người dân còn cho thuê đất để những người này cắm trại.
Trong thời gian này, các tờ báo giấy, báo mạng, đài truyền hình đều chỉ đưa tin liên quan đến sự kiện ở Cà Mau. Mối quan tâm và mức độ chấn động của nó còn lớn hơn chuyện ở Cần Thơ.
Chuyện ở Cần Thơ chỉ xảy ra trong một lúc ngắn gọn. Tuy hậu quả ở trên bầu trời vẫn còn, nhưng quá trình thì quá ngắn. Nhưng còn chuyện ở Cà Mau thì khác, vô cùng thần bí và huyền ảo, lại kéo dài hơn nửa ngày.
Những người dân sống ở thị trấn Trần Văn Thời khẳng định “chắc như đinh đóng cột” rằng, họ bị một lực lượng thần bí mang ra khỏi nhà cửa.
Đó chính là lúc Hư Linh nghe lệnh của Trần Minh Quân, tiến hành di tản toàn bộ người dân trong phạm vi 500 mét ra bên ngoài.
Bởi vì thời gian quá gấp, không có nhiều cách để làm, Hư Linh chỉ có thể trực tiếp dùng khống linh thuật tóm lấy người dân rồi mang đi ra xa nhất có thể.
Cực hạn của Hư Linh chỉ có thể mang người dân rời khỏi phạm vi bán kính 700 mét. Những việc sau đó thì là do quân đội Việt Quốc làm.
Ban đầu, đại đa số mọi người đều hoài nghi tính chân thật của câu chuyện. Nhưng ngày càng có nhiều người khẳng định thì sự nghi ngờ bắt đầu giảm dần, cuối cùng là thành bí ẩn.
Một người chém gió thì cũng thôi, một nhóm người chém gió thì vẫn chấp nhận được, nhưng nếu cả một thị trấn chém gió thì có khi lại là sự thật.
Do đó, rất nhiều “chuyên gia” suy nghĩ nát óc để tìm ra câu trả lời. Các câu chuyện càng kể thì càng thu hút nhiều người tới hơn.
…
Cổ Thanh Nguyệt cũng góp mặt trong số những phóng viên truyền hình đang dựng lều ở gần biên giới phong tỏa. Nhiệm vụ hàng ngày của cô là đưa tin trực tiếp về tình hình bên trong hiện trường.
Cổ Thanh Nguyệt vừa kết thúc một lần truyền hình. Cô đang ngồi nghỉ ngơi trong lều của mình. Cô cầm tấm thẻ bài linh hồn của Trần Minh Quân để lên trán rồi liên tục thì thầm.
“Trần Minh Quân, Trần Minh Quân, Trần Minh Quân, …”
Cố cứ liên tục tự thì thầm như vậy, người không biết mà thấy cảnh này sẽ còn cho rằng cô bị vấn đề tâm thần.
Qua hơn 5 phút thì cô bỏ cuộc. Cổ Thanh Nguyệt bần thần bước ra khỏi lều, ánh mắt nhìn về phương hướng sâu bên trong hiện trường.
Cô đưa tấm thẻ bài lên nhìn lại thật kỹ. Hoàn toàn là một vật thật, không phải do cô ảo tưởng mà ra. Thế nhưng lại không có hiệu quả.
Một tháng trước, lúc bị quân đội buộc phải di tản, cô đã thử liên lạc với Trần Minh Quân. Kết quả là không có một chút tác dụng gì.
Kể từ hôm đó, ngày nào cô cũng thử một vài lần. Nhưng mà không có lần nào liên lạc được. Sau hơn nửa tháng thì cô bắt đầu hoài nghi bản thân đã bị ảo tưởng quá nặng. Có thể sự việc trong công viên Hùng Vương là do cô tưởng tượng mà ra.
Một ngày kia, cô đem thẻ bài linh hồn ra cho đồng nghiệp xem thử. Mục đích là để xem đồng nghiệp của cô có nhìn thấy hay không. Kết quả thì ai cũng nhìn thấy.
Hơn nữa, nhìn thấy Trần Minh Quân không chỉ có mình cô, mọi người ở công viên cũng thấy, đồng nghiệp Minh Minh của cô cũng thấy.
Như vậy nghĩa là cô không có tự tưởng tượng ra. Nhưng tại sao nó lại không có tác dụng giống như Trần Minh Quân đã nói.
Chỉ còn một trường hợp cuối cùng, đó là cô đã bị Trần Minh Quân đùa giỡn. Thực tế Trần Minh Quân không có ý dạy cô tu luyện. Hắn đưa cô tấm thẻ bài chắc là để cho qua chuyện mà thôi.
Đứng bên ngoài căn lều, Cổ Thanh Nguyệt nắm chặt bàn tay, có thể nói là tâm trạng vô cùng thất vọng.
“Thôi, không phải của mình thì sẽ không phải của mình. Chắc là mình không có duyên tu luyện.”
Nói xong thì cô ném thẻ bài linh hồn xuống đất rồi nhổ trại rời đi.
…
Bên ngoài không gian, trên cung điện trôi lơ lửng ở giữa Địa Cầu và Mặt Trăng.
Người đàn ông trung niên vẫn đang nhắm mắt tu luyện thì đột nhiên mở mắt ra. Ông ta nhìn qua chiếc điện thoại di động đang reo báo thức inh ỏi rồi đưa tay bấm tắt.
Ánh mắt người này lại hướng về Địa Cầu, sau đó tự nói một mình
“Thời điểm sư phụ cân dặn đã đến. Lại một vòng thời gian mới đã bắt đầu. Chuyện đã xảy ra rồi sẽ xảy ra. Sư phụ, đã đến lúc đệ tử giúp ngài vượt qua cửa ải này rồi!”
Ông ta lấy ra một thẻ bài linh hồn, truyền thần thức vào để liên lạc với người nào đó.
…
Thành phố Sài Gòn, nơi phồn hoa bậc nhất miền nam Việt Quốc.
Khu vực bán đảo Thủ Thiêm, phường An Lợi Đông.
Một tòa nhà chọc trời đứng sừng sững giữa bán đảo. Tòa nhà này cao 756 mét, tổng cộng có 149 tầng. Ở phần giữa của tòa nhà có kiến trúc tạo thành hình 2 chữ Vĩnh Xuân vô cùng nổi bậc.
Khi khánh thành, tòa nhà Vĩnh Xuân đã chiếm vị trí thứ 2 trong số những tòa nhà cao nhất thế giới, chỉ đứng sau tòa nhà Burj Khalifa ở Dubai.
Tòa nhà Vĩnh Xuân còn nắm giữ kỷ lục về tốc độ xây dựng nhanh nhất thế giới. Khó có thể hình dung, công trình đồ sộ này chỉ cần 11 tháng 15 ngày để hoàn thành phần thô. Và chỉ cần thêm 5 tháng là hoàn thiện 100%.
Công ty xây dựng cũng là một ông lớn mới nổi của Việt Quốc, tập đoàn Biển Đông.
Nói ra cũng rất là tình cờ, chỉ trong vòng 5 năm trở lại, hàng loạt những tên tuổi mới nổi đã vươn lên, chiếm lĩnh thị trường trong nước và cả châu Á. Ví dụ như Mỹ Phẩm Vĩnh Xuân, công ty giải trí Phương Group, xây dựng Biển Đông, …
Điều đặc biệt hơn là, những công ty này có mối quan hệ rất là hòa hợp với nhau. Bất cứ khi nào chọn đối tác thì chắc chắn sẽ chọn đối phương.
Lúc này, bên trong phòng hợp trên tầng cao nhất của tòa nhà Mỹ Xuân, một nhóm mấy chục người đang ngồi chờ ai đó. Có vẻ như là một buổi hợp khá quan trọng.
Một nữ nhân viên chạy vội vàng vào phòng hợp thông báo
“Xin lỗi các vị quý khách, chủ tịch đã vào thang máy, sẽ nhanh chóng đến đi đây ngay!”
…
Bên trong thang máy, một người đàn ông được 6 vệ sĩ bảo vệ đang đi thang máy lên tầng cao nhất. Đây cũng là thang máy dành riêng cho chủ tịch.
Thang máy đi được hơn nữa đoạn đường thì người này bỗng nghe một giọng nói phát ra trong đầu
“Phúc Minh, đã đến lúc trưởng môn sư tổ cần tới con rồi. Bắt đầu kế hoạch ta đã từng nói với con. Hành động ngay, không được chậm trễ”