Thất Sơn Truyện

Chương 34: Chương 34: Phần 11: Thả diều trong hang






Lâm Gia Thái Bảo

-

Khu phố hiện lên trước mắt tôi, hàng chục mái nhà thấp thoáng dưới những đường sáng lân tinh màu xanh lục, chúng lọt thỏm trong một thung lũng thu nhỏ có diện tích ước tính chắc cũng khoảng vài trăm mét vuông, đếm ra khoảng hai chục “hộ gia đình” sinh sống. Có lần tôi đi Hà Nội chơi, cuốc bộ qua một khu phố cổ, kiến trúc nhìn cũng khá tương tự ở đây: một con đường lót đá hình lục giác cắt khu phố thành hai dãy, nhà ở đây căn nào cũng có hai cây cột ở phía trước, bên trên trang trí hình bông sen hoặc hình chóp tam giác, cấu trúc nhà ống một hoặc hai tầng, mái ngói nghiêng dán đầy các bảng hiệu. Khu phố ở Hà Nội sống động và nên thơ như thế nào thì khu phố này lại âm u như thế ấy, khói trắng bay đầy đường, lẫn giữa đó, đang lang thang trên những con đường là những cái bóng màu đen. Bốn chúng tôi nấp sau bụi cỏ, tôi nghĩ giờ nếu bắt Ấn chắc còn thấy nhiều hơn nữa, nhưng thế nào cũng bị ba người kia ngăn lại.

Có điều làm tôi thắc mắc nên tôi hỏi anh Hùng: “Lúc nãy thằng Sinh khai Thiên Đăng Chú sao mấy con ma ranh này không bị gì vậy anh?”

Anh châm điếu thuốc rồi nói: “Ở dưới cái hang ngải, với trình của thằng Sinh giờ thì nhằm nhò gì…” Anh nhìn sang Sinh ý nói chú mày còn yếu lắm rồi nói tiếp: “Theo anh thấy thì Ma Thành chắc cũng rộng lắm, đây chỉ là cái làng nhỏ thôi. Mấy chỗ âm khí tích tụ không tán được như thế này, vùng Kiên Lương không thiếu, đặc biệt là ở mấy thung lũng, dương khí đè xuống, cỏ cây xung quanh ngăn lại, lâu dần trở thành nơi sinh sống của bọn ma quỷ lang thang. Chúng không chủ động làm hại ai bao giờ, diệt thì cũng dễ nhưng mà số lượng đông vậy thì tránh vẫn là ý hay.” Đoạn, anh khoác tay ra hiệu, dẫn cả bọn men theo triền dốc, khuất sau những bụi cỏ mà chạy. Được một đoạn cũng khá xa thì chúng tôi nghe tiếng sột soạt phía sau, kèm theo đó là những đường sáng trắng tinh xuyên qua những lùm cây và một tiếng la xé tan màn đêm: “Ê! Mấy đứa kia, đi đâu vậy?” Quay lại thì thấy có hai bóng người đang cầm đèn pin chiếu về phía chúng tôi, ánh sáng trực diện làm tôi chỉ thấy mờ mờ nhưng cũng có thể nhận ra đồng phục của công an, sáng nay lại nghe được tin có người bị kẹt trong hang nên cũng dễ hiểu.

Chưa biết phải phản ứng ra sao thì đã thấy Tú Linh tiến về phía trước, cô nói với chất giọng điệu đà: “Mấy anh công an ơi, tụi em bị lạc. Mà cái chân em đau quá, mấy anh có đem đồ sơ cứu không. Ui da!”

Tôi nghe mà da gà nổi còn hơn mấy lúc gặp ma, hai anh công an thấy vậy thì bước về phía Tú Linh, lúc cả hai vừa đến trước mặt cô, cô liền nhanh tay châm hai mũi kim vào trán họ làm họ đứng bất động. Cả bọn thấy vậy liền tức tốc bỏ chạy tiếp, tôi la lên: “Trời ơi chế, chế làm gì mấy người đó vậy, bị bắt rồi sao!”

Tú Linh nói: “Có gì đâu, nhóc lo xa quá. Năm phút sau họ tỉnh lại ngay á mà.”

Anh Hùng thêm vào: “Nhưng giờ hơi gay rồi đó, phải vào hang thôi, họ tỉnh dậy cử đội đi lùng là coi như khỏi săn lan, đập miễu gì đi. Chắc phải nhờ tới chú em mày rồi…” Nói xong anh kéo tôi vào một hốc đá: “Giờ mày để tay như thế này, rồi vuốt từ đây lên trán, nhớ dùng hai ngón thôi nhé, tới đó đi rồi anh chỉ tiếp.”

Tôi gật đầu cái rụp, làm y hệt những điều anh Hùng vừa dạy, vừa vuốt hai ngón tay lên cầm, chợt bả vai tôi đau buốt, nóng ran như bị dội nước sôi, anh Hùng bảo cứ tiếp tục, khi vuốt lên trán thì cơn đau đã lên đến cực độ, tôi đổ sụp xuống đất, giờ chỉ có thể trụ trên đầu gối. Anh Hùng thấy vậy liền cất tiếng, tôi lặp lại theo lời anh, vì đau quá nên nghe như hét: “Thiên Hổ nghịch vuốt che mắt đời - Thiên nhãn khai quang chiếu khắp nơi - Hổ trảo dọc ngang chia thiên địa - Nhất đắc thăng thiên vạn tầng trời.” Dứt bốn câu thơ, tôi cảm nhận được sức nặng kinh hồn giờ không chỉ đè lên bả vai mà cả lưng, cả thân thể mình, khụy chân như muốn nằm sấp xuống đất, tôi hét lên một tràng, hình như như ba người bọn họ biết rõ chuyện này nên không thấy phản ứng gì cả. Bất chợt, cơn đau biến mất, mắt tôi đang nhắm nghiền bỗng bị một thế lực nào đó kéo lên, trợn trừng. Cánh mũi tôi cứ phập phồng, cặp môi thì hểnh lên để lộ hàm răng đang nghiến chặt. Tôi lồm cồm ngồi dậy, nhưng kỳ lạ thay tôi không đứng thẳng người được, thấy Tú Linh mấp máy, hình như nói nhỏ lắm nhưng tôi nghe mồn một: “Thiên Hổ…” Không chỉ có tai mà còn những giác quan khác nữa, tôi có cảm giác mình nhìn rõ hơn, những thứ lờ mờ trong đêm tối nãy giờ sáng rực như ban ngày, và đặt biệt là mặt đất.

Mặt đất giờ không còn là những tảng đá, những bụi cỏ hay con đường mòn gì nữa, giờ trông nó chẳng khác gì một tấm vải màu vàng thêu những hoa văn rắc rối, các hoa văn này phút chốc lại chuyển động, trùng lập vào nhau, tách ra khỏi nhau, thỉnh thoảng lại có những đường chỉ vuông vức, những đường chỉ song song hoặc cắt nhau hình chữ thập, chúng bay lơ lửng, thoạt nhìn có vẻ vô trật tự nhưng linh cảm mách với tôi rằng hãy chạy theo chúng. Tôi lập tức nhìn sang anh Hùng, không hiểu vì sao anh lùi lại một bước, nôm như hình dáng bây giờ của tôi thấy ghê lắm hay sao ấy. Tôi định cất tiếng nói nhưng không được bèn hất đầu về phía những khối hình lơ lửng, anh Hùng gật đầu, tôi liền dắt cả bọn chạy về phía đó. Chạy được vài giây bỗng tôi không còn nghe tiếng chân sau lưng mình nữa, tôi quay lại thì thấy Sinh thở hồng hộc, nó nói: “Chạy từ từ thôi cha…” Tôi vẫn ý thức mọi chuyện xung quanh nhưng không hiểu sao không cất tiếng lên nói được. Tôi thử cúi người về phía trước, “bò” chậm lại, một lúc sau thì thấy có một cửa hang, bên trong thấp thoáng thứ gì đó kèm theo một tiếng động kỳ lạ, định phóng vào trong nhưng một cơn đau bả vai khác lại ập đến, sau đó tôi chẳng còn nhớ gì nữa.

Tiếng lửa đốt gỗ kêu lên tanh tách làm tôi tỉnh giấc, vừa mở mắt ra tôi phải nhắm nghiền lại ngay, đau dữ dội, đưa tay lên định dụi vào thì một bàn tay mềm mại của ai đó đã nắm lại. Tôi nghe giọng của Tú Linh: “Đừng có chơi dại, hư vật báo của chế, chế thiến.” Thiên Hổ của cô ta khi nào vậy? Chưa kịp cãi thì tôi cảm nhận được hai thái dương bị cả chục mũi kim cắm vào, ấy vậy mà chỉ đau như kiến cắn. Khóe mi tôi đang cay xè bỗng dịu dần, mở mắt ra thì thấy anh Hùng đang ngồi hút thuốc nhìn tôi, Sinh đang nốc rượu, chất rượu màu vàng nhạt chắc không phải Gò Đen rồi, Tú Linh đang ngồi cạnh tôi, cô đưa tay lên rút những mũi kim trên hai thái dương, tôi nghe một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu bay ra từ cổ tay cô. Tôi vừa cười vừa hỏi: “Dầu gì thơm vậy chế?” Chỉ thấy cô ta lườm tôi ghê lắm. Từ từ ngồi dậy, tôi thấy cả bọn giờ đang vây quanh đống lửa, phía xa có ánh sáng mờ mờ, chắc là cửa hang, bên trong hang chỉ có ánh lửa vàng chiếu lên những bức tường đá vôi chứ không rõ như lúc nãy nữa, tiếng động cũng không còn nghe.

Anh Hùng nói: “Nãy anh đánh liều mà có hiệu nghiệm thật. Chúc mừng mày, đây là một trong sáu mươi bốn cửa dẫn vào Bát Quái Động. Thấy sao rồi?”

Sinh cười đểu, nói: “Anh tôi, cuối cùng cũng vào được hang.”

Tôi hỏi anh Hùng: “Giờ sao nữa anh?”

“Giờ vào trong, mình tìm cách phá hang Bát Quái này, tiến thẳng vào Ca Lâu Thành.” Anh Hùng phán một câu xanh rờn xong đứng dậy phủi quần áo, Sinh bẻ khúc cây rồi quấn miếng vải có yểm bùa làm thành cây đuốc như lúc vào hang Reahu, Tú Linh cũng thu dọn đồ đạc rồi đi theo, tôi sờ vào bả vai thấy hơi nhói thôi, rõ ràng là đỡ đau hơn lúc bắt Ấn, vả lại cảm giác cũng khác nữa, giống như Thiên Hổ vẫn còn đâu đây chứ không mất tăm, dù sao cũng chỉ là cảm giác, tôi nhún vai rồi chạy theo cả bọn.

Cái hang mà chúng tôi đi vào không cao nhưng rộng, bên phải là lối đi, bên trái là một dòng suối nhỏ, càng đi vào sâu thì tiếng nước nhỏ giọt càng nghe rõ hơn. Không gian xung quanh tối om, ánh lửa từ ngọn đuốc chỉ đủ soi sáng lối đi phía trước. Chúng tôi không ai nói với ai một chữ, thú thật tôi cũng chưa biết sẽ phải đối mặt với cái gì, nhưng chỉ cần nghe tới chuyện Động Bát Quái sáu mươi bốn cửa vào, hình thành từ rất lâu rồi, vậy mà chưa ai đi tới được Ca Lâu Thành thì trong lòng cảm thấy vừa sợ vừa khó hiểu. Kệ, miễn sao đi với những người này thì không cần phải lo nghĩ nhiều. Nửa tiếng trôi qua, chúng tôi ngoài leo lên, trượt xuống, nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác thì chưa thấy đường đi phức tạp gì nhiều. Đang bước đi, bỗng từ phía xa xa có tiếng khóc thút thít, sau đó là tiếng chửi bới, tiếng vật gì đó bằng kim loại bị ném vào tường, âm vang cả một vùng hang động vốn im ắng. Cả bọn nhìn nhau rồi thận trọng tiến về phía phát ra những tiếng động kia, chúng khuất sau một ngã rẽ. Phía đó có ánh sáng nên anh Hùng bảo Sinh tắt đuốc, giờ có thể đứng trong bóng tối thoải mái quan sát, thì ra là có hai người, một nam một nữ, họ ăn mặt kỳ quái với áo khoác màu cà phê sữa có nhiều túi nhỏ, quần kaki bó chặt, đi ủng cao gần tới đầu gối, trên đầu đeo đèn pin thợ mỏ.

Người nam nghẹn ngào nói: “Em đừng có khùng quá Thùy, có cái chỗ nào để móc dây mà đòi leo xuống dưới, giờ đi về, anh muốn đi về!”

Cô gái tên Thùy có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lạnh lùng đáp: “Anh muốn vậy chứ gì. Được rồi, em chiều ý anh. Anh ở trên đây nắm đầu dây cho em leo xuống dưới cứu bạn mình ra, còn anh xong việc muốn chạy đâu thì chạy. Đồ chết nhát!”

“Anh không có chết nhát, anh đang chơi khôn đây. Tụi nó chết dưới đó rồi, té vậy chịu gì nổi?”

Cô gái không nói không rằng, tiến về chỗ cái ba lô rồi lôi ra cuộn dây thừng quăng xuống chân anh chàng kia, giờ đã ngồi sụp xuống. Cô gái quát: “Cầm lên, coi như em ngu đi, nhưng giờ ở đây không có ai thì em chỉ biết nhờ anh thôi, anh chỉ cần cầm chắc sợi dây, em nhẹ tơn hà. Nhanh!”

Người nam vẫn chần chừ chưa chịu đứng dậy, tôi định quay sang anh Hùng hỏi ý, nhưng hình như anh không còn đứng đây nữa thì phải, chợt tôi nghe tiếng anh phát ra từ phía hai người kia: “Hai bạn là đám người bị lạc mà công an tìm hôm qua giờ đúng không?”

Cả hai giật thót mình khi thấy anh Hùng lù lù xuất hiện từ phía bóng tối, riêng anh chàng kia thì lùi mấy bước bằng cặp mông của mình, miệng la lên oan oan: “Ma...ma…”

Anh Hùng nói: “Ma cái thằng cha anh.” Đoạn, anh quay sang cô gái: “Sao?”

Thùy tuy có hơi sợ, nhưng chỉ trong một thoáng, cô nói: “Anh là ai vậy? Đội cứu hộ à?”

Anh Hùng cười, nói: “Có ông cứu hộ nào giống tôi không?”, rồi dang tay cho họ nhìn kỹ hơn rồi tiếp: “Từ đây đến cửa hang cũng gần, sao không ra ngoài đi?”

Thùy bảo: “Không được, bạn tôi bị té xuống kia rồi…” Nói xong cô ta quay đầu về sau, ánh sáng đèn pin rọi tới thì thấy có một cái vực rộng khoảng hai, ba mét, dài năm sáu mét nằm chắn ngang lối đi. Cô gái nói tiếp: “Tôi có gọi vọng xuống, không nghe tiếng trả lời, nhưng không thể vì vậy mà bỏ về được. Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi đó. Anh là thằng nào?”

Anh Hùng cười ha hả. Tôi định bước ra nhưng Sinh và Tú Linh đã ngăn tôi lại. Anh Hùng bảo: “Tôi đi thám hiểm thôi, có máu phiêu lưu mà. Ba núi có năm thần, năm sông có chín bá…”

Nhìn Thùy hơi bối rối, cô im lặng một hồi mới lên tiếng: “Anh nói cái gì vậy?”

Đến lúc này thì Tú Linh và Sinh mới bắt đầu tiến về phía đó, tôi cũng theo sát đằng sau. Mấy người này công nhận cẩn thận quá, phải biết chắc rằng cô bé tên Thùy ấy không phải lục lâm mới xuất hiện, xem điệu bộ thì có lẻ muốn che giấu thân phận rồi, với lại sợ có bẫy gì đấy nên chưa xuất hiện vội. Nguyên đám, gồm cả anh chàng tên Tùng kia cùng ngồi lại, không khí cuộc nói chuyện đầy vẻ dè chừng. Thùy giới thiệu sơ qua về nhóm của cô, thì ra bọn họ là sinh viên năm cuối của trường địa chất, hai người rơi xuống dưới là bạn cùng trường với họ, tên Dũng và Châu. Hôm nay bọn họ vào đây chủ yếu là để làm bài thu hoạch về những di chỉ cổ xưa. Tuy nhiên, tôi giật toát mình khi nghe cô gái ấy nhắc tới Ca Lâu Thành, cũng là mục đích khiến họ dấn thân vào chuyến đi này, chưa đi được bao xa thì đã gặp nạn. Sinh nốc rượu rồi nói: “Vậy là bà chị đây cũng là dân thứ dữ he!”

Thùy tròn xoe mắt: “Tại sao?” Giờ mới để ý, cô gái này cũng đẹp lắm chứ chẳng chơi, mà không phải kiểu Tú Linh, đẹp kiểu ngây thơ thì đúng hơn.

Anh Hùng bảo: “Tại vì tụi này cũng nghe sơ sơ về Ca Lâu Thành, hôm nay đi đại vô biết đâu tìm được thì sao?”

Thúy hớt lên bất ngờ: “Mấy anh chị cũng học trường địa chất hả? Đang làm bài luận cuối kỳ đúng không? Mà anh nói nghe như giỡn chơi, tòa thành đó tồn tại mấy ngàn năm nay vậy mà chưa ai bước chân vô được hết. Anh đi vô đại mà đòi gặp, làm như đi chợ mua cá không bằng!”

Tôi thấy cô gái này khá thú vị, ăn nói bạo dạn, bị lạc trong hang tối om om vậy mà bình tĩnh như không có chuyện gì, trái ngược hẳn anh chàng tên Tùng kia, nhìn to con mà nhát như cấy, nãy giờ ngồi co ro, im thin thít, dựa lưng vào bức tường, đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh. Anh Hùng thắc mắc, giọng nói anh thì nghe có vẻ chỉ hỏi vu vơ vậy thôi chứ có chủ đích cả: “Ủa Thùy, rồi sao em đi vô cái hang này, ngoài kia biết bao nhiêu đường dễ đi sao không vô?”

Ý anh Hùng là làm sao chọn đúng một trong sáu mươi bốn cửa của Bát Quái Động như vậy, nhưng hình như cô gái không có chút nghi ngờ: “À cũng tại em…”

Để tìm được Ca Lâu Thành, cả nhóm của Thùy quyết định sẽ không chọn những cửa hang mà khách hay vào tham quan để bắt đầu hành trình, thay vào đó, họ sẽ đi sâu vào rừng, tìm những hang ẩn nấp trong thiên nhiên. Hôm đó họ tìm thấy cũng khá nhiều cửa hang nhưng đi một hồi thì toàn vào ngõ cụt, đến đêm thì cả đám mệt lả nên quyết định dựng trại. Khoảng 1h sáng, ca trực của Thùy, đang ngồi lim dim bỗng cô thấy một bóng người màu trắng xuất hiện trong màn đêm đen như mực, cách ăn mặc của ông ta khá dị hợm, đã vậy còn cầm một sợi dây cước to đùng giật giật cái gì đó trên trời. Thùy vốn tò mò, cô gọi cả bọn dậy rồi đứng rình cái bóng trắng, vừa cách khoảng mười mét thì cái bóng này chui tọt vào một con đường mòn, đám của Thùy rượt theo một hồi thì đến cửa hang này, còn cái bóng trắng thì biến đâu mất tăm. Tùng nói: “Thôi đi về mấy đứa ơi…”

Dũng, nhỏ tuổi nhất nhưng rất liều, nó bảo: “Sao về được anh, biết đâu cái hang này không phải ngõ cụt thì sao nào? Em nghe đồn về Bạch Y dẫn đường hoài mà giờ mới gặp, đám mình hên lắm đó!”

Tùng than: “Anh mỏi chân quá hà, buồn ngủ nữa…”

Châu nói: “Thôi giờ vậy đi, mình đi vô hang coi thử, sẵn có đèn pin nè, nếu là ngõ cụt nữa thì đi chút là hết rồi, mà thấy có triển vọng thì mình quay ra, chuẩn bị đồ đạc cẩn thận rồi tới sáng mình vào lại.”

Cảm đám nghe có vẻ hợp lý liền mạnh dạn tiến vào cửa hang, hành trình Thùy mô tả giống y hệt với những gì mà chúng tôi đi qua, đi được nửa tiếng, chính là tới chỗ này. Chợt Thùy nghe một tiếng cười ghê rợn, kèm theo đó là những âm thanh trên vách đá, như có tiếng chân người đang chạy, mặt đất không biết vì sao trở nên trơn trượt khác thường, chỗ Dũng và Châu đang đứng cảm giác như một viên gạch phẳng lì dính đầy dầu mỡ chứ không phải là đất đá nữa, cả hai chưa kịp phản ứng thì đã trượt chân, ngã xuống vực. Nghe đến đây thì Tùng mới lên tiếng, giọng đầy trách móc: “Cũng tại em không chứ gì nữa! Tại cả ba đứa luôn! Anh nói đi ra sao không ai nghe! Giờ ăn nói làm sao với ba mẹ chúng nó đây? Hả?”

Thùy lúc nãy còn hùng hổ đòi xuống, nhưng khi kể xong câu chuyện có vẻ cảm thấy hối lỗi nên chỉ biết xụ mặt, miệng mấp máy câu xin lỗi, ấy vậy mà cái anh chàng tên Tùng này vẫn chưa chịu dừng lại, anh ta đứng thẳng người dậy, mặt và tai đỏ ửng, thấy chửi được chửi tới luôn: “Mấy anh chị học hành cho lắm vô, biết bao nhiêu kiến thức về địa chất mà dám chui vào hang buổi tối, rồi còn Bạch Y dẫn đường con mẹ gì nữa! Lần này về là t…”

“Chát!” Chưa nói dứt câu thì Tùng đã ăn trọn một cú tát trời giáng từ Tú Linh, nói thật tôi cảm thấy khá hả dạ vì hành động vừa rồi của cô nàng. Sinh cười đểu rồi nốc một hơi rượu dài, anh Hùng tiến về phía Tùng, giờ đã nằm sải lai dưới mặt đất, ôm gò má, mắt rưng rưng muốn khóc. Anh nói: “Ông bạn bình tĩnh chút đi, em nó cũng nhận lỗi rồi, chuyện đã xảy ra rồi, chửi nhau cũng có được gì đâu, thay vào đó ngồi lại tìm cách giải quyết mới đáng mặt đàn ông con trai chứ.”

Tú Linh khịt mũi: “Con trai mẹ gì thằng này!”

Sinh khà một tiếng rồi hỏi: “Sao cô bé biết về Ca Lâu Thành vậy?”

Thùy đáp: “Ông em có để lại một món da cổ, trên đó có ghi thông tin của tòa thành này. Để em cho mấy anh chị coi.”

Tú Linh chậc lưỡi: “Nô nô, từ đây về sau phải gọi là chế.” Thùy cười, vừa định móc thứ gì đó trong ba lô thì mặt Tú Linh chợt biến sắt, cô chụp vai của Thùy lại, đoạn chỉ tay về phía bên kia của hang đá vôi, chỗ ánh sáng nãy giờ không chiếu tới. Thùy thấy vậy chỉnh lại đèn pin rồi chiếu về hướng đó mới phát hiện: thì ra nãy giờ cả bọn ngồi nói chuyện cạnh bên một bộ xương đen sì, cũ kỹ. Anh Hùng nói Sinh đốt đuốc rồi cả bọn tiến về phía đó, Thùy nói cái bóng trắng cũng ăn vận một bộ đồ như thế này, cô nhớ khá kỹ vì nó rất dị hợm. Anh Hùng ngồi xuống, dỡ ống xương bàn tay của bộ xương này ra thì thấy bên trong là một bộ dây chất liệu như cước, nhưng bản to đùng. Chợt chúng tôi nghe xung quanh mình những tiếng bước chân của con gì đó đang đến, rồi từ trong bóng tối của vực thẳm, những con mắt đỏ như máu chớp tắt liên hồi, nhìn sơ quá chắc cũng cả ngàn con, nhỏ thì như hạt đậu, to thì như cái bát. Một cái chân lông lá, gai gốc đang bám vào mép vực mà leo lên, rồi hai cái chân, bốn cái chân, tám cái, kèm theo đó là tám con mắt đỏ quét, đứng trước mặt chúng tôi giờ là một con nhện to như chiếc xe bốn chỗ. Anh Hùng chụp ba lô, bảo mọi người lùi lại sau, anh hạ giọng nói: “Gặp thả diều thứ thiệt rồi…”

-

Ảnh mang đậm tính chất minh họa

Nguồn: Zidean.



Trong hình ảnh có thể có bầu trời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.