Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?

Chương 1: Chương 1




Tại tiểu viện của Lê gia ở phía tây Phong Thành, một tiểu nữ nhi đang dần dần mở đôi mắt xinh đẹp của mình, đảo một vòng nhìn xung quanh. Chết tiệt, bối cảnh xung quanh rất là kì lạ, từ giường chiếu, bàn ghế đến cả trang phục đêu như đang dóng phim cổ trang. Nàng nhớ không nhầm là gần đây mình không có kí hợp đồng đóng phim cổ trang nào, sao lại thế này.

Trí nhớ dần trở về, nàng là đang tham gia phim hành động, nàng muốn tự mình đóng cảnh đu dây, kết quả dây cáp đứt và..... Lê Thiên vu hết ngạc nhiên lại suy tư, rồi lại ngạc nhiên... nàng không lẽ giông như nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết gần đây, xuyên qua rồi, không thể nào... a a a....

Lê phu phụ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, thấy con gái như thế liền lo lắng:

- Vu Nhi, con làm sao vậy?

Thiên Vu nhìn hai người, bọn họ là ai, nàng xuyên qua không phải như trong tiểu thuyết, trở thành không dáng người không gương mặt chứ, nghĩ đến đây, nàng vội hét lên:

- Gương, cho tôi gương.

Lê phụ thấy con gái hét lên thì lại lo lắng, vội vã chạy đi lấy gương. Trong lúc chờ đợi, nàng liền kiểm tra toàn thân. Rất tốt,cơ thể còn trẻ, da dẻ mịn màng, trắng trẻo, chỉ cần gương mặt tạm ổn nữ là được. Lê phụ đưa gương tới, giơ trươc mặt nàng:

- Ta giúp con soi.

Nhìn bộ dạng trong gương, nàng rất vui vẻ, gương mặt tuy còn non nớt nhưng rất xinh đẹp, chính là cùng gương mặt trước kia của nàng giống như đúc. Được rồi, xuyên qua cũng không mất thứ gì, chỉ là mất chút tuổi, cũng tốt, sống thêm được vài năm.

Xuyên qua rồi không biết có xuyen về được không, về đươc thì tốt không về được cũng chẳng sao, df sao ở đâu mà chả phải sống.hai người trước mặt có vẻ rất tốt với thân thể này. Có thể bọn họ là người thân của nhau, phải dùng chút tài năng dò la tin tức mới được, lập tức nàng mang vẻ mặt ngơ ngác hỏi:

- Ta là ai?

Đúng như suy đoán, hai người kia vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hãi:

- Con sao vậy, tại sao lại hỏi thế, con là tâm can bảo bối của chúng ta, Lê Thiên Vu.

Tốt, nàng thâm cười trong lòng, tên cũng giống, nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc:

- Hai người là ai?

- Chúng ta là cha mẹ con mà, Vu Nhi con không nhớ chúng ta sao?

Lê Thiên Vu ôm đầu, nước mắt chảy ra, không nghừng gào khóc:

- Ta... tại sao không nhớ gì hết?... ta là ai?...là ai?

Lê phu phụ đau lòng, ôm chặt nàng, an ủi, vỗ về, hận không thể ngay lập tức mang trí nhớ trả về cho nàng:

-Vu Nhi ngoan đừng khóc, từ từ sẽ nhớ ra.

- Đúng vậy, không sao, ngoan, đừng khóc.

... ...... ......

Diễn xuất thành công, mặc dù hơi có lỗi nhưng là do tình thế bắt buộc, không thể trách nàng được. Hơn nữa, nếu không phải nhờ linh hồn nàng thì cơ thể này cũng không còn sống. Sau này nàng sẽ chăm sóc họ như người thân để bù đắp và trả ơn. Có ân báo ân, có oan báo oán là quan niệm sống của nàng.

Mấy ngày sau, nàng mới biết thì ra là thân thể này rơi xuống hồ nươc suýt chết nên nàng mới chiếm được. Nơi gia đình nàng đang sống là một tiểu viện nhỏ, bên trông có một căn nhà, một hồ sen nuôi cá, khu vườn nhỏ trồng rau, ven hồ và hàng rào trồng rất nhiêu hoa. Cha mẹ nàng còn trồng hai cây lê với mấy cây đào trước cửa, góc vườn nuôi chục con gà đẻ trứng. Cuộc sống không tính là giàu có gì nhưng vui vẻ hạnh phúc.

Trong nhà còn có vợ chồng Lê thúc với nhóc Lê Đức, bọn họ trước kia là hầu cận của cha mẹ, giờ thì như người nhà. Cha nàng vốn là con vợ kế, lại không hợp tính với bá bá nên dọn ra ngoài ở, cũng đã mười năm rồi.

Cha nàng sinh ra trông gia đình phú hào buôn bán nhưng lại theo nghiệp binh đao, từng là nguyên soái thống lĩnh mấy vạn đại quân. Sau khi cưới mẹ nàng công với thien hạ thái bình, cha không muốn tiếp tục rông ruổi sa trường nữa nên đưa mẹ về kinh thành ẩn cư.

Hàng ngày, cha nàng cùng với Lê thúc lên núi săn bắn, hoặc ra ruông cày cấy, mẹ với Lê cô thì ở nhà dệt vải thêu thùa chăm sóc nhà cửa. ThiênVu với nhóc Lê Đức giúp gì thì giúp, không thì ngồi luyện chữ, xem binh pháp,... thỉnh thoảng cha nàng rảnh rỗi cũng dạy tỉ muội nàng chút võ công phòng thân.

Cuộc sống cứ vui vẻ trôi qua như vậy. Tiểu tử Lê Đức cực kì thông minh, là thiên tài hiếm có, nàng từ hắn cũng học đươc không ít, hắn lại có vẻ ngoài yêu nghiệt làm cho kẻ yêu thích cái đẹp như nàng cảm thấy rất vui vẻ khi ở cùng hắn.

Một hôm, tiểu tử Lê Đức rất vui vẻ chạy đến trước mặt nàng, cười yêu nghiệt:

- Đệ ra ngoài mua kẹo hồ lô, tỉ có muốn ăn không?

Tên tiểu tử này vón keo kiệt, hôm nay tự dưng lại mơi nàng ăn kẹo, có ẩn tình:

- Ở đâu mà đệ có tiền?

- "Đệ vẽ tranh cho tiểu thư gần trường, tiểu thư cho đệ". Tên nhóc hi hi ha ha nói

Hứ, tiểu tử thối, nhỏ vậy mà đã quyến rũ nữ nhân, lớn lên chắc chắn là một tên đào hoa. Nhắc mới nhớ, từ khi đến đây nàng chưa từng ra ngoài nha, nàng muốn ngắm đường phố cổ đại.

- Tiểu tử, đợi ta, ta cũng muốn ra ngoài.

Vừa nói, vừa chạy theo hắn. Hắn thấy nàng chạy đến, bàn tay nhỏ bé vốn đã hé cổng định ra đột nhiên đóng lại, vẻ mặt nghiêm trọng quay về phía nàng:

- Tỉ không được ra ngoài.

Hắn nói cực kì ngiêm trọng, làm nàng thực sự hoài nghi:

-Tại sao?

- Phong bá nói gương mặt tỉ sẽ gây họa cho tỉ

. Nàng tức gận rồi nha, gương mặt xinh đẹp cua nàng làm sao mà gây họa được:

- "Gương mặt ta làm sao, đệ mau tránh ra, ta muốn ra ngoài." Thiên Vu lấy hết sức đẩy Tiểu Đức ra, tiểu tử thối dám không cho ta ra ngoài.

Nàng tưởng hắn chỉ là trêu trọc nàng, nào ngờ, hắn liều chết bám lấy cánh cửa, miệng còn gào lớn:

- Bá mẫu, Vu tỉ muốn ra ngoài.

Lập tức mẹ nàng cùng mẹ hắn xuất hiện sau lưng nàng, giọng nói uy nghiêm:

- Vu nhi, con không thể đi ra ngoài.

Thiên Vu thật sự tức giận rồi, "tại sao con không thể ra ngoài?" trước kia nàng là ngôi sao, luôn có cả đám paparazi theo đuôi còn có thể ra ngoài nha.

- " Vu nhi, đừng bướng bỉnh nữa, mau theo mẹ con vào." Lê cô lên tiếng khuyên nhủ.

- Con vào đây, ta sẽ nói con nghe.

Vân gia, Lê gia và Tướng gia là ba gia tộc lớn ở Thiên Thần quốc, Vân gia đứng đầu quan văn, Tướng gia nắm binh quyền, Lê gia lo thông thương kinh tế. Theo tục lệ, hoàng tử công chúa khi đến tuổi trưởng thành đều ưu tiên cưới gả cho con cháu của ba gia tộc trên.

Mà các hoàng tử đều đã đến tuổi hôn phối, các gia đình đương nhiên muốn nữ nhi của mình được chọn nên việc loại bỏ đối thủ là việc đương nhiên. Chưa nói đâu xa, biểu tỉ của nàng, người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cứ ba ngày bị ám sát một lần.

Lê lão gia đã từ quan, lại không hòa hợp với đại lão gia, thân cô thế cô, không tài không lực, lo lắng không bảo vệ được con gái, nhất là khi nàng càng lớn càng mỹ lệ động lòng người nên đã cùng nương tử nghĩ cách, cuối cùng nghĩ ra một cách.

Từ nhỏ họ đã giữ Lê Thiên Vu ở trong nhà không cho ra ngoài, khi nàng lớn lên thì nói nàng vì bạo bệnh nên trở nên ngây ngốc, mặt mũi nhìn rất khó coi, không thể cùng biểu tỉ tham gia tuyển tú. Đại lão gia đương nhiên vu vẻ đồng ý, dù thật giả thế nào bớt đi một đối thủ cũng là chuyện tốt.

Bây giờ nàng lại mang gương mặt mỹ lệ chạy ra ngoài, không những làm hỏng bao năm tâm kế còn gây họa sát thân cho cả nhà.

Quả là kế hoạch rất tỉ mỉ, không hổ danh là đệ nhất tài nữ nghĩ ra, nhưng Lê phu nhân đã tính toán thiếu. Thân là phụ nữ, nàng không biết còn có thứ gọi là trang điểm hay sao, muốn thiên nga thành cóc ghẻ là chuyện quá ư dễ dàng.

Lê Thiên Vu ở hiện đại vốn là một diễn viên, có nhân vật nào mà cô chưa từng thử qua, lại thêm tài hóa trang của cô đã đạt đến mức có thể gọi là dịch dung rồi.

Nàng mượn đồ trang điểm của Lê phu nhân, tuy bà không có nhiều nhưng cũng đủ dùng. Vẽ lông mày thành hai con sâu róm lớn, dặm phấn loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt, khéo léo làm cho gò má nhìn như cao hơn, vẽ đôi môi thành hai miếng xúc xich lớn, cuối cùng lấy bút của cha chấm vài cái mụn duồi lên mặt.

Từ một cô nương xinh đẹp sao lại có thể biến thành cái dạng kia, không thể nào nha. Hài lòng nhìn mọi người gương mặt như vừa gặp quỷ, nàng nở nụ cười ngây ngốc rồi vò nát quần áo cùng tóc mình, nhìn nàng bây giờ chân chính là một cô nương vừa ngốc vừa xấu rồi.

Để mặc hai người phụ nữ còn đang ngây ngốc, nàng kéo tay Lê Đức nhằm hướng cửa lớn mà chạy, còn không thục nữ hét lớn:

- Chúng ta ra ngoài.

(tỉ có thục nữ lúc nào vậy?)

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay đi trên đường cực kì thu hút ánh nhìn. Cậu bé xinh đẹp tại sao lại đi cùng cô nương xấu như vậy, thậm chí còn nhìn cô nương ấy cười đến sủng nịnh, thật là cảnh tượng hiếm có.

Đang đi, Thiên Vu bỗng dưng dừng lại nhìn chằm chằm vào người bán hồ lô đường, nàng rất thích hồ lô đường nha, chỉ tiếc ở hiện đại không có bán. Nhìn vẻ mặt thèm khát của nàng, Lê Đức bĩu môi làm vẻ mặt khinh thường không biết rằng ánh mắt sủng nịnh của mình đã sớm bán đứng hắn:

- Được rồi, ta mua cho tỉ.

Nói xong, lập tức chạy đi, nhìn bóng dáng hắn, nàng vui vẻ nói lớn:

- Tiểu Đức, ta yêu đệ nhất.

Cái tên đang đi mua hồ lô kia nghe được, cười đến rớt hàm.

Nàng cầm một lúc mấy xâu hồ lô, vừa ăn vừa chạy khắp nơi, đường phố cổ đại đẹp thật, không khí lại trong lành, rất thích hợp để đi dạo. Mải ngắm đường phố, đến lúc quay ra đã không thấy Lê Đức, nàg vội hét lớn:

- Tiểu Đức, Tiểu Đức. Đệ đâu rồi?

Từ trong đám đông có giọng nói truyền đến:

- Đệ ở đây..,

Rồi một bóng dáng nhỏ bé chạy từ trong đám đông ra, vừa chạy vừa thở hổn hển:

- Vu tỉ, tỉ có thể đi chậm một chút không? Đệ mệt chết mất.

Nhìn bộ dáng khổ sở của tên tiểu tử, Thiên Vu đột nhiên rất muốn trêu trọc hắn, vậy là nàng vừa chạy, vừa quay đầu về phía hắn:

- Tiểu tử chân ngắn, đố đệ đuổi kịp tỉ. Rùa con.

Nàng thậm chí còn không hình tượng, thè lưỡi ra trêu hắn.

Đang chơi vui thì nàng đâm vào thứ gì đó làm kẹo hồ lô trong tay nàng đập vào thứ đó rồi rơi xuống, nhìn hồ lô yêu quý bị bẩn, nàng tức giận, không thèm nhìn lên liền mở miệng mắng người:

- Tên điên nào đâm vào nãi nãi vậy?

Người đó cứ đứng đực ra đó không thèm nói gì, nàng bèn ngẩng mặt lên, túm cổ áo hắn định mắng, nhưng là vừa nhìn lên miệng nàng liền ngậm lại.

Xin thứ lỗi cho tâm hồn đam mê cái đẹp của Thiên Vu, lý do nàng không thể mắng hắn là vì hắn rất soái nha. Nàng học văn không giỏi nên không biết miêu tả như thế nào, chỉ biết cuộc đời hơn hai mươi năm cộng với hơn mười năm làm diễn viên của nàng từng tiếp xúc với đủ loại trai đẹp nhưng đẹp đến như hắn nàng mới thấy lần đầu.

Hắn cũng quên mất nam nữ thụ thụ bất thân mà nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt có thoáng qua một tia ngạc nhiên rất nhỏ.

Hai người cứ vậy nhìn nhau rồi trúng tiếng sét ái tình, liền yêu nhau.... Đó là trong tiểu thuyết, còn thực tế là tên Lê Đức chạy vừa đến nơi liền lên tiếng:

- Vu tỉ, có việc gì vậy?

Đồng thời tên đi bên cạnh người kia cũng gạt tay nàng ra, đe dọa:

- Ngươi làm gì công tứ nà ta?

Thấy Lê Đức, Thiên Vu làm bộ dáng ủy khuất:

- Tiểu Đưc, là hắn làm rơi hồ lô của tỉ, còn không chịu xin lỗi

Hai người kia không biết nói gì hơn, là nàng chưa cho bọn họ cơ hội mở miệng nha.

Lê Đức tuy nhỏ tuổi nhưng rất thông minh, hắn cẩn thận đánh giá người trước mắt. Người bị tông vào kia sắc mặt lạnh như băng, từ đầu đến cuối không hề thây đổi. Người đi bên cạnh sắc mặt tuy ôn hòa nhưng tay luôn cầm kiếm, kiếm, toi rồi nha, đây là Nhật Nguyệt kiếm bảo vật gia truyền của Tướng gia, vậy hai người trước mắt khẳng định là cháu nội ngoại của lão Tướng gia......

Khôi phục lại sắc mặt bình thường, hắn lập tức hướng hai nhười kia xin lỗi:

- Tỉ tỉ ta đầu óc không bình thường, có gì xin hai vị lượng thứ.

Nhìn hắn khom người hành lễ, Thiên Vu thấy không vui bèn định lên tiếng nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị tiểu tử kia chặn lại bằng mộ ánh mắt sắc bén đành im miệng đứng yên.

Hai người kia thấy Lê Đức xin lỗi, lại nghe đầu óc cô nương kia không bình thường liền bỏ qua:

- "Bỏ đi, sau này đi đứng cẩn thận là được rồi." Người mang kiếm sau khi nhìn sắc mặt cua người kia liền lên tiếng.

Sau khi hai người kia bỏ đi, Lê Đức liền quay sang mắng nàng:

- Tỉ bị hồ lô lam cho ngốc rồi hả? Con không nhìn xem bọn họ là ai mà dám đụng vào, tỉ nghĩ mấy xâu kẹo hồ lô của tỉ so vời tơ lụa thượng hạng mặc trên người họ đáng mấy xu, Nếu họ không bỏ qua, chúng ta lấy đâu ra tiền để đền....

Biết hắn đang giận, cũng nhận ra mình suýt nữa gây họa, nàng liền ôm lấy hắn nịnh bợ:

- Ta biết rồi mà, lần sau không thế nữa, đệ đừng giận.

- Hừ.

Nam nhân vừa đi quay lại nhìn bọn họ một lớn một nhỏ đang ôm nhau, ánh mắt đầy thâm ý.

Cuộc sống ở Lê gia tuy rất vui vẻ nhưng rất nhàm chán, suốt ngày chỉ học mấy nghi thức của tiểu thư khuê các, nàng đây rất thông minh nha, học cái gì cũng rất nhanh giỏi, nhưng khi đã giỏi rồi thì lại nhanh chán.

Tỉ như, học đàn được mấy tháng thì nàng có thể nhắm mắt chơi đàn, thế là chán ném cây đàn sang một bên, luyện chữ thì khá hơn, được hai tháng bút nghiên cũng xếp xó....

Nàng chỉ luôn có yêu thích đặc biệt vói thêu thùa, nhưng nàng lại thích thêu tranh phong cảnh, mà nàng đâu được ra ngoài, cuối cùng nàng vẫn là lười biếng, không làm gì cả.

Thiên Vu có lúc nhớ những ngày tháng trước kia, luôn bận rộn đóng phim,quay quảng cáo, rất vui vẻ. Khi mệt quá thì nghỉ ngơi vài ngày, trốn trong nhà thêu thùa hoặc đi chơi đâu đó. Nói mới nhớ, nàng ở hiện đại rất giàu có nha, đến thế giới này không có một đồng xu dính túi, thật thảm.

Đáng chết, lão thiên người rất không công bằng nha, thế nào mà tài sản ta vất vả làm gia ta lại không được hưởng. (lão thiên*lườm mèo*:là tại ngươi, sao lại trách ta, mèo:hihi).

Hôm nay Lê phu nhân cùng với Lê cô đi ra phố giao hàng thêu, Lê lão gia với Lê thúc thì lên núi từ sớm, Lê Đức lại đi học, nàng ở nhà rất là buồn chán, ngồi bên bút mực định vẽ tranh, vạch vạch mấy nét, thật không có tâm trạng.

Nàng quyết định giả ngốc trốn ra phố chơi.

THiên Vu vui vẻ chạy trên phố, gặp ai cũng chào, mấy gì trên phố từng gặp nàng vài lần, liền cười vui vẻ đáp lại. Với họ, Lê cô nương tuy có xấu một chút, ngốc một chút, vậy thì đã sao nàng lương thiện, tốt bụng tốt hơn mấy vị tiểu thư kiêu ngạo kia nhiều lắm.

(lại có người bị lừa, với tư cách là mẹ đẻ, ta khẳng định nàng không hề lương thiện).

Đi dạo một lúc, mới thấy đói bụng, muốn ăn gì đó lại phát hiện ra mình không có mang theo tiền, mà nàng cũng đâu có tiền để mang theo, đành mang bụng đói về nhà thôi. Lần sau phải xin mẹ ít tiền phòng thân, nàng tự nhủ.

Vì đói bụng nên nàng đi đường tắt về, đi ngang qua một cửa tiệm thấy tập trung rất đông người liền đến xem thử. Thì ra là một tiệm vải đang tổ chức thêu tranh thi, trong vòng một nén nhang, ai thêu xong một đóa mẫu đơn thì sẽ nhận được 20 lạng bạc.

Thiên Vu quyết định tham gia, dù sao ở đây cũng không có nhiều người biết nàng, lại là cơ hội thử tay nghề, hơn nữa đối với kẻ không một xu dính túi như nàng thì 29 lạng cũng không phải là ít.

Khi nàng đăng kí, không chỉ thí sinh mà cả chủ tiệm cũng nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ làm nàng rất không vui, dám coi thường bản cô nương, chờ đấy.

Bắt đầu thi, nàng dùng công phu gia truyền của mình, xỏ một lúc mười cây kim màu đỏ từ đậm đến nhạt dặt trên khung thêu, nhắm mắt dưỡng thân một lúc mới bắt đầu thêu.

Từng màu chỉ được thêu lên, bông hoa xinh đẹp, màu sắu sống động dần dần hiện ra. Trong khi các cô nương xinh đập khác còn đang loay hoay với những mũi kim đầu tiên, nàng đã hoàn thành tác phẩm của mình mang đến cho chủ tiệm trong khi sự ngạc nhiên của mọi người.

Liếc nhìn nén nhang đã cháy hết một nửa , trong lòng Thiên Vu âm thầm ảo não, tốc độ của nàng chậm đi rồi, lúc trước chỉ mất vài ngày là nàng có thể thêu xong một bức tranh người khác thêu mấy tháng nha.

Nàng vui vẻ cầm bạc của mình rời đi, không để ý trong quán trà bên kia đường có một ánh mắt luôn lạnh lùng nhìn theo, sâu trong con ngươi ẩn dấu sự thâm trầm khó đoán, đợi khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất mới bảo người bên cạnh:

- Huynh điều tra thân thế nàng cho ta.

Rồi xoay người rời đi, gương mặt không có chút biến đổi,

Thu qua đông tới, tuyết rơi ngày càng dày, Thiên Vu đến thế giới này cũng đã gần được một năm. Hôm nay là sinh nhật thứ 16 của thân thể này, không ngờ lại trùng hợp như vậy, sinh nhật của nàng và thân thể này cùng ngày. Họ đều sinh vào một ngày mùa đông tuyết rơi rất dày.

Lê phu nhân nấu một nồi mì thọ lớn, mọi người quây quần cùng ăn mì thọ, chúc mừng sinh nhật nàng, không khí cực kì ấm áp. Nàng bất giác nhớ đến mẹ mình, trước kia, khi sinh nhật nàng bà cũng thường làm cho nàng một cái bánh kem vị socola mà nàng thích, không khí lúc đó cũng rất ấm áp.

Thời tiết năm nay đặc biệt lạnh, hoa màu không thu hái được gì, lại không thể lên núi săn bắn làm cuộc sống Lê gia lâm vào khó khăn. Tiền trong nhà cũng sắp dùng hết, nếu trời tiếp tục lạnh như thế này, họ có nguy cơ không còn gì ăn.

Lê cô đề nghị cho Lê Đức nghỉ học, cũng đỡ được một khoản nhưng mẹ nàng không đồng ý. Một tướng quân uy chấn một thời như Lê lão gia rất đau lòng khi không thể lo cho gia đình.

Thiên Vu thấy người lớn trong nhà lo lắng thì bản thân cũng không yên, nàng tìm Lê Đức cùng ngĩ cách. Hai người sau một hồi suy đi tính lại cũng tìm được cách, đi kiếm tiền thôi.

Di Hồng Viện, kĩ viện xa hoa nhất kinh thành, trái ngược với cảnh tuyết rơi trắng xóa rét buốt ở bên ngoài, bên trong đèn đuốc sáng trưng, không khi ấm áp. Các công tử uống rượu cười đùa, các cô nhương váy áo thướt tha đi lại, không hổ danh là nơi ăn chơi bậc nhất.

Trên sân khấu tròn giữa sảnh lớn, một cô nương sinh đẹp ăn mặc rực rỡ xuất hiện, nàng là bà chủ của nơi này, Triệu San San, nàng đứng giữa sân khấu, cười ngọt ngào:

- Các công tử hôm nay chơi có vui không ạ?

- "Rất vui", đám công tử phía dưới đồng thanh trả lời.

- Sau đây sẽ còn vui hơn nữa vì hôm nay bổn viện đặc biệt chuẩn bị một tiết mục đón tiếp mọi người nha, nhân tiện các công tử cũng lên chuẩn bị sẵn ngân lượng.

Không hổ là bà chủ Di Hồng Viện, mở miệng ra phải nói tiền trước tiên nhưng bà chủ xinh đẹp hiếm khi xuất hiện hôm nay lại xuất hiện giới thiệu tiết mục, tiết mục kia chắc chắn là đặc biệt nha. Bỏ thêm tiền thì sao, không có nhiều người được ngắm mĩ nhan của Triệu San San đâu.

Ngay sau khi Triệu San San rời đi, các vũ công xinh đẹp xuất hiện, nhảy múa vài động tác khiêu gợi. Đám nam nhân phía dưới mắt dán vào cơ thể hoàn mĩ của vũ công, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.

- Háo sắc. Một đám nam nhân ngu ngốc.

Đang trong lúc cao trào, một nữ nhân toàn thân hồng phấn phi thân từ trên lầu xuống. Toàn thân nàng mặc một thân hồng phấn, nắm trong tay một dải lụa đỏ lượn vài vòng trên không trung đám nam nhân phía dưới há hốc mồn nhìn nàng. Đến khi nàng đáp xuống đất rồi mới có kẻ hết lên:

- Tiên nữ, tiên nữ giáng trần.

Rồi cả đám bên dưới cùng hét lên, nàng ở trên sân khấu âm thầm khinh thường nhưng khóe miệng vẫn hướng bọn họ cúi đầu chào còn hào phóng tặng bọn họ cười đến ngọt ngào.

Triệu San San đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, lên tiếng:

- Các vị thấy màn vừa rồi thế nào?

- Rất tuyệt nha.

Nhìn xem tiểu mĩ nữ mới đến kia so với đại mĩ nhân Triệu San San còn xinh đẹp hơn nha, đặc biệt nàng có đôi mắt làm cho nam nhân khi nhìn vào sẽ có cảm giác muốn bảo hộ chiếm giữ.

- Vừa rồi chỉ là màn mở đầu, Anh Đào cô nương sau đây sẽ còn đâng tặng các vị một trân vật nữa nha. Mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Dám người phía dưới háo hức, ngoài dự đoán của bọn họ, thứ được mang ra là khung thêu, Anh Đào cô nương nhẹ nhàng ngồi vào khung thêu, các cô nương xung quanh nhanh chóng căng vải xỏ chỉ.

Mỗi hành động của vị cô nương kia rõ ràng đều chuẩn thục nữ nhưng lại làm cho người ta luôn cảm thấy phong tình lẳng lơ.

Nàng bắt đầu thêu, kim đưa lên xuống liên tục, không hề liếc nhìn đám người kia, chỉ thỉnh thoảng nở nụ cười hài lòng cũng làm cho bọn họ thỏa mãn. thần điên bát đảo.

Ngoài trời tuyết tiếp tục rơi, trơi lạnh càng sâu, đêm càng về khuya. Trong Di Hồng viện một đám nam nhân ngơ ngác nhìn cô nương đang đưa kim với tốc độ ánh sáng, không ai có ý tưởng rời đi.

Trong một góc khuất của Di Hồng Viện, có một đôi mắt không ngừng nhìn về phía Anh Đào, trong ánh mắt âm u mang theo chút lưu tâm.

Cuối cùng cũng thấy Anh Đào cô nương đứng dậy, nàng mỉn cười hài lòng. Cái tác phẩm của nàng được các cô nương xinh đẹp lấy ra khỏi khung đưa đến bên cạnh Anh Đào, từ từ giơ lên. Đám nam nhân ở dưới mắt miệng mở to ước chừng có thể nhét vừa một cái bát.

Không thể chắc bọn họ vì bức tranh nàng thêu là một đại mỹ nhân tuyệt trần, quan trọng hơn nữa cô nương trong tranh ăn mặc thật sự là..... rất quyến rũ nha, quan trọng hơn hơn nữa, nhìn cô gái trong tranh thật sự rất thật từ đôi môi mỉn cười đến ánh mắt đưa tình.

(cái này gọi là tranh truyền thần á)

Nhìn đám háo sắc phía dưới, vẻ mặt cười khinh thường của nàng hiện rõ, đúng lúc đó Triệu San San đi ra, bắt gặp nụ cười của nàng. Nàng ta đi lại gần Anh Đào, nhẹ giọng:

- Giờ đến lượt ta.

Ngay lập tức Triệu San San nhìn xuống phía dưới, hào phóng ban tặng cho đám người bên dưới nhưng nụ cười rực rỡ:

- Các vị có thích bức tranh này không ạ?

- "Thích."

- Vậy ai muốn mua về nhà nào?

- Ta...

- Ta...

- Ta...

Không nhìn đám người bên dưới, nàng quay sang ngắm bức tranh:

- Cô nương trong tranh thật sự rất sống động nha, làm ta nhìn thôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Haizzz...

Làm bộ thương tâm, nàng tiếp tục;

- Trân phẩm, trân phẩm nha, hàng tốt như vậy ta tự nhiên lại không muốn bán.

Nàng vừa nói ra, lập tức đám bên dưới lại lao sao:

- Bán đi ta sẽ trả giá cao.

- Đúng vậy.

- Đúng vậy.

- Ta nói cho các vị biết nha. Lụa này của ta lụa của phường Ngọc Tân, chỉ thêu là chỉ của phường nhuộm Như Ý. Chắc các vị cũng biết, hàng của bọn họ giá không hề rẻ nha, mỗi chỉ với lụa cũng đã tốn của ta 100 lạng bạc rồi.

- Ta trả 200 lạng.

- Ta trả 500 lạng.

- "Các vị yên lặng nha, ta còn chưa nói hết. Vải lụa chưa là gì so với công sức Anh Đào nhà ta nha." Vẻ mặt thương sót, cầm tay nàng giơ lên. "Các ngươi xem tay cô nương ấy đẹp như vậy, phải cầm kim ta thật không đành lòng.

Làm vẻ mặt thương xót nhưng trong lòng nàng ta đã vui muốn chết:

- Nếu các ngươi đều muốn mua thì trả giá đi, ai trả giá cao hơn thì ta bán. Ta thấy các ngươi đều là đại gia, vậy đi cho đỡ tốn thời gian, chúng ta lấy giá khởi điểm là 500 lạng bạc. Các vị thấy thế nào?

Có vài kẻ nghe đến giá tiền, mặt đã hơi biến sắc, để giữ thể hiện không thấy nói gì. Vài kẻ có tiền mạnh miệng hô "được" bắt đầu trả giá.

- Ta trả 600 lạng.

- Ta trả 800 lạng.

- 900 lạng.

- 1000 lạng.

GIá tiền lên đến 1000 lạng làm Triệu San San vui muốn chết. Nàng biết hắn nha, hắn là Giả công tử, gia tộc giàu thứ hai trong quốc nha.

Giá đã rất cao nhưng hình ảnh cô gái trong tranh cứ vẫy gọi, có kẻ không dừng lại được tiếp tục trả giá:

- 1200 lạng.

- Ta trả 1300 lạng.

- 1500 lạng.

Giả công tử có vẻ mất kiên nhẫn, trực tiếp lên tiếng:

- 2000 lạng.

Được lắm, Triệu San San mắt như đã thấy tiền, rất vui vẻ. Giả công tử không nghừng quyét mắt khắp người Anh Đào làm nàng và một kẻ nữa rất không vui. Ánh mắt đầy sát khí bắn về phía Giả công tử, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- 3000 lạng.

Anh Đào đưa mắt nhìn về phía có giọng nói phát ra, nhìn thấy có hai nam nhân đang ngồi, rất quen mắt nha. Sau hai giây lục tìm trí nhớ, nàng xác định gặp phải kẻ không nên gặp rồi. Bất quá bộ dáng nàng bây giờ so với lúc đó, hắn có làm mơ cũng không tưởng tượng được.

Dù sao bây giờ nàng cũng có bộ dáng hồ li tinh rồi, đành phải làm hồ ly tinh cho chót thôi. Nàng lập tức hướng hắn đưa tình, mỉn cười ngọt ngào. Nghệ thuật đây chính là nghệ thật nha.

Giả công tử nhìn thấy một màn vừa rồi thì rất không vui, Ạh Đào cô nương lại hướng tên kia mỉn cười:

- 3500 lạng.

Sau khi Giả công tử ra giá, bên kia im lặng làm Giả công tử cười đắc ý:

- Sao hả, sợ rồi?

Ai nghe cũng biết hắn đang giễu cợt, vậy mà vị công tử kia mặt không hề đổi sắc, giọng điệu lạnh băng:

- 5000 lạng.

Quả nhiên đã thành công đóng băng Giả công tử, Triệu San San thấy không khí căng thẳng, lên tiếng:

- vị công tử này trả 5000 lạng, có ai muốn trả cao hơn?

Không ai lên tiếng, nàng tiếp tục:

- Nếu không ai trả cao hơn, bức tra....

- " 6000 lạng." Giả công tử đập bàn ngắt lời nàng hét lớn.

Triệu San San nghe thấy tiền mắt đều sáng lên, đang định nói có ai trả cao hơn không thì một giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

- 1 vạn lạng.

....

Đám người phía dưới kinh ngạc, một bức tranh thêu có giá 1 vạn lạng, là lần đầu tiên nha. Ánh mắt của vị công tử kia ngừng trên người Anh Đào làm nàng khinh thường, nam nhân quả nhiên đều giống nhau, háo sắc.

- 1 vạn lạng? Có ai muốn trả giá cao hơn không?

- Không ai trả cao hơn, vậy bức tranh này thuộc về vị công tử kia, chúng ta một tay trao tiền một tay nhận hàng, mời công tử mang tiền nên sân khấu.

Khi hắn lên sân khấu, lúc đi qua nàng còn tặng cho nàng một cái cười quỷ dị, nhưng khi nàng định thần nhìn lại, vẻ mặt hắn vẫn là cái khối băng ngàn năm. Gặp ma, đúng là gặp ma.

Nhìn bức tranh được trao cho hắn, Anh Đào âm thầm mặc niệm: "Lâm Tâm Như tỉ tỉ, cầu xin tỉ tha thứ, ta hứa lần sau không sử dụng hình ảnh của tỉ để kinh doanh nữa."

KHi Thượng Quan Vu ra khỏi kĩ viện, quay sang nói với Hoàng Giao Chính vẫn đang ôm bức tranh ngẩn ngơ:

- Chính là nàng.

- "Ai cơ ?" Tuy biết người huynh đệ này tính cách khác thường nhưng hắn vẫn không theo được.

- Lê Thiên Vu.

Rốt cuộc đầu óc Hoàng Giao Chính đã hoạt động trở lại.

- "Đệ nói Anh Đào là Lê Thiên Vu, không thể nào nha?" Hai người ngoại hình, khí chất,... thực sự không giống chút nào nha.

NGOẠI TRUYỆN

Ở Thiên Thần quốc tồn tại một truyền thuyết. Vào ngày ngàn sao tụ hội, bậc minh quân xuất chúng sẽ xuất hiện, tài giỏi xuất chúng, anh minh hơn người, ở trên đỉnh cao, hắn luôn tịch mịch cô đơn.

Và nàng xuất hiện, người luôn ở bên cạnh hắn, cho hắn ấm áp, hạnh phúc. Và nàng là người sẽ chọn ra vị anh quân kia. Trải qua lịch sử hơn 5000 ngàn năm chưa bao giờ sai lệch, nàng có vẻ đạp như tiên nữ, và mắt nàng màu xanh lục bảo.

Nàng mang số phận của kẻ mang lại sự phồn thịnh, giàu có cho quốc gia của nàng, nhưng khi nàng xuất hiện máu sẽ đổ, nước mắt sẽ rơi, ai mới là kẻ thực sự dành được mọi thứ.

Èm èm, truyền thuyết chẳng qua chỉ là truyền thuyết thôi. Mọi diễn biến đều nằm trong tay ta, chẳng qua chỉ là cung đấu, quốc đấu bình thường, trai xinh gái đẹp tranh giành qua lại thôi.

Haha... cái lão Ngọc Đế ngồi trên cao kia đang rất ảo não, tại sao đám người dưới kia không ai làm theo ý hắn, hắn rất vất vả mới mang Lê THiên Vu trở lại được nha. Hứ, mặc kệ chúng, không thèm quản nữa, lão đi tìm Vương Mẫu ôn chút truyện cũ.

(đoạn này là độc thoại của tg với Ngọc Đế)

Kì thật, Ngọc Đế à, ta rất thông cảm mới ngươi, không phải là do ngươi bất lực, mà là miệng lưỡi nhân gian quá kinh khủng thôi. Ta rất thông cảm cho sự "bất lực" của ngươi nha.

Chạy thôi, ta bị phát hiện nói xấu sau lưng rồi.

Ngọc Đế tức giận cầm long đao chạy theo tác giả:

- Tinh Linh Mèo, ngươi còn không mau đứng lại, ngươi viết linh tinh gì vậy hả. Ta chém chết ngươi.

Amen, cầu chúa phù hộ cho hình tượng của ngươi, Ngọc Đế. Thật mất mặt, mất mặt. haizz.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.