Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?

Chương 7: Chương 7




Thọ yến cứ thế mà diễn ra, các vũ nữ ca múa, mọi người thỉnh thoảng nâng chén, nói với nhau vài câu khách sáo, thỉnh thoảng trong lời nói mang theo chút ám tiễn hướng về phía kẻ mình không ưa. Mọi thứ thật sự rất nhàm chán cho đến khi Hoàng Giao Chính nói nhỏ vào tai Thượng Quan Vu cái gì đó làm ánh mắt vốn bình thản của hắn lóe lên chút phức tạp rồi đứng dậy đi theo Hoàng Giao Chính. Thần thần, bí bí, nhất định xảy ra gì đó, dù sao cái thọ yến này cũng rất nhàm chán, nàng Lê Thiên Vu quyết định đứng giậy đi theo bọn họ.

Đi theo hai kẻ công phu cao cường thật không dễ dàng gì, bọn họ cứ đi như gió làm nàng phải vận hết vốn khinh công ít ỏi của mình mới đuổi kịp. Bọn họ đi một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng đi đến một căn nhà. Lê Thiên Vu không xác định được đây là đâu nữa, có lẽ là một căn nhà nào đó trong thành.

Nàng sử dụng công phu nghe lén, đục lỗ trên cửa giấy nhìn trộm. Trong nhà có một cái khung sắt, trong cái khung sắt cực lớn đó có khoảng hai mươi người, và họ là người da trắng, thật đúng là người da trắng nha. Lê Thiên Vu sung sướng, sung sướng, thì ra ở đây cũng có người da trắng.

Nhưng còn chưa sung sướng được bao lâu, bên tai bỗng nghe thấy tiếng của Thượng Quan Vu: “Nàng còn không mau ra đây?”

Thiên Vu cứ tưởng công phu của mình thâm hậu lắm, theo lâu như vậy mà không bị hai người kia phát hiện, thì ra vốn đã bị phát hiện từ lâu, chẳng qua bọn họ muốn cho nàng theo thôi. Không còn cách nào khác, nàng đành bẽn lẽn bước ra, chạy đến bên cạnh hắn hi hi cười lấy lòng.

Hắn không thèm để ý đến nàng quay sang nghe Hoàng Giao Chính bẩm báo.

- Sáng nay đội tuần tra của chúng ta phát hiện họ trên một hòn đảo cách bờ không xa nên đã bí mật đưa họ về đây.

Thượng Quan Vu nghe vậy định tiến lại gần nhìn xem thì bị Hoàng Giao Chính ngăn lại:

- Người đừng đến gần, bọn họ da trắng, mắt xanh, tóc vàng, rất có thể đã bị mắc bệnh dịch gì đó, nhỡ có khả năng lây nhiễm.

Thượng Quan Vu nghe vậy, cũng không đến gần nữa, quay sang hỏi:

- Ngươi đã hỏi họ từ đâu đến, tại sao lại có mặt trên hòn đảo đó chưa?

- Ta có hỏi rồi, họ có vẻ không hiểu ta nói gì, họ cũng nói toàn những từ lạ ta nghe không hiểu gì.

Lê Thiên Vu không để ý đến hai người ở ngoài khung sắt mà nhìn chằm chằm vào đám người da trắng trong lồng kia. bọn họ đều có vẻ rất sợ hãi, hết đưa mắt nhìn những người bên ngoài lại đưa mắt nhìn một người nãy giờ vẫn ngồi im, vẻ mặt điềm tĩnh không hề phù hợp với hoàn cảnh, có vẻ hắn ta là người dẫn đầu.

Không biết bọn họ nói tiếng nước nào nhỉ, nếu là tiếng Anh thì nàng còn hiểu đôi chút chứ Pháp hay Ý thì nàng chịu. Nhìn bọn họ có vẻ không phải là người xấu, nàng cứ thử xem, nếu không có thể bọn họ sẽ phải chết oan. Nghĩ là làm, nàng liền đưa tay lên hua hua:

- Hello.

Nghe Lê Thiên Vu nói đám người kia nhất thời ngây người, xem ra là không hiểu nàng nói gì rồi, đúng lúc nàng đang buồn thì người đàn ông dẫn đầu kia châm rãi lên tiếng:

- You are speak English?

Thiên Vu vui vẻ họ nói tiếng Anh nha, nàng liền đáp lại hắn: “Yes.”

(((Khả năng Anh ngữ của ta có hạn, từ giờ các đoạn đối thoại ta xin phép dùng hết tiếng Việt)))

-Các ông là ai, tại sao lại đến đây?

- “ Tôi là Jack William. Chúng tôi đến từ một nơi rất xa. Cô tên là gì?” Người đàn ông trả lời, ánh mắt hiện lên tia vui mừng.

- Ta là Ann, rất vui được gặp ông.

- “Rất vui được gặp cô.” Người đàn ông cười, đưa tay ra.

Lê Thiên Vu cũng hớn hở đưa tay ra, định bắt tay làm quen với Jack, tay chưa kịp chạm đến tay Jack đã bị Thượng Quan Vu kéo lại, ôm vào trong ngực hắn: “Không cho nắm tay nam nhân khác.”

- “Chỉ là phép lịch sự chào hỏi thôi.” Thiên Vu giãy giụa trong lòng hắn, tức giận.

- “Lịch sự cái gì, ta không cho phép.” Hắn ôm nàng chặt hơn nột chút.

Lê Thiên Vu buồn cười, nếu hắn biết nghi thức chào hỏi của bọn họ còn có ôm hôn không biết hắn sẽ như thế nào. Thấy nàng không nói gì, hắn hỏi:

- Nàng hiểu ngôn ngữ của bọn họ?

-“ Ừm.” Buộc miệng xong mới thấy mình ngốc, một đại tiểu thư khuê phòng làm sao hiểu được ngôn ngữ của ngoại tộc, thói quen hành động không suy nghĩ hại chết nàng rồi.

-“Nàng học lúc nào?” Hắn bên tai nàng tiếp tục truy vấn, đừng nói thời gian học, người dạy cho nàng cũng không có, nàng học lúc nào.

- “Ta không biết, tự dưng nhìn thấy họ mấy lời đó cứ tự tuôn ra, nghe hiểu được những gì họ nói.” Cái khó ló cái khôn. “Có lẽ ta đây bẩm sinh thông minh hơn người.” Nàng tiếp tục cười nói.

Hắn không tiếp tục truy hỏi, sau này hắn sẽ từ từ tra ra, nàng là của hắn, không sợ không tra ra, bây giờ nên lo việc chính trước.

- Nàng đã giỏi như vậy, giúp ta hỏi hắn vài việc.

- Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.