Long Bạch Bạch nhìn mắt Chu Viêm không hiểu sao trong lòng lại rất khó chịu, móng vuốt hắn vốn đang ôm lấy quần áo Chu Kì Nghiêu nhịn không được buông lỏng ra, hắn thò đầu lên phía trước dò xét, hắn nhận ra người này là người của đại ca ca ở trong hang động kia, nhưng sau đó hắn cũng không gặp lại người này nữa, nhưng không phải người tốt không cho hắn tới nơi này sao? Sao giờ lại tới đây?
Tối hôm qua Long Bạch Bạch vẫn hôn mê, hắn không thấy ngân long, đương nhiên cũng không biết gì cả.
Long Bạch Bạch không hiểu, quay đầu nhìn Chu Kì Nghiêu, ánh mắt nghi hoặc: “Người tốt?”
Chu Kì Nghiêu an ủi liếc hắn một cái, đi vài bước tới gần Chu Viêm: “Đi rồi, là có ý gì? Hắn rời khỏi? ngươi có biết hắn đi nơi nào không?”
Tối hôm qua hắn không biết được thân phận của Long Bạch Bạch còn tưởng rằng đối phương là có ý đồ với ngốc tử này, sau đó hiểu rõ rồi, mới hiểu được đối phương lúc ấy hỏi nhiều như vậy là vì quan tâm Long Bạch Bạch, làm muốn tìm kiếm một đáp án ở chỗ hắn, biết được liền để bọn họ rời khỏi.
Hắn có thể nhìn ra ngân long quan tâm Long Bạch Bạch, nếu quan tâm như vậy, sao lại đột nhiên không từ mà biệt?
Chu Viêm không nói chuyện, hắn nhìn Chu Kì Nghiêu, nhưng lại không nghĩ hoàng đế nhân tộc sẽ trả lại long châu cho tam điện hạ, tác dụng của long châu với nhân tộc hấp dẫn tới cỡ nào, từ vị Lí cô nương kia là có thể nhìn ra, chỉ vì một mảnh nhỏ của long châu, nàng trở nên tham lam, thậm chí không tiếc hại tính mạng người khác để đạt được mục đích của mình.
Nhưng hoàng đế nhân tộc lại thật sự trả nó cho tam điện hạ, có thể nhìn ra chủ tử nhìn người rất chuẩn, hoàng đế nhân tộc này có thể bảo vệ tam điện hạ thật tốt.
Nếu đây là tâm nguyện của chủ tử, vậy hắn sẽ vĩnh viễn tuân theo.
Chu Viêm khấu đầu với Chu Kì Nghiêu hoặc là tiểu ngân long trên vai hắn: “Chủ tử có chuyện quan trọng phải trở về long tộc, dặn ta ở nơi này chờ, muốn…. dặn dò hoàng thượng mấy câu.”
Chu Viêm nói xong lời này giống như là đã quyết định cái gì, ngẩng đầu lên, đáy mắt ban đầu tĩnh mịch đã có thần thái, giống như làm việc này hắn rất thỏa mãn, chủ tử nếu muốn đi chịu chết, vậy hắn cũng sẽ cùng đi, nếu chủ tử đã chết, vậy hắn liền chôn cùng chủ tử; nếu chủ tử còn sống, vậy phải rút ra lọc xương, hắn cũng sẽ cứu ra.
Sau khi Chu Viêm thoải mái ánh mắt liền mang theo ý cười, nhưng ở trong mắt Chu Kì Nghiêu cảm thấy người này cười lên so với khóc càng khiến cho người ta thấy khổ hơn, “Hắn….. kêu ngươi nói với trẫm cái gì?”
Chu Viêm nghĩ chủ tử hẳn là không nghĩ tới tam điện hạ sẽ hồi phục long thân nhanh như vậy, hắn cũng đoán được mục đích Chu Kì Nghiêu tới, hắn theo suy nghĩ của ngân long, vì ngân long làm một chuyện cuối cùng: “Chủ tử nói, hiện giờ tam điện hạ như vậy không thích hợp quay về long tộc, cho nên sau này hy vọng hoàng thượng có thể chăm sóc để ý nhiều, đây cũng là lời hứa tối hôm qua của hoàng thượng, nhất ngôn cửu đỉnh, hy vọng ngươi có thể tuân thủ.”
Chu Kì Nghiêu không biết khi nào đã ôm Long Bạch Bạch vào lòng, còn nghiêm túc gật đầu: “Đây là đương nhiên, trẫm tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Chu Viêm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, chính là….. mười ngày sau chính là sinh nhật hai trăm tuổi của tam điện hạ, qua nhiều năm như vậy đều là chủ tử còn có…. Người trong cung chuẩn bị cho tam điện hạ, nhưng hôm nay không thể, cho nên hoàng thượng ngươi để bụng một chút, nhớ rõ, nhớ rõ phải chuẩn bị thay cho tam điện hạ.”
Chu Kì Nghiêu cùi đầu nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của Long Bạch Bạch, chắc là không biết tam điện hạ bọn họ nói là ai. Chu Kì Nghiêu nắm móng nhỏ của Long Bạch Bạch, còn nghiêm túc nói: “Trẫm nhớ kỹ.”
Chu Viêm hạ mắt, “Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng…..”
Hắn nghĩ tới lời nói tối hôm qua chủ tử nói với hắn, hắn hỏi chủ tử vì sao không giữ tam điện hạ lại, lúc ấy chủ tử nói chủ tử đổi ý, nếu chủ tử khôi phục thần trí cho tam điện hạ, dựa vào tính tình của tam điện hạ sợ là sẽ quay về long tộc báo thù, nhưng như vậy sẽ không biết sống chết như thế nào, hiện giờ có hoàng đế nhân tộc bảo vệ, chủ tử tình nguyện để tam điện hạ trở thành một người phàm vô lo vô nghĩ mà có thể sống sót.
Nếu đây là tâm nguyện của chủ tử, hắn cũng sẽ bảo vệ tốt chuyện cuối cùng này, hắn giương mắt nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, “Rồng hai trăm tuổi đối với long tộc là một chuyện rất quan trọng, ngày này tam điện hạ không thể đụng vào rượu cũng không thể đụng vào ôn tuyền, hoàng thượng phải nhớ rõ.”
Chu Viêm không nói với Chu Kì Nghiêu, rồng hai trăm tuổi ở trong long tộc sẽ chính thức trở thành rồng trưởng thành, trong ngày này pháp lực của long châu sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó vết thương của tam điện hạ sẽ có khả năng hồi phục, nếu thật là như thế, cho dù không có chủ tử sợ là tam điện hạ cũng sẽ nhớ lại.
Nếu chủ tử không muốn tam điện hạ trở về long tộc, vậy chỉ cần không chạm vào hai thứ này, cho dù tam điện hạ có long châu, nó cũng chỉ có tác dụng che chở cũng không làm được gì khác.
Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới còn có những thứ này, vẻ mặt hắn ngưng trọng gật đầu: “Đương nhiên.”
Chu Viêm dặn dò những thứ này xong, lại dập đầu lạy ba cái với Long Bạch Bạch đang không biết gì, xoay người, đột nhiên thả người một cái biến mất không thấy bóng dáng.
Long Bạch Bạch nhìn thấy đại ca ca kia đột nhiên biến mất, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, hắn ngẩng đầu lên: “Người tốt, hắn sao lại khóc vậy?”
Chu Kì Nghiêu thu hồi tầm mắt khỏi phương hướng Chu Viêm biến mất, nắm móng vuốt nhỏ của Long Bạch Bạch nhẹ giọng nói: “Chắc là, hắn cũng muốn rời đi đi theo bước chân của chủ tử hắn.”
Chu Kì Nghiêu không ngốc, hắn có thể nhìn ra thái độ nói chuyện vừa rồi của Chu Viêm không đúng, hắn thậm chí nghĩ tới một đêm không ngủ hôm qua, ba năm trước Long Bạch Bạch có chuyện gì mà lại vội vàng rời đi, sau đó lại trở thành bộ dạng như thế này.
Chu Viêm nói là những lời ngân long dặn, nhưng nếu long tộc không có chuyện gì, hắn tin tưởng cho dù Long Bạch Bạch khờ ngốc, dựa vào sự quan tâm của ngân long đối với Long Bạch Bạch tối hôm qua nhất định cũng sẽ mang người về, hiện giờ lại dặn như vậy….. làm cho Chu Kì Nghiêu có cảm giác được ủy thác.
Chu Kì Nghiêu hi vọng là do mình nghĩ nhiều, nhưng cho dù đoán ra được manh mối, hắn cúi đầu nhìn Long Bạch Bạch ngốc nghếch, đem người ôm càng chặt: cho dù ngốc tử này trở về, thì có năng lực làm được gì chứ?
Chu Kì Nghiêu đoán được tâm tư che chở của ngân long với Long Bạch Bạch, hạ mắt, sờ sờ sừng rồng của hắn, nhẹ giọng nói: “A Bạch, ngươi xem đại ca ca kia cũng đi rồi, ngươi còn chưa nói lời tạm biệt với hắn? chúng ta sau khi quay về kinh cũng sẽ không trở về nơi này.”
Long Bạch Bạch ngửa đầu, nhìn Chu Kì Nghiêu lại nhìn hang động trước mắt, không biết vì sao trong lòng lại khó chịu, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rồng gầm nho nhỏ, ở trong Lệ Sơn vang vọng thật lâu không dứt.
Chu Kì Nghiêu nhìn hành động bản năng của hắn, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng Chu Kì Nghiêu cũng không có khả năng buông tay để cho Long Bạch Bạch đi đối mặt với nguy hiểm.
Chu Kì Nghiêu chờ Long Bạch Bạch rống xong, liền đem Long Bạch Bạch đang mệt mỏi về trong vạt áo, khi xoay người, nói một tiếng với sơn động: “Tạm biệt.”
Long Bạch Bạch cũng thò đầu ra, thì thào một tiếng: “tạm biệt…..”
Lúc Chu Kì Nghiêu mang theo Long Bạch Bạch trở về, Long Bạch Bạch vẫn không có tinh thần như vậy, toàn bộ quá trình Long Bạch Bạch đều ủ rũ, Chu Kì Nghiêu cũng trầm mặc ít lời.
Mà ám vệ đi theo phía sau hắn mang theo những thứ định tặng đi cuối cùng còn nguyên mang về, bọn họ liếc nhau: không phải là hoàng thượng bị từ chối đó chứ, lúc này cảm xúc mới giảm xuống?
Hai mắt bọn họ sáng lên, bọn họ đã nói, vẫn là Vân chủ tử tốt hơn, tuy rằng hơi ngốc, chính là có thể ăn, còn ngoan.
Chu Viêm xử lý xong Lí cô nương và tên quản gia râu dê kia liền rời đi, tung tích cụ thể cũng không rõ.
Sau khi Chu Kì Nghiêu mang Long Bạch Bạch trở về, bởi vì xác định được thân phận vảy rổng ở nơi này, Chu Kì Nghiêu cũng không nhất thiết phải ở lại, sợ là chờ một chút thì người của Đổng tướng gia sẽ tới đây, cho nên hắn phải tìm được những người mà Đổng tướng gia cố ý tung tin đồn là mất tích trước, sau đó mới về kinh.
Hai ngày này ám vệ một mực tìm kiếm, chỉ là muốn không để lộ thân phận mà còn phải gấp rút tìm được, rất khó?
Nhưng nếu đợi cho người của Đổng tướng gia tới, sợ là cho dù có mạng cũng bị diệt khẩu, cho nên bọn họ phải tìm được người trước mới được.
Chu Kì Nghiêu tiếp tục cho ám vệ mau chóng đi thăm dò, chờ dặn dò xong trở lại phòng, liền nhìn thấy Long Bạch Bạch ngồi xổm giữa bàn, móng vuốt ôm một cái đùi gà gặm, cũng đã giải quyết được hơn phân nửa, ngốc tử này chỉ có mỗi điểm này là tốt, vô tâm vô phế, nhưng thật ra khôi phục rất mau.
Chu Kì Nghiêu không thể nói thân phận thực của ngân long cho hắn biết, rồi lại đau lòng cho Long Bạch Bạch, không chỉ có không ngăn cản, còn cho hắn thêm một cái chân.
Long Bạch Bạch vừa hì hục cắn vừa tò mò nhìn qua: “Người tốt, đây có phải là bữa ăn cuối cùng của ta hay không?” người tốt sao lại đột nhiên tốt như vậy?
Chu Kì Nghiêu gõ một cái vào sừng rồng của hắn, nhìn Long Bạch Bạch nguyên khí tràn đầy ngao một tiếng che sừng rồng, nở nụ cười: “A Bạch ngươi ăn no trẫm và ngươi chơi một trò chơi được không?”
Vừa rồi hắn đột nhiên nhớ tới, ngốc tử này tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng vẫn là rồng, mũi thú so với người linh mẫn hơn nhiều, hiện giờ lại có long châu trong người, nếu để cho Long Bạch Bạch dùng khứu giác đi tìm những người mất tích, không biết có thể tìm được địa điểm hay không.
Nếu không được, coi như là mang Long Bạch Bạch đi ra ngoài dạo một vòng.
Ngốc tử này nghe tới ăn là sức lực tràn trề, cũng không biết là có vấn đề gì không.
Long Bạch Bạch kỳ quái liếc hắn một cái, cũng cứng rắn nói: “không tốt.”
Chu Kì Nghiêu: “Hử?”
Long Bạch Bạch cắn một miếng thịt, híp mắt liếc Chu Kì Nghiêu một cái: “Ngươi đều đem thịt cho người khác ăn, ta mới không chơi trò chơi với ngươi, ngươi đi tìm người khác chơi đi.” Nhiều đồ ăn ngon như vậy, nói cho người khác liền cho, hắn rất giận.
Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới ngốc tử này còn nhớ thương những chuyện này, nhẹ giọng khụ một tiếng, còn nắm chặt móng vuốt của hắn: “Trẫm giải thích với ngươi, như vậy được chưa, nếu ngươi chơi với trẫm, trẫm không chỉ đem đồ ăn trước mặt cho ngươi, sau đó nếu chơi xong trò chơi, ngươi muốn ăn cái gì, trẫm đều mua cho ngươi. Nhưng điều kiện tiên quyết là không thể ăn một lần, nếu không bụng ngươi sẽ không thoải mái.”
Ánh mắt của Long Bạch Bạch lập tức sáng lên, miễn cưỡng kiếm chế một chút: “Được—- thôi? Vậy sau này thịt sẽ mang cho người khác ăn sao?”
Chu Kì Nghiêu không nghĩ tiểu hỗn đản này còn mang thù: “Không cho được rồi chứ?”
Long Bạch Bạch lập tức nhảy lên, trực tiếp nhảy lên ngọc quan của Chu Kì Nghiêu, liếm móng vuốt nói: “Vậy miễn cưỡng chơi với ngươi vậy.”
Giờ phút này Chu Kì Nghiêu nghĩ trên ngọc quan của mình toàn là dầu mỡ, đau đầu, lại chỉ có thể yên lặng nhịn: “…..” tên vô liêm sỉ này đang muốn trêu chọc hắn, hắn có thể làm sao bây giờ?
Trước khi Chu Kì Nghiêu mang ngốc tử này đi cứu người phải mang ngốc tử đi tắm cái đã, cho tới khi trên vảy không có vết dầu mỡ mới được thả ra.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu chỉ muốn thử xem, không ngờ sau khi mang Long Bạch Bạch tới nhà của những người mất tích, Long Bạch Bạch dựa vào khứu giác siêu phàm của mình, một đường ngửi ngửi đúng là tìm được nơi giam giữ.
Chuyện còn lại đều giao cho ám vệ, Chu Kì Nghiêu không nghĩ thế mà Long Bạch Bạch lại tìm được, lúc trở về chỉ có hai người bọn họ, ám vệ đi cứu người, Chu Kì Nghiêu cũng không nuốt lời, vì sợ Long Bạch Bạch bị phát hiện, tìm một cái khăn che sừng rồng trên đầu Long Bạch Bạch, chỉ lộ ra một đôi mắt, Long Bạch Bạch nuốt nước miếng lộ ra một móng vuốt, nhìn thấy món nào muốn ăn liền chỉ Chu Kì Nghiêu mua.
Chu Kì Nghiêu mua từ đầu đường cho tới cuối đường, thanh toán tiền bạc đến khi về tới khách điếm, dọc theo đường đi khiến mọi người nhịn không được nhìn qua, công tử bộ dạng tuấn tú như vậy sao trong ngực lại có một sâu mứt quả?
Gân xanh trên trán Chu Kì Nghiêu dật dật, vẫn xem như là không thấy được, cúi đầu nhìn tiểu ngân long đang gặm rất vui vẻ, cũng nhịn không được cười cười, kết quả miệng ngốc tử này còn không nhàn rỗi, lại chỉ chỉ muốn một cái bánh thịt chiên.
Chu Kì Nghiêu đứng chờ ở nơi đó, nâng cánh tay lên che một chút, Long Bạch Bạch ăn không sai biệt lắm, rốt cục dùng móng vuốt lột cái khăn ở trên đầu, nhìn quanh một vòng, tầm mắt đột nhiên bị đồ chơi làm bằng đường trong tay tiểu cô nương được một đại nương nắm tay hấp dẫn.
Hắn nuốt nước miếng, lập tức cảm thấy mứt quả trong tay không còn hấp dẫn như vậy nữa.
Hắn nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy đại nương nắm tay tiểu cô nương nói chuyện với một đại tỷ khác, phía sau đại tỷ kia có một con chó đất màu vàng, chợt nghe thấy đại nương dắt tiểu cô nương kia nhìn con chó của đại tỷ kia khen ngợi: “….. cũng là a Vượng nhà ngươi thông minh, khăn của ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được, kết quả cái mũi của a Vượng nhà ngươi chỉ động động vài cái liền tìm ra được, thật là, chiếc khăn đó là ta đi nơi khác mua về làm quà cho con gái, nghe nói là được làm từ tơ tằm, rất đắt, tới đây, a Vượng đã giúp tìm đồ, nên được thưởng, đây là thịt bà làm.”
Nói xong, đại nương liền lấy ra một bao giấy dầu, lấy ra một chút thịt đút cho con chó đất kia.
Con chó đất kia lập tức ngậm lấy, cúi đầu dùng móng vuốt đặt trên mặt đất, bắt đầu hì hục ăn.
Long Bạch Bạch yên lặng ôm mứt quả, hắn luôn cảm thấy một màn này…. Hơi quen mắt.
Lúc này, người bán hàng rong rốt cục đem bánh chiên cho Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu thấy Long Bạch Bạch còn đang ngẩn người, hắn nghĩ đối phương là muốn ăn, liền bẻ xuống một phần nhân bánh, đút tới bên miệng cho Long Bạch Bạch.
Lúc này Long Bạch Bạch rốt cục hiểu vì sao thấy quen thuộc, hắn yên lặng nhìn bánh thịt mà Chu Kì Nghiêu đút tới trước mặt, lại nhìn miếng thịt trong miệng con chó đất bên kia, lại nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu, lại nhìn nhìn đại nương kia….. trong đầu lại hiện lên lời nói của đại nương kia, ngửi mùi vị, tìm đồ vật này nọ.
Cho nên…. Hắn ở trong lòng người tốt là cùng cấp bậc với con chó đất kia sao?
Chu Kì Nghiêu kỳ quái nhìn ngốc tử này sao lại không ăn?
Hắn cúi đầu liền nhìn thấy Long Bạch Bạch sâu xa nhìn hắn, ánh mắt một lời khó nói hết: “….”
Chu Kì Nghiêu: “???”
Lúc này đại nương kia rốt cục vừa lòng, vừa lôi kéo cháu gái rời đi vừa tiếp tục khen ngợi: “Thật sự là một con chó tốt, tìm đồ vật này nọ thật là giỏi, lần sau nếu có mất đồ ta sẽ đi tìm a Vượng nhà ngươi, thật là tốt, chỉ cần ngửi ngửi một chút là tìm được rồi, cái mũi chó này rất là linh….”
Chu Kì Nghiêu rốt cục hiểu được sao lại như vậy: “…..”