Long Bạch Bạch cảm thấy mình đang chìm trong biển máu, nơi nơi đều là máu loãng, hắn ở nơi đó nặng nề di chuyển, trong hơi thở toàn là mùi máu tươi, làm cho hắn đau đầu như muốn nứt ra, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trong nháy mắt như bị tách ra, loại đau đớn này rất khó chịu.
Ngay khi Long Bạch Bạch nghĩ thân thể của mình sẽ bị nổ tung, trong cơ thể hắn đột nhiên lại có một ngọn lửa, đột nhiên xoa dịu những cơn đau này.
Long Bạch Bạch mở to mắt, cả người đều đau, hắn đột nhiên muốn người tốt, muốn ăn ngon, chỉ có lúc ăn cái gì hắn mới cảm thấy cơ thể mình không đau như vậy…..
Chu Kì Nghiêu chém giết tới thích khách cuối cùng, cũng không lưu luyến, nhanh chóng xoay người lên ngựa: “Đi!”
Đoàn người phối hợp hoàn mĩ không sứt mẻ, nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu, Chu Kì Nghiêu vừa phóng ngựa chạy về phía trước, vừa không nhịn được giơ tay muốn nhìn vật nhỏ kia, lâu như vậy ngay từ đầu hắn còn có thể nhìn ra khác thường, nhưng một lát sao lại không thấy nhúc nhích.
Chờ hắn đưa tay vào, lại bị cơn nóng trên người Long Bạch Bạch dọa sợ, sắc mặt hắn khẽ biến, nhanh chóng vuốt vẻ thân rồng của Long Bạch Bạch, nhưng chờ vuốt vài cái, cơn nóng lại đột nhiên biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Long Bạch Bạch cảm thấy cả người không thoải mái, cho tới khi mùi máu tươi rời xa, ngay cả như vậy, trên bàn tay Chu Kì Nghiêu còn lưu lại mùi máu tươi, hắn từ từ dịch cơ thể rồng của mình ra khỏi bàn tay của Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu sửng sốt, lập tức nhịn không được cười cười, còn tưởng rằng Long Bạch Bạch cáu kỉnh, chỉ cần người không việc gì là tốt rồi, Chu Kì Nghiêu nhanh chóng mang theo người chạy về phía trước, cho tới khi trời dần dần tối xuống, Chu Kì Nghiêu mới xoay người xuống ngựa, để cho những ám vệ trong tình trạng kiệt sức nghỉ ngơi tại chỗ, hắn thì mang theo Long Bạch Bạch tới một nơi xa hơn một chút, ngồi trên một tảng đá bên cạnh dòng suối, lúc này mới lấy Long Bạch Bạch từ trong ngực ra.
Chờ lấy ra liền phát hiện Long Bạch Bạch nằm trong lòng bàn tay hắn không nhúc nhích.
Chu Kì Nghiêu hoảng sợ, vừa định đưa tới gần, liền nhìn thấy tiểu ngân long trong lòng bàn tay đột nhiên vẫy đuôi nhào vào trong nước, còn trực tiếp khiến Chu Kì Nghiêu ướt từ đầu tới chân.
Chu Kì Nghiêu lau nước trên mặt một phen, nhìn vào Long Bạch Bạch đang ở trong nước như được sống lại, nhịn không được tóm đuôi của hắn một chút, nhưng cũng không dám dùng sức: “Vừa rồi hù chết trẫm, lúc trước làm sao vậy? sao trên người ngươi lại nóng như vậy?”
Long Bạch Bạch vào nước, nước lạnh lẽo tràn ngập cơ thể, vảy trên người đều hút no nước rồi, lúc này mới cảm thấy mình đã sống lại, nghe được lời nói của Chu Kì Nghiêu, liền trở mình, lộ ra cái bụng trắng và bốn cái móng vuốt nhỏ đang bơi, vừa ghét bỏ liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu: “Mùi máu tươi rất khó ngửi, ngửi thật rất khó chịu…. còn có người tốt, trên người ngươi thật là nhiều máu, cách ta xa một chút.”
Nói xong, lại oạch một cái nhảy đi thật xa.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng là có chuyện gì, kết quả ngốc tử này lại nói là do mùi máu khó ngửi?
Lúc trước hắn thật sự là bị ngốc tử này làm cho hoảng sợ, kết quả…..
Hắn nhịn không được nghiêng người qua, đem Long Bạch Bạch mò tới đây, nắm móng của hắn, dùng trán mình cọ vào sừng của Long Bạch Bạch, khi Long Bạch Bạch cọ đuôi muốn chạy, lại bị túm trở về, bị thọc lét ha ha cười vài tiếng, cuối cùng thừa dịp Chu Kì Nghiêu ngây người liền vỗ một cái vào ót Chu Kì Nghiêu rồi mới nhảy vào trong sông.
Chu Kì Nghiêu bị ngốc tử này cọ một thân toàn nước, cũng hiểu được mình cả người đều là mùi máu tươi, liền quyết định đứng lên, bắt đầu cởi quần áo ở trên người, cởi nửa người trên, mặc quần đi vào trong nước.
Mực nước vừa vặn chỉ tới thắt lưng hắn, Chu Kì Nghiêu bắt đầu tắm rửa, lúc này Long Bạch Bạch cũng đã tốt hơn phân nửa không còn khó chịu như lúc nãy nữa, sau khi tinh thần khôi phục lại, chợt nghe thấy phía sau truyền tới thanh âm róc rách, vừa quay đầu liền nhìn thấy người tốt lộ nửa người trên đang tắm rửa.
Long Bạch Bạch vốn muốn vươn móng che mắt, chỉ là nhìn nhìn, mắt thú liền tỏa sáng nhìn nhìn, yên lặng trốn ở trong đám rong, sừng rồng run rẩy, móng vuốt che miệng mắt thú chuyển chuyển.
Chu Kì Nghiêu giống như không nhận ra phía sau có tầm mắt nhìn lén, bình tĩnh tắm rửa xong, liền cầm y bào dính máu giặt sạch, sau đó cũng không ghét bỏ còn ướt, từ từ mặc vào.
Long Bạch Bạch vốn đang nhìn lén vui vẻ, kết quả liền nhìn không thấy, níu lấy cọng rong liền thở dài một tiếng, thanh âm kia khỏi phải nói tràn đầy tiếc nuối.
Chu Kì Nghiêu bị ngốc tử này làm cho buồn cười, chưa nhìn thấy người nào lại nhìn lén chính đáng như vậy, từ từ nói: “Đừng nhìn lén, hiện giờ trẫm đã tắm, sẽ không ghét bỏ trẫm nữa chứ?”
Long Bạch Bạch không mong đợi bị tóm, nhanh chóng tóm lấy cọng rong, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ai, ai nhìn lén, người tốt mới là lưu manh, tự mình tùy tiện cởi hết trước mặt người khác.”
Chu Kì Nghiêu bị hắn chọc tức nở nụ cười, xoay người, vừa cột lại quần áo trên người vừa nhìn hắn đi qua: “Ai nói trẫm tùy tiện lộ? trẫm không phải còn đang ăn mặc chỉnh tề sao? Trẫm không giống một con rồng nào đó, không mặc quần áo còn tùy tiện chạy khắp nơi còn ác nhân cáo trạng trước, có phải vẫn là bạch bạch chạy nơi nơi không?”
Long Bạch Bạch trợn tròn mắt, “Ai, ai chạy khắp nơi?”
Chu Kì Nghiêu nhớ tới lời nói của ngốc tử này, quân tử báo thù ba ngày không muộn, “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt chính là con rồng kia.”
Long Bạch Bạch trực tiếp nhảy ra ngoài, vươn cái đuôi toàn vảy của mình cho hắn xem: “Có vảy, che đi! Không phải lõa thể!” hắn là rồng đứng đắn, chưa bao giờ lõa thể, đây là vấn đề nguyên tắc nhất định phải rõ ràng.
Chu Kì Nghiêu cảm khái một tiếng: “ngươi thấy qua vảy có thể làm quần áo hay chưa? Quần áo của trẫm có thể cởi ra, của ngươi có thể sao?”
Long Bạch Bạch cúi người nhìn vảy lấp lánh ánh bạc của mình, ngửa đầu, lắc đầu: “…. Không thể.”
Chẳng lẽ hắn thật sự vẫn lõa thể? Cứ tự không biết xấu hổ như vậy sao?
Long Bạch Bạch mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ đáng thương cực kỳ.
Chu Kì Nghiêu vẫy tay: “Biết sai rồi phải không? Đến đây, trẫm chuẩn bị bộ quần áo cho ngươi.”
“Thật sao?” Long Bạch Bạch hoài nghi xem qua, hắn vẫn cùng người tốt một chỗ sao hắn không biết?
Chu Kì Nghiêu như một vị thần đứng ở đó: “Nếu ngươi không cần, vậy trẫm sẽ cho người khác vậy.”
“Không được!” nghĩ tới ăn cũng cho người khác sau đó người khác không cần mới cho mình, Long Bạch Bạch lập tức nhảy qua, trực tiếp nhảy vào trong ngực Chu Kì Nghiêu, bị Chu Kì Nghiêu chặn ngang.
Khi Long Bạch Bạch ép hỏi quần áo ở nơi nào, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đột nhiên dùng cả hai tay ôm lấy Long Bạch Bạch, không chỉ có như thế, còn cúi đầu cọ vào một thân toàn nước của Long Bạch Bạch: “Đây không phải sao? Trẫm tự mình làm quần áo cho ngươi có phải đặc biệt cảm động hay không? Còn ghét bỏ trẫm, cho tiểu hỗn đản ngươi còn ghét bỏ trẫm.”
Khi Long Bạch Bạch phản ứng lại, ngao một tiếng cũng nhào lại, người tốt thật là gian xảo, thế nhưng ngay cả rồng cũng dám lừa!
Chu Kì Nghiêu ở bên này vui đùa hăng hái với Long Bạch Bạch, mà ám vệ ở cách đó không xa đã được dặn dò không được tùy tiện tới bên đó vừa mới trải qua một trận chém giết, kết quả mới vừa nhắm mắt lại, không biết có phải là ảo giác hay không, cứ cảm thấy hình như có áo giác, bọn họ như thế nào….. sao lại mơ hồ nghe được thanh âm của Vân chủ tử?
Không chỉ có như thế còn có của hoàng thượng? bọn họ liếc nhau, sợ run cả người, rõ ràng Vân chủ tử không có cùng tới đây mà?
Hay là, hay là hoàng thượng vẫn luyến tiếc Vân chủ tử, cho nên trên đường trở về liền hối hận, lúc này học thanh âm của Vân chủ tử để tự mình đối thoại với mình?
Đám ám vệ run rẩy, cảm thấy quả nhiên vẫn là không nên tùy tiện khốn nạn, xem đi, hối hận rồi đó.
Chu Kì Nghiêu rốt cục nhìn thấy Long Bạch Bạch lấy lại tinh thần, lúc này mới nhét Long Bạch Bạch vào trong ngực mang về đây, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, liền cảm thấy ánh mắt ám vệ nhìn hắn sao lại kỳ quái như vậy? chẳng lẽ vừa rồi không cẩn thận lộ ra cái gì sao?
“Các ngươi cũng đi tắm rửa đi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải tìm cách để rời đi.” Bởi vì không thể đốt lửa, Chu Kì Nghiêu dùng nội lực hong khô quần áo, Long Bạch Bạch nằm ở bên trong vạt áo ấm dào dạt, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà khi ngủ tới nửa đêm, Long Bạch Bạch lại cảm thấy long châu trong cơ thể lại xao động, cực kỳ nóng, khiến cho thân thể của hắn cũng nóng hừng hực, không chỉ có như thế, Long Bạch Bạch cảm thấy mình giống như là bị bóng đè, trong mộng hắn đi vào một cái hồ thật sâu, nơi nơi đều có mùi máu tươi, hắn liều mạng muốn giãy giụa rời đi, cuối cùng lại bị bao phủ hoàn toàn.
Long Bạch Bạch mạnh mẽ tỉnh dậy lại cảm thấy nguy hiểm, hắn mở mắt ra, từ trong vạt áo Chu Kì Nghiêu thò đầu ra tìm hiểu, phát hiện xa xa trong rừng rậm có ánh lửa, đang vây quanh lại bọn họ.
Sắc mặt của Chu Kì Nghiêu không hề đẹp, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã đuổi tới đây, xem ra vì muốn lấy mạng của hắn, Đổng tướng gia thật sự phái ra không ít người.
Chu Kì Nghiêu mang theo ám vệ xoay người lên ngựa: “Đi!”
Long Bạch Bạch từ trong vạt áo ló ra, ngẩng đầu nhìn môi mỏng của Chu Kì Nghiêu, hắn có thể cảm nhận được vẻ mặt của người tốt đang dần đông lại, chẳng lẽ….. rất nguy hiểm sao?
Hắn nhịn không được từ trong vạt áo thò đầu ra, ghé vào trên vai Chu Kì Nghiêu ngó về phía sau, liền nhìn thấy những ánh sáng ở xa xa đang dần tụ lại, Long Bạch Bạch nhìn ánh sáng này, trong đầu không biết vì sao loạn cả lên, hắn nhìn nhìn, như là có cái gì truyền vào trong trí nhớ hắn, không được đầy đủ, hắn cũng không nhớ rõ cái gì.
Long Bạch Bạch nhịn không được dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi cằm Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu cúi đầu nắm móng vuốt nhỏ an ủi Long Bạch Bạch, hạ giọng nói: “Yên tâm, trẫm sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện.” nếu hắn đã đồng ý với đại cữu tử tương lai, vậy sẽ bảo vệ con rồng này thật tốt.
Long Bạch Bạch nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu lại nhìn ánh sáng ở phía sau, hắn ngửi được hơi thở của con người, nhưng hơi thở này hắn không hề thích, nghĩ tới vài thứ trong đầu, hắn không hiểu, lại biết có ích với Chu Kì Nghiêu, hắn nhịn không được nhảy tới trên vai Chu Kì Nghiêu, ghé vào bên tai Chu Kì Nghiêu nói: “Bọn họ đều là người xấu sao?”
Chu Kì Nghiêu kéo Long Bạch Bạch về: “Đúng, đừng lộn xộn, A Bạch ngươi ngoan ngoãn một chút, đừng để ngã xuống.”
Long Bạch Bạch nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên nhảy ra khỏi lòng ngực Chu Kì Nghiêu, cái đuôi ôm lấy nhánh cây, nhanh chóng nhảy vào một cái cây lớn.
Chu Kì Nghiêu đột nhiên giật mình, ghìm cương ngựa xoay người: “Ngươi trở về cho trẫm!”
Bởi vì Chu Kì Nghiêu đột nhiên dừng lại, ám vệ ở phía trước mở đường cũng nhanh chóng dừng lại xoay người, lại kỳ quái nghe hoàng thượng đang nói chuyện với ai?
Ngay khi Chu Kì Nghiêu xoay người xuống ngựa đuổi theo, đột nhiên phía trên truyền tới một tiếng rồng gầm…..
Tiếng rồng gầm ở trong rừng rậm truyền thật lâu không dứt, trong bóng đêm yên tĩnh lại rất đáng sợ, mọi người không biết sao lại có âm thanh này, đột nhiên bốn phương tám hướng lại có các loại thanh âm quỷ dị, đang chạy tới phương hướng có ánh sáng.