Chu Kì Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mấy cái dấu vết kia, ngay từ đầu hắn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến hắn cho người đi tìm cái này, sau đó hắn tự mình trải thứ không màu không vị lên tất cả các xà nhà trong tẩm điện.
Lúc Vân Bạch Liệt vừa mới rời đi, mỗi đêm hắn sẽ liếc mắt một lần, tỉnh lại cũng sẽ liếc mặt một lần, chỉ là lần lượt thất vọng khiến hắn theo thời gian cũng không nhìn nữa.
Đã nhiều ngày, hắn nghĩ đối phương có về đây hay không, hắn một lần nữa lặp lại những thói quen lúc trước, nhưng kết quả vẫn làm cho hắn thất vọng.
Cũng không nghĩ tới….. lúc trước mình lơ là, lần này thật đúng là để cho mình tóm được, cái gì mà mơ chứ?
Nếu hắn dám trở về, vì sao lại không dám gặp mình? Lén lút trở về như vậy làm gì chứ?
Chu Kì Nghiêu cắn răng, gầm nhẹ nhìn bốn phía xung quanh, hắn cẳn bản không thể tìm ra, chỉ có thể nhìn mấy cái dấu móng vuốt, chờ thấy màu đỏ trong mắt càng đậm, hắn mới nhắm mắt lại, nếu không thể quên được, vậy đi tìm một kết quả đi.
Lần này hắn phải nghe rõ ràng, nếu lúc trước kiên quyết rời đi như vậy, vậy còn trở về làm gì? muốn nhìn mình qua không tốt hay sao? Hay là…..
Thật ra bốn tháng này hắn vẫn thỉnh thoảng nghĩ tới một khả năng, long tộc có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không nên người kia mới nói như vậy?
Nhưng hắn tìm không được cửa vào long tộc, hắn thậm chí không biết phải tìm ở nơi nào khi thế giới này rộng lớn như vậy, hơn nữa lúc ấy bị tổn thương, hắn tự mình bình tĩnh còn không được sao còn có thể suy nghĩ cái gì, nhưng người kia lại xuất hiện…. rồi lại chạy.
Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, bẻ xương ngón tay, ngồi xổm xuống, nhưng chờ đụng vào mấy dấu móng vuốt kia, động tác vẫn là rất nhẹ nhàng, hắn đem thứ bao trùm trên xà nhà kéo xuống, nhìn bên trên có vô số dấu chân, nhịn không được sờ sờ, càng thêm khẳng định suy nghĩ dưới đáy lòng.
Tô Toàn ở phía dưới sắp bị hù chết, hắn vốn nghe thấy một tiếng đổ vỡ rất to còn tưởng là chuyện gì xảy ra, liền nhanh chóng chạy vào, sau khi tiến vào liền nhìn thấy hoàng thượng ngã ở nơi đó, hắn tiến lên đánh thức hoàng thượng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chợt nghe hoàng thượng gào lên một tiếng.
Gào xong, hoàng thượng liền ngồi im ở trên xà nhà, Tô Toàn sợ không nhẹ, có thể nghĩ hoàng thượng đang gọi tên Vân chủ tử, sợ là cảm thấy Vân chủ tử trở lại xong lại chạy mất?
“Hoàng thượng?” Tô Toàn ngửa đầu nhìn Chu Kì Nghiêu trên xà nhà, không biết phải khuyên hắn như thế nào, chỉ có thể lo sợ gọi một tiếng.
Ban đầu Tô Toàn nghĩ hoàng thượng sợ là lại bị tổn thương, nên rất khó có thể nghe vào lời của hắn, kết quả liền nhìn thấy hoàng thượng đột nhiên che chở một cái gì đó xuống dưới, hắn không nhìn rõ, hắn thấy hoàng thượng quay lưng đi về một chỗ lấy ra một cái hộp, đem thứ gì đó cẩn thận bỏ vào bên trong, cất xong, mới xoay người sang chỗ khác nhìn Tô Toàn: “Đi triệu hồi Trác Phong ở biên cảnh về cho trẫm.”
Trác Phong chính là Trác Vân Phong, mà Trác Vân Phong chính là một trong những nam phi trong hậu cung, thế nhưng lúc trước chịu tiến cung là bị ép buộc, sau đó vì hắn khá tốt với Long Bạch Bạch, Chu Kì Nghiêu cứu mẹ hắn ra, sau đó để Trác Vân Phong thay đổi tên họ thành Trác Phong đưa vào quân doanh.
Hơn nữa Chu Kì Nghiêu cố ý để tâm phúc trong quân doanh dẫn dắt Trác Phong, trong mấy tháng Trác Phong tiến bộ rất nhanh, thế nhưng hiện giờ hắn muốn cho Trác Phong đi làm một chuyện.
Nhược điểm của Trác Vân Phong ở trong tay hắn, bị hắn quản chế, hơn nữa lúc trước đối phương tình nguyện chết cũng không hạ độc hại Long Bạch Bạch, đem chuyện này giao cho người khác làm hắn lo lắng, chỉ có giao cho Trác Vân Phong hắn mới yên tâm.
Kỳ thật hắn muốn tự mình đi, nhưng Đổng tướng gia đã sớm trở về, trong khoảng thời gian này lại liên tục chống lại hắn, nếu hắn đã làm hoàng đế, vậy thì không thể tùy hứng được, trước khi đi tìm tên hỗn đản kia, phải xử lý chuyện trong triều cho tốt, không thể cho Đổng tướng gia có cơ hội ra tay được.
Sau khi Chu Kì Nghiêu dặn dò xong, Tô Toàn tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng vẫn dựa theo lời của Chu Kì Nghiêu đi làm, nửa tháng sau, Trác Vân Phong chạy ngày chạy đêm bí mất từ biên cảnh trở về, sau đó nhận một đạo mật chỉ, lập tức mang mười mấy tâm phúc mà Chu Kì Nghiêu đã cho hắn đi về phía Lệ Sơn.
Mà bên kia, Vân Bạch Liệt không nhịn được trở về Đại Chu một chuyến, hắn dùng pháp lực trở về Lệ Sơn, từ vùng giáp ranh trở về yêu tộc.
Hắn vừa chờ ước định nửa năm với con rồng yêu kia tới vừa tìm kiếm đại ca, Chu Viêm vẫn đi theo bên người hắn, chỉ là không biết vì sao bọn họ đều không cảm nhận được hơi thở của đại ca, nhưng Vân Bạch Liệt lại sợ lỡ như Vân đại ca lại chạy tới Tây Hải báo thù, nên đành ở yêu trấn gần Tây Hải chờ.
Kỳ thật Vân Bạch Liệt càng sợ đại ca đã tới Tây Hải rồi xảy ra chuyện, hắn muốn đi tìm, rồi lại sợ lỡ như đánh rắn động cỏ, nếu đại ca vẫn chưa tới, hai người bọn họ lại đơn độc vào trước, không chỉ không làm được gì ngược lại sẽ cho Tây Hải long vương có cơ hội một lưới bắt gọn bọn họ.
Vân Bạch Liệt nói ước định nửa năm cho Chu Viêm biết, để ngăn cản Chu Viêm làm việc lỗ mãng, cứ đi tìm như vậy, liền mất năm tháng, rốt cục để cho bọn họ tìm được một ít dấu vết để lại.
Còn khoảng một tháng nữa, Vân Bạch Liệt quyết định đi tìm đại ca trước, hơi thở của Vân đại ca xuất hiện ở gần Đông Hải, Vân Bạch Liệt hoài nghi đại ca có phải là đi tìm nhị ca hay không, vì thế hắn cùng Chu Viêm một lần nữa tới gần Đông Hải.
Mà đúng lúc này, cách Lệ Sơn hơn mười dặm, có một đoàn người đang cưỡi ngựa chạy về phía Lệ Sơn, nam tử cầm đầu mang theo một cái mặt nạ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, phía sau có mười mấy ám vệ đi theo, nam tử đương nhiên là Chu Kì Nghiêu.
Mấy tháng trước, hắn bí mật gọi Trác Vân Phong về, cũng giao một nhiệm vụ cho Trác Vân Phong, chính là tới Lệ Sơn tìm kiếm một con đường.
Lúc ấy hắn cạy một phần long châu mà Vân Bạch Liệt đã tách làm hai nửa đưa cho Trác Vân Phong, hắn không biết tìm cửa vào long tộc như thế nào?
Nhưng trước đây đại ngân long đã canh giữ ở dưới Lệ Sơn, lâu như vậy mà đối phương cũng không rời đi, vậy nơi này có chỗ đặc biệt với đại ngân long, nếu dựa theo dự đoán của hắn long tộc xảy ra chuyện nên đối phương mới canh ở chỗ này, hoặc là hắn không thể rời đi, hoặc là nơi này cách lối vào long tộc rất gần.
Cho nên Chu Kì Nghiêu quyết định đánh cuộc một phen, hắn vừa xử lý việc triều chính cam đoan khi hắn rời đi triều đình không xảy ra chuyện gì, đồng thời hắn cũng để cho Trác Vân Phong cầm một miếng long châu đi thử.
Long châu là đồ của long tộc, nếu thật sự tìm thấy cửa vào, hẳn là sẽ hiện lên điều khác thường, đây là suy đoán của Chu Kì Nghiêu, nhưng hắn không nghĩ tới, sau năm tháng, Trác Vân Phong thật sự phát hiện ra một chỗ.
Nơi đó cách Lệ Sơn không tới năm mươi dặm, ở gần ôn tuyền thiên nhiên, lúc ấy Trác Vân Phong dựa vào chỉ dẫn của hắn đi điều tra những nơi khác thường ở gần Lệ Sơn, cuối cùng cũng tìm được một nơi như vậy.
Lúc Trác Vân Phong tới gần nơi đó, liền cảm thấy miếng ngọc mà hoàng thượng đưa cho hắn rất nóng, xung quanh còn hơi hơi phát sáng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được, Trác Vân Phong thật sự bị dọa sợ.
Hắn ngay lập tức viết thư tám trăm dặm gửi về, sau khi Chu Kì Nghiêu nhận được thư, dùng mấy ngày xử lý xong toàn bộ công việc, sau đó liền mang theo người chạy ngày chạy đêm tới.
Đoàn người Chu Kì Nghiêu chạy tới Lệ Sơn cũng không nghỉ ngơi, lại tiếp tục chạy, cho tới khi đêm khuya, rốt cục tới được nơi mà Trác Vân Phong đã ghi trên thư, chờ đòan người Chu Kì Nghiêu tới nơi, đám người Trác Vân Phong đang canh giữ trước ôn tuyền thiên nhiên, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, Trác Vân Phong một thân khôi giáp quỳ một gối xuống: “Mạt tướng kiến quá hoàng thượng.”
Chu Kì Nghiêu đi ngang qua hắn, vung tay lên, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi nước ao đang bốc hơi kia, hắn đi tới gần, phất tay, lập tức tất cả mọi người đều quay lưng lại. Trác Vân Phong tiến lên, đưa khối ngọc trong tay trình lên: “Hoàng thượng, đây là thứ ngài đưa cho mạt tướng, chuyện này…..”
Thanh âm hắn ép tới thật thấp, ban đầu hắn nghĩ hoàng thượng cũng sẽ ngạc nhiên với loại phản ứng thần kỳ này, chỉ là mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi cầm lại miếng ngọc, như là đã sớm biết sẽ có loại phản ứng này.
Tuy rằng Trác Vân Phong thấy lạ, nhưng vẫn không hỏi nhiều, hoàng thượng cứu hắn và mẹ hắn, cho hắn sinh mạng mới, đời này hắn sẽ trung thành với hoàng thượng, nguyện trung thành với Đại Chu.
Sau khi Chu Kì Nghiêu nhận lấy miếng ngọc Trác Vân Phong cũng quay lưng lại, mà khi tất cả mọi người quay đi chỗ khác, Chu Kì Nghiêu hầu như không thể kiềm nén được cảm xúc dưới đáy lòng, hắn nắm chặt lấy miếng long châu vỡ kia.
Hầu như là vừa tới gần, hắn có thể cảm nhận được long châu trong cơ thể cũng nóng lên, cùng với cảm giác hấp dẫn khiến cho hắn muốn nhào vào ao, giống như có thứ gì đó đang lôi kéo hắn, hoặc là nói đây là một loại trung thành.
Chu Kì Nghiêu nhìn ôn tuyền kia, đem miếng long châu kia lấy ra sau đó hợp chúng nó lại làm một, hắn nhìn long châu sau khi dung hợp lại làm một hiện lên ánh sáng, càng tới gần nơi này, ánh sáng xung quanh liền biến thành màu hồng, làm cho hắn nhớ tới bộ dạng lúc trước người nọ đem long châu này tách thành hai nửa.
Hắn cắn răng, nhưng đáy mắt lại mang theo nhu tình và nhớ nhung không thể kiềm chế được, giống như chỉ cần nhảy vào nơi này, hắn sẽ rất nhanh nhìn thấy người, chỉ cần gặp được, lần này….. cho dù người nọ có trốn như thế nào, nếu không thể cho hắn một lý do có thể tin tưởng được, dù thế nào hắn cũng sẽ cướp con rồng kia về.
Chu Kì Nghiêu kiềm nén kích động dưới đáy lòng, hắn nhìn về phía đám người Trác Vân Phong: “Quay đầu lại cho trẫm.”
Mọi người lập tức quay người lại, đứng ở nơi đó, chắp tay, quỳ xuống một gối: “Hoàng thượng.”
Chu Kì Nghiêu nhìn thủ hạ quỳ gối xung quanh, “Sau khi trẫm nhảy vào nơi này, mặc kệ các ngươi nhìn thấy cái gì, cũng phải coi như là không thấy. tiếp theo trẫm muốn nói hai chuyện với các ngươi, đây là thánh chỉ, không được cãi lời.
Chuyện thứ nhất, chính là trong ba tháng này các người phải bảo vệ chỗ này cho trẫm, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, vừa tới ba tháng, nếu trẫm không trở về, vậy các ngươi trở về nói với Tô Toàn, dựa theo lời dặn dò trước khi trẫm rời đi công bố người tiếp theo mà trẫm truyền ngôi.
Chuyện thứ hai, Trác Vân Phong sau khi trẫm nhảy xuống, ngươi lập tức chạy về kinh, trẫm để lại một lệnh bài ở chỗ Tô Toàn cho ngươi, có thể gọi tâm phúc của trẫm, nếu trong lúc trẫm không ở đây có người mưu phản, cho dù là ai, giết không tha!”
Mọi người giật mình mắt đều choáng váng, nhảy xuống sao? Ba tháng? Có còn mạng không?
Nhưng nghe tới câu “không được cãi lời”, bọn họ chỉ có thể lĩnh mệnh: “Vâng! Cẩn tuân thánh chỉ!”
Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, nhìn bọn họ, một lần nữa xoay người, nhìn nước hồ gần trong tầm tay, hơi nước dày đặc ở bên trên, hắn giống như thấy được Vân Bạch Liệt, nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, hắn không hề do dự nhảy xuống, hầu như là trong khoảnh khắc nước hồ ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể hắn…..