Bởi vì từ chỗ rồng yêu biết được người kế vị tiếp theo là người của Tây Hải, vì phòng ngừa con yêu kia có cơ sở ngầm ở yêu đô, đoàn người Vân Bạch Liệt dịch dung xong mới vào yêu đô.
Bọn họ có một người phàm, không thể dò xét ra tu vi cũng không ngửi được yêu khí; mặt khác ngoại trừ Chu Viêm, tu vi của Vân Sùng Trạch đã hoàn toàn biến mất, yêu khí rất mỏng manh có thể bỏ qua, tu vi của Vân Bạch Liệt thì bị hai quả trứng hấp thu cũng không phát hiện được.
Về phần Chu Viêm, hắn không phải long tộc, cho dù không che dấu cũng không có gì.
Hai quả trứng thì càng dễ hơn, còn chưa có phá xác càng không có yêu khí.
Sau khi dịch dung, Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt làm bộ là tiểu yêu phu phu bình thường, Vân Sùng Trạch và Chu Viêm thì làm bộ thành chủ tớ mang theo hai quả trứng nhưng lại rất thuận lợi tiến vào yêu đô.
Yêu chủ bế quan thoái vị nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy đại điện hạ, cũng không biết bốn vị trưởng lão có tìm được hay không, nếu không thể, vị trí này…..
Lũ yêu ở yêu đô ngồi trong quán trà, hạ giọng bắt đầu bát quái, kỳ thật bọn họ không thèm để ý ai sẽ là yêu chủ, nhất là bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy qua đại điện hạ cũng chỉ nghe đồn mà thôi, đại điện hạ rất ít xuất hiện, bọn họ nghe nói hơn trăm năm trước đại điện hạ vẫn không hợp với yêu chủ.
Nghe đồn hai cha con bọn họ đã đánh nhau vài lần ở yêu cung, mỗi lần đại điện hạ đều bị yêu chủ trấn áp.
Nghe nói lần này đại điện hạ đánh bại yêu chủ, lúc này mới chạy ra khỏi yêu cung.
Lần này yêu chủ thoái vị, có phải bị đánh bại nên mới bế quan thoái vị hay không?
Nhưng hôm nay đại điện hạ còn không xuất hiện, yêu chủ trước khi bế quan đã cho bốn vị trưởng lão canh giữ, nếu đại điện hạ không xuất hiện thì sẽ trực tiếp truyền ngôi cho vị đại nhân kia.
Vị đại nhân kia tính tình âm ngoan, kỳ thật bọn họ cũng không thích nhưng vị đại nhân kia lại được yêu chủ thích, hơn nữa nghĩ lại đối phương cũng có năng lực, sức mạnh lại lớn cũng là đại yêu khó gặp, nếu không để ý tới cái khác thì xác định rất thích hợp.
Đám người Vân Bạch Liệt yên lặng ngồi ở trong góc, bởi vì sau khi dịch dung nên diện mạo nhìn rất bình thường, vì để che giấu còn cố ý để lộ một bộ phận của nguyên hình.
Vân Bạch Liệt không thích đuôi nên chỉ có thể mang theo một đôi tai thỏ giả.
Lông xù, trông rất thật.
Vân Sùng Trạch thì không sao cả đeo luôn một cái đuôi chồn, bởi vì đi đứng có khí thế nên cũng không ai dám nhìn nhiều.
Vân Bạch Liệt cũng là lúc dịch dung mới biết được bản thể của Chu Viêm, hắn nhịn không được nhìn nhìn đôi cánh nhỏ ở phía sau Chu Viêm, lông chim màu đen xen lẫn với màu đỏ, đây là thật… nhưng nhìn thật là có chút….
Vân Bạch Liệt nhịn không được nhìn liên tục, hai quả trứng hiển nhiên cũng hiểu chơi rất vui liền coi hai cánh nhỏ ở sau lưng Chu Viêm là tổ, bởi vì cánh có hơi nhỏ giống một chiếc túi đeo nhưng lại rất hợp.
Mà ngay khi Vân Bạch Liệt nhìn Chu Viêm, tầm mắt của Chu Kì Nghiêu cùng thường xuyên nhìn Vân Bạch Liệt, nhất là đối với đôi tai đang rũ xuống, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve cái chén bên cạnh có vẻ khá thích thú.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện không biết hắn nghĩ tới cái gì mà lỗ tai lại đỏ lên.
Chỉ là khi Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng lấy lại tinh thần, phát hiện tiểu hỗn đản này nhìn Chu Viêm hơi nhiều.
Vân Bạch Liệt đang len lén nhìn Chu Viêm…. Cánh nhỏ sau lưng, cổ đột nhiên ấm áp.
Hắn không hiểu sao liền giật mình, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt giống như lơ đãng của Chu Kì Nghiêu, như người vừa mới nhéo gáy mình không phải hắn.
Vân Bạch Liệt kỳ quái nhìn qua: làm chi?
Bời vì Chu Kì Nghiêu không có yêu lực cho nên cũng không cần che dấu, trên người cũng không mang theo cái gì, hắn cũng không quen mang theo những thứ này nhưng giờ phút này lại hơi hối hận, hắn không nghĩ Vân Bạch Liệt lại thích cánh đẹp.
Sớm biết vậy hắn cũng mang theo một đôi.
Chờ Vân Bạch Liệt nhìn qua, hắn liền tới gần, hạ giọng nói: “buổi tối cho ngươi một sự ngạc nhiên.”
Vân Bạch Liệt:??? ngạc nhiên? không phải sẽ là sợ hãi đó chứ?
Nhưng Vân Bạch Liệt nhìn đáy mắt Chu Kì Nghiêu không hiểu sao lại phát sáng, hắn yên lặng suy nghĩ vẫn kiên trì trả lời: “ừ.”
Bời vì ngày mốt mới chính thức tiến hành thoái vị, nhóm người Vân Bạch Liệt đoán rồng yêu kia ngày mai cũng mới tới cho nên liền quyết định ở lại khách điếm này.
Nơi bọn họ ở chính là một quán trà, lầu một là buôn bán nước trà, lâu hai là phòng ở, nhân ngày mốt thay đổi yêu chủ, những tiểu yêu đại yêu của các tộc khác tới giúp vui không ít cho nên phòng trống của khách điểm không còn nhiều lắm.
Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu giả dạng là phu phu, đương nhiên là ở cùng một phòng, Chu Viêm lo lắng Vân Sùng Trạch không có tu vi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên hắn cùng Vân Sùng Trạch ở một gian.
Hai quả trứng thì đi theo Vân Sùng Trạch, Chu Kì Nghiêu là người, Vân Bạch Liệt thì tu vi tạm thời biến mất, nếu gặp chuyện không may bọn họ còn có thể tạm thời đối phó một lúc nhưng hai quả trứng thì không thể, đến lúc đó vừa phải tự bảo vệ mình còn phải bảo vệ trứng, không bằng đi theo Chu Viêm để hắn mang theo thì đáng tin cậy hơn một chút.
Hai quả trứng tuy rằng lưu luyến không rời nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo đại bá.
Vân Bạch Liệt đi rửa mặt trước, trên đầu hắn đội một lỗ tai trông rất thật nhưng mang lâu cũng không thoải mái, khi đi tắm hắn mới có thể cởi xuống, sau đó sẽ đeo trở lại, vừa mới vào phòng, đẩy cửa ra liền phát hiện trong phòng không có tiếng động.
Hắn tìm khắp nơi nhưng không tìm được Chu Kì Nghiêu.
Vân Bạch Liệt kỳ quái: không phải là tự mình chạy đi tắm rồi chứ? Nhưng hiện giờ đang ở trong yêu đô, hắn là một người phàm không sợ gặp chuyện hay sao?
Vân Bạch Liệt quyết định đi nhìn đại ca trước, thuận tiện hỏi thăm hai quả trứng, tránh cho hai tiểu tử kia làm ầm ĩ, chờ Vân Bạch Liệt trở về, mới vừa đẩy cửa vào liền cảm giác Chu Kì Nghiêu đã trở lại.
Hắn vừa mới đi vào cửa, đèn trong phòng liền bị tắt.
Vân Bạch Liệt kỳ quái, “ngươi làm gì? tối như mực.” hắn có thể nhìn thấy trong tối nhưng ba năm qua đều đã quen làm người, một khi xung quanh tối như mực ngược lại lại không quen.
Thế nhưng cũng không phải không thể thích ứng, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, không biết vì sao xung quanh tối lại, hắn liền cảm thấy rất khó chịu, nhất là không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên câu nói lúc trước của Chu Kì Nghiêu muốn cho hắn một sự ngạc nhiên.
Vân Bạch Liệt bình tĩnh đóng cửa lại, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, đi về phía giường.
Nghĩ tới đêm nay phải cùng giường mà ngủ, Vân Bạch Liệt rất không tự nhiên.
Chỉ là trong lòng nói cứ mặc kệ, trên mặt phải thật tự nhiên, khí thể không thể thua được.
Kết quả, hắn vừa đi qua, liền nhìn thấy một người ngồi trên giường, đúng là Chu Kì Nghiêu.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới, cũng không có gì đặc biệt.
Nếu Chu Kì Nghiêu ngồi ở chỗ kia, Vân Bạch Liệt liền đi tới bên bàn, vì che dấu bối rối ở dưới đáy lòng, hắn rót một ly trà, còn thuận miệng hỏi: “Ngươi có uống hay không? Buổi tối ngươi cũng không ngủ, ngồi ở chỗ đó làm gì?”
Kết quả, hắn chờ nửa ngày không nghe được tiếng động gì, Vân Bạch Liệt lại chờ thêm chút nữa nhưng vẫn không nhịn được xoay người đi chỗ khác, vì che dấu hắn lại rót thêm một chén trà nữa uống một ngụm, chính là vừa mới quay người lại đã nhìn thấy Chu Kì Nghiêu cởi y bào nửa người trên từ bao giờ, thấy hắn xoay người, đột nhiên xoay lưng lại, lộ ra cánh nhỏ ở phía sau không biết là tìm được ở nơi nào, còn cử động bả vai cho run lên: “Thế nào? Ngạc nhiên không?”
“phụt!” Vân Bạch Liệt phun toàn bộ trà trong miệng ra, hắn vỗ ngực ho khan, khó có thể tin nhìn Chu Kì Nghiêu: “Ngươi, ngươi làm cái gì?” thứ này từ đâu tới?
Chu Kì Nghiêu còn đứng dậy, run run cánh nhỏ: “Không phải ngươi thích sao?” hắn dễ dàng lắm sao?
Vân Bạch Liệt: “…..” khi nào thì hắn nói thích thứ này?
Không đợi Vân Bạch Liệt có phản ứng, phía dưới đột nhiên có tiếng gào thét: “ai! Ai đã nhỏ trọc gà tinh trong chuồng gà nhà ta! Là ai!!!”
Vân Bạch Liệt: “…..”
Vẻ mặt của Chu Kì Nghiêu cũng cứng đờ, sau khi trong phòng yên tĩnh lại, hắn liền nói: “…. Ta có trả tiền.”
Vân Bạch Liệt yên lặng lau khô vạt áo trước ngực bị ướt, sâu kín liếc hắn một cái: “ngươi nhìn thấy yêu dùng bạc rồi sao?”
Chu Kì Nghiêu: “…..”
Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ, vừa định nói gì, chợt nghe thấy yêu chưởng quầy một khắc trước còn gào khóc ngay sau đó đã cười nịnh nọt: “Ôi, vị yêu ấy ra tay thật hào phóng, một khối ngọc lớn như vậy, vị yêu kia có cần gà tinh khác không? Cứ việc nói, nếu ở nhà ta không đủ ta sẽ sang nhà khác mùa về cho vị yêu kia nhổ, bảo đảm cho ngài nhổ vừa lòng! Nhà ta còn mấy con gà yêu, có muốn ta tặng cho ngươi làm yêu thiếp hay không?”
Lúc này đổi thành Vân Bạch Liệt đen mặt: “ngọc? ngươi lấy ngọc ở nơi nào?”
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “lúc ta tới bên này có mang theo một miếng ngọc bội nên để lại.”
“là miếng mà ngươi mang theo nhiều năm kia sao?” mặt Vân Bạch Liệt càng khó nhìn, trừng hắn một cái, “Chờ!”
Vân Bạch Liệt nhoáng một cái đi xuống, phía dưới liền truyền tới thanh âm yêu chưởng quầy gào khóc, sau đó Vân Bạch Liệt lại nói gì đó, chờ Vân Bạch Liệt trở về, cầm trong tay một khối ngọc bội, ném cho Chu Kì Nghiêu, thuận tiện đốt đèn lên.
Chu Kì Nghiêu yên lặng ngồi đó, cũng không đón lấy, miếng ngọc liền rơi xuống giường.
“làm sao vậy? lấy về cho ngươi còn không vui sao? Còn nữa, sao ngươi lại muốn thứ này? Lúc trước hỏi ngươi, ngươi nói không thích đeo cái này, kết quả lại tự mình làm một cái cánh gà là như thế nào?” Vân Bạch Liệt nhìn cánh nhỏ hoàn toàn không hợp với Chu Kì Nghiêu, đi qua nhịn không được túm một cái, kết quả vừa kéo một cái lông gà, tất cả liền rơi khắp nơi.
Vân Bạch Liệt nhìn khuôn mặt hoàn toàn đen của Chu Kì Nghiêu, đột nhiên không tức nữa, quay lưng lại nhịn không được nở nụ cười.
Đây mà là ngạc nhiên sao? so với sợ hãi còn sợ hãi hơn.
Kết quả Vân Bạch Liệt còn chưa cười xong đã bị người nào đó kéo ra sau rồi đè lên, dưới lưng hắn là cái giường ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, đáy mắt hắn vẫn chưa tan hết ý cười, chợt nghe thấy người phía trên “hung tợn” nói: “Chê cười trẫm? có bản lĩnh? Hửm?”
Nói xong chuyên chọn những nơi dễ nhột của Vân Bạch Liệt mà chọc, lúc trước ở chung lâu như vậy, nơi nào đối phương sợ nhột hắn còn không biết sao?
Vân Bạch Liệt không nhịn được liền giãy giụa, kết quả liền phát hiện trên đỉnh đầu có người đang nhìn chằm chằm hắn.
Hắn nâng mắt liền nhìn thấy đối phương đang cúi đầu nhìn chằm chằm mình, đáy mắt có gì đó đột nhiên xuất hiện.
Vân Bạch Liệt không hiểu sao tai lại đỏ lên, “Đi xuống.”
Chu Kì Nghiêu cũng đột nhiên nắm lấy lỗ tai của mình sờ sờ: “Kỳ thật trẫm cảm thấy…..”
“Hử?” Vân Bạch Liệt sửng sốt.
Chợt thấy Chu Kì Nghiêu càng tới gần, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Vẫn là sừng rồng của A Bạch khiến người ta thích hơn.”
Vân Bạch Liệt: “….”
Kết quả trong nháy mắt, khi Chu Kì Nghiêu kịp phản ứng đã bị Vân Bạch Liệt đá xuống giường.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người ở dưới lầu một dùng bữa, Vân Bạch Liệt nghĩ tới buổi sáng vừa mở mắt liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang nhìn chằm chằm lỗ tai trên đầu mình, lập tức mặt hắn nóng bừng, hắn bình tĩnh quay lưng qua mặc kệ Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu nhìn mặt đại cữu tử cũng không dám tùy tiện trêu chọc, hắn quyết định nhìn hai quả trứng: “Đại ca cũng mệt rồi, hôm nay để cho ta và A Bạch mang trứng là được rồi, đại ca nghỉ ngơi một chút đi.”
Vân Sùng Trạch liếc hắn một cái: có chắc đây không phải mượn cơ hội để gần gũi với đệ đệ ngu ngốc nhà hắn không?
Có biết tiếng của yêu trưởng quầy tối hôm qua khiến cả khách điếm đều nghe được hay không?
Có khả năng làm ra loại chuyện này ngoại trừ hoàng đế nhân tộc thì yêu khác có thể làm ra hay sao?
Thế nhưng Vân Sùng Trạch cũng không nói gì, dù sao em trai lớn rồi cũng không thể giữ được.
Mặt Vân Bạch Liệt càng nóng, cúi đầu và cơm, lại càng không muốn để ý tới Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu thật ra rất bình tĩnh, ôm hai quả trứng tới đây, ổ cỏ cũng đã chuẩn bị tốt, thả trứng vào bên trong, còn có thể ôm nó vào lòng hơn nữa còn có thể ước hẹn công khai với A Bạch.
Dù sao ở trước mặt đại cữu tử cũng không thể xằng bậy.
Sau khi Vân Sùng Trạch ăn sáng xong, liền che miệng ngáp một cái: “Tối hôm qua không ngủ ngon, A Viêm đi lên cùng nghỉ ngơi với ta, về phần A Liệt, phu phu các ngươi đi dạo đi.”
Vân Bạch Liệt chỉ có thể kiên trì gật đầu nhưng hai người Vân Sùng Trạch vừa đi, hắn liền từ từ ăn cơm, chờ ăn hết một bàn trước mặt, liền kêu yêu chưởng quầy mang lên một bàn, tiếp tục từ từ ăn, chỉ là không thèm để ý người nào đó đang trông mong nhìn hắn.
Cuối cùng Chu Kì Nghiêu đã nhìn ra, A Bạch là giận thật không muốn để ý tới hắn nhưng thật vất vả mới có một cơ hội, cứ không làm gì thật lãng phí?
Vì thế khi yêu chưởng quầy mang đồ ăn lên, Chu Kì Nghiêu cố ý hỏi: “Chưởng quầy, không biết ở gần đây có chỗ nào chơi không? Phu phu chúng ta lần đầu tới yêu đô? Tiểu yêu ở nông thôn thật sự chưa thấy qua những thứ này, chưởng quầy nói một chút, lần sau chúng ta tới yêu đô sẽ ở nơi này của chưởng quầy.”
Yêu chưởng quầy lén nhìn Vân Bạch Liệt, có lẽ nghĩ tới yêu này tối hôm qua hung hăng lấy lại ngọc bộ từ trong tay hắn nên mới đồng tình liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu nhưng lại rất nhiệt tình nói ra vài nơi, lúc đi còn muốn hỏi có cần tiểu yêu nhà hắn dẫn đường hay không?
Vân Bạch Liệt nghe yêu chưởng quầy gọi “tiểu yêu thiếp” lập tức liền đen mặt, im lặng quét mắt qua, yêu chưởng quầy sợ tới mức run lên: mẹ ơi, thỏ yêu này có phải muốn cắn yêu hay không, thỏ nhà người khác đều ôn nhu mềm mại, sao con này lại hung hãn như vậy?
Yêu chưởng quầy nhanh chóng rời đi, Vân Bạch Liệt nhìn về phía Chu Kì Nghiêu.
Người sau vô tội liếc mắt nhìn hắn, còn lôi hai quả trứng ra, một lớn hai nhỏ đều mong đợi: “A Bạch, lần đầu đến….” không thể không cho hắn đi đâu được?
Vân Bạch Liệt biết rõ tên này đang giả vờ đáng thương nhưng lại không nhẫn tâm được, hắn nhanh chóng giải quyết một bàn đồ ăn, hung tợn nhìn chằm chằm tên nhóc kia như là đang cắn thịt Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu nhìn môi Vân Bạch Liệt đỏ hồng, nghĩ thầm thật sự đang cắn hắn thì tốt rồi, đáng tiếc, hắn đưa tới trước mặt cũng không thèm cắn.
Chu Kì Nghiêu vuốt trứng rồng liền cảm giác một tay toàn nước, hắn cúi đầu phát hiện không biết hai quả trứng chui ra từ khi nào, còn đang nhìn chằm chằm một bàn trước mặt Vân Bạch Liệt….. trên người trứng còn có một tầng chất lỏng trong suốt.
Chu Kì Nghiêu yên lặng suy nghĩ, nghĩ điều này có thể là: “…..”
Chờ Chu Kì Nghiêu đen mặt mang theo hai quả trứng chảy nước miếng trở về rửa ráy và thay quần áo, Vân Bạch Liệt cũng đã ăn xong, đang đứng ở cửa, nghe được tiếng động liền nâng mắt, nhìn Chu Kì Nghiêu vừa đổi quần áo mới, nghĩ tới bộ dáng vừa rồi, nhanh chóng quay đầu qua.
Chu Kì Nghiêu nhìn càng đau đầu: có bản lĩnh cười trộm thì đừng để cho trẫm biết, ngươi giỏi thì đừng để cho bả vai run?
Nghĩ tới đầu sỏ gây chuyện, hắn cúi đầu phát hiện hai quả trừng giờ phút này đang thành thật nằm ở trong ngực hắn, rất ngoan ngoãn giống như chuyện xấu vừa rồi không phải bọn họ gây ra.
Chu Kì Nghiêu: hắn có thể làm gì bây giờ? Tự mình nhận việc, có khóc cũng phải mang trứng cho tốt.
Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu mang theo hai quả trứng tùy tiện đi dạo ở yêu đô, nếu là lúc trước xung quanh yêu đô sẽ đầy yêu binh nhưng nhiều ngày nay có rất nhiều tiểu yêu từ nhiều nơi tới muốn xem nghi thức truyền ngôi, đây chính là cảnh tượng mấy trăm năm thậm chí là mấy ngàn năm.
Có mấy tiểu yêu đã hơn trăm năm nhưng cũng chưa nhìn thấy cảnh tượng này.
Cho nên cả yêu đô toàn là tiểu yêu, cũng có chưa biến hóa mới mở linh trí, ngay lập tức sự quản lý liền được nới lỏng hơn cũng không ai thắc mắc gì.
Không bao lâu sau hai người đi tới một cái đài cao giữa yêu đô, xung quanh có không ít yêu binh, bên trên được sắp xếp lư hương và những thứ khác, yêu binh thì canh giữ bên ngoài những tiểu yêu khác thì rất tò mò, có mấy đại yêu thực lực không thấp cũng đang nhìn về bên này, xung quanh có rất nhiều tiểu yêu bao vây.
Hai người Chu Kì Nghiêu vốn chỉ tới đây xem, đang định đi xem nơi khác.
Lúc này, cách đó không xa có một đoàn người tới đây, nam tử cầm đầu mặc một thân đen, dáng vẻ tuy rằng không tồi nhưng ánh mắt lại khiến cho người ta có cảm giác âm tà, quanh thân tràn ngập yêu khí, hiển nhiên là đại yêu, so với tất cả mọi người ở đây đều mạnh hơn.
Tâm mắt Vân Bạch Liệt quét một vòng trên người nam tử, đột nhiên kéo lấy Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu quay đầu lại, Vân Bạch Liệt lắc đầu với hắn, hai người liền lui về phía sau, nhanh chóng tránh đi.
Đợi cho đi thật xa, Chu Kì Nghiêu mới nhìn đoàn người trên đài cao kia, “Hắn là ai?”
“Ta ngửi được hơi thở của long tộc, yêu khí trên người hắn rất mạnh, thực lực không tầm thường, lại là rồng, sợ là đại yêu đến từ Tây Hải sẽ tiếp nhận vị trí yêu chủ tiếp theo.”
Chu Kì Nghiêu nhíu mày: “Xem ra hắn rất tin tưởng hắn có thể kế nhiệm.” vừa rồi nhìn dáng vẻ đối phương như là đang nhìn nơi mình quản lý, trách không được ngoài khuôn mặt âm tà còn khiến cho người ta không thích.
“Cũng không hẳn vậy? hắn biết rồng yêu kia nhập ma mà không báo với bốn vị trưởng lão, đầu tiên là dựa vào chuyện của Đông Hải mà giam đối phương ở dưới đáy nước. Cho dù hiện giờ rồng yêu kia trốn thoát nhưng chỉ cần ngày mai, nếu rồng yêu kia xuất hiện thì hắn sẽ nói ra rồng yêu kia đã nhập ma, đối phương vẫn không có quyền kế vị, đến lúc đó vị trí yêu chủ kia vẫn là của hắn.” Vân Bạch Liệt nghĩ Đông Hải gặp chuyện không may có khả năng cũng có yêu này giúp đỡ, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn không thể làm gì được.
Chu Kì Nghiêu híp mắt, sờ sờ hai quả trứng không biết từ khi nào đã thò đầu ra, khiến cho bọn họ trở về, lúc này mới nhìn về phía Vân Bạch Liệt: “Chúng ta trở về thôi.”
Tuy nói bọn họ ẩn đi hơi thở nhưng cũng khó đảm bảo con đại yêu này lỡ như phát hiện được, không thể để tới bước cuối cùng mà lại thất bại được.
Vân Bạch Liệt gật đầu, tầm mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, trong lòng nhịn không được lại hiện lên nghi hoặc: ngày mai….. thật sự có thể thành công sao?
Thân phận thật sự của Chu Kì Nghiêu thật không đơn giản sao?
Lúc hai người trở về, khi đi tới phòng Vân Sùng Trạch thì cửa liền mở ra, Chu Viêm nghiêng người qua: “Chủ tử kêu hai người qua đây.”
Hai người đi vào, nâng mắt liền nhìn thấy nhiều thêm một con rồng yêu.
Hoặc là nói đại điện hạ của yêu cung Hình Ngạn Hoài, đây cũng là lần đầu tiên Vân Bạch Liệt biết tên đối phương trong khi đã quen biết nhau lâu như vậy.
“Ngày mai là được, trước tiên chúng ta nên nói đến lúc đó chúng ta phải làm gì, lúc đó ta sẽ đến đó trước, Lệ Lũng khẳng định sẽ nghĩ cách vạch trần chuyện ta nhập ma, khi đó ta sẽ bắt chẹt điểm này khiến hắn mất đi quyền kế vị.” hắn nhập ma đối phương làm sao biết? hắn bị nhốt vào Tây Hải, thân là long tộc Lệ Lũng sao lại không biết?
Đến lúc đó bốn vị trưởng lão đương nhiên sẽ suy xét, đây cũng là phòng ngừa bốn vị trưởng lão thiên vị người kế vị thích hợp hơn mà chọn phải người không tốt, kể từ đó cũng cắt đi con đường lui của Lệ Lũng.
“Đến lúc đó hai người chúng ta đều mất quyền kế vị, ta sẽ đẩy nó lên, ngươi yên tâm đi, ta đã mời người giúp đỡ, khi đó ít nhất sẽ để các ngươi an toàn rời đi. Thành công hay thất bại chỉ cần một câu, hy vọng các ngươi có thể tin ta.”
Người ở đây đều trầm mặc, đều nghiêm túc gật đầu: “…. ừ.”
Yêu long nhanh chóng rời khỏi, hắn còn phải đi chuẩn bị chuyện khác, Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt cùng trở về phòng mình, đêm nay ai cũng không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Vân Bạch Liệt mở mắt ra, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn thấy hắn mở mắt, liền cúi đầu hôn lên lông mày của hắn: “Sẽ tốt thôi, cho dù như thế nào, còn có ta ở đây.”
Một hồi lâu mà Vân Bạch Liệt vẫn không nhúc nhích nhưng đối mắt hắn dần dần đỏ lên, một năm này hắn vẫn cố gắng chống đỡ, lúc này lại đột nhiên không chống đỡ được, hắn đột nhiên nhào qua cắn Chu Kì Nghiêu một ngụm, trước khi Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần, liền nhanh chóng đứng dậy, lưu loát mặc chỉnh tề.
Chu Kì Nghiêu sờ sờ cằm mình, lại nhìn bóng dáng Vân Bạch Liệt, cũng nở nụ cười.
Da mặt vẫn mỏng như vậy nhưng hắn có kiên nhẫn.
Nhóm Chu Kì Nghiêu nắm chặt thời gian tới trước đài cao, lúc bọn họ tới đã có không ít tiểu yêu có mặt ở đó.
Một hàng bốn người cộng thêm hai quả trứng đứng ở nơi đó, đợi nửa canh giờ, ba tầng trong ba tầng ngoài đều là yêu, các loại yêu khí bay ngập trời, căn bản không phân biệt được yêu khí của ai ra ai.
Vừa tới canh giờ, một tiếng yêu phát ra, lập tức liền nhìn thấy trên đài cao xuất hiện vài ánh sáng, nhoáng một cái vài cỗ yêu khí lớn mạnh tỏa ra, ngay lập tức trên đài cao có vài vị lão giả xuất hiện, mặc trường bào màu trắng, tiên phong đạo cốt, rõ ràng chính là bốn vị trưởng lão.
Bốn phía bọn họ có không ít yêu thị đi theo, làm thành một vòng tròn.
Trong tay yêu thị cầm đầu còn nâng một cái mâm, bên trên dùng tơ lụa màu vàng che lại, nhìn không ra phía dưới là cái gì.
Không bao lâu, những đại yêu thần tử cũng nhanh chóng tới, xếp thành hai hàng trên đài cao mà người thực lực nhất trong đó chính là Lệ Lũng.
Bốn vị trưởng lão nhìn thấy người rốt cục đã tới đông đủ, trong đó có một vị lớn tuổi hơn tiến lên, tiếng nói già nua vang lên, xác nhận là dùng yêu lực, thanh âm có thể vang đi rất xa: “Cách lễ kế nhiệm còn nén nhang, nếu trong một nén nhang đại điện hạ còn chưa xuất hiện thì quyền kế thừa của đại điện hạ sẽ bị phế bỏ. đốt—- nhang.”
Sau khi thanh âm kéo dài của lão giả vang lên, lập tức có một yêu thị tiến lên, đem nén nhang cắm vào trong lư hương.
Bốn phía lập tức rơi vào trong yên lặng, lũ yêu cũng nín thở chờ.
Ngay khi nhang sắp bị đốt hết, Lệ Lũng nhìn chằm chằm nhang kia, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng cong lên.
Chỉ là hắn còn chưa thở ra hết hơi, ngay khi nhang sắp cháy hết, một thanh âm đột nhiên vang lên: “Ta đã trở về.”