Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 81: Chương 81




Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng công chúa này muốn làm gì, không nghĩ tới lại nghe thấy một câu như thế, hắn cực kỳ đau đầu.

Nhìn phản ứng của Vân nhị ca liền biết là không đúng, thế nhưng thời gian quá ngắn hắn còn không kịp hỏi, cho nên hắn còn chưa biết cụ thể nhị ca bị như thế nào. nhưng không thể để nhị ca khó xử, hắn vừa định mở miệng nói gì, lại phát hiện có người nhanh hơn hắn một bước.

Hình Ngạn Hoài trực tiếp kéo tay Vân nhị ca ra sau, lập tức che ở trước mặt Vân nhị ca, cúi đầu lười biếc liếc mặt nhìn Tạ công chúa, khuôn mặt âm nhu đó, đuôi mắt giơ lên, giờ phút này mang theo chút hương vị lạnh lùng: “hắn không muốn.”

Một con rồng đi làm phò mã nhân tộc làm gì? hơn nữa, sau đó còn phải theo hắn trở về loại bỏ ma khí và ma cổ ở trên người.

Tạ công chúa vốn đang mang vẻ mặt đỏ hồng mong chờ, kết quả vừa nâng mắt lên, liền biến thành một mỹ nam tử, nàng muốn há mồm hỏi ngươi là ai nhưng lại nuốt lời về, nhìn nhìn Hình Ngạn Hoài, lại nhìn Vân nhị ca ở phía sau hắn, đối phương vẫn lạnh lùng, không hề có phản ứng gì.

Lúc trước cảm thấy người này có cá tính, mà người trước mặt vẫn cười tủm tỉm hơn nữa hình dáng còn đem hơn cả nàng. hiện giờ lại lạnh mặt, trái tim của Tạ công chúa liền đập thình thịch: “Vậy, vậy….. ngươi có đồng ý không?”

Vân Bạch Liệt ở một bên nhìn thấy Hình Ngạn Hoài xuất hiện liền sửng sốt, hỏi nhị ca sao đại điện hạ lại trả lời? nhị ca có quan hệ gì với đối phương? Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe thấy một câu như thế: “…..”

Không chỉ có Vân Bạch Liệt không thể nói lên lời, ngay cả Tạ thái tử phát hiện không thấy Tạ công chúa đuổi tới đây nghe thấy cũng muốn hỏng mất: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? có người tự đi hỏi hôn sự của mình sao? Còn không mau theo cô trở về!” đầu óc của nàng như thế nào vậy? không thấy mất mặt với người Đại Chu sao?

Tạ công chúa cũng không trở về, ngược lại lại hỏi một câu: “Ngươi thực sự không muốn lấy bản cung sao? Phò mã đó, bao nhiêu người tha thiết mơ ước nha.” So với để về sau phụ hoàng tùy tiện tìm một người gả nàng đi hoặc là trực tiếp cho nàng đi nước khác hòa thân, còn không bằng tự nàng chọn một người.

Hơn nữa, những người này so với những người nàng gặp qua còn đẹp hơn mấy lần.

Không có gì, chỉ cần được gả cho, sau này chỉ nhìn đẹp mắt cũng được, hơn nữa, những người này là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu tương lại Đại Chu, vừa ra tay còn sảng khoái như vậy, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng xứng đôi với nàng.

Nếu không có những thứ này….. chỉ dựa vào khuôn mặt này, người nào cưới nàng, nàng cũng đồng ý.

Hình Ngạn Hoài xem như hiểu được, công chúa này chỉ muốn tòm được một người mà thôi, liền trực tiếp né người ra, lười nói lời vô nghĩa với vị công chúa này, nhìn Vân nhị ca không hề sứt mẻ đứng ở nơi đó: “lại đây.”

Vân nhị ca vốn đứng ở đó không chút sứt mẻ, vừa nghe đến lời này, trong khoảnh khắc lập tức xoay người, đi tới bên người Hình Ngạn Hoài, đôi mắt rất bình tĩnh.

Không hiểu vì sao cho dù long lão nhị căn bản không có cảm tình, nhưng nhìn đối phương nghe lời như vậy đáy lòng lại cảm thấy rất thoải mái, cảm xúc này bị hắn quy kết cho hắn có “hạ nhân” lâu như vậy, hắn làm chủ tử đương nhiên phải bảo vệ tốt tên này.

Chờ Vân nhị ca đi tới phía sau Hình Ngạn Hoài, cũng không hề quay đầu lại mà bỏ qua Tạ công chúa? Vậy mà lại nghe lời nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân này?

Tạ công chúa phụng phịu: “Cái gì, các ngươi là một đôi sao không nói sớm, làm hại bản công chúa một mình tình nguyện lâu như vậy!”

Lời này của nàng khiến cho Vân Bạch Liệt vốn nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết xong, thiết chút nữa ho khan: cái này là cái gì cùng cái gì vậy?

Nhị ca sao có thể cùng một đôi với đại điện hạ?

Chắc là đại điện hạ biết tình huống của nhị ca nên chủ động giúp đỡ thôi.

Nếu không, toàn bộ quá trình nhị ca cũng không nói một câu thì rất là kỳ quái.

Kết quả, Vân Bạch Liệt ở bên này kiềm chế không nói cái gì, Vân Sùng Trạch ở bên kia không nhịn được, che miệng ho lên, Chu Viêm ở một bên lập tức khẩn trương đưa khăn qua, Vân Sùng Trạch khoát tay.

Tạ thái tứ cũng bị đường não của hoàng muội làm sợ hãi rồi: “ngươi nói bậy bạ gì vậy?”

Tân đế Đại Chu đoạn tụ không có nghĩa người khác cũng như vậy, vừa rồi hắn cũng phát hiện, Vân nhị ca toàn bộ quá trình cũng không hề nói câu nào, sợ là câm điếc, người ta chỉ là có lòng tốt mà thôi, kết quả nàng trực tiếp cho người ta là một đôi sao?

Tạ công chúa cảm thấy mình đoán đúng, người nọ phản ứng giống như sợ bị người khác đoạt đi người trong lòng, nếu hai người này không được, vậy thì đổi người khác vậy.

Nàng trực tiếp quay đầu hỏi Vân Sùng Trạch: hai người này không phải, đúng không? “Vị Vân đại công tử ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi xem, ta là công chúa, tam đệ ngươi là hoàng hậu, Đại Tạ ta và Đại Chu lại là đồng minh, sau này…. Thân càng thêm thân.”

Vân Sùng Trạch: “……” Cái gì mà thân càng thêm thân chứ? Là dùng như vậy sao? Kéo quan hệ bậy bạ gì vậy, chúng ta có quan hệ sao?

Vân Bạch Liệt đau đầu toàn tập, trực tiếp mở miệng: “công chúa, đại ca và nhị ca của ta đường xa tới đây, sợ là đã mệt mỏi, ta dẫn bọn họ đi nghỉ trước, xin cứ tự nhiên.”

Dứt lời, liền liếc mắt nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, người sau lập tức ho một tiếng, uy nghiêm nói: “hoàng hậu nói đúng, Tô Toàn, đưa Tạ thái tử và Tạ công chúa về biệt quán, hậu hạ cho tốt.”

Đây rõ ràng là muốn đuổi người, Tạ thái tử nhìn Tạ công chúa còn muốn nói thêm gì, trực tiếp điểm á huyệt, khách sáo vài câu với Chu Kì Nghiêu, sau đó kéo người rời đi.

Lúc trước bọn họ vốn đang nghĩ có thể xuống tay từ chỗ Vân phi xem có thể dò la ra chuyện gì quan trọng của Đại Chu hay không, dù sao ai cũng không muốn khuất phục trước mặt người khác, Đại Chu và Đại Tạ vốn là hai quốc gia đối địch, tuy rằng là đồng minh, nhưng cũng chỉ là bên ngoài, hắn cũng không tin Đại Chu không muốn thâu tóm Đại Tạ.

Nhưng hôm nay xem ra, tân đế này cũng không phải tên ngốc, nếu đã dám phế hậu cung, sợ là đã cực kỳ tin tưởng.

Bọn họ không cần phải đối phó Đại Chu, nếu vô ích, chỉ có thể buông tha.

Bởi vì Tạ công chúa quấy rối, khiến cho không khí của đoàn người khi trở về hơi vi diệu, nhất là Hình Ngạn Hoài, hắn cau mày đi ở phía trước không nói chuyện, nhưng rõ ràng biết không nên nghĩ nhiều, nhưng lại nhịn không được liếc nhìn Vân nhị ca đang nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

Chỉ tiếc đối phương không có biểu hiện gì, hoàn toàn là kiểu không liên quan gì tới ta.

Vốn đã quen với dáng vẻ này của Vân nhị ca, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái, hắn liếc mắt, cố ý dừng lại.

Kết quả, Vân nhị ca cũng ngừng lại, mặt không hề thay đổi nhìn hắn.

Hình Ngạn Hoài liếc mắt một cái: “Cách xa như vậy làm gì? theo kịp.”

Vân nhị ca đi lên phía trước từng bước.

Hình Ngạn Hoài: “Gần thêm chút nữa, bước chân lớn hơn một chút.”

Vân nhị ca vốn cách không xa, hắn vừa nói bước lớn, chân dài trực tiếp bước về phía trước, vì thế, bước chân này liền khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa ngón tay.

Hình Ngạn Hoài cúi đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, da đầu không hiểu sao lại run lên, hắn cứng lại nơi đó, há miệng còn muốn nói gì đó. kết quả người sau còn tưởng rằng phải tiếp tục tới gần, trực tiếp đi lên, đem khoảng cách đẩy về con số không.

Khi môi Hình Ngạn Hoài đụng vào chóp mũi Vân nhị ca, liền nhanh chóng lui ra sau một bước, khi lui hơi vội, nơi này lại không thể dùng phép thuật, thiếu chút nửa trong mấy trăm năm qua lần đầu tiên được thể nghiệm tư thế chó gặm đất, cũng may hắn đã ổn định được, đứng im ở nơi đó nhìn Vân nhị ca không có biểu cảm gì, cảm thấy cực kỳ đau đầu: hắn thật sự là điên rồi nên mới đi so đo với con rồng bị ma cổ khống chế.

Chỉ là Hình Ngạn Hoài vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đám người Vân Bạch Liệt và hai nhóc kia đang xâu xa nhìn hắn, nhìn hắn giống như là đang ăn hiếp người nhà bọn họ tạm thời không có đầu óc.

Hình Ngạn Hoài ho nhẹ một tiếng: “đây, do vừa rồi hắn đột nhiên có phản ứng với hai vị hoàng tử, ta thử xem hắn có phải đã đỡ hay chưa.”

Vân Sùng Trạch: lời này của ngươi ai tin? Vừa rồi hắn còn cảm thấy không có khả năng, nhưng giờ đột nhiên lại có chút lo lắng, đại điện hạ là có mưu đồ gây rối với nhị đệ sao?

Nhưng hiện giờ nhị đệ trúng ma cổ trong mắt chỉ có chủ nhân, vậy phải làm sao mới tốt?

Vân Bạch Liệt cũng hiểu được tình huống trước mắt hơi kì quái, chờ tới ngự thư phòng, liền cho mọi người lui ra. sau khi Vân Sùng Trạch giải thích tình huống của Vân nhị ca. Vân Bạch Liệt liền nhẹ nhàng thở ra, tình huống này so với suy nghĩ của hắn còn đỡ hơn, chỉ cần nhị ca không có việc gì là tốt rồi.

“Thế nhưng tuy rằng nói lão nhị không có việc gì, có một số việc ta phải nói rõ ràng.” Vân Sùng Trạch làm đại ca, hiện giờ cũng là trưởng bối của bọn họ, hắn nhìn về phía Chu Kì Nghiêu: “ngươi muốn lập hậu, đã hỏi qua người nhà mẹ đẻ chúng ta chưa?” Đây chính là chuyện lớn, lúc trước tiến cung cũng không tiến hành nghi thức, hơn nữa, lúc ấy cũng là tùy tiện đưa vào cung, chỉ khi nào lập hậu, mới cử hành nghi thức, hắn sợ sau này A Liệt chịu thiệt. hơn nữa, nếu Chu Kì Nghiêu thật sự là vị kia, hắn cũng không biết sau khi đối phương khôi phục sẽ như thế nào.

Nghe nói vị kia sống hơn một ngàn năm chưa bao giờ yêu ai, trái tim rất lạnh lẽo, nhất là sau khi xảy ra chuyện năm đó, đối phương hoàn toàn biến mất. hiện giờ nếu không phải tiểu hoa long có huyết mạch của vị kia, hắn thật sự không thể tưởng tượng được đối phương sẽ xuất hiện, còn dùng hình thức này.

Chu Kì Nghiêu vẫn đang đợi, biết người bên nhà Vân Bạch Liệt sẽ hỏi vấn đề này, hắn chỉ nghiêm túc nói: “Đại ca yên tâm, trẫm không phải là vui vẻ nhất thời, mà thiệt tình muốn cùng A Bạch thành thân, đến lúc đó lại tổ chức đại hôn. nếu trẫm hai lòng sẽ bị thiên lôi đánh, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Vân Sùng Trạch thở dài nhẹ nhõm, hắn nhìn quanh một vòng, những người ở đây ngoại trừ lão nhị sợ là đều hiểu, hắn cũng không còn gì để hỏi: “A Liệt đã nói thân thế thứ hai cho ngươi rồi?”

Chu Kì Nghiêu gật đầu: “….. đúng, khiến cho đại ca quan tâm.”

Vân Sùng Trạch: “một khi đã như vậy, ta cũng không gạt ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, nếu hiện giờ thân thể người phàm của ngươi sau trăm tuổi, chờ ngươi trở về, nếu ngươi là người nọ, ngươi sẽ làm như thế nào? A Liệt phải như thế nào? Hai nhóc con này phải như thế nào?”

Sau khi lời này của Vân Sùng Trạch nói ra, cả ngự thư phòng đều im lặng. Vân Bạch Liệt cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, sau khi hắn khôi phục bởi vì đã cảm mến Chu Kì Nghiêu, hắn cũng nhớ rõ tất cả mọi chuyện, cho nên tâm ý của hắn không thay đổi. nhưng lúc trước hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, tình huống của hắn và Chu Kì Nghiêu khác nhau, thậm chí Chu Kì Nghiêu vì sao xuất hiện ở nhân gian làm người phàm bọn họ cũng không biết, cho nên tương lại như thế nào, hắn cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.