Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 85: Chương 85




Sáng sớm hôm sau tâm tình Chu Kì Nghiêu vô cùng tốt đi vào triều, hai nhóc kia tinh thần phấn chấn dùng tảo thiện, sau đó vuốt bụng phình được Vân Sùng Trạch ôm về chỗ Vân Bạch Liệt. hắn mới vừa thức dậy không bao lâu, không biết có phải chột dạ hay không nên không dám ngẩng đầu nhìn hai nhóc con, chỉ là ôm tới sờ sờ bụng hai đứa, xem ra không có phụ thân khống chế, hai nhóc này hoàn toàn ăn thả cửa.

Thế nhưng cũng đã nhiều ngày, đại ca đồng ý đút, hai đứa cũng đồng ý ăn, đại ca cũng đúng mực, Vân Bạch Liệt liền để cho bọn hắn làm bậy, thế nhưng hắn vẫn không nhìn thấy nhị ca, liền kì quái nói: “đại điện hạ và nhị ca đâu?”

“không biết sao lại thế này, đại điện hạ hôm nay dậy trễ, vẫn không có động tĩnh gì, nhị ca ngươi không nhận được chỉ thị nên cũng không mở cửa ra, hai nhóc đã đói bụng ta đành mang đi dùng bữa trước, lúc đi còn chưa có tỉnh, khoan hãy nói tới bọn họ, hôm nay ta tới đây lại nhớ tới một chuyện, sắp tới đại hôn, nên phải chọn một ngày hoàng đạo thật tốt, Chu Kì Nghiêu đã chọn tốt chưa?”

Vân Sùng Trạch hỏi, quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của tam đệ nhà mình, hắn liền hiểu được, từ trong ngực lấy ra giấy tuyên thành, “ngày sinh tháng đẻ lúc trước của ngươi là do Vân lão thái gia tùy tiện chọn nên không đúng, đại ca đã tính cho ngươi, cho dù kết hôn ở đây nhưng cũng phải theo long tộc chúng ta, nửa tháng sau là ngày tốt.

Ta nghĩ Chu Kì Nghiêu chắc là cũng sốt ruột, cũng không muốn lùi về sau, liền chọn ngày này, để cho hắn nhanh chóng chuẩn bị, làm tốt tiệc mừng….. khi đại ca trở về, sau này cơ hội tới cũng sẽ ít hơn, chờ khi Chu Kì Nghiêu sống tới trăm năm, chúng ta sẽ tới đón ngươi, đến lúc đó đừng chịu đựng một mình hoặc là chúng ta sẽ thông báo cho ngươi nếu như có tình huống khác xảy ra.”

Vân Sùng Trạch nhìn tam đệ của mình, trong lòng kỳ thật vẫn lo lắng, thế nhưng giống như ngày hôm đó, hiện giờ bọn họ tâm ý đã tương thông, nếu thật sự sau khi Chu Kì Nghiêu khôi phục trở thành người nọ…. đến lúc đó mọi chuyện chỉ có thể tới đâu hay tới đó mà thôi.

Vân Bạch Liệt cầm tờ giầy kia thật lâu, tiến lên ôm lấy Vân Sùng Trạch: “Đại ca, cảm ơn ngươi…..”

Vân Sùng Trạch sờ sờ đầu của hắn: “Tốt lắm, đừng để hai nhóc kia chê cười phụ thân, đây là vấn đề lớn.”

Chỉ tiếc, nếu phụ vương còn, thấy một màn này sẽ rất vui vẻ, ba huynh đệ bọn họ, thế mà là lão tam thành thân trước.

Vân Bạch Liệt ừ một tiếng cúi đầu nhìn hai đứa, kết quả hai nhóc đang học bọn họ ôm đầu, đại nhóc con vuốt đầu nhị nhóc con: “nhị đệ, sau này nhớ rõ tự mình dùng bữa, đừng để phụ thân chê cười người, làm đệ đệ như ngươi thế mà không thể tự mình dùng bữa. đại bá bá đút ta thì tốt rồi…..”

Tiểu hoa long: “…..” đại ca, lương tâm của ngươi không đau sao? Ngươi làm đại ca đó!

Vì thế, Vân Bạch Liệt và Vân Sùng Trạch vốn đang đắm chìm trong không khí đau thương, liền nhìn thấy hai nhóc con một phút trước còn thân thiết với nhau một phút sau liền giơ chân nhỏ nhào vào đánh nhau.

Hai người Vân Bạch Liệt: “…..”

Lúc Chu Kì Nghiêu nghe Vân Bạch Liệt nói chuyện ngày hoàng đạo thì không có ý kiến, đối với hắn mà nói khi nào đại hôn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đối tượng đại hôn là Vân Bạch Liệt là được, hắn liền lập tức đi sắp xếp.

Trong khoảng thời gian này hắn đã hoàn toàn nắm Đổng gia ở trong tay,chỉ chờ ra đòn cuối cùng, nhưng bởi vì chuẩn bị đại hôn, ngày cũng gần, Chu Kì Nghiêu liền tính toán thả cho Đổng tướng gia thở một chút, sắp tới đại hôn rồi không nên thấy máu.

Bên này Chu Kì Nghiêu cho Đổng tướng gia sống lâu thêm mấy ngày, nhưng Đổng tướng gia còn muốn khuấy động thêm một chút, cho nên chỉ còn vài ngày là tới đại hôn, trên phố đột nhiên truyền tới tin đồn nam hậu họa quốc, bằng chứng là sau khi công bố đại hôn, phía nam liền xuất hiện hạn hán trăm năm khó gặp, có thể thấy được nam hậu tuyệt đối sẽ mang tới tai họa cho Đại Chu.

Đổng tướng gia là tự biết mình không sống nổi, nên trước khi chết muốn kéo Vân Bạch Liệt xuống làm đệm lưng.

Chờ nhóm người Vân Bạch Liệt biết được, Vân Sùng Trạch thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, “ông trời của ta, vị tiền thừa tướng này của Chu Kì Nghiêu sao lại ngu như vậy? lời này cho dù có người tin thì như thế nào? Hơn nữa…..”

Bọn họ liếc nhau, sáu con rồng, bốn lớn hai nhỏ, chỉ một đợt hạn hán? Vốn bọn họ còn không biết tặng lễ gì cho tân hôn, hiện giờ thật sự đã nghĩ ra, nếu Đổng tướng gia nói tam đệ hắn là nam hậu họa quốc, vậy hắn cố tình sẽ đổi thành nam hậu phúc quốc, không phải chỉ là một trận hạn hán thôi sao?

Vân Sùng Trạch nhìn về phía Chu Kì Nghiêu: “Vừa vặn chỉ còn mấy ngày, trước ba ngày đại hôn các ngươi không được gặp nhau, nếu vậy chúng ta mang theo hai đứa nhóc đi tới nơi hạn hán cho một trận mưa rơi xuống, đến lúc đó khống chế dư luận như thế nào thì phải giao cho ngươi.”

Hai nhóc vừa nghe có thể ra ngoài chơi liền gật đầu như giã tỏi, bọn họ cũng có thể làm mưa rơi xuống sao?

Vân Sùng Trạch nhìn ra ý tưởng của hai đứa, ôm bọn họ tới đây, “Các ngươi khẳng định là không được, thế nhưng cho các ngươi học hỏi một chút sau này trở về yêu tộc sẽ học hỏi thật nhiều bản lĩnh cũng tốt.”

Hai nhóc ngoan ngoãn nghe, hình dáng nho nhỏ, ngoan ngoãn để cho Vân Sùng Trạch ôm hôn một cái.

Chu Kì Nghiêu đương nhiên là không có ý kiến, chỉ là nghĩ tới phải tách ra khỏi Vân Bạch Liệt mấy ngày, thật là luyến tiếc, còn có hai nhóc kia nữa, nhưng cũng chỉ có mấy ngày, đại cữu ca đã mở miệng, hắn đương nhiên là không có ý kiến, vừa vặn có thể thừa dịp mấy ngày này sắp xếp lại một phen, cho Vân Bạch Liệt một sự ngạc nhiên.

Chỉ là sắp xa cách, đêm đó Vân Bạch Liệt trở về chỗ Vân Sùng Trạch, vừa mới bàn bạc chuẩn bị cho những chuyện ngày mai, chỉ là chờ trở về Dưỡng Tâm điện liền phát hiện hai nhóc kia không trở về, hắn liền sửng sốt: “đại nhóc con và nhị nhóc con đâu?”

“Bị đại ca mang đi rồi. » Chu Kì Nghiêu đi qua chỗ hắn, kéo người sang một bên, xuất hiện trước mắt Vân Bạch Liệt là một đống đồ ăn tinh xảo, sắc hương đều có đủ, hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn.

Vân Bạch Liệt ngồi xuống liếc nhìn Chu Kì Nghiêu : « ngươi không sợ hai nhóc kia sẽ làm ầm ĩ sao, cất giấu đồ ăn ngon không co bọn họ ăn ? bọn họ sao có thể đồng ý ? lúc trước không phải ầm ĩ muốn cùng ngủ với chúng ta sao ? »

Ngày mai sẽ phải đi ra bên ngoài, hai nhóc kia cũng phải đi. chắc là mấy ngày nay chơi điên cuồng, cuối cùng cũng nhớ tới cha nhà mình, buổi chiều còn ầm ĩ đêm này sẽ cùng ngủ với cha, ngày mai sẽ ngoan ngoãn đi cùng phụ thân và bá bá.

Chu Kì Nghiêu ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng bầu rượu lên rót hai chén, đem một cái chén ở trong đó đưa vào tay Vân Bạch Liệt, khóe miệng cong lên : « nhưng bọn họ sửa chủ ý, muốn ầm ĩ đi tới chỗ đại ca. »

« hả ? » Vân Bạch Liệt nhận ly, hiển nhiên là không tin hai nhóc kia sẽ ngoan ngoãn như vậy : « Chắc chắn là ngươi nói cái gì ? bọn họ sao có thể nghe lời như vậy ? »

Chu Kì Nghiêu tới gần : « A Bạch muốn biết nguyên do sao ? »

Vân Bạch Liệt liếc nhìn hắn một cái : « không muốn. » vừa dứt lời, Vân Bạch Liệt liền uống một hơi cạn sạch, nếm thử vị, uống rất ngon, tên nhóc này còn tri kỉ vậy sao, không chỉ làm đồ ăn tinh sảo cho bữa tối còn có rượu, nhưng hắn sao lại cảm thấy có ẩn ý trong lời nói vậy ?

Chu Kì Nghiêu cũng cười cười không để ý, « nếu A Bạch đã hỏi, vi phu cho dù không muốn cũng sẽ thành thật nói cho ngươi biết mới đúng, kỳ thật cũng không có gì, vốn hai nhóc kia muốn ngủ với trẫm, thế nhưng trẫm nói với bọn họ một chuyện, bọn họ liền lập tức vui vẻ đi tới chỗ đại ca rồi. »

Vân Bạch Liệt cảm thấy uống rất ngon, tự rót cho mình một ly, nghe vậy liền nhìn qua : « hả ? ngươi lừa hai nhóc con kia như thế nào ? »

Chu Kì Nghiêu cũng nắm lấy chén rượu trong tay hắn, tiến sát tới, cách một ly rượu, hương rượu giống như tràn ngập trong hơi thở, rồi lại trộn lẫn với hơi thở khác, chợt nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Chu Kì Nghiêu từ từ nói : « Sao có thể nói là lừa chứ ? trẫm chỉ nói cho bọn họ, trẫm phải cố gắng cùng phụ thân cho bọn họ có thêm đệ đệ, chờ có được đệ đệ, phụ thân sẽ không quan tâm bọn họ ăn cái gì nữa, đến lúc đó bọn họ có thể thoải mái ăn. »

Vân Bạch Liệt : « ….. »

Chu Kì Nghiêu nói : « Đương nhiên, trẫm chưa nói cần bao lâu mới có thể có đệ đệ, chờ thêm bảy tám năm nữa, đến lúc đó bọn họ có thể tùy tiện ăn rồi, vừa vặn có phải hay không ? về phần chúng ta…. Mấy ngày kế tiếp không gặp nhau, A Bạch không nhớ trẫm sao ? »

Vân Bạch Liệt : « ….. » không, một chút cũng không ! hai con đã thảm như vậy ? nhiều lần bị cha nhà mình lừa.

Mà cách đó không xa hai nhóc đang nằm ở trong lòng đại bá nhà mình, mĩ mãn nắm móng nhỏ nghĩ tới món ăn yêu nhất của mình, mơ thấy mộng đẹp không bao lâu nữa phụ thân sẽ không quản bọn họ nữa, bọn họ có thể tùy ý ăn uống, đến lúc đó muốn ăn cái gì thì ăn cái đó ! thật sướng quá nha.

Sáng sớm hôm sau, Vân Bạch Liệt mang theo hai nhóc tạm biệt Chu Kì Nghiêu, đi theo Vân Sùng Trạch rời khỏi kinh thành, đợi cho tới mười dặm ngoài kinh thành không có ai cả, Vân Sùng Trạch trực tiếp hóa thành đại ngân long, mang theo Vân Bạch Liệt và hai con rồng con bay vút lên trời, còn Chu Viêm thì biến thành nguyên hình đi theo.

Về phần Vân nhị ca, bởi vì hắn trúng ma cổ, yêu lực đã sớm bị hủy, tuy rằng tu vi không tồi, lại bị kiểm soát, căn bản không thể ngày đi ngàn dặm. Hình Ngạn Hoài cố ý cho bọn họ đi trước, lúc này mời nhìn về phía Vân nhị ca mặt không hề thay đổi, đột nhiên vươn hai cánh tay, « nhảy lên. »

Vân nhị ca bởi vì mệnh lệnh của Hình Ngạn Hoài mà nhìn qua, rồi nhìn hai cánh tay của hắn, lại nhìn sau lưng hắn, cuối cùng nhìn vào hai mắt Hình Ngạn Hoài, người sau như là không nhìn thấy, trên mặt không gợn sóng không sợ hãi, nhưng sống lưng phía sau thì thẳng tắp.

Ban đầu Hình Ngạn Hoài nghĩ rằng con rồng này ít nhất sẽ có phản ứng khác, kết quả đối phương thực sự chỉ nghe theo mệnh lệnh, trực tiếp nhảy lên, vững vàng để mình nằm ngày ngắn trên hai cánh tay hắn, còn chủ động vươn tay ôm lấy cố hắn để ổn định bản thân, lúc này mặt không hề thay đổi nhìn qua.

Hình Ngạn Hoài : « ….. » vì sao lại có cảm giác bê đá đập chân mình vậy ?

Đột nhiên lại tới gần như vậy khiến hô hấp của hắn không ổn, ban đầu Hình Ngạn Hoài là cố ý muốn xem xem con rồng này có phản ứng khác hay không.

Kết quả đối phương căn bản là nói cái gì làm cái đó, hắn thất vọng nhưng bởi vì hai người quá gần gũi nên đáy lòng sinh ra một cảm giác khác, mà đúng lúc này, không biết có phải tim hắn đập quá lớn hay không, mặt Vân nhị ca không hề thay đổi đột nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực hắn, đột nhiên đưa tay ra, bàn tay nóng bỏng liền cứ như vậy dán vào ngực Hình Ngạn Hoài.

Ngay sau đó, người nào đó quá mức kích động đột nhiên hóa thành hắc long bay vút lên, cho tới tận chân trời…..

Vân nhị ca : « ….. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.