Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 87: Chương 87




Chu Kì Nghiêu không dám gõ cửa, tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng rất muốn gặp người kia, lúc trước có thể không tin, nhưng giờ khắc này lại tin.

Hắn chỉ có thể quay đầu lại lưu luyến không rời, cầm lấy ống trúc đi về.

Chỉ là vừa mới đi không bao xa, lỗ tai chợt nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy cửa phòng đã đóng chặt lại hé ra một cái khe, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài, sau đó là một con khác ở phía trên, đang toét miệng cười với hắn.

Ánh mắt Chu Kì Nghiêu nhu hòa, mở ra tay ngồi chồm hổm ở nơi đó: “lại đây, cùng cha trở về.”

Tiểu bạch long và tiểu hoa long liếc nhau, chân ngắn cũng lạch bạch lạch bạch chạy tới, hai nhóc nhét thứ trong tay vào miệng Chu Kì Nghiêu, vừa chạy trở về vừa nói: “Đây là phụ thân cho cha.”

Chu Kì Nghiêu cắn thứ trong miệng, vị ngọt lập tức tràn ra khắp miệng, là một quả mứt.

Hắn nhìn hai nhóc lại rầm rầm chạy về đóng cửa, mở lòng bàn tay ra nhìn ống trúc, lại nếm thử hương vị trong miệng, đột nhiên đáy mắt có ý cười: đây là cho hắn ăn ngon ngọt sao?

Thế nhưng tuy rằng không thấy người, nhưng bởi vì một chút ngọt lúc này đã tập hợp những nhớ nhung trước đó lại, ngược lại đến tim cũng thấy ngọt.

Sáng sớm hôm sau, cả hoàng cung đều bận rộn, hai nhóc kia trời con chưa sáng đã bị đuổi về, vừa biến về hình người đã được mặc vào trang phục hoàng tử, lúc đại hôn hai người sẽ cùng hoàn thành lễ nghi đại hôn.

Mà trải qua một đêm, thứ tám trăm dặm cũng đã được đưa tới tay Chu Kì Nghiêu, hắn giữ kín không nói ra. Đổng tướng gia muốn cho mọi người cảm thấy A Bạch làm hậu là điềm xấu, nhưng hắn cố tình muốn cho tất cả mọi người biết, A Bạch của hắn mới là phúc tinh của hắn, mới là người tốt nhất.

Đại hôn của đế hậu đúng giờ tiến hành, quả nhiên lúc sắp chấm dứt, có người nhắc tới chuyện hạn hán, Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn đọc thư tám trăm dặm trước mặt toàn bộ dân chúng trong kinh.

Sắp tới đại hôn, trời hạn gặp mưa, loại bỏ tình hình hạn hán, rồng thật sự đã xuất hiện, đại hôn của đế hậu chính là trời đã sắp đặt, là trời ban phước lành.

Sau khi nghe xong mọi người đồng loạt chúc mừng và tôn sùng, nghi thức đại hôn hoàn thành.

Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc, xoay người nhìn dân chúng, hắn không biết mình vì sao lại xuất hiện ở thế gian này, nhưng nếu đã xuất hiện, hắn cũng đã làm hoàng đế, vậy phải làm cho tốt, không thể tới vô ích như vậy được.

Đại hôn của đế hậu, không chỉ có bọn họ được nghỉ, mà tất cả các quan lại cũng được nghỉ vài ngày, sau khi tiệc tối chấm dứt.

Vân Bạch Liệt thì tổ chức một buổi tiệc nhỏ riêng, chỉ có Chu Kì Nghiêu và nhóm người Vân Sùng Trạch.

Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt đứng chung một chỗ, nhìn nhóm người Vân Sùng Trạch, hai người liếc nhau, Vân Bạch Liệt giơ tay lên: “đại ca, nhị ca, đại điện hạ, còn có Chu ca, trong thời gian này may mà có các ngươi, ta không nói tới chuyện khác, chờ ta và hoàng thượng sau trăm tuổi trở về yêu tộc, đến lúc đó chúng ta lại thoải mái uống với nhau.”

Hai nhóc ở một bên cũng trả lời: “đúng!”

Bầu không khí đông lại ban đầu, bị hai nhóc quấy lên lập tức không còn, Vân Sùng Trạch ôm lấy hai nhóc con, dùng sức ôm vào trong ngực xoa xoa. “Các ngươi nghe có hiểu gì không mà ở chỗ này đúng?”

“ai ôi, bá bá không cần chọc lét đại nhóc con, thật là nhột nha, ha ha ha….” Tiểu bạch long ở trong ngực Vân Sùng Trạch ầm ĩ, không biết khi nào tiểu hoa long đã tới trên bàn, tới gần bầu rượu ngửi ngửi, đây là mùi gì, sao lại thơm như vậy?

Kết quả ngay sau đó bị Vân Bạch Liệt tóm được: “không được uống.”

Tiểu hoa long ngoan ngoãn nói: “không uống, không uống.”

Vân Bạch Liệt tin hắn mới lạ: “không phải phụ thân không cho ngươi uống, sau khi uống xong sẽ biến thành một con rồng hề, đến lúc đó vảy ra rơi xuống khắp nơi, rất xấu.”

Tiểu hoa long yên lặng tưởng tượng tới hình ảnh kia, vèo một cái nhảy vào trong ngực Vân Bạch Liệt: ngao, thật đáng sợ!

Chu Kì Nghiêu cười xấu xa liếc mặt nhìn hắn: vảy sẽ rơi xuống sao? Sao trẫm lại không biết?”

Vân Bạch Liệt lườm hắn một cái: ngươi không biết thì hơn.

Lòng bàn tay Chu Kì Nghiêu ở sau lưng hắn sờ soạng vài cái, liền bị Vân Bạch Liệt nắm cổ tay, lập tức bàn tay Chu Kì Nghiêu tê rần, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng thu tay lại: không có cách nào, tu vi của vợ lợi hại hơn mình, hắn ngoại trừ thành thật cũng không biết làm gì bây giờ?

Thế nhưng hôm nay là đêm đại hôn, ngoại trừ hai nhóc con ra, đều quyết định chè chén một phen.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là say không biết gì, nhưng thật ra Vân nhị ca vẫn còn rất tốt, hắn còn chưa hồi phục, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hình Ngạn Hoài, dựa vào tình hình này, Hình Ngạn Hoài cho hắn uống một ly, những người khác cũng không mời hắn, liền giao hai nhóc cho hắn ôm.

Vân Nhị ca không thể nói chuyện, hai nhóc tự quyết định ngoan ngoãn chơi vui vẻ, chỉ là thường xuyên tranh chấp bắt đầu quơ chân nhỏ đấu nhau, sau khi bị Vân nhị ca tách ra, qua chốc lát lại hôn nhẹ rồi lại chụm đầu vào nhau bắt đầu chơi tiếp.

Kết quả cuối cùng là mọi người uống say khướt, ngoại trừ hai nhóc và Vân nhị ca, còn lại đều say, thế nhưng Chu Viêm say vẫn nhẹ hơn, chỉ là cũng bị rót không ít, mặt đỏ hồng, đi tới nâng Vân Sùng Trạch dậy, người sau còn giơ chén rượu lên: “uống! tiếp tục uống!”

Vân Bạch Liệt cũng say, Chu Kì Nghiêu cũng gần say, thế nhưng người say, ý thức còn chưa hoàn toàn say, lúc đứng dậy còn nhớ rõ hôm nay là đêm đại hôn của mình.

Hắn đứng lên, cũng nâng luôn Vân Bạch Liệt dậy, khoác lên vai, đi tới chỗ Vân nhị ca, phải đưa hai nhóc kia về, thuận tiện dìu nhóm hắn đi nghỉ ngơi.

Bởi vì đây là tiệc riêng nên được bày biện ở trong phòng Vân Sùng Trạch.

Hình Ngạn Hoài và Vân nhị ca ở ngay bên cạnh cũng gần.

Vân nhị ca không có say, Chu Kì Nghiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, thế nhưng không xác định mình nói hắn có nghe hay không: “nhị ca….. hai nhóc kia giao cho trẫm đi, ngươi đưa đại điện hạ về nghỉ ngơi trước.”

Vân nhị ca liếc hắn một cái, không biết có phải ảo giác hay không, Chu Kì Nghiêu cảm thấy ánh mắt của đối phương trong nháy mắt không đơ nữa, cũng không trống rỗng nữa.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ mình nhìn lầm, kết quả trong chớp mắt liền nhìn thấy Vân nhị ca đứng lên, vươn tay trực tiếp đỡ Hình Ngạn Hoài dậy.

Sau đó xoay người mang đi.

Chu Kì Nghiêu lắc lắc đầu, cho tới khi không thấy được thân ảnh của hai người mới lấy lại tinh thần, sao hắn cảm thấy nhị cữu ca hình như…. So với trước kia tốt hơn nhiều?

Sau đó hắn nhìn về phía Chu Viêm coi như còn tỉnh táo: “Chu công tử, làm phiền chăm sóc đại ca.”

Chu Viêm gật đầu: “hoàng thượng yên tâm, chủ tử giao cho ta là được.”

Chu Viêm trả lời, đang muốn ôm hai nhóc kia đi, kết quả, Vân Sùng Trạch đã say rượu trực tiếp đứng lên, đi tới chỗ bọn họ, đoạt lấy hai nhóc con, ôm chặt vào trong lòng: “Đi, đi cái gì? các ngươi…. Các ngươi đi! Ngoan bảo ở lại! ở lại!”

Vân Sùng Trạch cúi đầu cọ vào trán hai nhóc, bị men say ảnh hưởng mà nở nụ cười, ánh mắt mê ly: “ngoan bảo, bá bá giới thiệu cho các ngươi một người…. có muốn hay không?”

Hai nhóc dùng chân ngắn xoa mắt, che miệng ngáp một cái, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Bá bá giới thiệu ai? Nơi này còn có người khác sao?”

Vân Sùng Trạch hiển nhiên là say thật, còn cố ý thần bí nhìn hai nhóc, cúi đầu tới gần: “đương nhiên có….. là người rất quan trọng.”

Hắn quay đầu tìm xung quanh một phen, cuối cùng ánh mắt mê ly nhìn vào Chu Viêm say đỏ mặt đứng bên cạnh, Chu Viêm cho dù say nhưng vẫn đứng thẳng tắp phía sau Vân Sùng Trạch.

Kết quả Chu Viêm đang đứng bên cạnh đột nhiên bị kéo qua, liền nhìn thấy chủ tử nhà mình ôm hai nhóc con tới gần mình, ngón tay còn chỉ vào hắn: “nào, bảo bảo, gọi thẩm thẩm!”

Hai nhóc: “???”

Vân Bạch Liệt vốn có chút say, nhưng cũng chỉ chóng mặt, trong đầu vừa nạp vào lời này, liền đột nhiên tỉnh táo lại, đầu hắn vốn dựa vào vai Chu Kì Nghiêu, liền vội vàng ngẩng lên: “gì?”

Chu Kì Nghiêu coi như là tỉnh táo, nhưng cũng bị lời này làm sợ hãi rồi: “….” Thẩm thẩm là xưng hô gì? đại cữu ca say tới mức lú lẫn rồi sao.

Mặt Chu Viêm cũng choáng váng, mặt toàn bộ đỏ ửng, lần này không phải say: “Chủ, chủ tử….” chủ tử nói bậy bạ gì vậy?

Vân Sùng Trạch lắc lắc hai nhóc: “bảo bảo, sao lại không gọi? bảo bảo không gọi, nào, A Liệt các ngươi, các ngươi gọi…. gọi ca phu!”

Cả người Vân Bạch Liệt hoàn toàn tỉnh rượu, tầm mắt hắn chuyển qua lại giữa đại ca và Chu Viêm, đột nhiên nhìn Chu Viêm gọi: “Ca phu!”

Chu Kì Nghiêu cũng không hiểu ra sao, nhưng Vân Bạch Liệt đã gọi, hắn cũng gọi theo một tiếng.

Chu Viêm nhìn hai người rồi lại nhìn Vân Sùng Trạch say không hề nhẹ, đột nhiên ôm lấy hai nhóc con: “thuộc hạ, thuộc hạ đi rửa mặt chải đầu cho hai vị tiểu chủ tử.” dứt lời liền trực tiếp đi tới hậu điện.

Vân Bạch Liệt cũng không kịp ngăn cản, chợt nghe thấy Vân Sùng Trạch cười tủm tỉm vung tay lên, “Xem kia, thế mà còn xấu hổ.”

Chu Viêm vốn đã đi tới hậu điện chân liền lảo đảo, sau đó hầu như là chạy trối chết.

Hai người Vân Bạch Liệt: “….”

Vân Sùng Trạch đùa giỡn người xong, quay đầu liền nhìn thấy hai người, a một tiếng: “Các ngươi sao còn không đi? Đi đi, đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, nhanh trở về đi, hai nhóc kia….. cứ giao cho ta, yên tâm đi!” dứt lời còn vừa vỗ ngực cam đoan vừa đẩy hai người Vân Bạch Liệt ra ngoài, trực tiếp đóng cửa lại.

Hai người Vân Bạch Liệt nhìn cửa đóng chặt, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần: bọn họ cứ như vậy bị đuổi ra ngoài sao?

Đại ca và Chu ca khi nào thì tới trình độ này?

Bọn họ sao không hề biết gì vậy?

Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, “Còn một người tỉnh táo, không có việc gì, đi thôi.”

Vân Bạch Liệt chỉ có thể lắc đầu đi trở về, hiếm khi hắn bối rối như vậy…. đây xem như….. phải kêu như thế nào?

Kết quả còn chưa tính toán xong, mới đi được vài bước, đột nhiên chợt nghe thấy thanh âm bị bóp nghẹn trong phòng đại điện hạ truyền ra, bước chân Vân Bạch Liệt hơi ngừng lại, sợ đại điện hạ uống say, vừa định xông vào đã bị Chu Kì Nghiêu kéo lại: “từ từ.”

Vân Bạch Liệt chưa nhìn thấy qua bộ dáng uống rượu của đại điện hạ, sợ đối phương uống rượu say khướt lại làm chuyện gì không tốt với nhị ca thì làm sao bây giờ? kết quả, còn chưa mở cửa phòng ra, chợt nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm: “…. Nhìn cái gì? gia phải tắm rửa, muốn hầu hạ gia tắm rửa, thay quần áo còn muốn đẩy gia ra? Nhìn đầu của gia này, đã sưng lên rồi!”

Vân nhị ca: “…..”

Vân Bạch Liệt: “…..” thì ra đại điện hạ uống rượu xong sẽ đùa giỡn lưu manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.