Thất Thân Làm Thiếp

Chương 1: Chương 1: Ác Mộng




Thất Thân Làm Thiếp

Thiếu trang chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên cưới vợ là con gái của Binh Bộ Thị Lang – Thượng Quan Vãn Thanh. Tin tức kia vừa truyền tới, làm đám người nghe được nhao nhao hưởng ứng

Cơ hồ từ đầu đường đến cuối ngõ, ai cũng đang nói đến thiên tác giai duyên này.

Bốn chữ Phượng Vũ Cửu Thiên, tại Vân Quốc, có thể nói là không người nào không biết, không người nào không hiểu, đây là cái tên có thể khiến hắc bạch hai phe cùng hưởng ứng.

Vốn dĩ Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ là một môn hộ bình thường trong chốn giang hồ, chính là từ mấy năm nay, sự vụ chuyển cho Thiếu trang chủ Phượng Cô chưởng quản. Hắn có cái đầu cực kỳ lợi hại trong việc buôn bán, chỉ vỏn vẹn 4 năm ngắn ngủi, hắn đã thu về đủ các loại sinh ý, từ tửu lâu, hiệu cầm đồ, ngân hàng tư nhân, lụa, tình báo, đến thuyền vận. Cơ hồ không có hắn, Phượng Vũ Cửu Thiên không có sinh ý. (jin: không thể kiếm tiền í .)

Phượng Vũ Cửu Thiên dưới tay hắn, đã trở thành thương giới đứng đầu Vân Quốc.

Mà địa vị trong chốn giang hồ, càng ngày càng tiến, nếu tại đại hội võ lâm năm nay, có thể giành được chức minh chủ, chắc sẽ càng khiến hắn ngông cuồng, tự cao tự đại.

Phượng Cô, không chỉ có bản lĩnh, càng là một khuynh quốc nam tử, nghe nói hắn lớn lên có mỹ mạo kinh người, nhưng số người chân chính gặp qua hắn lại quá ít. Khuyết điểm duy nhất của hắn là hành sự tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình.

Chính là bởi vì quá nhiều hào quang, khiến cho rất rất nhiều người xem nhẹ điểm này.

Lại nói nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù không đến mức là một khuynh thành mỹ nữ, nhưng cũng là một tài nữ, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, không gì không giỏi, tài trí càng hơn người, có khả năng xem qua là hiểu, cơ hồ học cái gì đều là giỏi nhất, tính tình dịu dàng có lễ, thanh khiết như ngọc.

Mối lương duyên trời định như vậy thế nào lại không làm cho người người khen ngợi, là câu chuyện mà mọi người ngày ngày ca tụng.

Đương nhiên, nếu không có phát sinh ngoài ý muốn.

Một đêm nọ.

Thị Lang phủ chìm trong yên lặng. Chỉ có ngẫu nhiên một cơn gió thổi qua cây lê, truyền đến tiếng kêu sàn sạt. Trừ ra, không còn âm thành nào khác.

Ngày mùa hè như vậy, đáng lẽ phải an tĩnh, không hiểu sao Vãn Thanh thập phần khó chịu, nàng vô cùng sợ hãi, nhất định là sốt cao, bất luận đã uống nước mơ ướp lạnh, cũng không hạ được nhiệt.

Nóng thế này, làm cho toàn thân khó chịu, cái nóng từ trong tỏa ra. Dù đã mở cửa sổ, vẫn không thể giúp cơ thể giải nhiệt, mồ hôi không ngừng tuôn.

Chiều nay, không biết vì sao, tinh thần nàng một mực bất an, tựa hồ có chuyện gì muốn phát sinh, quyển sách trên tay, căn bản là không vào đầu một chữ nào.

Đặt quyển sách xuống, bước về phía cửa sổ, hít một hơi thật sâu, hương thơm thanh khiết của hoa cỏ tràn ngập khoang mũi.

Đột nhiên, trước mắt lóe lên một bóng đen. Từ cây lê khinh công đến, trong nháy mắt, khi Vãn Thanh chưa kịp có phản ứng, đã điểm huyệt nói của nàng. Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta thán phục.

Vãn Thanh nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một tia kinh hoàng, rồi sau đó bình tĩnh trở lại. Nàng biết, lúc này, trong Nguyệt Ánh Hiên không có người nào khác, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Điều đầu tiên, không thể để bản thân rối loạn, mới có thể cùng hắn cân não.

Có thể nàng suy nghĩ quá đơn giản, cho là tặc nhân này chỉ vì tiền tài mà nửa đêm khống chế nàng, nhưng nàng không ngờ, tặc nhân này không phải tặc nhân bình thường. Hắn đến, là mang đến cho nàng một tai họa ngập đầu.

Nàng căn bản là không có cơ hội cùng hắn cân não, sự việc tới đột nhiên như vậy, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bằng đôi mắt sợ hãi, hắc y nhân chặn ngang ánh mắt của nàng, ôm lấy nàng, ném nàng vào quí phi tháp thượng, rồi sau đó thô bạo cởi áo nàng, lộ ra mảnh yếm màu vàng thêu hoa lan.

Nàng chỉ vừa kịp nghĩ đến 3 chữ hái hoa tặc, hắn đã đột nhiên dùng sức tiến vào.

Nước mắt, theo khóe mắt tuôn rơi.

Là đau!

Là nỗi đau của thể xác!

Càng là nỗi đau của tâm hồn !

Không nghĩ tới, nàng dĩ nhiên lại gặp phải chuyện như này, ngay khi nàng sắp trở thành vợ người ta.

Đúng vậy, ba ngày sau, nàng sẽ gả vào Phượng Vũ Cửu Thiên, không ngờ xảy ra chuyện như này, ngày tháng sau này, nàng biết sống như nào.

Một đôi mắt nam nhân sáng ngời nhìn đôi phượng nhãn của nàng, rồi nàng từ từ nhắm đôi phượng nhãn lại.

Mười sáu năm qua, nàng chưa bao giờ biết tư vị của hận. Chính vào giờ phút này, hận giống như là nước mưa trong mát tuôn xuống cỏ dại, điên cuồng mà phát triển mạnh mẽ.

Nguyên lai, đây chính là hận a.

Khó trách, Tương Cầm có thể ác độc như vậy độc địa buông lời nguyền rủa nàng.

Cũng như nàng, nguyện không có giá trị để lợi dụng.

Cảm thấy không còn tặc nhân trên người, không khí trong phòng trở về sự an tĩnh, chỉ có con giớ từ từ thổi qua, tựa hồ như trấn an một nữ tử bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.

Nàng mở đôi mắt trống rỗng, huyệt nói chưa được giải, nàng căn bản không cử động được, chỉ có thể phơi bày thân thể tàn hoa bại liễu, cho nàng cảm giác tủi hổ vô tận.

Xa xa truyền đến tiếng hô bắt trộm, càng ngày càng gần, tiếng bước chân lẫn lộn đổ về phía Nguyệt Ánh Hiên.

Thiếp thân nha hoàn Song Nhi dẫn hai tỳ nữ mở cửa mà vào, liền bắt gặp nàng – một thân bạch ngọc lõa lồ, dưới thân còn có lạc hồng.

Kêu lên sợ hãi một tiếng, cửa lớn lập tức đóng lại.

Không khí bên trong phòng lại khôi phục sự an tĩnh, hô hấp bình ổn, không biết làm sao.

Phản ứng đầu tiên của Song Nhi là kéo lại y phục của nàng, chỉnh lại y phục cho nàng, rồi sau đó, liền một giọt nước mắt rơi xuống, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Ứơt đẫm vạt áo thiếu nữ, ướt đẫm trái tim thiếu nữ.

“Tiểu thư….”

Vãn Thanh không trả lời, bị điểm huyệt nói, nàng căn bản vô phương trả lời. Nếu có thể nói, nàng… cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có một đôi mắt trống rỗng nhìn đỉnh màn,

Đỉnh màn chạm trổ hoa lan, đúng là rất đẹp mắt!

Môi nàng cong lên một nụ cười lãnh đạm, so với khóc còn khó coi hơn!

Cơn ác mộng này!!

Đã phá hủy nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.