Thất Thân Làm Thiếp

Chương 207: Chương 207: GẶP LẠI (1)




Thất Thân Làm Thiếp

Cả một đêm, Vãn Thanh không thể ngủ ngon, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể nhìn thấy Tà Phong, lòng Vãn Thanh vô cùng hưng phấn, từng kỷ niệm cũ lần lượt hiện ra trong đầu.

Lúc này, nàng mới phát hiện ra, từ trước tới giờ, người chưa từng khiến nàng phải căm ghét chỉ có Tà Phong.

Hồi ức giữa nàng và những người khác, không có một ai là vui vẻ từ đầu đến cuối. Nhưng hồi ức giữa nàng và Tà Phong lại rất thoải mái, rất tự tại, rất vô tư.

Khi Tà Phong ở cạnh nàng, hắn có thể trêu chọc cho nàng cười rất dễ dàng, tâm tư đơn thuần của hắn, là thứ mà kẻ khác không có.

Năm năm không thấy, không biết hắn có thay đổi gì không? Có còn là con người vui vẻ trước kia không? Hay đã trưởng thành ?

Vãn Thanh cứ trăn trở, không ngừng suy đoán.

Lúc này, một đôi tay bỗng giữ chặt lấy nàng .

Nàng khẽ xoay người: “Làm sao vậy ?”

“Ta mới là người phải hỏi câu đấy? Tại sao cứ trằn trọc xoay người không chịu ngủ? Nàng nhớ Phi nhi và Nộn nhi sao ?” Phượng Cô cố ý nói. Kỳ thực không cần hỏi, hắn cũng có thể đoán ra, hẳn là Vãn Thanh đang mong đến ngày mai để đi gặp tên tặc trộm kia thế nên mới cao hứng đến không ngủ được .

Chẳng lẽ nàng không biết, nàng là gái đã có chồng? Nằm bên cạnh chồng, còn không chút nể nang hắn nghĩ đến nam nhân khác!

Dù không có tình cảm với nàng, hắn cũng nổi cơn ghen!

Vãn Thanh nghe hắn hỏi, bóng tối khiến nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn có chút là lạ, vì thế liền trả lời khéo léo: “Đúng vậy, thiếp hơi nhớ hai đứa .”

“Thật sự chỉ nhớ hai đứa ? ” hắn lại hỏi, đôi phượng nhãn lóe sáng trong bóng tối.

Lần này thì Vãn Thanh đã nghe ra tâm tư của hắn .

Nàng có chút buồn bực, hắn thật là, biết rõ còn hỏi.

Thật giận, hắn thật sự không tin tưởng nàng sao? Coi nàng là loại người thủy tính dương hoa (lăng nhăng) sao!

Thế là cố ý nói với giọng không vui: “Chàng biết đấy, cũng không hẳn thế, ngày mai thấy bạn cũ, khó tránh tâm tình kích động! ” nói xong xoay người, đưa lưng về phía hắn, không thèm chú ý tới hắn nữa.

Phượng Cô nhận ra Vãn Thanh có chút tức giận, thế là vòng tay ôm chặt lấy nàng, nỉ non làm nũng bên tai nàng: “Phu nhân đừng tức giận! Vi phu cũng chỉ là quan tâm tới phu nhân, thế nên mới có chút không thoải mái trong lòng, phu nhân nàng cảm thấy vi phu có chỗ nào không tốt, nàng cứ trực tiếp nói ra, vi phu nhất định sẽ nỗ lực thay đổi, được không? “

“Được hay không mà? Phu nhân! Được hay không mà? Phu nhân…” Phượng Cô vẫn nỉ non không ngừng, tiếng nõi làm nũng kia, đê mê mờ ám mà thu hút, khiến không ai có thể cự tuyệt được

Vãn Thanh thật sự là không giận được nữa, cũng đang nở nụ cười, nhưng vẫn không xoay người lại, Phượng Cô này, từ trước đến giờ luôn bầy ra bộ dạng lãnh khốc âm lãnh tà vọng, những lúc thế này lại trổ hết bản lĩnh quyến rũ, khiến nàng muốn giận cũng không được.

Lần này, nàng muốn trêu hắn một phen!

Vì thế Vãn Thanh kiên trì xoay lưng về phía Phượng Cô, không để ý tới mấy lời làm nũng của hắn.

Phượng Cô thấy cao chiêu bất bại nay lại mất đi hiệu quả, vì thế càng ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng gặm cắn nơi gáy nàng, khiến nàng tê dại từng cơn, cứ một lần cắn, là một lần nỉ non: “Nương tử. . . Nương tử tốt của ta. . . Vi phu đã ăn nói khép nép như vậy, nàng đừng nên buồn bực nữa…”

Vãn Thanh cắn răng, đã bắt đầu không nhịn được cười .

Phượng Cô vẫn tiếp tục màn độc thoại: “Hai chúng ta sao có thể vì một kẻ không liên quan mà tổn thương đến hòa khí chứ? Nương tử nói đúng không?”

“Sao lại nói là một kẻ không liên quan? ” Vãn Thanh cố ý nói.

“Chẳng lẽ không phải! ” vừa thấy Vãn Thanh nói thế, Phượng Cô bắt đầu sôi máu, ngực như bị chèn, lúc này là lúc nào, Vãn Thanh còn vặn vẹo chuyện có liên quan hay không!

“Nếu đã là kẻ không liên quan, vì sao chàng lại có thái độ đó? ” Vãn Thanh hỏi lại.

Phượng Cô vừa nghe, cũng cảm thấy bản thân có chút nhỏ nhen , nhưng hắn yêu nàng mới ghen thế!

“Nương tử đại nhân, không phải là vì vi phu quan tâm nàng sao ! “

“Thật ngưỡng mộ miệng lưỡi trơn tuột của chàng, không hổ là công tử vô lại! ” Vãn Thanh hờn trách, nhưng cười rất tươi, vì biết hắn thực sự là do quá quan tâm đến nàng .

“Miệng lưỡi trơn tuột của vi phu, chỉ để một mình nương tử nghe ! Là đồ vật độc quyền của nương tử! ” Phượng Cô cười nói, xoay người nàng lại, ôm ở trong lòng, hạnh phúc tràn ngập toàn thân.

Đời này, đối với hắn, thế này là quá đủ, được sống bên người mình yêu, trai gái đều đủ, có nhà có nghiệp, hắn hẳn là người hạnh phúc nhất thế gian đi!

Vãn Thanh cười một tiếng khúc khích, thả lỏng người trong lòng hắn, không nói gì thêm, cảm thấy yêu hắn vô cùng.

… … . . .

Đạp lên tuyết, Vãn Thanh đi tới trước cửa nhà Tà Phong .

Nàng khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Là ai đó! “

Sau đó nàng nghe thấy tiếng chân đạp lên tuyết, tiếng chân gấp gáp, dù không nhìn thấy, Vãn Thanh vẫn có thể tưởng tượng ra, tiểu tử Phượng Phi kia nhất định là đang lao ra cửa với tốc độ của tên bắn.

Nghe giọng nói của bé, xem ra bé ở đây rất thoải mái, thanh âm rất vui vẻ!

Mở cửa cho hở ra một khe, một đôi phượng nhãn nho nhỏ liếc ra ngoài, tràn đầy cảnh giác: “Ai vậy?”

Bé ngẩng đầu, đứng ngoài cửa là một nữ tử khoác áo choàng lông hồ ly trắng, mái tóc dài chỉ dùng dây bạc buộc lên, thanh tú mà cao nhã, không phải mẫu thân thì còn ai vào đây chứ? !

Bé cười thật tươi, mở rộng cửa, nhào vào lòng mẫu thân: “Mẫu thân, làm sao người lại tới ! “

“Con đấy, dám tự quyết định, dĩ nhiên nửa đêm len lén đem Nộn nhi ra ngoài, còn dám hỏi ta làm sao tới ! Con chờ mà về giải thích với cha con đi! ” Vãn Thanh khẽ quát, đưa tay lên véo mũi bé, Phượng Phi không chút sợ hãi, lôi kéo tay mẫu thân, xua tay: “Có mẫu thân ở đây, Phi nhi không sợ! “

“Đừng lôi mẫu thân ra nữa, lần này ta cũng để cha con toàn quyền ! Lần này con thật không ngoan ! May mà gặp được người tốt, nếu gặp phải kẻ xấu thì sao? Nếu giữa đường bị bắt cóc thì thế nào? Thật không dám nghĩ nữa, con mới bốn tuổi, Nộn nhi mới hai tuổi, con thật khiến cha mẹ phải lo lắng! ” Vãn Thanh hơi giận, không muốn để bé nghĩ rằng vì có nàng nuông chiều mà có thể muốn làm gì thì làm, chuyện như thế này chỉ được xảy ra một lần, quyết không thể tái diễn lần nữa, quyết không thể nuông chiều bé nữa.

May là lần này gặp đúng Tà Phong, nếu gặp phải kẻ xấu, bé chỉ mới 4 tuổi, sao mà đề phòng được chứ?

“Mẫu thân, Phi nhi có thể phân biện tốt xấu! ” Phi nhi còn muốn làm nũng.

Vẻ mặt Vãn Thanh trở nên âm trầm : “Chuyện này không thể tái diễn lần nữa! Con mới bốn tuổi mà thôi, giang hồ hiểm ác, con không thể lần nào cũng gặp may thoát nạn! Nếu sai một li, chẳng phải là hại được người cũng tổn thương mình sao! “

“Phi nhi đã biết, lần sau con sẽ không lỗ mãng nữa. Mẫu thân đừng tức giận! ” thấy mẫu thân giận thật , Phượng Phi không dám nghịch ngợm nữa, nghĩ kĩ thì đúng là lời mẫu thân nói rất đúng, vì thế không phản bác.

“Biết là tốt! Mẫu thân chỉ hy vọng Phi nhi có thể nhanh trưởng thành, trở thành một nam tử hán chân chính! ” nói xong thì cúi người bế Phi nhi lên, áp mặt lên mặt bé..

Đúng lúc này, Tà Phong bế Nộn nhi đi từ trong nhà ra.

Hương hoa mai thoang thoảng , từng bông tuyết bay bay

Trong nhất thời, sự ưu thương như đong đầy hồi ức..

Không ai lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.