Thất Thân Làm Thiếp
“Cảm ơn nàng!” Sau khi mọi người đi hết, Phượng Cô mới chân thành tha thiết nói lời cảm ơn, cảm ơn nàng đã thấu hiểu cho hắn.
“Cảm ơn ta cái gì?” Vãn Thanh ngẩng đầu, khẽ cười, mặt trăng phủ lên nàng một quầng sáng nhàn nhạt, mùi hương quế đâu đây, khiến người đối diện phải si mê -.
“Cảm ơn nàng vì đã hiểu lòng người.” Phượng Cô cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, trong lòng vô cùng cảm kích, hắn hiểu rất rõ ràng, vừa rồi Vãn Thanh nguyện ý buông tha Chu Nguyệt Nhi, là bởi vì hắn, bởi vì hắn nhìn ra nàng đã quan sát vẻ mặt hắn.
Mặc dù tình cảm hắn dành cho Chu Nguyệt Nhi đã hết từ lâu , nhưng mối tình đầu vẫn là một kỉ niệm, không phải nhất thời là có thể quên đi -.
Hắn và Chu Nguyệt Nhi, dù sao cũng từng có những kỉ niệm đẹp.
Hắn cũng không hy vọng cô ta phải chết -.
Vãn Thanh quay sang cười với hắn một tiếng: “Bất quá ta chỉ thỏa mãn ý nguyện của người thôi.”
“Nàng biết không? Ta phát hiện, càng ngày ta càng không thể thiếu nàng , nhân nhi thiện lương hiểu lòng người đa tài đa nghệ, đi đâu mới tìm được chứ!” Phượng Cô không biết buồn nôn là gì, thổ lộ những lời sến rện, vươn tay, định ôm Vãn Thanh.
Vãn Thanh nghiêng người né tránh, nhún người thi lễ: “Phượng Gia, đêm cũng khuya rồi, ta cũng đã mệt, muốn ngủ sớm, nếu cảm ơn ta, có thể để ta ngủ một giấc yên ổn không?” Mặc dù nàng không… kháng cự hắn nữa, nhưng nàng không muốn mối quan hệ của hai người phát triển quá nhanh.
Phượng Cô nhìn vòng tay trống trơn, có chút thất vọng, bất quá, quan hệ giữa nàng và hắn đã có tiến bộ , hắn nhìn ra được, Vãn Thanh không còn tận lực giữ khoảng cách với hắn nữa .
Bằng vào bản lĩnh của Phượng Cô hắn, sớm muộn gì cũng sẽ có được trái tim người đẹp -.
“Nàng nghỉ ngơi trước cho sớm đi, ngày mai ta đến thăm nàng!” Phượng Cô nói.
Đi hai bước, lại quay đầu lại nói: “Ta giúp nàng giải huyệt phong bế nội công! Lúc này nhiều kẻ rình rập, phong bế nội công không an toàn.”
Vừa nói vừa đi về phía Vãn Thanh.
“Không được, chính vì lúc này nhiều kẻ rình rập, thì càng không thể sơ ý, ta nhìn ra được, đối với chuyện nội công của người còn ở trong người hay không bọn chúng vô cùng để ý, thế nên vừa rồi mới không hành động, nhưng kế hoãn binh chỉ là giải pháp nhất thời. Ít nhất cũng phải duy trì cho đến khi nghĩ ra đối sách.” Vãn Thanh trầm tĩnh nói, nàng biết Phượng Cô là vì muốn tốt cho nàng, nhưng lúc này, nàng không thể vì bản thân mà làm hại hắn.
“Nhưng còn an nguy của nàng!” Phượng Cô vội la lên.
Vãn Thanh cười duyên một tiếng: “Chuyện đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, chỉ cần người tăng số thị vệ bảo vệ lên, ta sẽ không gặp chuyện gì, trước kia ta không biết võ công cũng vẫn sống tốt.”
“Nhưng mà. . .” Phượng Cô còn muốn nói điều gì, đã thấy Vãn Thanh đanh mặt kiên định, vì vậy không … miễn cưỡng nữa: “Nàng lại đanh mặt rồi, thật sự là không ai dám động vào nàng!”
Phượng Cô thở dài, đột nhiên cất giọng nặng nề: “Bất quá, nhất định ta sẽ bảo vệ nàng an toàn -, sẽ không để cho nàng gặp chuyện ngoài ý muốn -.” Dù có phải bỏ qua tính mạng của chính hắn cũng không là ngoại lệ.
Nghe hắn cam đoan xong, Vãn Thanh dịu dàng cười một tiếng, gật đầu.
Một cơn gió thổi mùi hoa quế thoảng qua, chân thật đáng tin như cách nàng và hắn đối xử với nhau.
Nhìn Phượng Cô rời đi, lúc này Song nhi đứng một bên mới phi tới trước mặt Vãn Thanh, khóc ướt cả mặt, không ngừng lấy tay áo lau, càng khiến nước mắt chảy ra nhiều hơn: “Tiểu thư, Song nhi không bao giờ … rời khỏi người nữa !”
“Đừng nói đùa thế? Song nhi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình -, khi đó, không phải là sẽ rời đi sao !” Vãn Thanh cười trêu nói, nhìn Song nhi đang cười ngây ngốc, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tình cảm đơn thuần đó, đối với Vãn Thanh, là thứ tốt đẹp nhất thế gian .
“Song nhi không đi lấy chồng! Song nhi muốn cả đời hầu hạ tiểu thư, không đi đâu hết!” Song Nhi làm nũng nói
Hồng Thư đứng sau cũng bật cười, ánh mắt giễu cợt không có hảo ý nhìn Song nhi.
Song nhi thấy thế, đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hồng Thư: “Ngươi cười cái gì!”
“Ta không thể cười sao? Ta cười có người khẩu thị tâm phi, không biết có còn đặt lòng mình trên người Nhị phu nhân không!” Hồng Thư vừa cười vừa nói, ôm trường kiếm vào ngực, dương dương tự đắc.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó !” Song nhi bị Hồng Thư tố cáo, giọng điệu cũng tự nhiên căng thẳng, lộ vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi
Vãn Thanh vừa nghe, liền hiểu ngay là chuyện gì, thì ra nàng đã bỏ lỡ chuyện gì sao! Vì vậy quay sang nhìn Song nhi đang đỏ mặt, cười thật vui vẻ: “Thời gian vừa rồi ta bỏ lỡ chuyện gì rồi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, Song nhi cũng nỡ gạt tiểu thư sao!”
“Đâu có! Tiểu thư! Người đừng nghe Hồng Thư nói hươu nói vượn, không thể nào!” Song nhi vừa nghe thấy thế, mặt càng đỏ hơn, đỏ đến mức chắc các mạch máu trên mặt Song nhi phải nở to lắm rồi !
“Còn nói không có, nhìn xem ngươi đỏ mặt đến mức nào rồi, đúng là tiểu cô nương thẹn thùng!” Vãn Thanh đưa tay sờ qua gương mặt đỏ bừng của Song nhi , cười nói.
Song nhi cúi đầu càng thấp, trừng mắt nhìn Hồng Thư, ám chỉ Hồng Thư không cần nói nữa: “Ngươi đừng nói mò !”
“Ta nói mò chỗ nào a! Người ở Song Phúc Trấn có ai là không biết chuyện đó!” Hồng Thư cười một tiếng rồi nói, cố tình phớt lờ ám chỉ của Song nhi , cố ý nói: “Chuyện này phải đa tạ Nhị phu nhân lúc trước có tấm lòng lương thiện cứu người! Cho Song nhi của chúng ta một vị hôn phu tốt!”
“Ý ngươi là?” Vãn Thanh nghe xong cả kinh, không ngờ cơ duyên trùng hợp như thế, đương nhiên nàng vẫn nhớ thị vệ vì cứu mình mà bị chặt đứt một tay.
Lúc ấy, hắn được lưu lại Song Phúc Trấn chữa thương -.
Không ngờ, thật không ngờ!
Đúng là hắn và Song nhi …
Nhìn Song nhi nhăn nhó, Vãn Thanh nhẹ nhàng ôm vai Song nhi: “Đây là chuyện tốt, có gì phải thẹn thùng chứ, nữ tử sớm muộn gì cũng phải lập gia đình -, thị vệ đó chính trực can đảm, là một người đáng tin.”
“Ta không muốn rời xa tiểu thư!” Song nhi nói loạn.
Vãn Thanh chỉ cảm kích cười một tiếng: “Ngốc quá, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, dù hai người không yêu nhau, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm một hôn sự cho ngươi, ta không muốn ngươi làm gái lỡ thì đi theo ta cả đời!”
“Tiểu thư. . .” Song nhi vừa nghe thế, nhịn không được, lại khóc váng lên.
Vãn Thanh dỗ dành: “Đừng khóc , tối nay ngủ cùng ta! Kể cho ta chuyện của hai người đã bắt đầu như thế nào.”
Không ngờ Song nhi cũng tự có kết cục của bản thân, như vậy, nàng cũng yên tâm .
… … …
Hai ngày sau đó, tất cả vẫn bình thường như vậy.
Đằng sau sự bình thường này, nhất định không đơn giản -.
Phượng Cô biết.
Vãn Thanh cũng biết.
Cho nên, tính cảnh giác của hai người không chút buông lỏng, mà càng lúc càng thêm cao.
Hai ngày này, Mộ Dung Kiềm không có hành động gì, bình yên trước bão, hắn lại đang âm mưu cái gì?
Phượng Cô không biết rốt cục là Mộ Dung Kiềm muốn làm gì, nhưng Phượng Cô biết, nhất định là Mộ Dung Kiềm muốn đánh vào chỗ hiểm của hắn-, mà trái tim hắn, cũng bắt đầu bất an, không phải vì bản thân, mà là lo lắng Vãn Thanh, không có điểm yếu để bị người uy hiếp tất thắng, có chỗ để người uy hiếp, sẽ chỉ mời gọi kẻ địch tấn công chỗ đó -. Mà Vãn Thanh, chính là nhược điểm của hắn lúc này
Hắn đã tăng số người bảo vệ Vãn Thanh, hơn nữa còn phái hai đại tỳ nữ Hồng Thư, Lục Cầm ở trong sơn trang, làm thị vệ thiếp thân cho Vãn Thanh. Từ lúc trở về, hắn cũng lấy minh chủ chi lệnh, tụ họp nhân sĩ giang hồ.
Chỉ tiếc lần này Mộ Dung Kiềm thu được quá nhiều lòng người, còn thêm cả Bạch Vân Yên và Tuyết Liên Phái, không dễ đối phó chút nào.
Bất quá Mộ Dung Kiềm muốn đối phó với hắn , cũng không dễ dàng.
Phượng Cô nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười tàn nhẫn vui vẻ, cây bút trong tay xẹt qua tờ giấy trắng, thành một cành hoa thật dài.
… … …
Vãn Thanh nhàn nhã ngồi chơi trong lương đình, tay đặt trên ngọc cầm, tâm tình cũng bình phục hơn rất nhiều, trái lại có cảm giác như khi còn ở Thượng Quan gia , chưa đi lấy chồng, khi đó, nàng cũng thế này, hàng ngày ngắm cây nghịch cá, gảy ngọc cầm, vô cùng thích thú.
Kỳ thật nàng có lo lắng , nhưng lo lắng thật ra có chút dư thừa -, bởi vì lúc này, nàng và Phượng Cô không thể hiểu rốt cục là Mộ Dung Kiềm đang rắp tâm chuyện gì, lo lắng chỉ phí công, không bằng yên lặng ngồi theo dõi tình hình.
Nhìn Hồng Thư và Lục Cầm đứng cạnh theo dõi mình chăm chú, khuyên một hồi lâu, hai người bọn họ vẫn không nghe chút nào, vẫn theo sát nàng, không bao giờ cách xa quá 3 bước.
Ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một bông pháo hoa như tín hiệu, nàng vẫn nhớ, đây là tín hiệu, hơn nữa là tín hiệu của Tà Phong , lúc ấy nàng cũng ở trong Phượng Vũ Cửu Thiên, hắn nói với nàng, một khi có việc, sẽ bắn pháo hoa tín hiệu.
Chẳng lẽ Tà Phong có việc?
Vãn Thanh cảm thấy luống cuống, tạo thành một thanh âm chói tai lạc nhịp với cả khúc nhạc, nàng đứng lên, nếu quả thật là Tà Phong có việc, nàng làm sao có thể làm như không thấy chứ!
Vì vậy xoay người nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Hồng Thư vừa nghe liền sửng sốt: “Nhị phu nhân, hoàn toàn không thể, lúc này nguy hiểm như vậy, nếu người đi ra ngòai, chỉ sợ liền. . .”
Đúng lúc này, một tiểu tỳ nữ vội vã đi đến: “Bẩm Nhị phu nhân, vừa rồi có người đưa một phong thư, nói là gửi cho phu nhân -.”
Thư?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào lá thư.
Vẻ mặt Hồng Thư trở nên cảnh giác, đưa mũi kiếm xọet qua lá thư hai cái, phong thư bị kiếm mở ra, một tờ giấy viết thư bay là là xuống.
Vãn Thanh đưa tay đón tờ giấy.
Hồng Thư căng thẳng, chỉ sợ trên thư có độc, hô to một tiếng, Vãn Thanh quay đầu cười một tiếng: “Hồng Thư ngươi khẩn trương quá rồi !”
Rồi sau đó mở tờ giấy viết thư ra, chỉ có sáu chữ: “Gặp ở trong rừng trong thành.”
Nét chữ là của Tà Phong.
Chắc là mấy ngày nay Phượng Vũ Cửu Thiên tăng số người bảo vệ lên gấp đôi, hơn nữa Phượng Cô còn chỉnh lại kỳ môn bát quái trong sơn trang, tạo thành chướng ngại khó khăn hơn trước, thế nên Tà Phong không dễ đi vào, mới phải dùng phương thức này để tìm nàng.
Nhưng Tà Phong tìm nàng có chuyện gì?
Vãn Thanh xoay người sang phía Hồng Thư nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến .”
Hồng Thư cũng nhìn thấy lá thư, nhưng không biết là kẻ nào viết, liền hỏi: “Nhị phu nhân, là người phương nào hẹn gặp người?”
“Một cố nhân.” Vãn Thanh nói nhỏ: “Hơn nữa là cố nhân không liên quan với thị phi.”
“Nhưng mấy ngày nay nguy hiểm như vậy, người ở trong Phượng Vũ Cửu Thiên đã lo lắng vô cùng , nếu ra khỏi sơn trang, chỉ sợ càng thêm nguy hiểm, để ta đi bẩm với Gia đã!” Hồng Thư nói, Hồng Thư không thể để Nhị phu nhân gặp chuyện nguy hiểm -.
“Không cần , ta đi rồi sẽ trở lại, không có khả năng gặp chuyện gì -, nhiều nhất, hai người các ngươi gọi thêm mấy thị vệ rồi cùng đi với ta.” Vãn Thanh nói, chủ ý đã định sẽ không thay đổi.
Tà Phong đột nhiên dùng phương thức này tìm nàng, tất là có việc, nàng không thể không để ý tới -.
Hồng Thư thấy không lay chuyển được, vì vậy đành kêu bốn thị vệ đi cùng.