Thất Thân Làm Thiếp

Chương 17: Chương 17: Nhất tiếu mạt




Thất Thân Làm Thiếp

Giữa trưa ngày hôm sau Vãn Thanh mới trở mình tỉnh dậy.

Suốt hai ngày ngủ mê mệt vừa tỉnh dậy không hiểu chuyện đang xảy ra liền hỏi Song nhi: “Chúng ta lên xe ngựa khi nào vậy, sao ta không hề hay biết gì?”

Song nhi vừa thấy nàng tỉnh lại, hai mắt dỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Bởi vì Phượng Cô nói nàng bất quá chỉ ngủ một ngày vậy mà Vãn Thanh liền một lúc ngủ gân hai ngày. Song nhi bản thân không biết phải làm thé nào cho phải, muốn tìm Phượng Cô để hỏi nhưng hắn cơ bản là không để ý tới nàng. Nàng sợ tiểu thư không tỉnh lại nữa. Nàng lại tới hỏi Hồng Thư nhưng Hồng Thư cũng không biết gì nhiều nhặn hơn.

Nàng không biết nên làm gì, suy nghĩ rối loạn, khóc lóc cả ngày, vừa hay Vãn Thanh tỉnh lại nàng cũng như được hồi sinh.

“Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh lại, nếu người không tinh lại thì Song nhi biết phải làm sao đây!!”

“Ta làm sao vậy?” Vãn Thanh hỏi.

Song nhi liền kể lại mọi việc xảy ra cho nàng nghe.

Vãn Thanh càng nghe càng sợ, nàng cũng là người biết qua chút y thuật, tuy ít dùng đến nhưng cũng đã nghe qua loại chất độc này.

Trong lòng nàng biết được loại chất độc này cực kì hiếm, người bình thường về cơ bản không thể sở hữu được nó. Một năm gàn đây loại chất độc này cực ít xuất hiện, nghe nói là trước đây một nữ tử giang hồ vi thống hận người yêu quá phong lưu nghiên cứu chế tạo ra một thoại chất độc, bề ngoài có vẻ là vô hại nhưng thực sự là thập phần nguy hiểm.

Nghe xong chuyện nàng đã hiểu vì sao bản thân lại không nhớ gì, ngủ dậy cơ thể mệt mỏi. Đầu óc hỗn loạn, lộn xộn, thật giả lẫn lộn.

Nàng nhẹ nhàng ôm Song nhi : « Ngoan nào, đừng khóc, ta chẳng phải là đã không sao rồi đúng không ? »

« Huhu, Song nhi tưởng rằng,… huhu. Tiểu thư sẽ không tỉnh lại nữa…. » Song nhi vừa nói vừa khóc nức nở, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào.

Vãn Thanh lặng im, chỉ biết ôm Song nhi chặt hơn, nàng hiểu rằng mình đã khiến cho tiểu nha đầu này sợ hãi như thế nào.

Trong lòng nàng dâng lên một niềm xúc động, chỉ có một người là lo lắng cho nàng đến vậy.

Đang lúc này, rèm cửa sổ bị một người vén lên, là Hồng thư đang ngó đầu vào dò ét, ánh mắt ban đầu kinh ngạc, rồi sau đó một tay vỗ vỗ ngực : « Ta còn tưởng rằng có chuyện đại sự gì chứ. Song nhi, ngươi thật kỳ lạ, Nhị phu nhân đã tỉnh, ngươi còn khóc cái gì. Hại ta hết hồn. »

« Tiểu thư ngủ lâu như vậy. ta thật sự lo lắng nên mới khóc, ai giống như ngươi vô tâm thế. » Song nhi ngay lập tức đấu lại với Hồng Thư, coi bộ cũng không kém cạnh.

« Ta mà vô tâm a, ngươi không có được nói ta như vậy nha. » Hồng Thư thấy Vãn Thanh đã tỉnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại ngay lập tức luôn miệng với Song nhi.

« Nào, nào, hai người cứ cãi qua cãi lại như thế làm ta đau đầu đó. » Vãn Thanh cười cười nói : « Ta thật sự là rất đói bụng, 2 người mau tìm giúp ta ít đồ ăn đi. »

Hồng Thư gặp chút khó khăn về việc này, Vãn Thanh vừa mới tỉnh lại, cần phai ăn một chút đồ dễ tiêu hóa mà lại đủ dinh dưỡng, nàng ngập ngừng nói : « Xem ra phía trước không hề thấy thôn hay khách điếm nào cả, mà chi còn một ít lương khô… »

« Xuất môn tại ngoại mà còn nghĩ đến điều đó a. Còn thứ gi ăn được hãy mang a, ta thật sự là đói bụng a, coi như là ta hiện tại là một con heo đi ( nguyên văn : trư ), đồ ăn khó ăn thế nào ta cũng có thể ăn được. « Vãn Thanh hài hước nói, nàng không muốn làm khó cho 2 nô tỳ.

Đường đi còn gian nan, nàng không thể làm khó cho 2 nàng được.

Huống hồ nàng cũng chưa thật sự là đói lắm.

« Vâng, để Hồng Thư lấy tạm đồ cho người dùng. » Hồng Thư vừa nghe vội vàng nhảy xuống xe đi lấy đồ ăn.

Trông chốc lát đã bê lên hơn mười túi đồ ăn, to có, nhỏ có, chất đống trong chỗ Vãn Thanh ngồi.

« Nhị phu nhân, người mau ăn đi. Nô tỳ giúp người gọt vỏ chút hoa quả này, đều là mới hái trên đường đi, sẽ giải khát rất mau. »

Vãn Thanh cười một tiếng rồi bắt đầu ăn, nàng ăn rt ngon miệng, trước khi ở trong phủ nàng từng ăn qua những đồ ăn này rồi, những món lần này là do Phượng Cô cố tình bảo nhà bếp làm theo mang đi, mùi vị thật háp dẫn, nàng ăn một lúc 2 đĩa thịt xào thập cẩm mới thấy đỡ cơn đói.

Nhìn bên ngoài, thời tiết rất tốt vì vậy nàng liền kéo màn che xe lên, vừa thoáng lại vừa có thể ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp.

Từ tháng 5, rừng cây bắt đầu thay lá xanh biết một màu, bầu trời trong xanh không một gợn mây,từng tia nắng chiếu xuống làm người cũng như trong vắt. Bên tai ríu tít tiếng chim, du dương thánh thót.

Vãn Thanh khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi sảng khoái nói : « Trong rừng không khí thật thanh khiết. »

Trước mắt Hồng thư đang đưa cho nàng một quả sơn tra.

“Trái cây mới hái, người nhất định phải ăn!”

Vãn Thanh giơ tay đón lên, vô tư cắn một miếng lớn. ai ngờ được.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhăn mặt kêu lên : « Chua quá đi…. » ( như này nè >_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.