Thất Thân Làm Thiếp
Giữa trưa lúc nghe thấy nói Chu Nhu Nhi tới, Vãn Thanh đang luyện viết chữ. Trầm mặc viết, tà một khúc đào nguyên:
Thuyền đánh cá trục thủy ái sơn xuân, hai bờ sông hoa đào cặp đi tân.
Ngồi xem cây đước không biết viễn, đi khắp thanh khê không gặp người.
… …
Xuân lai biến là hoa đào thủy, không biện tiên nguyên nơi nào tầm.
Đào nguyên cảnh đẹp, không biết khi nào nàng mới được trở lại gặp mặt. Đào nguyên cảnh đẹp, nhưng khi nàng đến, do tâm mà cảnh mất đi vẻ đẹp vốn có, đúng là tâm người quấy phá.
Nàng chỉ mong nơi đào nguyên ấy có một cuộc sống bình yên hạnh phúc mỗi ngày. Kỳ thật, nàng vô cùng hâm mộ những nữ tử bình thường, mỗi ngày làm việc nhà, giặt giũ quần áo, chơi đùa, cho dù có bận rộn đến đâu cũng luôn vui cười hạnh phúc.
Nàng chăm chú luyện viết bởi nó khiến nàng quên đi cơn nóng trong người.
Thân thể nàng giờ này không ổn, đại phu cũng đã nói, muốn giữ cho thân thể khỏe mạnh thì trước hết cần ổn định tâm tình, nếu để tâm tình bất ổn sẽ gây ra hậu quả cho thai nhi.
Hồng Thư vẻ mặt tức giận: “Nữ nhân kia, đúng là không biết thân phận, Gia đã có lệnh không cho nàng ta đi theo, nàng ta lại dám tự tiện tới đây!”
“Gia không phải là không có phạt nàng hay sao?” Vãn Thanh mềm nhẹ nói, không giống như nộ khí của Hồng Thư, Nhu Nhi – nàng ta với nàng vốn dĩ không có quan hệ, không cần đến phiên nàng hỏi: “Cái này nói lên gia không phản đối việc nàng đến, Gia đối với việc nàng đến cũng vô cùng cao hứng, với tính cách của hắn, nếu không thích, thì không thiếu cách để trừng phạt nàng.”
“Nàng!” Hồng Thư hừ lạnh một tiếng, mặt mày giận dữ: “Nếu không phải là ỷ vào Chu Nguyệt Nhi gọi tới, bằng không Gia đã phát hỏa!… Thật tức chết đi, nữ nhân kia, Gia sao không trừng phạt nàng ta một phen đi!”
“Ngươi tức giận cũng để làm gì? Gia trừng phạt nàng hay không là chuyện của hắn, đó không phải là việc chúng ra can dự, chúng ta chỉ nên để ý việc của bản thân thôi, việc người khác mặc họ tính.?” Vãn Thanh vừa nói vừa đưa tay vẽ một nét trên giấy.
Đối với tất cả, nàng sớm đã thấy nhạt nhẽo.
Phượng Cô thích Chu Nguyệt Nhi, đây là chuyện mà mọi người đều biết rõ, cho nên Phượng Cô sẽ không vì nàng mà trừng phạt Chu Nguyệt Nhi, đây là điều nàng đã dự liệu, cũng không có gì ngạc nhiên.
“Nhưng! Nàng ta còn mang thai!” Hồng Thư nghiến răng nghiến lợi nói. Ngày hôm nay nàng toàn tâm toàn ý đi theo Vãn Thanh, nàng nguyện vì Vãn Thanh làm mọi chuyện, nghe được những chuyện tình liên quan bất lợi cho nàng, Hồng Thư đều không thể nhẫn nhịn được.
”Mang thai?” Vãn Thanh có điểm kinh ngạc, nhưng cũng nhanh nghĩ đó là điều tự nhiên, nàng không phải là cũng mang thai sao?
Tay nàng không tự chủ xoa nhẹ trên bụng, nơi đó mặc dù còn bằng phẳng nhưng nàng vẫn cảm nhận được một sinh mệnh đang lớn dần lên trong mình.
Một cảm giác lạ lẫm tràn ngập cơ thể nàng. Trước đây có bao nhiêu oán hận đều đã lắng đọng xuống. Nàng phát hiện ra rằng có con, mọi chuyện đổi khác rất nhiều, có một mối liên hệ gì đó mơ hồ mới.
Hồng Thư lại không hiểu tâm tư Vãn Thanh, hơn nữa nàng lại đang rất lo lắng cho thai nhi trong bụng Vãn Thanh giờ này, nàng vô cùng bối rối không biết phải làm như thế nào cho đúng.
”Nàng ta đúng là đang mang thai! Nhị phu nhân, nô tỳ không biết người còn suy nghĩ gì nhưng nô tỳ khẩn cầu phu nhân nhanh chóng quyết định đi! Kẻo sớm muộn gặp chuyện không hay!” Bởi vì sợ tai mách vạch rừng nên nàng mịt mờ khuyên nhủ Vãn Thanh.
Đúng vậy, không thể kéo dài được!
Bụng nàng mỗi ngày một nổi lên, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách rời xa Phượng Cô.
Quay đầu cười với Hồng Thư một tiếng: ”Ta sẽ nhanh chóng quyết định, ngươi yên tâm!” Không dám nói ra sự thật cùng Hồng Thư, chỉ có riêng nàng mới biết được, nếu như để Hồng Thư biết thai nhi trong bụng nàng chính xác là của Phượng Cô thì việc nàng muốn rời khỏi Phượng Cô sẽ bị ngăn cản, bởi nàng biết rõ trong lòng Hồng Thư vị trí tôn quý của Phượng Cô nhường nào, cả 2 đều là chủ nhân của nàng ấy, nàng ấy rất muốn tác hợp cho 2 người.
Nhưng, có rất nhiều chuyện phát sinh, sẽ rất khó đền bù, hơn nữa, nàng với Phượng Cô căn bản là không hợp, ngay cả chưa từng có đi nhưng trong tim hắn sớm đã có bóng hình người khác.
”Phu nhân hãy mau quyết định.” Hồng Thư gật đầu nói, đưa một chén Tuyết Liên mời nàng: ”Phu nhân uống đi.”
”Ân” Vãn Thanh gật đầu cầm chén thuốc đứng dậy, mặc dù nàng không hứng thú với nhiều loại đồ ăn cho lắm nhưng từ khi có thai, nàng cố gắng ăn nhiều hơn, đơn giản là không muốn thai nhi trong bụng nàng thiếu chất, đứa bé nhất định phải bình an lớn lên.
Thật là, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!
Mới nói tới Chu Nguyệt Nhi đã thấy nàng ta lướt tới.
Một thân xiêm áo lộng lẫy, trên đầu cài đầy châu báu, trâm ngọc, nhìn qua đúng là bất đồng quá nhiều so với trước kia.
Bước đi lộ ra vẻ khí quý, vẻ mặt rạng rỡ đắc ý. Bất quá trong mắt Vãn Thanh lại thấy chỉ toàn tục khí.
Vãn Thanh cười một tiếng, đặt chén trong tay xuống: ”Tỷ tỷ đến, mời vào ngồi.”
”Đã lâu không gặp muội muội, muội muội gần đây tốt không?” Chu Nhu Nhi phe phẩy khăn tay, rêu rao.
Vãn Thanh gật đầu: ”Vẫn khỏe mạnh.”
Nàng ta đi vào không cần chờ đợi Vãn Thanh mở lời tự ý ngồi uống, bộ dạng như kẻ bề trên.
Vãn Thanh hoàn toàn không để ý, ngược lại Hồng Thư một bên đã sớm phát hỏa.
Hồng Thư vẻ mặt khó chịu: ”Đại phu nhân thật đúng là khách khí.” Nói xong, liền cầm lấy chén hạt sen mà Vãn Thanh đang ăn dở sang một bên dùng sức ném.
” Xoảng” một tiếng, Chu Nhu Nhi giả vờ thất kinh bưng mặt: ”Hồng Thư cô nương, ngươi làm trò gì vậy?”
Tuy nói Hồng Thư thân phận nô tỳ nhưng tứ tỳ của Phượng Cô trước giờ tại Phượng gia có địa vị vô cùng cao, ngay cả Chu Nhu Nhi cũng không dám đắc tội bọn họ.
Dù sao bọn họ đều là người bên cạnh Gia, không chỉ có địa vị mà còn võ công cao cường, vô cùng tàn nhẫn, nếu chọc giận họ e rằng không giữ nổi mình.
”Đại phu nhân không biết nô tỳ làm gì ư?” Hồng Thư lạnh nhạt nói, đối với Chu Nhu Nhi , nàng trước đến giờ chưa bao giờ có hảo cảm, bình thường nàng bộ dạng cung kính không ngờ chọc giận nàng khiến nàng có vẻ giận dữ đến vậy.
Nàng liếc mắt nhìn qua.
Chu Nhu Nhi cắn răng nuốt hận không dám hé mở nửa lời.
Hận Hồng Thư, lại càng hận Vãn Thanh nhiều hơn. Phượng Cô vì sao lại cho Hồng Thư đến chăm sóc Vãn Thanh chứ!
Tứ tỳ cho tới giờ đều bên cạnh Phượng Cô hầu hạ hắn, nàng ta ở bên cạnh hắn bấy lâu cũng không được một người nào tới chăm sóc, tại sao lại là Vãn Thanh.
Nếu nói hắn thích Vãn Thanh thì không phải, tin tức của họ suốt chuyến đi Chu Nhu Nhi cũng biết ít nhiều, Thượng Quan Vãn Thanh dọc đường nếm không ít đau khổ, nếu thật sự Phượng Cô thích nàng như vậy, không có lí nào lại đối đãi nhẫn tâm như thế.
Không hiểu!
Nhưng tâm Phượng Cô cho tới giờ bản thân nàng cũng không hiểu rõ.
Vãn Thanh thấy Hồng Thư vẻ mặt tức giận, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động, đây là, nàng ấy không phải người trong cuộc nhưng lại bất bình thay nàng.
Nàng đành giảng hòa, ngồi xuống một bên: “Tỷ tỷ có muốn ăn chè hạt sen không, ta sẽ sai người bưng đến.”
Chu Nhu Nhi mềm mại đáp: “Ta hôm nay thân thể không khỏe, đại phu nói, ăn uống phải chú ý mới được.”
Nói xong còn không quên khoa trương cười khẽ: “Muội muội còn không biết đi! Tỷ tỷ ta đã mang thai, có hai tháng rồi!”
Sau khi nói cười thoải mái còn không quên nói với Vãn Thanh một câu: “Muội muội cũng không nên chậm trễ, mau mang thai, mau cho Phượng Gia một đứa con trai!”
“Chúc mừng tỷ tỷ! Tỷ tỷ có bầu phải giữ mình, mọi sự phải chú ý hơn mới được.” Vãn Thanh thật tâm nói, bất quá Chu Nguyệt Nhi không biết có nghĩ thế không.
“Phu quân cũng dặn dò ta thế, phu quân cực kỳ coi trọng đứa bé này! Có phu quân bảo vệ chắc chắn hài nhi sẽ bình an!” Nàng ta cười ngọt ngào, dù gì Phượng Cô cũng để tâm đến hài nhi.
“Thật tốt a!” Vãn Thanh đáp.
“Muội muội, tỷ tỷ muốn nhắc ngươi một việc.” Chu Nguyệt Nhi đột nhiên nhỏ nhẹ nói.
Nhìn vẻ mặt Chu Nhu Nhi, Vãn Thanh cũng đoán được vài phần nàng ta muốn nói.
Chu Nhu Nhi lén lút, mặt mày đắc ý: “Tỷ tỷ nghe nói phu quân chưa bao giờ gọi ngươi thị tẩm, không tốt rồi, không có cùng phòng sao có thể có con nối dõi được.”
“Muội muội không xinh đẹp như tỷ tỷ, phu quân tất nhiên không có nhìn tới, muội muội cũng không dám cầu ước chỉ mong ngày thường bình an.” Nàng đáp mà như chế nhạo.
Vãn Thanh không nghĩ có lúc cùng Nhu Nhi tranh luận, tất nhiên giọng điệu nhạt nhẽo.
“Hảo muội muội đừng nói vậy! Phu quân cưới ngươi là muốn thêm người, tỷ tỷ thêm bạn.” Chu Nhu Nhi làm bộ hào phóng nói.
Nhưng ai nấy đều hiểu, nàng ta không có tư cách gì nói.
“Làm phiền tỷ tỷ lo lắng! Kỳ thật Vãn Thanh không cầu nhiều, chỉ cầu cuộc sống bình an là đủ, phu quân thiên tư anh hùng, chỉ có tỷ tỷ mỹ nhân mới xứng đôi, Vãn Thanh không dám.!” Nàng cười lạnh nhạt, nói thật nói dối, là trong lòng bộc bạch ra.
Nàng không xem nhẹ bản thân, nhưng là Phượng Cô không có xứng với nàng.
Bản thân nàng vô cùng kiêu ngạo.
Bất quá trước mặt Chu Nhu Nhi lúc này nàng đành yếu thế. Không cần cùng nàng ta tranh ngắn dài, dù sao bảo vệ mình là chuyện cần thiết.
“Muội muội đừng nghĩ thế, người ngày thường không cực mĩ nhưng cũng thanh lệ mà!” Không nghĩ Vãn Thanh nói như vậy, Chu Nhu Nhi dương dương tự đắc.
Vãn Thanh không nói nhưng Hồng Thư bên cạnh đã sớm phát hỏa!
Chu Nhu Nhi như thế nào dám dương dương như thế! Tự cho mình được sủng thế sao!
Hồng Thư cũng không hiểu tại sao hôm nay Nhị Phu nhân lại nói những lời như thế!