Thất Thân Làm Thiếp
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của khách nhân, Vãn Thanh được Lan Anh dìu xuống đài, chậm rãi đi ra.
May là trên đài, Phi Tuyết lại bắt đầu đánh đàn, khách nhân không nhìn nàng nữa, lại đắm chìm vào tiếng đàn của Phi Tuyết .
Đi lại lối cũ, đã thấy Tà Phong nhoài cả người ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như mặt trời chính ngọ: “Tình Thiên cô nương, không biết ta có may mắn mời được cô nương cùng uống trà nghe đàn không?”
Hắn vừa nói vừa làm tư thế mời, dường như biết nàng sẽ không cự tuyệt hắn, tên này gia hỏa quá tự tin , không sợ nếu nàng cự tuyệt thì hắn sẽ rất mất mặt, thật không biết tại sao hắn lại tự tin thế!
Nhưng hắn đã đoán đúng, nàng xác thật không có cự tuyệt hắn.
Nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tất nhiên công tử đã nâng đỡ như thế, Tình Thiên làm sao nhẫn tâm phụ ý tốt của công tử.” Vừa nói vừa nhấc nhẹ tà váy bước lên bậc thang đến bàn Tà Phong, bước đi tao nhã mà thong dong, trước kia , khi còn ở Thượng Quan phủ, nàng đã được dạy dỗ cách đi đứng nói cười , để đạt tới cái gọi là nhã trí hào phóng, lúc trước nàng cũng không quá chú trọng chuyện này, nhưng từ ngày vào Tuyết Linh Các, nàng cố tình ra vẻ yểu điểu.
Tà Phong biết nàng nhất định sẽ qua, khi hắn thấy nàng lần nữa, hắn càng khẳng định Tình Thiên nhất định là Vãn Thanh .
Hắn biết Vãn Thanh đang nghĩ mình quá tự tin! Cho tới bây giờ hắn vẫn không thể tin, bản thân lại lọt mắt xanh một nghệ nhân đầu bảng của Tuyết Linh Các, hắn là kẻ nhất vô tài nhị vô thế, chẳng qua chỉ là một người phiêu bạt giang hồ, quan trọng hơn là hắn chưa từng ở cùng một chỗ với Tình Thiên , chứ đừng nói đến lọt mắt xanh của nàng.
Mà Tình Thiên, tựa hồ cũng không phải loại nữ tử dễ dãi!
Nếu đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, chỉ có một khả năng , nhất định Tình Thiên là Vãn Thanh, khắp thiên hạ này, chỉ có Thanh nhi của hắn mới đối xử tốt với hắn như vậy.
Hắn cười một cách hài lòng.
Mi cũng cười mắt cũng cười miệng cũng cười, nụ cười không chút buồn lo.
Vãn Thanh chậm rãi ngồi xuống, một người hầu dâng trà thơm, người hầu ở đây đều được huấn luyện rất nghiêm chỉnh -, chỉ cần khách nhân nháy mắt một cái, đã biết phải làm gì.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, hương thơm ấm áp bao phủ cả người.
Ngân Diện đang đánh đàn, tựa hồ ai cũng không muốn mở miệng phá hủy tiếng đàn duyên dáng này, hắn thật sự có cảm giác thoát tục.
Bộ bạch y bằng lụa đón gió khẽ bay bay, gương mặt trong trẻo lạnh lùng không chút gợn sóng, tuy chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh,đã quá đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Một đôi mắt, không gợn sóng không tạp chất, trong veo như suối, mang theo sự ngạo thế.
Trong tiếng đàn của hắn, luôn có chút sầu não, nhàn nhạt nhẹ nhàng, tác động đến trái tim, cho nên, không có người nào, có thể không say mê đắm chìm trong tiếng đàn của hắn, đó là thứ thanh âm thoát tục.
Ngừng một khúc, hắn không ở lại, cũng không đợi người khác nói cái gì, rời đi thẳng một mạch, hắn vĩnh viễn như thế, trước kia không biết, vẫn tưởng hắn làm thế để người ta tò mò, để họ nảy sinh dục vọng, đến khi tiếp xúc với hắn mới biết , kỳ thật là hắn không muốn ở lại thêm nữa, hắn chán ghét việc phải tiếp xúc với người khác.
Kỳ thật tính ra, bản thân quả thật rất may mắn, bởi vì, có thể được nam tử như thế thích.
Chỉ tiếc nàng đã quá vô tâm , đã không biết yêu là gì từ quá lâu , mười sáu năm qua, đã để lại cho nàng quá nhiều vết thương, không biết bao giờ mới có thể lành hết.
Tiếng đàn vẫn vang vang chưa dứt, Tà Phong đã quay sang, dùng tay chống cằm, cười cười nói nói vẻ rất trang nghiêm: “Ta vừa nhìn mắt Thiên cô nương đã cảm thấy vô cùng thân thiết! Thật không biết là vì sao! Không biết cô nương có thấy ta thân thiết không?”
Vãn Thanh cười một tiếng: “Công tử cười trong sáng như vậy, ai mà không thấy thân thiết chứ! Ai có thể lạnh lùng đây!” Nàng trả lời, cực kỳ chu toàn, uyển chuyển biểu đạt nàng đối với hắn cũng cảm thấy thân thiết, nhưng cũng nói cho hắn biết, nàng chẳng qua là bởi vì không giơ tay tát người đang thân thiện với mình thôi.
Kỳ thật nghe hắn nói và nhìn vẻ mặt hắn lúc nãy, nàng đã mơ hồ đoán ra, Tà Phong, đang phỏng đoán thân phận của nàng. Khó trách hôm nay cười tươi thế, không tối tăm như trước kia.
Nhưng nàng cũng không nói ra, căn bản nàng không muốn lừa gạt hắn, hắn đã biết cũng tốt, nàng cũng không muốn lừa gạt hắn nữa, ra vẻ mình rất vô tình, vì trước đây hắn đã đối với nàng rất tốt.
“Tình Thiên đúng là người cá tính, không câu nệ tiểu tiết!” Tà Phong cười nói, rồi sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nói với nàng: “Đột nhiên nhớ ra một truyện cười, muốn kể cho cô nương nghe!”
Khi hắn nói lời này, đôi mắt lấp lánh như sao trời.
“Sao? Chuyện cười gì?” Kỳ thật Tình Thiên đã hiểu ý tứ của hắn, lần đầu tiên gặp, hắn đã kể truyện cười, nàng vẫn nhớ đến bây giờ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, đấy là lần đầu tiên có người kể truyện cười chỉ để nàng cười thật thỏai mái.
Khi đó trái tim nàng chưa nhiễm một hạt bụi nào, mới ba tháng ngắn ngủi , đã vật đổi người thay.
Nàng, không thể tìm lại sự đơn thuần tốt đẹp đó nữa.
“Trước đây có ba người đi đến tạp hóa mua đồ, chủ hàng hỏi người đầu tiên: “Người muốn mua cái gì?”
Người đầu tiên trả lời: “Ta muốn mua một bao lạc.”
Chủ hàng liền đi vào kho hàng cầm một bao lạc ra cho hắn.
Chủ hàng lại hỏi người thứ hai : « Ngươi muốn mua cái gì ? »
Người thứ hai trả lời : « Ta muốn mua một bao lạc. »
Chủ hàng khó chịu : « Tại sao ngươi không nói sớm ? »
Chủ tạp hóa đã có điểm bực mình nhưng vẫn phải đi lấy, bèn gọi thê tử cùng đi xuống kho.
Trước lúc đi xuống kho, lão hỏi người thứ ba : « Ngươi cũng muốn mua một bao lạc hả ? »
Người thứ ba nói : « Không phải. »
Lão chủ tạp hoa liền xuống lấy một bao lạc cho ngươi thứ hai sau đó cũng thê tử quay lên.
Sau đó lão liền hỏi người thứ ba : « Vậy ngươi muốn mua gì ? »
Hắn nói xong dùng ánh mắt sáng ngời, tràn ngập chờ mong nhìn Vãn Thanh: “Ngươi đoán xem hắn muốn mua gì?”
Vãn Thanh cười một nụ cười ấm áp, Tà Phong này, nhất định bắt nàng phải thừa nhận thân phận, bất quá, nếu hắn đã đoán, cho hắn biết cũng không sao, vì vậy nói: ” người thứ ba nói: ‘ ta muốn mua hai bao lạc! ’ “
Một câu nói thản nhiên, mang theo lơ đãng, lại làm cho Tà Phong nở nụ cười tuyệt mỹ, nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên.
Đáng tiếc là đúng lúc đó, lại có người lên tiếng phá đám: “Tình Thiên cô nương! Đã lâu không gặp!”
Bạch Vân Yên này, thật đúng là khiến người ta chán ghét, mắt Vãn Thanh lộ một tia không vui, nhưng không biểu hiện lên mặt, nhưng Tà Phong thì không thế , hắn là loại người không chịu thiệt, không vui thì là không vui
Tà Phong trừng mắt nhìn Bạch Vân Yên: “Ngươi không biết lúc người khác đang nói chuyện thì không được chen lời sao? !”
Câu nói không chút lưu tình, mặt Bạch Vân Yên bắt đầu tái đi, nhưng hắn lại nén xuống, con người này, không thể xem thường -. Rõ ràng là rất giận, vẫn có khả năng cười: “Tình Thiên cô nương, xem ra Yên đã thất lễ !”
“Ngươi thật là kẻ thất lễ!” Tà Phong lại khinh bỉ nhìn Bạch Vân Yên, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ cùng yếm ác.
Bạch Vân Yên là hoàng tử Phong Quốc, chỉ sợ chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy?
Vãn Thanh không ngăn cản, ai nói ngăn thì Tà Phong sẽ ngừng, hơn nữa nàng cũng không muốn ngăn cản, trái lại còn muốn xem xem tên Bạch Vân Yên này có thể nhẫn nhịn đến lúc nào.
Bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, vạn phần tao nhã uống một ngụm, Bạch Vân Yên đã liên tục hai lần làm ra việc hèn hạ, nàng cũng không cần quá khách khí với hắn -, dễ dàng tha thứ chỉ tổ cổ vũ cho kẻ ác làm điều xấu xa, điểm ấy, nàng đã nghĩ thông suốt .
Cũng không cần lo lắng lúc này Bạch Vân Yên sẽ làm gì đó, bốn phía nơi này là những cao thủ số một số hai của Vân Quốc, nếu hắn thật sự dám làm điều xằng bậy, thì là kẻ không có đầu óc .
Không nói đâu xa, chỉ cần Phượng Cô ngồi ngay cạnh đã đủ khả năng chống đỡ , còn có Tà Phong, Ngân Diện, người của Tuyết Linh Các, còn có những … kẻ sĩ giang hồ đến nghe đàn.
Bất quá Vãn Thanh cũng không định xem thường tên Bạch Vân Yên này, hắn bị đối xử như thế, là chuyện mà không ai nhẫn nhịn được, nhắn lại vẫn nhẫn nhịn -, chẳng thấy lộ nửa phần tức giận.
Hắn tao nhã ngồi xuống cạnh nàng, không liếc mắt nhìn Tà Phong lấy một cái, chỉ nói: “Vì cầu mỹ nhân, có gì để tiếc chứ? Sở vị mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu! Vị công tử này, không phải ngươi cũng bị Tình Thiên cô nương hấp dẫn mà ngồi ở nơi này chứ, cần gì phải nói những lời đó? Nam tử chân chính , thì phải cạnh tranh công bằng !”
Nói nghe hay lắm, Bạch Vân Yên này, chỉ nói mấy câu mà đen cũng đổi thành trắng, trái lại còn ra vẻ Tà Phong theo đuổi không quang minh chính đại .
Tà Phong vừa nghe đã tức giận, mãnh liệt đứng lên: “Tiểu bạch kiểm nhà ngươi, có dám đấu với ta một trận không!”
Tình Thiên nghe xong thì cười một tiếng, không lớn không nhỏ, đủ cho Bạch Vân Yên nghe thấy, Bạch Vân Yên này, đúng là tiểu bạch kiểm, mặt trắng da mỏng, như búng ra sữa. Tà Phong nói lời này thật đúng là chọc vào nỗi đau của hắn!
Bạch Vân Yên vừa nghe thì mặt lộ ngoan ý, bộ dáng tàn nhẫn , Vãn Thanh đột nhiên có chút lo lắng mình đẩy chuyện này đi quá rồi, nên chậm rãi nói chuyện, tránh sau này Tà Phong gặp phiền phức.
Vì vậy cười nói: “Tà Phong công tử, ngày lành thế này, không nên sát sinh, làm hỏng tình cảm ! Chúng ta cùng ngồi ngắm trăng không phải càng tốt hơn sao?”
Tà Phong liếc mắt nhìn nàng, còn muốn nói điều gì, cuối cùng nhịn xuống, không phát tác.
Bạch Vân Yên nghe Tình Thiên nói, mặc dù rất giận, nhưng cũng không phát tác, nếu phải động võ, sẽ làm bại lộ thân phận của hắn, hơn nữa cũng khiến hắn bất lợi trong việc hành động, dù sao nơi này toàn là giang hồ nhân sĩ, gây loạn thì không tốt chút nào.
Vãn Thanh nhướng mày, tỳ nữ vội vàng dâng lên trà bích loa xuân thượng hảo hạng.
Chợt thấy sau lưng có một ánh mắt sáng quắc, tựa hồ có người đang nhìn nàng chăm chú, vì vậy quay đầu nhìn lại, lại thấy cặp phượng nhãn hẹp dài của Phượng Cô đang nhìn nàng chăm chú, nhìn thấy nàng xoay người thì ánh mắt hắn cũng lộ tình cảm cuồng nhiệt.
Trái tim nhẫn nhịn sự run rẩy , ban đầu, kế hoạch của nàng, chính là muốn mê hoặc Phượng Cô, đoạt đi tình yêu Phượng Cô dành cho Nguyệt nhi , khiến Chu Nguyệt nhi hoàn toàn trắng tay.
Nhưng nhìn ánh mắt như liệp ưng của hắn, nàng đột nhiên thấy đáy lòng phát lạnh một cách không hiểu được, tựa hồ có cái gì nguy hiểm đang từ từ tiến đến cạnh nàng.
Một tối, trôi qua với bề ngoài lặng yên nhưng bên trong thì phong ba bắt đầu nổi.
Đến khi dỡ đài, đã là buổi trưa .
Bởi vì lo lắng ở trong Tuyết Viên không an toàn, sợ Bạch Vân Yên lại làm bậy gì đó, vì vậy nàng không ngủ tại Tuyết Viên, mà ngủ trong u cốc, có như vậy mới được an toàn tuyệt đối.
Mới cùng đám người Lan Anh đi đến bìa rừng, đã phát hiện rất nhiều hắc y thích khách, bọn họ không còn lỗ hổng nào để đi vào rừng! Nàng không ở lại Tuyết Viên, thì bọn chúng đến chặn ở bìa rừng.
Không cần phải nói, cũng có thể đoán ra những kẻ này là Bạch Vân Yên phái tới -.
Khẽ cười lạnh, bọn hắn nghĩ chặn ở bìa rừng thì nàng không vào được sao? Rừng của Tuyết Linh Các chẳng lẽ lại là một khu rừng tầm thường?
Không nói đến rừng như thế nào, trong chỗ tối, có một người bất phàm đang che chở cho nàng?
Mấy tên thích khách này, muốn cản nàng trước mặt hắn, chẳng lẽ lại dễ dàng thế?
Mặc dù, Ngân Diện dự định xuất thủ cứu nàng, nhưng người cứu nàng lại không phải hắn mà là một người khác.
Trước đó Phượng Cô một mực không nói chuyện với Vãn Thanh, chỉ độc ẩm một mình, nhưng cũng không trở về, nguyên nhân chỉ có một, hắn lo Tình Thiên gặp chuyện gì bất trắc
Hắn là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân có ánh mắt lợi hại, thế nên, hắn rất hiểu, ánh mắt Bạch Vân Yên nhìn Vãn Thanh đại biểu cho cái gì.
Mà Bạch Vân Yên là loại nhân vật gì, tính cách gì, hắn cũng rõ ràng, chỉ cần là thứ Bạch Vân Yên thích, Bạch Vân Yên nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào mà cướp lấy -.
Cho nên, hắn vẫn một mực chú ý hành động của Bạch Vân Yên, sợ tên Bạch Vân Yên dùng vũ lực cướp nàng, vừa rồi , Bạch Vân Yên nói gì đó với thị vệ đi cùng, thị vệ liền rời đi, hắn cho người âm thầm bám theo, phát hiện Bạch Vân Yên cho người mai phục ở bìa rừng.
Vì vậy, hắn cũng bám theo tới bìa rừng, nhìn thấy một đám người vây bắt Vãn Thanh, hắn làm như không biết mấy tên thích khách này, chạy thẳng qua: “Tình Thiên cô nương!”
Không ngờ Phượng Cô cũng bám theo, Vãn Thanh lộ vẻ quái lạ, bất quá chỉ cười nhạt một tiếng, xem ra Bạch Vân Yên đừng mong giở trò gì lúc này .
Nàng cười một tiếng vô cùng mềm mại: “Tại sao Phượng gia cũng tới đây?”
“Chiều nay Phượng mỗ vẫn chưa thể nói với cô nương câu nào, lòng vừa buồn vừa ân hận, vì vậy liền đi theo cô nương mong nói một hai câu, không ngờ lại gặp chuyện này!” Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt dò xét những hắc y thích khách, cười một nụ cười thật đẹp đẽ mỹ lệ. Nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
Sau lưng hắn, dĩ nhiên đủ cả tứ đại tỳ nữ, còn thêm hai mươi mấy người thị vệ, xem ra, hắn đã chuẩn bị hết rồi , ngẫm lại cũng đúng, đã bực tức nguyên một ngày, trong lòng hắn nhất định vô cùng khó chịu -, lúc này, chỉ sợ là thừa cơ xả giận.
Vừa thấy hắn vung tay, tứ đại tỳ nữ và hơn hai mươi thị vệ lao ra như báo săn mồi, trong trời đêm, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, chưa kịp nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau đã nghe thấy tiếng khóc thét đau đớn.
Trong lòng trào lên thương hại, nhưng vẫn đè xuống, những kẻ này, là địch nhân của nàng, nàng không thể mềm lòng -.
Sở trường của những hắc y nhân này là bắn tên từ xa, xem ra cận chiến không lợi hại lắm, hơn nữa lần này bọn chúng chỉ có xấp xỉ trăm người, Phượng Cô thì mang hơn hai chục cao thủ võ thuật ra đấu, chẳng mấy chốc hắc y nhân đã gục hơn phân nửa, chỉ thấy một người thủ thế, dường như là muốn yểm hộ cho đồng bọn rút lui.
Có điều đời nào Phượng Cô cho hắn cơ hội chạy trốn, kiếm quang lóe lên lên, một bóng áo đỏ lao về phía hắn, chém như nước chảy mây trôi.
Trái tim cảm thấy vui mừng, nàng đã hơn một tháng không được nhìn thấy Hồng Thư , Hồng Thư vẫn như thế, thật đáng vui.
Phượng Cô dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn phía trước, đột ngột nói với Vãn Thanh: “Đây là thiếp thân tỳ nữ của ta — Hồng Thư.”
Vãn Thanh thu hồi ánh mắt, nàng quên mất tên này là con cọp già giảo hoạt!
“Thủ hạ của Phượng gia , ai nấy đều bất phàm, tứ tỳ tuổi còn trẻ, mà tu vi đã cao thế, thật khiến người ta kính nể!” Nàng biết hắn đang cố ý dò xét nàng, vì vậy chỉ nói với vẻ lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Sau khi Phượng Cô nghe xong chỉ cười một tiếng, không nói gì, đôi mắt lóe lên vài tia bí hiểm, trong bóng tối thứ ánh sáng đó thật quá nguy hiểm, kỳ thật, muốn vạch trần nàng hắn sớm đã có phương pháp , Song Nhi cũng đã đưa đến, có điều tạm thời , hắn không dự định vạch trần nàng .
Nàng không thừa nhận cũng tốt, nếu nàng thừa nhận ngay chỉ khiến hai người không thể nhìn mặt nhau, dù sao những điều hắn đã làm với nàng, nàng không thể tha thứ là điều tự nhiên
Cứ để nàng làm Tình Thiên mà thích hắn đi!
“Cô nương khuynh thành chi tư, hấp dẫn không ít ánh mắt!” Hắn nói.
Vãn Thanh cười, không mở miệng, nàng biết, hắn chưa nói hết câu -.
Hắn lại nói tiếp: “Bất quá, cũng trêu chọc không ít kẻ vô lại! Xem ra Tuyết Linh Các này vẫn không đủ an toàn -.” Vừa nói hắn vừa nhìn mấy thích khách ít ỏi còn lại
Vãn Thanh đột nhiên minh bạch ý tứ của hắn, không mở miệng nói gì, chợt Phượng Cô lại nói tiếp: “Không bằng cô nương đến Phượng Vũ Cửu Thiên của ta ! Ta đã xây dựng Phượng Vũ Cửu Thiên xong, bên trong phòng thủ vô cùng kiên cố, nhất định có thể bảo hộ cô nương chu toàn -.”
“Mặc dù bên trong Phượng Vũ Cửu Thiên phòng thủ phòng thủ kiên cố, nhưng ta vẫn muốn đến Tuyết Linh Các biểu diễn!” Vãn Thanh cũng chậm rãi nói, mặc dù, chủ ý của hắn đối với kế hoạch của nàng rất có lợi, có điều, nàng vẫn không thể đáp ứng một cách quá nhanh chóng.
“Chuyện đó dễ xử lý thôi, nếu cô nương muốn tới Tuyết Linh Các, Phượng mỗ có thể phái một trăm thị vệ hộ tống cô nương.” Hắn không chút bực mình , trực tiếp an bài thật thỏa đáng.
Vãn Thanh cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển: “Như vậy hình như không ổn! Làm sao có thể bắt Phượng gia lao tâm khổ tứ quan tâm thế!”
“Không thể nói thế, có thể thỉnh được Tình Thiên cô nương, là vinh hạnh của Phượng Cô !” Phượng Cô dùng ánh mắt cười cười, nhìn Vãn Thanh nói. Tất cả thích khách đã buông vũ khí, tứ đại tỳ nữ cùng thị vệ dàn hàng sau lưng hắn, trừ một vài người bị thương nhẹ thì những người còn lại không có việc gì.
Vãn Thanh không nhăn nhó nữa , chỉ cười một tiếng, ra vẻ phóng khoáng: “Nói thật ra, nhìn thấy nhiều thích khách như vậy , trong lòng Tình Thiên quả thực rất bất an, như vậy Tình Thiên liền cảm tạ Phượng gia ưu ái !”
Phượng Cô cười một tiếng, hai người hàn huyên vài câu, rồi sau đó xuất phát về hướng tòa Phượng Vũ Cửu Thiên mới xây dựng xong.