Sớm hôm sau, chuông báo thức đầu giường đúng hẹn mà kêu ầm lên.
Thất Tình tiên sinh giật mình một cái, xoay người từ trên giường ngồi dậy.
Năm phút trôi qua, Thất Tình tiên sinh vẫn ngồi...
“Còn không đi rửa mặt ?” Thầm Mến tiên sinh đẩy cửa bước vào.
“Ồ......”
Thất Tình tiên sinh đáp lại một tiếng, hai mắt mơ màng, cậu vẫn ngồi bất động.
“Hôm nay không phải đến công ty mới báo danh hay sao ?” Thầm Mến hỏi.
“Ồ.....”
Thầm Mến bất đắc dĩ, không còn cách nào khác là kéo cậu từ trên giường lên, dắt đến phòng vệ sinh, nhét vào tay cậu một cốc nước, lại đưa thêm cả chiếc bàn chải đánh răng.
Thất Tình vẫn như trước, mơ mơ màng màng, cầm bàn chải đánh răng đưa vào miệng chải.
Thầm Mến “............”
Thất Tình “?”
Thầm Mến bất lực đỡ trán.
“Kem đánh răng đâu ?”
Thất Tình chớp chớp mắt.
Thầm Mến đành phải tiếp tục giúp cậu, bóp kem đánh răng lên bàn chải của Thất Tình, nhìn một lượt cảm thấy trên dưới đều ổn cả rồi mới an lòng xoay người ly khai.
Chỉ trong chốc lát, phòng vệ sinh truyền ra tiếng hét kinh hoàng của Thất Tình tiên sinh.
“AAAAAAAAA!”
Thầm Mến vừa bưng cốc sữa nóng đặt lên bàn ăn, Thất Tình liền chạy vọt tới.
“Tại sao kem đánh răng lại có vị bạc hà ?!”
“Vì đó là kem đánh răng của tôi.”
“Ừ..... hể? Tại sao kem đánh răng của cậu lại ở trong miệng của tôi ?”
Thầm Mến thở dài.
“Để cho cậu tỉnh táo lại.”
Trước giờ vốn thích người kia nên với hương bạc hà này phi thường nhạy cảm, người nào đó ngượng ngùng cười cười, “Hề hề ... Tỉnh rồi! Tỉnh cả rồi!”
Khuôn mặt cậu phớt hồng, tóc tai rối xù như tổ quạ, áo ngủ màu trắng, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh gợi cảm, bên môi còn lưu dấu vết vô cùng khả nghi (a?) là bọt kem đánh răng trắng xóa .. Dừng lại! Không nên nhìn tiếp!
Thầm Mến bày ra nét mặt lạnh lùng, anh cúi đầu khuấy sữa.
Một lát sau, cậu tắm rửa sạch sẽ, khoác một thân tây trang giày da, cả người ngăn nắp gọn gàng, mang theo phong độ của một thanh niên tri thức mẫu mực chạy đến trước mặt anh.
“Đẹp trai hông ?”
Thầm Mến nhìn đồng hồ.
“Tám rưỡi đi làm, cậu còn mười lăm phút.”
Thất Tình bình chân như vại, phẩy tay cười cười. “Không sao! Tôi đi mười bốn phút là tới rồi!”
“Một phút còn lại để ăn sáng ?” Thầm Mến bình tĩnh nói.
Cánh tay đang phẩy của Thất Tình liền đơ lại...
Nhìn thấy người kia bày ra vẻ mặt đáng thương, Thầm Mến tiên sinh thở dài, cảm thấy bất lực thay cho con người này ——— anh đi lấy một túi giấy dày, bên trong là hai cái bánh sừng bò còn nóng hổi, đổ sữa vào bình giữ nhiệt rồi đưa cho Thất Tình.
“Lái xe đưa cậu đi, trên đường có mười phút để giải quyết, ăn uống cẩn thận đừng như lần trước, để vụn bánh mì rơi đầy khắp xe.” Thầm Mến duỗi cánh tay, nhanh chóng khoác lên người chiếc áo gió, chìa khóa trong tay thuận thế được đưa lên, tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng nghe thật vui tai.
“Trẫm biết ái phi là tốt nhất mà!” Thất Tình tiên sinh ôm ngực, sau đó khoa trương kêu to, hướng người trước mặt mà nhào đến ôm, đương nhiên là cậu bị đẩy ra không thương tiếc rồi. Cậu len lén nhìn gương mặt người kia, nhìn thế nào cũng thấy người này thật đẹp trai nha, thật tốt bụng nha,.. mỗi giá trị đều được cậu ưu ái thăng cho lên bậc.
Thẳng đến khi Thầm Mến lái xe tới lầu dưới công ty của Thất Tình, cậu trai vẫn còn ôm khư khư bình sữa đã uống hết, ngây ngô cười không ngừng.