Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 52: Chương 52: Quang cảnh hoa hội trên sông Tần Hoài




Quyên Nhi nói:

- Có thể như vậy. Nếu tiện thiếp không nhờ Hàn công tử bảo vệ thì chẳng những không cứu được hai vị mà e rằng chính mình cũng mất mạng nữa.

Lý Hàn Thu buông tiếng cười lạt, muốn nói lại thôi.

Quyên Nhi dừng lại một chút rồi tiếp:

- Bây giờ tiện thiếp có nói gì chắc công tử cũng không tin phải chờ ngày sau mới chứng minh được.

Nàng đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu rồi tiếp:

- Lý huynh! Tiểu muội có một lời thỉnh cầu là Lý huynh đừng coi Hàn công tử cũng như phụ thân y.

Lý Hàn Thu nói:

- Tại hạ nể mặt cô nương không sát hại y, nhưng nếu có cơ hội tại hạ phải lãnh giáo gả mấy chiêu thủ pháp.

Quyên Nhi khẻ buông tiếng thở dài nói:

- Xem chừng giữa chúng ta có chỗ hiểu lầm rất sâu xa.

Lý Hàn Thu trông trời chiều hỏi:

- Bây giờ không còn sớm nữa, đêm nay tại hạ và Lôi huynh có nên dời khỏi nơi đây không?

Quyên Nhi đáp:

- Các vị muốn đi vào lúc nào cũng được.

Giữa lúc Lý Hàn Thu cùng Quyên Nhi đang nói chuyện Lôi Phi từ từ tiến lại, chắp tay cười nói:

- Quyên cô nương! Nguyên trước kia tại hạ đã định xếp đặt cho Lý đệ để có cơ hội gặp cô nương. Bây giờ tưởng không cần nữa.

Lý Hàn Thu cướp lời:

- Lôi huynh! Chúng ta đi thôi!

Rồi y cất bước ra ngoài.

Lôi Phi quay lại nhìn Quyên Nhi khẽ hỏi:

- Quyên cô nương! Bọn tại hạ có thể tham dự vào cuộc Hoa hội trên sông Tần Hoài không?

Quyên Nhi đáp:

- Có thể được. Nhưng các vị nên cẩn thận một chút và cần phải hóa trang cho thật tinh tế.

Lôi Phi lớn tiếng gọi:

- Lý đệ! Hãy chờ tiểu huynh một chút.

Rồi y hạ thấp giọng xuống hỏi tiếp:

- Cô nương có biết những nhân vật tham dự đại hội này là hạng người nào không?

Quyên Nhi lắc đầu đáp:

- Tiện thiếp không hiểu tường tận tình hình, nhưng người đứng chủ Hoa hội là một nhân vật ở Tử Vi Cung thì nhất định không sai rồi.

Lôi Phi lại hỏi:

- Ở trong đại hội nếu tại hạ được gặp cô nương có thể liên lạc chăng?

Quyên Nhi đáp:

- Nếu các hạ có phương pháp thần mật không để sơ hở mà tiện thiếp lại cảm giác được thì chúng ta liên lạc một chút cũng không sao.

Lôi Phi nói:

- Vậy ta cứ thế! Tại hạ xin cáo biệt

Các hạ nên khuyên Lý huynh đừng có sinh cường trong Hoa hội trên sông Tần Hoài. Gặp trường hợp cần phải động thủ thì hay hơn hết là cuộc rối loạn rồi hãy ra tay.

Lôi Phi nói:

- Tại hạ xin hết sức khuyên can y về điểm này.

Quyên Nhi khẻ buông tiếng thở dài nói tiếp:

- Vạn nhất xẩy cuộc động thủ cùng người thì cần phải giấu kín thân thế. Hai vị nhớ rằng mình là mục tiêu mà Giang Nam Song Hiệp đang theo dõi để hạ sát. Chỉ bộc lộ bản tướng một chút là họ sẽ đem toàn lực để đối phó đấy.

Lôi Phi nói:

- Hay lắm! Ða tạ cô nương có lời chỉ giáo.

Y toan quay gót ra đi bỗng lại nghe Quyên Nhi buông tiếng thở dài, liền quay lại hỏi:

- Cô nương còn muốn nói gì nữa không?

Quyên Nhi đáp:

- Nhờ các hạ nói cho Lý huynh đệ hay là tiện thiếp không còn ở lại Kim Lăng bao lâu nữa. Bây giờ chia tay, sau này tất có ngay tái ngộ nhưng phương trời mờ mịt không biết năm tháng nào mới lại trùng phùng. Tiện thiếp đi rồi trong thành Kim Lăng này e rằng không còn ai giúp đỡ các vị nữa.

Lôi Phi hỏi:

- Cô nương chờ cho hết đại hội rồi sẽ đi được không?

Quyên Nhi đáp:

- Tiện thiếp cũng muốn coi kết quả vụ này, nhưng khó lòng có diễm phúc ở lại được vì cuộc Hoa hội kéo dài những nửa tháng, tiện thiếp e rằng không thể chờ đến ngày kết thúc.

Lôi Phi hỏi:

- Theo dự đoán của cô nương thì cuộc Hoa hội trên sông Tần Hoài sẽ đưa đến kết quả nào?

Quyên Nhi đáp:

- Mười ngày đầu chắc không có sự gì xảy ra, một là vì Giang Nam Song Hiệp đã bố trí rất nghiêm mật. Hai là những người đến tham dự đều muốn có đủ thời gian để điều tra cho hiểu rõ tình hình Hoa hội. Hoặc giả có xẩy ra một vài vụ náo loạn nhỏ mọn thì cũng bị những cơ quan phòng thủ nghiêm mật thu xếp cho yên.

Lôi Phi gật đầu nói:

- Lời nghị luận của cô nương thật đã giúp cho bọn tại hạ rất nhiều. Tại hạ xin từ tạ.

Quyên Nhi nói:

- Trong núi này có một đường nhỏ đi tắt xuống chân núi. Các vị cứ thẳng nẻo đó mà đi. Hai vị hãy trân trọng!

Hai người lại ân cần từ biệt lần nữa rồi Lôi Phi trở gót rảo bước xuống núi.

Lý Hàn Thu đứng bên rừng chờ Lôi Phi xem chừng đã nóng ruột. Lôi Phi thủng thẳng tiến gần lại sẽ nói:

- Lý đệ! Tiểu huynh đã nói chuyện với Quyên cô nương được khá nhiều.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Nói những chuyện gì?

Lôi Phi đáp:

- Những chuyện đó có liên quan đến Hoa hội trên sông Tần Hoài.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Cuộc đại hội đó có gì đáng lưu ý?

Lôi Phi đáp:

- Cô cho tiểu huynh hay là Giang Nam Song Hiệp đã bố trí nghiêm mật và khuyên chúng ta cần phải thận trọng.

Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:

- Lôi huynh kiến thức rộng rãi có cảm thấy Quyên cô nương đem bán rẻ chúng ta không?

Lôi Phi đáp:

- Theo nhận xét của tiểu huynh thì không thể có chuyện đó.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

- Trước cuộc anh hùng đại hội y thông đồng với Ðàm Dược Sư đánh thuốc mê chúng ta ngủ bảy ngày liền. Khi tỉnh lại thì cuộc đại hội anh hùng đã qua hai bữa, chẳng lẻ cũng là hành động cứu trợ chúng ta thật chăng?

Lôi Phi mỉm cười đáp:

- Tiểu huynh đã xét kỷ thì y quả có tâm cứu chúng ta thật.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ðược rồi! Chúng ta hãy đến coi trường Hoa hội xem sao rồi mới tính.

Lôi Phi nói:

- Ðể tiểu huynh đưa đường cho.

Rồi y rảo bước đi trước.

Nhờ được Quyên Nhi chỉ rõ đường lối, nên Lôi Phi đi mau lẹ tựa hồ như người đã quen thuộc chốn này.

Hai người xuyên qua khu rừng rậm tới Kim Lăng.

Ðến ngoài thành Lôi Phi dừng bước lại nói:

- Lý đệ! Chúng ta phải cải trang mới được.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Tại sao vậy?

Lôi Phi đáp:

-Vì Giang Nam Song Hiệp tưởng chúng ta đã dời khỏi Kim Lăng rồi vậy không thể để cho họ biết là mình quay trở lại.

Lý Hàn Thu nói:

- Hay lắm! Tiểu đệ chỉ biết nghe lời Lôi huynh.

Lôi Phi thấy Lý Hàn Thu có vẻ không vui y cũng không nói gì nữa, móc lấy tấm mặt nạ đưa cho chàng rồi bảo:

- Lý đệ! Ngoài việc dùng mặt nạ chúng ta còn phải đổ thuốc hóa trang cẩn thận đừng để sơ hở chút nào mới được.

Lý Hàn Thu gật đầu đeo mặt nạ vào.

Hai người cải trang xong thì vào thành Kim Lăng tìm một nhà khách sạn nghỉ ngơi.

Hai người ăn cơm xong liền lẹ bước ra bờ sông Tần Hoài.

Hiện giờ Lôi Phi đã hóa trang thành một người đứng tuổi râu rậm tóc dài, Lý Hàn Thu giả làm hán tử vào trạc tám tuần, để ria mép, mình vận vỏ phục ngoài khoác áo choàng theo kiểu vỏ sư.

Hai người hết sức làm cho nét mặt tầm thường để kẻ khác khỏi chú ý đến.

Khi còn cách sông Tần Hoài chừng vài ba dậm đã thấy người đứng đông nghẹt rất là náo nhiệt.

Nguyên những người muốn vào hội trường phải đưa thiệp mời bằng không thì phải có bản lãnh chân thực trổ ra vài môn võ công mọi người chứng kiến mới được vào trường. Một số người phải đứng ngoài coi không được tới gần khu hội trường.

Lôi Phi hỏi rõ nội tình vượt qua đám đông, đi đến trước một khúc dây chắn ngang đường.

Phía trong khúc dây này mười bộ lập một điếm, năm bộ dựng một trạm. Cách phòng thủ cực kỳ nghiêm mật.

Những người chen chúc ngoài sợ dây chắn đều biết bọn canh gác nơi đây ra tay quá nặng nên không dám sân lại gần.

Lôi Phi và Lý Hàn Thu đi tới trước cửa một nhà lợp báng tre chắp tay hỏi:

- Bọn tại hạ qua chơi Kim Lăng, nghe tin Giang Nam Song Hiệp mở Tần Hoài Hoa Hội, muốn vào coi được chăng?

Bốn đại hán giữ cửa nai nịt gọn gàng lưng giắt đơn đao. Chỉ có một ông già chừng 50 tuổi làm lãnh đội là mặc áo xanh.

Lão áo xanh chuyển động cặp mắt nhìn ngắm Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu một lượt rồi đáp:

- Hai vị có thiệp mời không?

Lôi Phi đáp:

- Bọn tại hạ đi đường qua đây làm gì có thiệp?

Lão áo xanh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Nghe khẩu khí ông bạn đủ biết là võ lâm đồng đạo. Ðáng lý tiểu đệ phải kính cẩn rước vào. Nhưng vì có điều lệ qui định nên không thể thiên vị được.

Lôi Phi hỏi lại:

- Ðiều lệ thế nào? Nhập hương tùy tục, dĩ nhiên bọn tại hạ phải tuân theo.

Lão áo xanh đáp:

- Cần ông bạn chứng minh vài thủ pháp thì bọn tại hạ mới dám mời vào.

Lôi Phi lại hỏi:

- Trước mặt đông người tiểu đệ thiệt tình không biết lộ thân thế bằng cách nào?

Lão áo xanh rút thanh đơn đao sau lưng đại hán võ phục mé tả đưa ra nói:

- Ông bạn hãy thử thanh yêu đao này xem thế nào?

Lôi Phi đón lấy yêu đao cầm trong tay nắn một lúc rồi đáp:

- Thanh đao này tốt lắm đúc bằng thép nguyên chất, điều đáng tiếc lá hơi dòn một chút.

Miệng y nói vậy hai tay ngấm ngầm vận nội lực bẻ thanh cương đao đánh ẪrắcỮ một tiếng gãy làm hai đoạn.

Lão áo xanh cười ha hả hỏi:

- Nội lực ông bạn rất thâm hấu nhưng có thể cho tại hạ biết được danh tính chăng?

Lôi Phi đáp ngay:

- Tại hạ là Ðiền Xá.

Lão áo xanh nói:

- Mời Ðiền huynh vào đi.

Lôi Phi lạng người tiến vào.

Lão áo xanh lại nhìn Lý Hàn Thu một lúc rồi hỏi:

- Các hạ tính sao?

Lý Hàn Thu đáp:

- Dĩ nhiên tại hạ cũng xin theo luật lệ.

Lão áo xanh hỏi:

- Vậy thì hay lắm! Các hạ muốn trổ món gì?

Lý Hàn Thu đáp:

- Xin theo lời lão huynh, muốn gì cũng được.

Lão áo xanh nhấp nháy cặp mắt nói:

- Khẩu khí các hạ lớn đó!

Lão lùi lại đưa chân phải hất một hòn đá bay lại nói:

- Các hạ trổ tài trên hòn đá xanh này.

Lý Hàn Thu đến lấy viên đá cầm trong tay thấy nó chỉ lớn bằng quả trứng ngỗng mà cứng rắn vô cùng. Chàng ngấm ngầm vận nội lực nắm chặt năm ngón tay lại.

Sau một lát chàng mở tay ra coi thì hòn đá vẩn y nguyên như củ. Chàng liền giơ tay trái lên đập đánh "chát" một tiếng. Khối đá võ vụn tan ra từng mảnh rớt xuống đất.

Lão áo xanh gật đầu hỏi:

- Hay lắm! Cách xưng hô của huynh đài thế nào?

Lý Hàn Thu buột miệng đáp:

- Tiểu đệ là Trần Khởi.

Lão áo xanh nói:

- Mời Trần huynh vào đi!

Lý Hàn Thu rảo bước đi ngay theo kịp Lôi Phi.

Hai người đi không đầy năm trượng đã đến bờ sông, ngẩn đầu lên nhìn thấy đèn lửa đủ màu sắc treo cao. Hàng trăm con thuyền hoa liên tiếp nhau. Ðèn lửa huy hoàng, người đi lại như mắc cửi.

Một cây cầu rực rỡ thông vào các hoa thuyền trên sông.

Lôi Phi khẽ bảo Lý Hàn Thu:

- Lý đệ! Hãy gia tâm đề phòng!

Rồi thủng thẳng bước lên cầu.

Cây cầu này dài chừng năm trượng, hai bên có lan can để căng nhiễu đủ màu sắc. Giữa cầu trải tấm thảm hông để cho người đi lên.

Ði đến cây cầu thì đến một toa thuyền hoa lớn. Khoang thuyền dẹp bỏ hết rồi, lát ván bằng phẳng. Trên thuyền đặt một án gỗ hình dài. Án gỗ cũng phủ lụa trắng. Trên án bài đủ danh tửu hoa tươi và những đồ điểm tâm rất tinh khiết.

Hai ả nữ tỳ quần hồng áo trắng, tóc dài thành đôi biếm đứng chực hai bên.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu vừa bước vào thuyền, hai ả nữ tỳ liền nghiêng mình thi lễ hỏi:

- Hai vị đại gia dùng rượu chăng?

Lôi Phi lắc đầu tiến về phía trước.

Bây giờ hai người đã có thể coi rõ phần lớn bề mặt cuộc Tần Hoài Hoa Hội. Trên thuyền lớn bày rượu có đặt cầu thông ra bốn mặt đều là thuyền hoa.

Hội trường do mấy trăm con thuyền vừa lớn vừa nỏ kết thành bè mảng gần từ hai đến ba chục thuyền ráp liền vào nhau để làm hoa trường. Khu giữa hoa trường lát ván trải thẳm đỏ có bày rất nhiều bồn hoa và hơn chục nữ tỳ ăn mặc diêm dúa. Chúng đi lui đi tới để bưng rượu trà mời khách.

Giữa những bồn hoa có kê nhiều bàn gỗ ghế này. Từng tốp năm ba người tri kỷ ngồi chuyện gẫu với nhau.

Trong hội trường có mỹ nữ, rượu ngon hoa tươi, du thuyền, ai thích thứ nào thì tiến về phía đó.

Lôi Phi tay chắp để sau lưng đưa mắt nhìn bốn phía. Coi bề ngoài tưởng chừng y đang ngoạn thưởng những thuyền hoa rực rỡ mà thực ra y ngấm ngầm chú ý về cách bố trí tình thế những thuyền gỗ liên tiếp để làm hội trường.

Toàn trường vừa lớn vừa nhỏ có đến chín khu hoa thuyền. Hội trường Trung ương đặc biệt rộng lớn và mặt nào cũng có cầu thông với các hoa trường khác.

Bổng thấy một ả nữ tỳ xinh đẹp tay bưng khay gỗ tiến lại trước mặt hỏi:

- Ðại gia dùng trà hay dùng rượu?

Lý Hàn Thu đáp gọn một tiếng:

- Trà.

Ả nữ tỳ tay trái bưng khay, tay phải cầm một chung trà đua lên nói:

- Xin tha lỗi cho tiểu tỳ dâng trà một tay.

Lý Hàn Thu đón lấy chén trà nói:

- Thật phiền cô quá!

Ả nữ tỳ đảo mắt nhìn Lôi Phi hỏi:

- Các hạ cũng dùng trà chăng?

Lôi Phi mỉm cười đáp:

- Tại hạ uống rượu.

Nữ tỳ lại cầm chén rượu đưa lên.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu tay cầm chung rượu, chung trà, nhưng không uống ngấm ngầm đổ xuống sông Tần Hoài.

Lý Hàn Thu nói:

- Coi chừng trên thuyền hoa chẳng có mấy người.

Lôi Phi đáp:

- Hiện giờ hãy còn sớm, khách mới đến lác đác...

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

-Trong chín hoa trường này có đến mấy trăm con thuyền ghép lại. Vì hội trường rộng quá, hiện giờ tuy còn thưa thớt mà ít ra cũng đến hơn trăm người khách rồi.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

- Bây giờ chúng ta hãy tìm cách coi cho biết rõ tình thế chín hoa trường này.

Lôi Phi gật đầu rồi cất bước đi trước. Hai người đi qua cầu vào một hoa trường khác.

Mỗi hoa trường đều có màu sắc đặc biệt cách trang sức hoa trường nào cũng cực kỳ xa xí. Ngoài ra những phụ nữ phục sắc không giông nhau bưng trà rượu đi lại tiếp khách.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu hóa trang làm người bình thường không ai để ý nên hành động rất thong thả.

Hai người đi hết được sáu hoa trường thì cảm thấy số du khách thêm lên rất nhiều. Những người đến thăm hoa rất phức tạp dường như có cả nhân vật Tam Sơn Ngũ Nhạc.

Lôi Phi để ý quan sát thấy rất nhiều người quen, vì y đã hóa trang thay đổi sắc mặt nên không ai nhận ra.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

Lôi Phi lại gật đầu đi trước.

Hoa trường chính giữa đặc biệt rộng lớn, bốn mặt đều để bồn hoa làm giậu. Về phía đông có dựng khán đài kê hàng mấy trăm ghế gỗ, hàng lối rất là tề chỉnh.

Lôi Phi nói:

- Chắc đây là nơi tuyển phu của 12 mỹ nữ.

Lý Hàn Thu gật đầu hỏi lại:

- Không hiểu đến mấy giờ mới bắt đầu cao trào tuyển phu?

Trong hoa trường này đã có đến hơn ba chục người, số đông là những nhân vật giang hồ nai nịt gọng gàng ngoài khoác áo choàng.

Ðột nhiên Lý Hàn Thu khẻ bấm Lôi Phi nói:

- Lôi huynh hãy coi công nhân khán đài!

Lôi Phi ngảnh đầu nhìn ra thì thấy một công nhân mặt đen bóng loáng đứng dưới ngọn hoa đăng. Ánh đèn soi vào trái tai y rõ vết ám ký chính tay y đã vạch vào.

Lý Hàn Thu thấy Lôi Phi là một người giàu kinh nghiệm cháng rất tâm phục và giật mình tự nhủ:

- Quả nhiên những người này đều bị Giang Nam Song Hiệp thu dụng rồi.

Chàng lại đưa mắt nhìn quanh trong vòng một trượng không thấy người nào có ám ký nữa khẽ nói:

- Những người này đã thay đổi diện mạo và cả màu da, e rằng họ có gặp thân hữu cũng không ai nhận ra được.

Lôi Phi nói:

- Tiểu huynh sợ họ mất cả ký ức cùng thần trí. Ðó mới là điều trọng yếu.

Lý Hàn Thu toan trả lời thì đột nhiên có tiếng bước chân cấp bách vọng lại. Chàng quay đầu nhìn ra thấy ả nữ tỳ toàn thân mặc quần áo màu hông tay bưng chén trà đon đã tới nói:

Mời hai vị dùng trà.

Lý Hàn Thu thò tay ra nhắc lấy chén nói:

- Ða tạ cô nương.

Hồng y nữ tỳ nghiêng mình đáp:

- Tiểu tỳ không dám.

Lôi Phi nhìn lên đài hỏi:

- Không hiểu cuộc mỹ nữ tuyển phu bao giờ mới bắt đầu?

Hồng y nữ tỳ đưa mắt ngó hai người rồi cười đáp:

- Tối mai.

Lôi Phi nói:

- Thế ra đêm nay vô vọng rồi.

Hồng y nữ lại cười nói:

- 12 vị cô nương cô nào cũng đẹp như thiên tiên. Nếu hai vị thích mỹ nữ xin mời tối mai đến sớm.

Lôi Phi cười ha hả nói:

- Ða tạ cô nương có lòng chỉ điểm.

Y đảo mắt ngắm ả nữ tỳ từ đầu xuống tới gót chân rồi hỏi:

- 12 vị mỹ nữ đó so với cô nương thế nào?

Hồng y nữ mỉm cười đáp:

- Tiểu tỳ xấu xa quê kệch khi nào dám so bì với 12 vị mỹ nữ?

Lôi Phi nói:

- Họ là những tuyệt mỹ nhân hay sao?

Hồng y nữ tỳ đáp:

- Các cô đó đẹp thiệt. Tối mai đại gia đến coi mới biết là tiểu tỳ không nói ngoa.

Lôi Phi đưa tay lên vuốt râu hỏi:

- Lão phu lớn tuổi thế này chẳng biết có được tham dự không?

Hồng y nữ tỳ đáp:

- Bất luận là ai cũng được tham dự hết, không cần tuổi tác bao nhiêu mà chỉ trông vào võ công.

Lôi Phi nói:

- Hay lắm! Biện pháp này thật là công bằng.

Hồng Y nữ tỳ thấy Lôi Phi hỏi chuyện dẳng dai, dường như không có gì đáng nghi ngờ thì cũng không nói nhiều nữa trở gót đi luôn.

Lôi Phi tủm tỉm cười đặt chung trà xuống nói:

- Chúng ta đi thôi.

Lý Hàn Thu hỏi:

- Rời khỏi nơi đây hay sao?

Lôi Phi đáp:

- Chúng ta về khách sạn ngủ một đêm cho thích mắt rồi tới tối mai hãy đến tranh đoạt mỹ nhân.

Câu này y nói rất lớn dường như cố ý để cho những người gần đó cũng nghe tiếng.

Lúc này những người đến tụ tập đã đông lắm. Họ đủng đỉnh đi vòng quanh hoa trường.

Lôi Phi đảo mắt nhìn thấy đến hơn chục người đứng vây quanh mình thì trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Không hiểu bọn này có chuyện mưu đồ gì?

Bỗng thấy một đại hán vào trạc tứ tuần chấp tay hỏi:

- Quí tính ông bạn là gì?

Lôi Phi đáp:

- Tại hạ là Ðiền Xá.

Y ngừng lại một chút rồi hỏi:

- Còn cách xưng hô huynh đài thế nào?

Ðại hán đáp:

- Tại hạ là Ngô Hằng.

Lôi Phi chắp tay nói:

- Té ra là Ngô huynh!

Ngô Hằng nói:

- Tại hạ không dám. Ðiền huynh lập trại ở đâu?

Lôi Phi đáp lại bằng giọng Tứ Xuyên:

- Tiểu đệ ở Xuyên Trung tới đây. Suốt đời bôn tẩu giang hồ hành tung vô định.

Lý Hàn Thu thấy bọn người vây quanh chàng đều đứng giữ phương vị tựa hồ chắn mất lối đi của hai người thì giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:

- Phải chăng bọn này là thủ hạ của Giang Nam Song Hiệp giả dạng làm những nhân vật đến dự hội chuyên đi tìm những nhân vật không rỏ lai lịch để rắc rối. Dù có xảy chuyện xung đột thì cũng là những vụ xích mích của tân khách với nhau không thành to chuyện được. Phương pháp này thật là tuyệt diệu!

Bổng nghe Ngô hằng cười khanh khách hỏi:

- Còn vị kia đối với Ðiền huynh là thế nào?

Lý Hàn Thu hững hờ đáp:

- Tiểu đệ là Trần Khởi

Ngô Hằng hỏi:

- Trần huynh cũng ở Xuyên Trung tới đây ư?

Lý Hàn Thu đáp:

- Không phải! Tiểu đệ ở Trung Nguyên.

Lôi Phi nói theo:

- Bọn tiểu đệ mới quen nhau.

Ngô Hằng nói:

- Té ra là thế!

Lôi Phi cười ha hả nói:

- Ngô huynh căn vặn bọn tại hạ như vậy dường như là nhân vật bảo vệ hoa trường?

Câu này y nói rất lớn quả nhiên thấy phản ứng. Rất đông người chạy lại.

Ngô Hằng vội đáp ngay:

- Ðiền huynh đừng hiểu lầm. Tiểu đệ không liên quan gì đến Hoa hội này cả.

Lôi Phi nói:

- Như vậy Ngô huynh có điều không phải. Giả tỷ Ngô huynh là nhân vật trong ban tổ chức mà cật vấn thì còn có lý. Ngô huynh đã không phải người trong Hoa hội mà ngọn hỏi ngành tra cho biết rõ lai lịch là có ý gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.