Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 9: Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…




“Thải Hoàn, mau đến giục đại tiểu thư nhanh lên, đừng dây dưa mất thời gian nữa, lão gia đang chờ rồi.” Vương thị đứng soi trước một mặt gương đồng mạ vàng lớn, xoay người một bên, để cho hai đứa nha hoàn trên dưới sửa soạn, trên người vận một chiếc áo đối khâm [‘] bằng lụa đỏ thẫm thêu hoa chỉ vàng chỉ bạc, búi tóc trên đầu cài nghiêng một cây trâm vàng luy ti [‘] nạm hổ phách mật.[‘].

[‘] Kiểu áo hai vạt đối xứng giữa cài khuy.

[‘] Một kiểu bện nhiều sợi vàng mảnh như tơ trong kỹ thuật làm trang sức.

[‘] Hổ phách đục, vàng như mật ong.

“Mẫu thân đừng giục nữa, con tới rồi.” Theo tiếng cười, Hoa Lan vén rèm lên, bên mai cài một cây trâm hỉ thước đăng mai [1] bằng hồng ngọc [2] tương đồng với với sắc áo của mẫu thân nàng, trên người khoác một chiếc áo lụa màu xám tro thêu hoa hồng vàng viền hoa hồng đỏ sẫm ánh lên khuôn mặt thiếu nữ hồng hào, rạng rỡ, “Mẫu thân, ban nãy con thấy ma ma bên cạnh em Minh vội vã đi vào phòng, chẳng lẽ mẹ muốn đưa em ấy theo? Hay là thôi đi mẹ, em ấy cơ thể không khỏe, ăn cơm tối xong là ngủ, lúc này không chừng đang ngủ gà ngủ gật rồi.”

[‘] Hình chim khách đậu trên cành mai.

[‘] Hay còn gọi là đá ruby.

“Nghỉ cái gì mà nghỉ, hôm nay nó không đi không được.” Vương thị lạnh giọng.

Hoa Lan nhìn Vương thị, cúi đầu trầm ngâm, nhẹ giọng cho hai đứa nha hoàn lui ra, sau đó tiến lên một bước tới bên người Vương thị, thử hỏi dò: “Mẫu thân là vì chuyện bà nội muốn nuôi dưỡng một bé gái?”

Quả nhiên, Vương thị hừ nhạt một tiếng: “Cha con tính giỏi lắm, tưởng mẹ không biết ông ấy có chủ ý gì chắc! Vừa áp chế được con hồ ly tinh kia một hai ngày, sao bây giờ lại muốn cất nhắc nó rồi! Mẹ từ đầu không nói ra, cứ tưởng bà nội nhiều năm như vậy không muốn gặp nó, hẳn là cũng sẽ không muốn nhận con gái nó, ai mà biết… Hừm! Thực sự là rồng sinh rồng phượng sinh phượng! Giỏi lắm! Cái Tư à, mấy ngày nay ngày nào cũng săn đón bên người lão thái thái, bưng trà rót nước, gọi dạ bảo vâng, phụng bồi lấy lòng, dỗ người vui vẻ. Thọ An đường hôm nay trong trong ngoài ngoài đều tâng nó lên mây, nói nó nhân nghĩa hiếu thảo, đúng là đứa cháu gái đệ nhất hiếu thuận bên người lão thái thái. Mẹ đoán chừng, cha con đêm nay lại muốn hối thúc bà nội hạ quyết tâm đây.”

Hoa lan vẻ mặt nặng nề: “Thế nên là mẹ định đẩy Minh Lan ra ngoài, để bà nội nuôi em ấy đúng không?”

“Hời cho ai cũng không hời cho con hồ ly tinh kia được!” Vương thị mắng.

Hoa lan suy nghĩ một chút, cất cao giọng nói: “Thải Bội, đến đây!”

Một đứa nha hoàn cả người vận lụa thêu họa tiết mây xanh ngọc tương đương với cấp bậc nhất đẳng tiến lên, khom mình hành lễ: “Tiểu thư phân phó gì ạ?”

“Đi, nói với Lưu ma ma, chuẩn bị cho tiểu thư Như Lan một chút, chờ một lát rồi chúng ta cùng đến thăm bệnh bà nội.” Hoa Lan đang phân phó, Vương thị nét mặt siết lại, Thải Bội lên tiếng trả lời rồi ra ngoài.

Vương thị vội vàng trách cứ: “Cho em Như Lan đi làm gì?”

“Mẹ biết con làm gì sao?” Hoa Lan lẳng lặng.

Vương thị nhìn con gái một hồi, khe khẽ thở dài: “Mẹ tất nhiên biết Minh Lan thực sự không được việc nhưng, mẹ làm sao để Như Lan đi được, tình khí con bé đã sớm do mẹ nuông chiều mà sinh hư, còn chưa từng được chỉ bảo thật tốt, làm sao đến chỗ bà nội con chịu khổ được.”

Hoa lan âm thầm cắn môi, tiến đến bên tai Vương thị nhẹ nhàng nói: “Lẽ nào mẹ muốn nhìn thấy ả đàn bà kia được toại nguyện.”

Vương thị cắn răng, Hoa Lan thấy mẹ mình lung lay thì nói: “Mẹ thì muốn đẩy Minh Lan ra phía trước, chỉ cần cha nói một câu ngăn cản là bị đưa trở về ngay, để bà nội nuôi một bé gái chẳng qua là trò chuyện cho bớt hiu quạnh, đưa một con bệnh tới không phải là muốn bà mệt chết sao, khi đó phu nhân ( nguyên văn là thái thái ) định nói thế nào? Chỉ có đưa Như Lan đi thôi. Thứ nhất, con gái ruột thịt của phu nhân đưa đến bên lão thái thái nuôi, trước mặt cha cũng tốt, thu được cái tiếng từ ái hiếu thảo. Thứ hai Như Lan tính cách kiêu căng, ở bên người lão thái thái cũng có thể thu liễm tính khí. Ba là, nếu bà nội mà nuôi Mặc Lan, không chừng mấy năm nữa lại thân thiết lại với dì Lâm, đổi lại là nuôi Như Lan, làm sao lại không thân với mẹ được, đây là làm một được ba.”

Vương thị khẽ biến sắc, tựa hồ do dự, Hoa Lan liền tiếp một câu: “Thọ An đường ở trong phủ, phu nhân nếu nhớ Như Lan, vẫn có thể thường xuyên để ý, nếu không yên tâm, thì có thể đưa nhiều nha hoàn ma ma đắc lực đáng tin đến là được, chẳng lẽ Như Lan còn có thể phải chịu khổ nữa sao?”

Vương thị trong lòng vợi đi vài phần, quyết tâm, khi đi ra liền đưa theo cả Như Lan cùng Minh Lan. Thịnh Hoành đang ở gian ngoài chờ, thấy lớn bé tất cả đều đi ra thì có chút kinh ngạc. Vương thị cười nói: “Hôm nay, thiếp nghe đại phu nói, lão thái thái khỏe lên, nhân cơ hội này đưa mấy đứa nhỏ qua, thuận tiện tận hiếu với bà nội, cậu Đống còn quá nhỏ, cứ vậy đi.”

Thịnh Hoành gật đầu.

Đoàn người rời chính phòng, nha hoàn bà tử vây quanh trước sau, hai ma ma ở giữa cõng Như Lan và Minh Lan, bước tới Thọ An đường. Nhìn thấy Phòng ma ma, Thịnh Hoành và Vương thị lập tới đi tới hàn huyên vài câu, liền sau đó thì được đưa vào trong phòng.

Chính giữa phòng sừng sững một lò sưởi hình Phật Kim Cang bằng đồng thau, trong lò tản ra khói mù, địa long đốt lên vô cùng ấm áp, trước cửa sổ bày một chiếc kháng(giường lò), trên kháng trải một tấm thảm nhung dày màu thạch thanh [1], Thịnh lão thái thái đang ngả người trên kháng, phía sau kê chiếc gối tròn thêu đôi hoa cát tường như ý, bên người trải chiếc đệm tròn thêu hoa sắc vàng nghệ phú quý, trên kháng còn bày một chiếc bàn con dài sơn đen khảm trai, trên bàn bày chén, đĩa, thìa, ngoài ra còn có thuốc, điểm tâm.

[1] Một loại quặng đồng màu xanh, tiếng anh là azurite.

Thịnh Hoành và Vương thị vừa tiến vào liền hành lễ với Thịnh lão thái thái, sau đó đến mấy đứa trẻ, Thịnh lão thái thái nhận lễ xong, cho hai nha hoàn bê tới hai chiếc ghế xếp tựa lưng bọc đệm vải sợi dày, còn có một chiếc đôn bọc vải chắc chắn, ấm áp. Cả nhà lần lượt ngồi xuống. Thịnh Hoành cười nói: “Hôm nay lão phu nhân có vẻ khỏe lên, tinh thần cũng phấn chấn, cho nên con đưa mấy đứa trẻ đến thăm người, chỉ sợ quấy nhiều người nghỉ ngơi.”

“Đâu có yếu ớt như vậy, ta chẳng qua là bị lạnh thôi, mấy ngày nay ta dùng thuốc so với mười mấy năm trước cũng nhiều hơn!” Thịnh lão thái thái đeo một chiếc băng đô chỉ vàng, chỉ bạc thêu hoa văn song hỉ sẫm màu, mặt hơi tái, giọng hơi yếu, có điều tâm tình cũng không tệ.

“Thường nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, lão phu nhân thân thể luôn luôn khỏe mạnh, cũng tại lần này dọn nhà vất vả, nhất định nên nhân cơ hội này mà tĩnh dưỡng thật tốt, dùng nhiều thuốc bổ bồi dưỡng sức khỏe hơn một chút mới được.” Vương thị cuời nói.

“Ta không sao, lại phiền hai vợ chồng con bận bịu, nhiều ngày nay cũng không được một đêm tròn giấc, thấy các con gày hẳn đi, đây là lỗi của ta.” Thịnh lão thái thái nhàn nhạt cất lời.

Vương thị vội vàng đứng dậy: “Mẫu thân nói lời này thực sự làm con dâu tổn thọ mất, hầu hạ người uống chén thuốc vốn là bổn phận người làm dâu, người thế nào cuối cùng lại nói vậy, làm con dâu sợ hãi.” Thịnh Hoành thấy Vương thị cung kính như thế, hết sức vui mừng.

Thịnh lão thái thái mỉm cười phẩy phẩy tay, ánh mắt dời sang hướng song cửa: “Hai ngày nay ta cũng khỏe rồi, hôm nay mở cửa sổ ra một chút đi, để nhìn thấy chút tuyến trắng bên ngoài.”

Hoa Lan cười nói: “Sân chỗ bà nội cũng quá mộc mạc rồi, nếu mà trồng lên chút mai hồng, tuyết trắng ánh mai hồng, chẳng phải rất đẹp sao! Hồi còn nhỏ, bà nội còn dạy con vẽ tranh mai hồng nhỉ, phòng con hiện nay đều bày biện theo hướng dẫn của bà nội trước đây.”

Thịnh lão thái thái trong mắt ánh lên vài tia ấm áp: “Ta già rồi, lười vận động, mấy cô nương trẻ tuổi các con chính là đương thì chăm chút chưng diện, làm sao lại đi so với bà già như ta.”

Đang nói cười, rèm cửa khẽ lật, một nha hoàn bưng tới một cái khay, bên cạnh là một bóng dáng nho nhỏ, Vương thị nhìn một cái, chính là Mặc Lan, nụ cười trên mặt lập tức đông lại một phần.

Chỉ thấy Mặc Lan cười tự nhiên tiến đến, từ trên cái khay trong tay nha hoàn bưng tới chiếc bát sứ trắng vân mây miệng nông, cười nói: “Bà nội, đây là canh gạo nếp tơ vàng hảo hạng táo đỏ cách thủy, vừa mềm lại vừa ngọt ấm, mà lại không ngấy, rất tốt cho người nhuận phổi trước khi đi ngủ.” Nói xong liền đưa đến bên người Thịnh lão thái thái, Phòng ma ma đón lấy bưng về.

Thấy nàng làm vậy, Vương thị bắt đầu thấy ngứa răng, Thịnh Hoành lại thấy viền mắt có chút ấm ấm, Hoa Lan thì khinh thường phất phất tóc, Như Lan và Minh Lan đồng loạt gà gật.

Thịnh lão thái thái ăn miếng mứt táo xốp mềm, mỉm cười nói: “Đứa trẻ này, ta nói nó không cần đến, nó không nên đến, trời rất lạnh, chỉ sợ trời rét làm nó sinh bệnh, khổ thân nó một lòng hiếu thảo.”

Phòng ma ma đang xúc từng muống mứt táo đưa lên, một bên cũng cười nói: “Không phải tôi nói ngoa chứ, cô Tư thực sự là tri kỉ hiếu thuận, lão phu nhân ho một tiếng nàng liền đấm lưng, lão phu nhân chau mày nàng liền bưng trà, tôi hầu hạ lão phu nhân cũng gần nửa đời người cũng chẳng chu đáo tỉ mỉ như vậy.”

Thịnh Hoành vui mừng nói: “Có thể hầu hạ bên cạnh lão phu nhân là phúc phận của Mặc nhi, chung quy đều là cháu chắt nhà mình cả, tính toán làm gì cho mệt, Mặc nhi à, con phải phục vụ bà nội thật tốt.”

Mặc Lan cất tiếng cười đáp, nụ cười ân cần đáng yêu, Vương thị cũng cười nói: “Nói cũng phải, rốt cục là dì Lâm ở bên cạnh lão thái thái nhiều năm, Mặc nhi mưa dầm thấm lâu, ít nhiều cũng hiểu biết tính nết của lão phu nhân, tự nhiên cũng có khả năng hầu hạ người thật tốt.”

Lời vừa dứt, vài người đều ngẩn ra, không khí trong phòng có chút trầm lạnh, Mặc Lan cúi đầu không nói, viền mắt ửng hồng.

Thịnh Hoành không để ý đến Vương thị, nghiêng người về phía trước, trực tiếp nói: “Lúc trước cùng người nói chuyện, người lớn tuổi, dưới gối lạnh lẽo, chi bằng nhận nuôi một đứa trẻ ở cùng, chẳng biết ý lão phu nhân thế nào?”

Thịnh lão thái thái lắc đầu nói: “Ta quen một mình thanh tịnh rồi, không muốn sự buồn chán ảnh hưởng trẻ con, thôi khỏi đi.”

“Mẫu thân nói như vậy, nhi tử càng không yên tâm,” Thịnh Hoành nói tiếp, “Lần này mẫu thân bị bệnh một trận, mấy đại phu có tiếng ở Đăng Châu đều nói, người bệnh hơn phân nửa là do tâm tư tích tụ. Người quanh năm sống một mình, thường ngày ngay cả một người trò chuyện cũng không có, trong tâm buồn rầu ấm ức, nỗi niềm không tỏ, đối với người cao tuổi là quá ư tịch mịch, không tốt chút nào, dù sao cũng không thể cứ đóng cửa. Thế cho nên Bạch lão gia ở Bảo Hòa đường mới nói, để người nuôi một đứa trẻ ngoan ngoãn bên cạnh. Thứ nhất có thể khuây khỏa giải sầu. Thứ hai cũng sẽ không quá quấy rầy lão nhân gia người. Huống hồ người đọc đủ thứ thi thư, có thể được người dạy dỗ, âu cũng là may mắn của đứa nhỏ.”

Thịnh lão thái thái thấy không thể từ chối liền thở dài, nhìn mọi người khắp phòng một lượt, hình như có chút không biết phải làm sao: “Con cảm thấy đứa bé nào đến bên ta mới hợp đây?”

Thịnh Hoành mừng rỡ: “Cái này lão phu nhân cứ tự nhiên chọn lựa ạ, tìm một đứa khéo léo thích hợp, phù hợp với tâm ý của người, cũng là để cuộc sống người có thêm niềm vui.”

Vương thị mỉm cười, tiếp lời: “Đúng thế ạ! Trong này có rất nhiều cháu gái, thể nào cũng có một đứa vừa ý người. Hoa nhi có được kiến thức ngày hôm nay, ít nhiều cũng là do ở bên người lão phu nhân. Cháu Như hiện nay thì ngang bướng, cháu Minh thì không biết gì, nếu lão phu nhân có thể chỉ điểm thì thật đúng là phúc phận của chúng nó ạ.”

Thịnh lão thái thái nhìn thấy biểu tình khác nhau trên mặt hai vợ chồng kia, nhúc nhích người, hơi ngồi thẳng ra trên kháng: “Hay là hỏi han một chút ba đứa trẻ.” Nói rồi trước tiên nhìn về phía Mặc Lan, hỏi: “Mặc nhi, ta hỏi con, con có bằng lòng đi theo ta ở chỗ này không?”

Mặc Lan đỏ mặt, nhẹ nhàng cẩn thận trả lời: “Tất nhiên là nghìn lần đồng ý ạ. Khoan nói đến bà nội là bậc ông bà, cháu gái lẽ ra phải tận hiếu, còn nữa, bà nội hiểu biết sâu rộng cùng tấm lòng bác ái nhân hậu, đối với Mặc Lan có ơn huệ lớn lao. Mặc nhi nguyện ý ở bên bà nội chịu sự dạy bảo. Hôm nay, ngoại trừ chị cả ra, con rốt cục là người chị lớn nhất, con mà không nỗ lực ngược lại sẽ khiến các em gái chịu vất vả.”

Vương thị cười nói: “Mặc nhi thật là tiến bộ, trong chốc lát đã có bản lĩnh nghĩ ra rất nhiều lý do.”

Thịnh lão thái thái gật đầu, lại quay đầu nhìn Như Lan: “Như nhi, con nói đi, con có đồng ý đi theo bà nội ở chốn này không?”

Cô bé Như Lan đương lúc ngủ gà ngủ gật, bỗng bất ngờ bị điểm danh, hoảng hốt đứng phắt lên, nhìn khắp nơi một chút, vẻ mặt mờ mịt. Vương thị trán toát mồ hôi lạnh, hối hận vì lúc ra khỏi cửa đã không chỉ bảo con gái lí do thoái thác cho thật tốt, thật sự không ngờ lão thái thái lại đặt câu hỏi ngay trước mặt mọi người. Việc này chỉ có thể nhìn con gái tự do phát huy mà thôi.

Thịnh lão thái thái nhìn vẻ mặt ngây ngô của Như Lan, cười lặp lại câu hỏi, Như Lan một bên quay đầu nhìn Vương thị, một bên lắp ba lắp bắp: “… Sao lại phải ở đó ạ? … Phu nhân cũng ở đó ạ? Còn căn phòng của con nữa…Có thể mang cả đến đây sao ạ?”

Thịnh Hoành tuy rằng trong bụng đã thầm chọn được người những vẫn không nhìn nổi Như Lan như vậy liền mắng: “Bà nội muốn con qua bên này là coi trọng con, con như vậy còn ra thể thống gì nữa?!”

Như Lan bị cha mắng, vành mắt lập tức ngân ngấn vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên, mắt thấy sắp khóc òa lên rồi. Vương thị đau lòng nhưng cũng không dám dỗ dành trước mặt. Hoa Lan nhẹ nhàng đi qua, đưa em gái trở về, rút khăn tay ra lau mặt cho em.

Thịnh lão thái thái cười phẩy tay, lại quay đầu nhìn đứa cuối cùng: “Minh nhi, con ra đây, trả lời ta, đứng đây, đừng sợ bà nội hỏi con, con có bằng lòng đến ở đây không, cùng bà nội chung sống tại nơi này?”

Bạn học Minh Lan giả mạo, kỳ thực cũng đang ngủ gà ngủ gật, thế nhưng bây giờ cũng đã tỉnh hoàn toàn. Khác với Như Lan, nàng có kinh nghiệm ngủ gật lâu năm, ai đọc luật đều biết, chính trị cũng chẳng khác gì chuyện nhà, trên mặt trận chính trị buồn chán, khắp nơi đều lưu dấu nước miếng của nàng. Tu luyện tới học kỳ hai, thần công mới lập thành, nàng có khả năng dù đang ngủ gật ở bất kì thời điểm nào mà bị hỏi đến cũng có thể trả lời vấn đề rõ ràng.

Có cái gọi là lắm tài khó yên thân, không ngờ kung fu ngủ gật đời trước đời này lại có thể áp dụng, sau khi bị điểm danh, Minh Lan rất bình tĩnh bước đến phía trước, đáp: “Bằng lòng ạ.”

Thật giống như người ta hỏi nàng là muốn thịt heo giò trước hay là giò sau nha? Nàng rất điềm tĩnh trả lời, muốn thịt thủ.

Thịnh lão thái thái dường như không ngờ được, dừng lại một chút, nhìn về phía mọi người. Vợ chồng Thịnh Hoành và các tiểu thư vẻ mặt đều giống nhau, hiển nhiên hình tượng cô Sáu ngu độn đã ân sâu vào tiềm thức, người theo trường phái thực lực của thần tượng Lưu Đức Hoa ( cái này ám chỉ Mặc Lan vì trước đó Diêu Y Y có so sánh khả năng diễn xuất của Lâm Di Nương với Lưu Đức Hoa ) thậm chí còn ra hiệu, cô Sáu này sao trước đó không thấy có tín hiệu báo trước gì nhỉ?

Lão thái thái trầm mặc một hồi, hắng giọng một cái: “Minh nhi giải thích một chút xem, vì sao con bằng lòng theo ta?”

Vương thị có chút hồi hộp, lão phu nhân và đứa bé này còn chưa nói chuyện với nhau bao giờ, Minh Lan giải thích thế nào đây, không thể nói hai bà cháu thần giao cách cảm cho nên tình cảm kiên định được.

Minh Lan rất không muốn làm ra vẻ ngây thơ, như vậy quá giả tạo, nhưng đây lại là ưu điểm lớn nhất hiện nay giúp nàng thỏa hiệp với hiện thực, cho dù nàng là người sao Hỏa thì giờ cũng phải nhập gia tùy tục.

Bởi vậy, Minh Lan chịu đựng tiếng kêu gào khinh bỉ tận đáy lòng, giọng mềm yếu dập đầu ấp úng: “Cha nói, bà nội sinh bệnh là do không có ai ở bên, có người bên cạnh, bà nội sẽ không ngã bệnh, ngã bệnh rất khó chịu, phải uống thuốc đắng, bà nội đừng ốm nhé.”

Câu trả lời hết sức hoàn hảo, vừa có giá trị nghệ thuật lại thực dụng, trong phòng lặng ngắt. Thịnh lão thái thái có chút đau lòng, Thịnh Hoành lần thứ hai mừng thầm. Vương thị thở phào một cái, Hoa Lan âm thầm hi vọng, Mặc Lan kinh ngạc phát hiện em gái mình ngọa hổ tàng long, Như Lan lại bắt đầu ngủ gật, mà Minh Lan cũng bị chính bản thân làm giật mình nha.

Nàng chân thành sùng bái bác gái diễn viên trường phái thực lực bốn mươi còn kiên trì muốn diễn vai cô gái mười tám ( mình nghi là đang ám chỉ Lưu Hiểu Khánh), bọn họ nội lực và quai hàm nhất định đều khác người thường, vô cùng mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.