Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 50: Chương 50: Hoa Lan đến chơi




Minh Lan thờ ơ, thấy Vưu ma ma ít nhiều còn biết điều, mấy ngày nay còn nhiệt tình chăm lo đồ ăn thức uống hằng ngày cho Minh Lan, chưa từng động tay đến rương hòm đựng châu báu tiền tài, nhưng mà…Có phải do ở thôn trang quá lâu hay vốn dì Vệ ít dạy dỗ, cách hành xử của Vưu ma ma khá là hống hách. Ba ngày đầu đã đánh người mắng chó, nếu phạm lỗi sẽ bị mắng chửi ngay, chỉ có Thúy Vy là lão phu nhân điều sang nên bà ta không dám, còn lại từ Đan Quất trở xuống đều bị dạy hết ráo. Nhược Mi và Lục Chi vốn nóng tính, có mấy lần suýt thì xông lên đánh trả.

Minh Lan chỉ im lặng, âm thầm nhớ kỹ. Trong viện có nha hoàn lười biếng nhưng chưa bị phạt theo nội quy lần nào, có hôm liền bị Vưu ma ma xách lỗ tai kéo vào viện mắng mỏ hết cả buổi, vừa mắng vừa đánh, đuổi nha hoàn kia đến gà bay chó sủa. Minh Lan ngồi đọc trong sách ở trong phòng cũng chỉ im lặng, Lục Chi không nhìn nổi nữa muốn đi chặn lại thì bị Minh Lan ngăn cản bằng ánh mắt.

Minh Lan lướt qua ba trang sách, chờ đến khi Vưu ma ma mắng thoải mái mới bảo Tiểu Đào đi gọi người đến. Vưu ma ma vén rèm bước vào nhà. Minh Lan ngồi ngay ngắn trên kháng. Thúy Vy ngồi ở góc kháng thêu hoa. Đan Quất đứng xếp sách vở trên bàn. Vưu ma ma thấy nét mặt Minh Lan lạnh nhạt, trong lòng hơi lo lắng. Qua mấy ngày hầu hạ, bà biết cô Sáu là người có chính kiến, không hay tính toán, nên mỉm cười trước lấy lòng. Không đợi bà mở miệng, Minh Lan quay sang nói: “Tiểu Đào! Đi pha trà mời ma ma dùng. Ma ma! Mời ngồi.”

Vưu ma ma kéo cái ghế con lại, chỉ ngồi một góc nhỏ, rồi cười hỏi: “Cô chủ gọi tôi có việc gì đấy ạ?”

Minh Lan cười ấm áp, nói: “Ma ma đến chỗ tôi được mấy ngày rồi, quản giáo rất tận tâm nhưng có chỗ tôi thấy không được ổn thoả lắm. Tôi với ma ma đều là người một nhà liền nói thẳng. Mong ma ma chớ giận.”

Trong lòng Vưu ma ma trầm xuống, kéo khoé miệng: “Cô chủ cứ nói đi.”

Minh Lan đặt cuốn sách xuống, nắm mười ngón tay nõn nà, mềm mại, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ thong dong: “Ma ma thấy nha hoàn bướng bỉnh, dạy bảo một hai là được, nhưng ma ma lại khiến cho gà bay chó sủa. Nếu mọi người biết được thì không ổn lắm!”

Vưu ma ma không hài lòng, đứng thẳng dậy cãi lại: “Cô chủ còn nhỏ tuổi hay mềm lòng, không hiểu được lợi hại trong đó. Con đĩ kia tính tình có gì tốt, suốt ngày dùng mánh khoé để trốn việc, nói mãi không nghe nên phải cho một trận mới tỉnh ra được!”

Minh Lan nhíu mày, ánh mắt chợt loé, đánh trả ngay: “Ma ma nói lời ấy là sai rồi! Tôi mặc dù còn ít tuổi, nhưng cũng biết mấy chữ này “Việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài”. Tuy là người một nhà nhưng đều được phân chia cai quản “một mẫu ba phân ruộng”. Nếu trong viện của ai có nha hoàn bướng bỉnh đều bị người ta kéo vào phòng từ từ dạy bảo. Có ai giống như ma ma, còn muốn khua chiêng gõ trống cho cả thế gian này đều biết. Người biết thì nói ma ma có năng lực, kẻ không biết lại nghĩ tôi không biết cai quản cái viện này đấy!”

Trong lòng Vưu ma ma hoảng hốt, biết Minh Lan nói đúng nhưng bị giáo huấn ngay trước mặt ba nha hoàn kia nên không thể làm mất thể diện được, trong lòng khó chịu liền lẩm bẩm: “Nhà người ta chỉ có ma ma dạy bảo cô chủ, chứ có nơi nào để cô chủ giáo huấn ma ma. Bà già này làm ngược rồi, mới vào chưa được mấy ngày đã làm cho cô chủ ghét bỏ.”

Minh Lan tai thính, nghe thấy hết, khẽ cười nói: “Đúng vậy! Tôi vốn không nên nói ma ma như thế! Vậy để tôi về nói lão phu nhân và Phòng ma ma nói chuyện với bà nhé!”

Nói xong giả vờ muốn đứng lên, Vưu ma ma liền đặt chén trà xuống, vội vàng kéo Minh Lan ngồi xuống, nặn ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Cô chủ đừng vội đi, đều do bà già này quẫn trí. Có chuyện gì cô cứ nói, đâu cần ầm ĩ trước mặt lão phu nhân, quấy nhiễu sự thanh tịnh của cụ.” Lúc ở thôn trang, Vưu ma ma nghe đồn từ nhỏ cô Sáu đã được lão phu nhân cưng chiều, chiếm vị trí rất lớn trong lòng lão phu nhân.Bà ta biết mình là nhờ Vương thị đưa vào, chắc chắn lão phu nhân sẽ không ưa. Giờ mới vào mấy ngày mà đã làm ầm lên trước mặt thì không ổn, liền lập tức nhận thua.

Minh Lan thấy Vưu ma ma nói thế, không đuổi cùng đánh tận, một lần nữa chui vào ngồi thoải mái trên đệm kháng, nâng lò sưởi lót đồng, lớp ngoài tráng men khắc tơ đồng[‘]lên ủ ấm tay, dịu dàng nói: “Ma ma dạy dỗ bọn nha hoàn, tâm ý là tốt nhưng mà có đôi khi lòng tốt lại gây ra chuyện xấu. Đám nha hoàn nếu phạm lỗi, ma ma cố gắng ghi nhớ, sau đó từ từ dạy bảo, muốn mắng liền mắng, muốn đánh thì ở đây có thước, nếu muốn phạt tiền tiêu vặt hàng tháng bảo Cửu nhi thông báo với Lưu ma ma một tiếng là được. Ma ma lớn tuổi rồi, đâu cần phải đỏ mặt tía tai tranh chấp với mấy đứa con nít, không nên khiến cho mình không được tôn trọng, phải không? Hôm nay tôi và ma ma nói chuyện với nhau, đâu cần phải hô to gọi nhỏ cho cả viện đều biết.”

[‘]: Kháp ti pháp lang (掐丝珐琅): Pháp lang làm theo kiểu ngăn chia ô hộc. Chế tác bằng cách dùng những sợi tơ đồng mảnh và nhỏ kết thành các hoạ tiết gắn lên cốt bằng đồng.Sau đó, đổ đầy men pháp lam nhiều màu lên phần trong và phần ngoài các ô trang trí ấy rồi đưa vào lò nung đốt nhiều lần, cho đến khi bên ngoài sản phẩm phủ kên men pháp lam với độ dày thích hợp.Mài nhẵn và mạ vàng (nếu có) các đường chỉ đồng là khâu cuối cùng, hoàn thành sản phẩm.

Thực ra, hầu hết vú nuôi đều trung thành với cô chủ, cậu chủ, người mình tự tay nuôi nấng. Các bà đều do phu nhân chọn ra, tiền đồ của cả nhà đều nằm trong lòng bàn tay của phu nhân. Sau này con trai có thể trở thành tay sai của cậu chủ, con gái thì trở thành nha hoàn của tiểu thư, lợi ích đều đi liền với nhau. Giống như vú nuôi Mặc Lan là ma ma của dì Lâm, vú nuôi Như Lan là nha hoàn của Vương thị, chỉ có mình là… Vưu ma ma này nửa đường xen vào, hoàn cảnh gia đình bà Minh Lan chỉ biết sơ, tất nhiên độ tín nhiệm cũng ít đi. Hài! Thôi được! Lúc còn nhỏ Trường Đống được bà vú chăm sóc một thời gian, đến khi dứt sữa vú liền bị đuổi đi, nghĩ lại số mình cũng không tệ.

Sắc mặt Vưu ma ma lúc trắng lúc xanh, thầm nghĩ cô Sáu này thật lợi hại, nắm được chút sai sót sẽ dạy bảo có trình tự, chỗ nào ra chỗ đấy. Nhưng nàng vẫn luôn giữ thái độ hoà nhã, phong thái đoan trang lịch sự, khiến cho người ta không mở được miệng. Vưu ma ma cố gắng mỉm cười trả lời: “Cô chủ nói phải. Tôi sẽ tự kiểm điểm lại mình, sửa lại cái sai.”

Nói xong lại ngập ngừng bắn mấy câu giảng hoà, Minh Lan cười thản nhiên, nói mấy câu vào hùa, nể tình Vưu ma ma mà xuống nước, nói xong đột nhiên nhắc đến: “Nghe nói hôm qua ma ma vừa có thêm một cháu trai. Thật đáng mừng!” Vưu ma ma ngẩn người, chốc lại cười nói: “Không thể nói là chuyện vui được, chỉ là thêm một miệng cơm mà thôi.”

Minh Lan nhìn Vưu ma ma cười, quay sang nói: “Đan Quất! Chị lấy năm lượng bạc thưởng cho ma ma, nhiều hay ít cũng là góp vui, dù sao đây cũng là cháu trai đầu lòng của ma ma.”

Vưu ma ma nhận tiền thưởng, luôn mồm cảm tạ, trong lòng lại nhảy nhót không thôi. Không phải bà chưa được thấy tiền bao giờ mà mà cuối cùng bà cũng hiểu Minh Lan không phải như dì Vệ năm đó nữa, nàng không phải là người có thể để người khác tuỳ tiện nắn bóp.

Tiểu Đào đưa Vưu ma ma đi ra cửa sau, cuối cùng chuyên gia bận rộn Đan Quất cũng ngẩng đầu lên, cười nói: “Cô chủ nói hay quá! Cuối cùng cũng chỉnh được ma ma.” Minh Lan trợn mắt liếc nàng một cái, bê chén trà nóng lên uống hớp, nói: “Suy cho cùng bà ấy cũng là ma ma, lo lắng nên mới muốn mọi thứ được chu toàn. Các chị vẫn nên kính trọng một ít. Huống chi bà cũng không mắng sai.”

Đan Quất hiểu ý Minh Lan, xấu hổ cúi đầu lặng thinh. Nghĩ đến cái viện mình, Minh Lan lại thấy đau đầu, đặt chén trà xuống thở dài, quay sang Đan Quất nói: “Tiếp nữa, chị cũng có lúc không phải, cứ hiền lành thật thà để cho bọn nó đè đầu cưỡi cổ. Tôi biết chị và Yến Thảo đều lớn tuổi hơn, khó nói nặng lời. Trước kia có Thôi ma ma còn đỡ nhưng hai tháng nay tôi đi ra ngoài chúng nó liền làm biếng. Hôm nọ phải châm lò ở trong phòng mà bọn nó chạy đi không còn một mống, lỗi to như vậy mà chị cũng cười xoà cho qua, may mà nhờ chị Thúy Vy doạ nạt mấy câu. Nhưng mà chị nên nghĩ chị Thúy Vy còn ở với chúng ta được mấy ngày nữa đâu, chờ mấy năm nữa chị ấy cũng phải thành gia lập thất.”

Đang ngồi thêu ở góc kháng, Thúy Vy không nhịn được đành sẵng giọng: “Cô chủ muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm sao lại lôi tôi vào?”

Minh Lan quay sang, nghiêm giọng nói: “Chị yên tâm. Mấy phần đồ cưới của chị lão phu nhân đã chuẩn bị từ lâu. Chị giúp tôi mấy năm, tôi sẽ không để chị về tay không đâu. Thêm nữa, tôi cũng chuẩn bị một phần cho chị rồi nhưng mà tôi mắc bệnh hay quên. Lúc nào chị sắp đi nhớ nhắc tôi nhé, kẻo tôi lại quên.” Mấy năm nay, Thúy Vy bị trêu thành quen, da mặt dày, đến xấu hổ cũng chẳng thèm, chỉ nhăn mũi trước mặt Minh Lan, xong lại cúi đầu luồn chỉ thêu hoa.

Nhưng mà Đan Quất bị nói thế lại thấy xấu hổ, thẹn thùng cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tôi nói các em ấy mấy câu, chúng nó liền nói tôi dựa vào chức cao coi thường các chị em.”

Minh Lan lại quay sang tiếp tục công tác giáo dục: “Ở trong phòng này, ngoài Tiểu Đào đi theo tôi lâu nhất, Thúy Vy bổn phận ở hai nơi thì không nói đến, còn lại đều nhìn vào tiền tiêu vặt hàng tháng và sự coi trọng của lão phu nhân, còn ai hơn chị nữa đây? Nếu chị không muốn để ma ma phạt chúng nó thì phải đưa chúng nó vào khuôn phép, không gây chuyện thì còn đỡ, chứ nếu có chuyện gì làm kinh động đến phu nhân và lão phu nhân thì ai cũng không thoát được đâu? Viện chúng ta có quy tắc cả, chị cứ theo nội quy mà làm, ai còn nói gì được nữa?”

Suy nghĩ của Minh Lan rất đơn giản, trong công việc chức vị tương xứng tiền lương. Đã là đại nha hoàn, ngoài hầu hạ tiểu thư còn có phần trách nhiệm lớn lao chính là quản lí đám hầu nhỏ, trước kia Đan Quất làm tốt lắm nhưng sau thì chưa được.

Mặt Đan Quất tái nhợt, đứng đờ đẫn. Thúy Vy thở dài, chị cũng là con người trong viện nên hiểu chuyện gia đình Đan Quất. Cha nàng mất sớm, mẹ nàng tái giá, sau đó lại sinh đông con. Cha dượng không muốn nhìn thấy nàng, mẹ ruột không chở che, trước năm sáu tuổi giống như con hoang không người chiếu cố.Cuối cùng, dì nàng nhìn thấy không đành lòng, dùng mọi cách đưa nàng vào thôn trang mới sống an ổn qua ngày.

Thúy Vy đặt khung thêu xuống, kéo Đan Quất ngồi xuống kháng, dịu dàng nói: “Em à! Chị biết em là người thật thà, nhưng em thử đứng ở vị trí cô chủ mà nghĩ xem, cô chủ dần trưởng thành, nếu như chút gió thổi cỏ lay cũng phải tìm đến lão phu nhân viện trợ chẳng phải để mọi người chê cười cô chủ chúng ta hay sao? Nay hai vị kia –”

Thúy Vy chỉ chỉ hướng Sơn Nguyệt Cư và Đào quán, dịu giọng nói: “Ở gần đều nhìn chằm chằm vào đấy! Lúc cô chủ vừa trở về để cho mấy nha hoàn bê đồ đạc, rõ là viết thẻ phân đâu vào đấy rồi, thế mà chúng nó làm lộn xộn, không có phép tắc gì. Cái này cũng không tính đến, sau này có mất cái gì thì biết phải làm sao? Bảo cô chủ đích thân kiện quan hay gọi ma ma quản sự đến xử lý, như thế mới là tổn thương tình cảm chị em. Giờ đến đây lại thêm một ma ma không dễ động vào, càng phải cẩn thận hơn. Em à! Em nên bày ra chút khí thế đi, nếu không lão phu nhân đổi người đấy! Mấy năm nay, nếu không phải cô chủ thích em thì lão phu nhân đã chọn mấy đứa Thuý trong kia cấp cho cô chủ rồi.”

Minh Lan nhìn Thúy Vy bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy Phòng ma ma thực sự giỏi huấn luyện nhân tài. Thúy Vy nói một hồi đâu ra đấy, phân tích kỹ tốt xấu lại chỉ rõ hậu quả. Quả nhiên, vẻ mặt Đan Quất dần hăng hái, nghiêm tục gật đầu lia lịa, nghe Thúy Vy chỉ bảo nét mặt cực kỳ nghiêm túc cung kính. Nếu phía sau đầu treo thêm lá cờ búa liềm là được trực tiếp kết nạp vào Đảng rồi.

Mặc dù Minh Lan chưa từng lăn lộn ở chốn thương trường, nhưng cũng biết tư tưởng cốt lõi của quản lý chính là làm cho doanh nghiệp dần phát triển, làm tròn chức trách của mình, không có chuyện CEO đi kiểm tra nhân viên đi sớm về muộn. Nhiều lần Minh Lan muốn lao ra hét một trận cho thoả mãn nhưng vẫn phải nhịn xuống. Mắng người không phải là công việc của nàng, chỉ có khi nào trọng tài cần đưa ra quyết định nàng mới đứng ra làm chủ.

“Cô chủ!Cô chủ!” Tiểu Đào cũng nhảy lò cò từ ngoài vào, chạy đến trước mặt Minh Lan thở gấp nói: “Cô chủ! À không! Cô Cả đến đây. Lão phu nhân gọi các cô qua đó.”

Minh Lan mới phản ứng, vui vẻ nói: “Chị cả đến à! Thật tốt quá, lão phu nhân chắc mong lắm đây.”

So với mồm mép, tay chân Đan Quất còn nhanh hơn, lập tức vào trong tìm một đôi giày da dê màu hồng phấn khảm tơ đồng để đi trên tuyết, ngồi xuống giúp Minh Lan đi vào. Thúy Vy vội vàng xuống kháng, vào trong phòng tìm được chiếc áo khoác lông chuột màu xám bạc trong tủ gỗ. Tiểu Đào lấy lò sưởi cầm tay cho vào trong thêm ít than, đẩy lửa cháy rừng rực. Ba nha hoàn bận rộn chuẩn bị kỹ càng từ trên xuống dưới cho Minh Lan. Cuối cùng Thúy Vy vẫn đang do dự giữa đội mũ hay cài trâm quyết định chọn mũ lông đội giúp Minh Lan. Thúy Vy ở lại trông nhà. Minh Lan mang theo Tiểu Đào và Đan Quất tiến thẳng đến Thọ An Đường.

Thực ra, Hoa Lan định sẽ đến vào ngày thứ hai Thịnh lão phu nhân về phủ, vừa khéo mẹ chồng nàng, phu nhân phủ Trung Cân Bá đổ bệnh, phận làm dâu vốn phải ít về nhà đẻ, cho nên mới rề rà đến hôm nay.

Bước đi vội vã, vừa vào phòng khách, Minh Lan liền bắt gặp hình ảnh một cô gái ngồi dựa vào lão phu nhân khóc thút thít. Lão phu nhân mang vẻ mặt yêu thương, nhẹ nhàng vỗ về cô gái đó. Vương thị để khăn trên mặt để che giấu cảm xúc, trong lòng có chút chua xót. Hai tháng trước, mẹ con phải xa nhau, Hoa Lan cũng không khóc đến dứt ruột dứt gan như vậy.

Mặc Lan và Như Lan đứng cùng nhau, cười đùa vây quanh cô bé bốn năm tuổi.

Nghe tiếng nha hoàn vén rèm truyền đến, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn lại, nước mắt trên mặt nàng còn chưa khô, bèn đứng lên cười nói: “Em Sáu phải không? Nhanh! Lại đây chị nhìn xem.”

Đan Quất giúp Minh Lan cởi mũ và áo choàng. Minh Lan lập tức bước đến gần Hoa Lan, vui vẻ gọi: “Chị Cả!”

Hoa Lan cẩn thận quan sát Minh Lan, ánh mắt thoáng kinh ngạc, thấy Minh Lan hành xử khéo léo, độ lượng, nhớ đến ngày trước nàng rất ngoan ngoãn, trong lòng lại thích hơn, quay sang cười nói: “Vẫn là bà nội giỏi chăm cháu. Lúc con đi, Minh Lan giống như con mèo bệnh gầy trơ xương, giờ đã thành tiểu mỹ nhân rồi.”

Minh Lan cũng trộm nhìn người chị đã mấy năm không gặp, chỉ thấy chị mặc áo bồi tử thêu hoa mẫu đơn bằng lụa Tứ Xuyên, khuy cài khảm tơ vàng, dưới mặc chiếc váy dài sọc màu nhạt, cả người thanh tao cao quý, vẫn xinh đẹp như trước nhưng mang theo chút phong thái của phụ nữ đã trưởng thành, có điều ánh mắt nhiễm đôi chút phiền muộn.

Nha hoàn bên người Hoa Lan lấy ra một cái túi thêu, Hoa Lan dúi vào tay Minh Lan, tiện tay rút xuống cây trâm hoa bằng vàng cài vào kiểu tóc búi giản đơn của Minh Lan, cười nói: “Nhiều năm không gặp em, chị có chút tâm ý này mong em đừng ghét bỏ.”

Minh Lan hoa mắt, chưa nhìn rõ cây trâm kia hình dáng thế nào, cảm giác đầu nằng nặng, nghĩ đến khối vàng kia cũng không nhẹ lại áng chừng cái túi gấm trên tay mình, mân mê thấy hơi giống miếng ngọc bội liền gập người cảm ơn, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn chị Cả. Chả trách chị Tư, chị Năm cứ mong ngóng chị đến.”

Mọi người cười rộ lên. Vương thị kéo Minh Lan qua, chỉ vào bé gái kia nói: “Đây là cháu ngoại con, gọi là Trang nhi.”

Minh Lan quay lại nhìn, thấy cô bé xinh xắn đáng yêu, mặt mũi giống Hoa Lan nhưng cử chỉ, phong thái lại trái ngược, hơi nhút nhát trốn ở sau lung mẹ không chịu ra, nghe Vương thị bảo mới ló ra nửa cái đầu, lí nhí gọi một tiếng: “Dì Sáu ạ!”

Giọng nói ngọt ngào, đáng yêu giống như con vật nhỏ mới cai sữa. Minh Lan lập tức bị hạ gục, ngồi xuống đối diện Trang nhi, cười híp mắt nói: “Cháu Trang thật ngoan. Dì Sáu cho cháu ít quà nhé!”

Nói xong nhận một cái hộp vuông vắn từ tay Đan Quất, đặt lên tay Trang nhi. Trang nhi ngơ ngác hai tay ôm lấy hộp, đôi mắt to vụt sáng, rất ngạc nhiên. Hoa Lan đi lên mấy bước, ngồi xổm xuống, giúp con gái mở hộp.

Chỉ thấy trong hòm chứa rất nhiều đồ vật, một cái Cửu Liên Hoàn mạ vàng sáng loáng trông rất tinh xảo, một cái trống bỏi[1]màu đỏ tía, một con thỏ trắng béo múp bằng ngọc nhỏ bằng lòng bàn tay, đeo dây màu đỏ, một đôi hoa tai hình hoa mai màu xanh ngọc giúp trừ tà cầu an, chất ngọc trong suốt hiển nhiên là giá trị xa xỉ. Trang nhi một tay cầm cái trống bỏi lắc tùng tùng, một tay cầm con thỏ trắng mập mạp. Khuôn mặt trắng trẻo hiện lên nét vui vẻ, nhìn Minh Lan bằng ánh mắt gần gũi hơn trước.

Hoa Lan thấy con gái thích, trong lòng rất vui vẻ, cười nói với Minh Lan: “Để em dốc lòng dốc sức thế này, chắc là đã chuẩn bị từ lâu phải không? Cháu gái em chắc có phúc lắm mới khiến em tiêu tốn thế này.”

Minh Lan mở cái túi gấm trong tay, lại sờ tiếp cây trâm trên đầu, nghiêm mặt nói: “Tốt lắm! Tốt lắm! Cứ nghĩ mình thua thiệt không ngờ còn được lời. Chị cả về sinh thêm một bé trai mũm mĩm cho chúng em làm dì, may ra mới vớt vát được vốn liếng.”

Đôi mắt hạnh Hoa Lan mang theo ý cười, nhéo nhéo lỗ tai Minh Lan, cười mắng: “Con bé lừa đảo này! Dám trêu cả chị cơ đấy, chán sống rồi hả? Để xem chị xử em đây!” Minh Lan bị véo đau quá, vội vàng lợi dụng sơ hở trốn sau lưng lão phu nhân. Mọi người trong phòng cười ầm lên. Vương thị cười nắc nẻ, chỉ vào Minh Lan cười nói: “Nhanh vá cái miệng nó lại đi!”

Hoa Lan véo Minh Lan hai cái, đảo mắt nhìn sang thấy Tiểu Đào, liền nói đùa: “Em có phải là cô bé theo Minh Lan từ lúc đầu đúng không? Cô nương nhà em giờ còn đá cầu không?”

Tiểu Đào hưng phấn bước lên hành lễ. Năm ấy, nàng cũng từng nhận lệnh giám sát Minh Lan đá cầu, nhận được không ít thưởng của Hoa Lan, trong lòng luôn có cảm tình với cô Cả, liền cười xoà nói: “Bẩm cô Cả, tôi là Tiểu Đào…Từ lúc cô xuất giá, cô Sáu không có thói quen tập đá cầu nữa, một ngày kéo rê đến hai ngày đấy ạ!”

Tất cả mọi người đều biết tinh nết Minh Lan, cười ha ha, còn thêm một Như Lan muốn bỏ đá xuống giếng. Nàng nhìn thấy tình hình này, vội vàng nói lớn: “Chị cả không biết đấy thôi. Thường ngày em Sáu ngoài thỉnh an ra, còn có ba cái không ra, trời mưa không ra , tuyết xuống không ra, nhức đầu cũng không ra.”

Trong phòng cười rộ lên, mọi người đều trêu đùa Minh Lan. Minh Lan đỏ mặt, dáng vẻ thành thật, mặc cho mọi người chòng ghẹo. Tiếc là nơi này không có nhiệt kế, nếu trời quá 28 độ hay dưới 15 độ thì nàng cũng không đi ra ngoài.

Mọi người đều vui vẻ, cởi mở, ngồi vây quanh lão phu nhân, cười nói hỉ hả lôi hết chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà. Mấy năm trở lại đây, Hoa Lan có vẻ ăn nói khéo léo hơn nhiều, kể những chuyện kỳ thú được mắt thấy tai nghe trong kinh thành mà mặt tươi như hoa khiến mọi người cười không ngừng được. Đối với Mặc Lan cũng khách sáo, chưa lần nào tỏ ý lạnh nhạt với chị ta. Nhưng Minh Lan cảm thấy cách hành xử Hoa Lan hơi quá, giống như đang giấu giếm gì đó. Mà nàng, cô em gái dòng thứ cũng đâu có gì, chỉ có thể đứng bên canh nói đùa mấy câu chiều lòng.

Trong lúc nói chuyện, Hoa Lan cẩn thận quan sát ba đứa em. Mặc lan như khóm trúc mảnh mai thanh nhã, phảng phất phong vị thanh cao. Minh Lan thì mặt mày như hoạ, hơn nữa còn xinh đẹp xuất chúng, mặc dù tuổi nhỏ nhưng luôn dịu dàng đáng yêu, hành xử rất đúng mực, vừa rồi thân thiết quấn lấy chị cả nhưng không có ý qua mặt Như Lan, người gặp người thích. Hoa Lan âm thầm gật đầu.

Cuối cùng nhìn đến đứa em ruột thịt của mình, Hoa Lan âm thầm thở dài. Khuôn mặt Như Lan có nhiều nét giống Vương thị, nhan sắc bình thường, cũng may nhờ có da trắng, mắt sáng, phong thái phú quý, hành xử trầm ổn, điệu bộ giống con gái dòng chính nhưng mà…Hoa Lan không muốn dối mình, nói đúng ra Như Lan chưa đủ thành thục.

Nói chuyện hồi lâu, Thịnh lão phu nhân có ý nhắc Vương thị, lại nhìn sang Hoa Lan. Vương thị hiểu ý, liền đứng lên tươi cười bảo đám con gái đưa Trang nhi đi dạo. Minh Lan vừa nhìn thấy liền biết lão phu nhân muốn nói chuyện riêng với Hoa Lan, đứng dậy để cho Đan Quất và Tiểu Đào mặc áo khoác và đội mũ lông giúp mình. Mặc Lan, Như Lan cũng thế. Vương thị mang theo mũ áo đưa Trang nhi ra ngoài trước. Ba Lan đuổi theo sao. Đám nha hoàn, hầu già dần rút khỏi Thọ An Đường.

Chờ mọi người đều tản đi hết, Phong ma ma và Thuý Bình đóng cửa sổ lại, đứng ở cửa canh chừng. Hoa Lan thấy Thịnh lão phu nhân làm thế, trong lòng có chút lo lắng, vẫn cười nói: “Bà có chuyện gì muốn nói với cháu ạ? Nhưng đâu cần phải làm thế.”

Thịnh lão phu nhân không nói nữa chỉ kéo Hoa Lan đến gần, cẩn thận quan sát nét mặt, tinh thần của nàng cho đến khi Hoa Lan bắt đầu thấy lo lắng, mới từ từ nói: “Con bé này! Mấy năm nay trong thư cháu viết mọi chuyện đều tốt cả. Hôm nay, bà muốn hỏi con một câu. Con không được giấu diếm đâu đấy! Rốt cuộc con sống ra sao?”

Nét cười trên mặt Hoa Lan có chút miễn cưỡng, vẫn gượng cười nói: “Sao bà lại nói thế. Con vẫn ổn mà.”

Lão phu nhân khép hờ đôi mắt, thở dài kéo Hoa Lan đến bên người mình, khẽ than thở: “Đến cả bà con cũng muốn giấu sao?”

Trong lòng Hoa Lan nảy lên mối nghi ngờ, cúi xuống, nói giọng run run: “Con cũng không rõ mình sống có tốt hay không nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.