Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 39: Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng




Minh Lan dựa vào thành xe nôn ra hớp nước cuối cùng, sau đó trở mình ngã nằm lên chiếc đệm mềm mại. Lão phu nhân yêu thương sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Chỉ mới mấy ngày, dáng hình trẻ con vạn năm không đổi của Minh Lan đã nhanh chóng sụp đổ. Đối với đứa cháu béo trắng mập mạp nay đổi thành dáng hình yểu điệu thướt tha, Thịnh lão phu nhân chưa từng nghi ngờ điều gì. Đáng tiếc bà đoán được kết quả nhưng không đoán được quá trình.

Minh Lan say xe đến mức long trời lở đất, thành ra nhìn gà hóa cuốc, gọi Phòng ma ma là bà nội, gọi ông Trương phu xe là Thôi ma ma, hỏi tại sao bà có ria mép. Lão phu nhân rất đau lòng, dọc đường đi đều ôm Minh Lan để cho con bé ngủ trên đùi mình.

Sau ngày phủ Dư đại loạn, Minh Lan về phủ liền bị Thịnh lão phu nhân cấm túc. Ngoài cấm túc còn phạt chép kinh Phật, Thịnh lão phu nhân hỏi cháu biết sai chưa? Minh Lan thật thà gật đầu: Dạ biết, quá mức phô trương.

Chép một mạch đến lúc lên đường, trước sau Minh Lan không có cơ hội gặp lại Yên Nhiên. Toàn bộ phủ Dư đều được bưng bít kín kẽ, tin tức gì cũng không lọt ra ngoài được. Người ngoài chỉ biết Yên Nhiên bệnh nặng, hôn sự với phủ Cố tạm thời hoãn lại.

Thấy khuôn mặt bà nội đen như đít nồi, Minh Lan không dám biện minh, mãi đến lúc lên đường, lão phu nhân nhìn cháu say xe mà đau lòng, thái độ dịu đi nhiều mới dám vì mình giải thích một chút, vừa nôn vừa lắp bắp hỏi: “Bà nội, bà nghĩ lại xem, cháu gái đâu có ngốc như vậy?”

Năm ấy, Minh Lan mấy lần đứng trước tòa án, tổng kết kinh nghiệm nhiều năm ném người vào hầm tối, đúc ra một câu kết luận huyền diệu như sau: Có một số việc nhìn rất an toàn, nhưng lại cực kì nguy hiểm. Có một số việc nhìn cực kỳ nguy hiểm nhưng thật ra rất an toàn.

Trước hết, nàng làm chuyện tốt không lưu danh. Chỉ cần vú già Dư gia không rêu rao ra ngoài, Mạn Nương có mắng nửa ngày cũng không biết là mắng ai. Huống hồ chuyện này đối với phủ Dư chẳng phải vẻ vang gì, bọn họ tất nhiên sẽ bưng bít kín kẽ, càng chẳng tiết lộ chuyện do Minh Lan khơi mào, ngay cả màn biểu diễn của Mạn Nương cũng không để đám tôi tớ hé ra nửa lời. Hơn nữa, Thịnh gia sẽ chuyển đi trong nay mai, mà Dư các lão lại muốn ở Đăng Châu dưỡng lão, chờ đến khi tới kinh thành hoặc Thịnh Hoành chuyển tới vùng đất khác thì đã chẳng liên quan nữa.

Thịnh lão phu nhân không thay đổi sắc mặt nói: “Cháu đâu cần phải ra tay? Nói đi nói lại, đó cũng là chuyện của Dư gia!”

Mấy câu này nói trúng tim đen. Khuôn mặt ốm yêu trẻ con của Minh Lan chợt trầm lắng. Hồi lâu, bà cụ non mới thở dài sâu xa: “Sinh ra làm thân con gái, cả đời này đều phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, không được lỡ lời với người khác, nhưng mà…Cả đời cứ như vậy còn gì vui vẻ nữa đâu? Đi một bước là nói đến quy củ, nói một câu cũng là quy củ, từ lúc mở mắt đến lúc đặt lưng nằm ngủ lúc nào cũng phải tính toán thiệt hơn. Cháu không thích cuộc sống như vậy, không khác gì rối gỗ sống qua ngày mà thôi. Cháu muốn tự do…Được tự do tự tại một lần, có thể làm cái gì mình thích, muốn nói gì thì nói…Bà nội! Minh Lan biết sai rồi.”

Minh Lan nằm trong lòng bà nội, tâm trạng sa sút, một phần là vì khả năng ăn nói của nàng rất tốt, nhưng cũng bởi vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cảm giác đồng bệnh tương liên. Như Yên Nhiên còn có ông nội thông thái khỏe mạnh, mặc dù có người cha vì vinh hoa phú quý mà không màng hạnh phúc của con gái, còn mình thì sao đây? Nếu có một ngày cha mình muốn hy sinh con gái, dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích cho bản thân, Thịnh lão phu nhân có đủ sức che chắn cho mình không? Ở trên đời này, vận mệnh đàn bà như thể bèo trôi, vì cuộc sống tôn quý không phải lo đến cơm áo gạo tiền mà phải dỡ bỏ hết tính cách và nguyên tắc sống của bản thân để sống xu nịnh, nhường nhịn thậm chí còn ác độc, giả dối nữa thì sao? (Giờ mới để ý, quả đúng là chị tiên tri như thần +_+).

Thịnh lão phu nhân cũng im lặng, sờ lên búi tóc bị nới lỏng mềm mại như lông chim của Minh Lan. Thực ra, sau đó bà Dư cũng từng qua phủ gửi lời cảm ơn, còn khen Minh Lan viện trợ kịp thời, rất nghĩa hiệp, còn nói kiếp này Yên Nhiên có được chị em như vậy cũng coi như có phúc. Bà cũng biết việc này không có gì đáng lo, chỉ là muốn rèn giũa tính cách Minh Lan để mai sau lưỡi dao dù sắc bén cũng không làm hại mình.

Nếu Minh Lan nhận tội và chịu phạt, sửa đổi tính cách, Thịnh lão phu nhân sẽ gỡ bỏ tin tức, phong tỏa kế sách:

Chuyện hôn nhân của Yên Nhiên trăm biến ngàn chuyển. Dư các lão bị viêm phổi, ngày đại loạn còn ho ra đờm có máu, ngược lại gặp dữ hóa lành đả thông kinh mạch, khí huyết lưu thông. Sau khi hồi phục sức khỏe, Dư các lão nhanh chóng giải quyết công việc, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai sắp xếp cho Yên Nhiên một mối hôn mới, là nhà ông bạn cũ. So với Hoa Lan thì không tốt bằng nhưng cũng không tệ lắm, còn hơn gả cho cậu Hai nhà họ Cố.

Nhà thông gia ở tỉnh Vân Nam, cháu ruột mấy đời của nhà họ Đoàn cũng có tiếng tăm nơi đó, lớn hơn Yên Nhiên mấy tuổi, nghe nói nhân phẩm rất được, cho đến giờ hôn sự vẫn trì hoãn là vì có tật ở chân do bị ngã lúc nhỏ, nên không thể làm quan.

Lần này ông Dư hạ quyết tâm, hành động nhanh gọn chính xác, trực tiếp bảo con đưa tiền đặt mua đồ cưới, còn dám nói thêm nửa câu ông liền khai trừ khỏi tộc, đuổi ra khỏi nhà luôn. Ngày Minh Lan lên đường, Dư gia vừa mới ăn hỏi với Đoàn gia.

“…Vậy cũng tốt.” Minh Lan cố gắng suy nghĩ tích cực. “Dù không thể làm quan, cũng có thể hành nghề y, buôn bán mưu sinh, còn nhiều thứ để làm. Quan trọng là đối xử tốt với chị Yên Nhiên.” Nghĩ đến Yên Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi cạm bẫy, Minh Lan lại vui vẻ, vỗ tay nói: “Bây giờ, Ninh Viễn Hầu lại phải tìm thông gia khắp nơi thôi, mấy bà mối ở kinh thành lại có dịp làm ăn tốt!”

“Không phải tìm.” Thịnh lão thái thái nặng nề nói: “Dư đại nhân đã hứa gả em gái Yên Nhiên rồi, chờ đến tuổi cập kê liền rước về.”

Minh Lan đờ đẫn, cảm thấy vô cùng tức giận, tức đến mức muốn nắm chặt tay chạy hai vòng bên ngoài, hoặc nguyền rủa ông trời mấy câu. Đến hết buổi, nàng mới thấy buồn nôn, liền cúi đầu, ôm lấy cái chậu rỗng tiếp tục sự nghiệp nôn mửa.

Một mạch hướng về phía Nam, xe chạy lộc cộc không ngừng. Cuối tháng tám, bầu trời phương Bắc ấm áp dễ chịu, trời cao trong xanh. Minh Lan say xe suốt dọc đường, từ đầu đến cuối đều nhờ người khác đến hỗ trợ. Vì để Minh Lan giải khuây, cộng thêm được đi đây đi đó nữa nên tâm tình mọi người đều thả lỏng, Phòng ma ma bắt đầu giảng chuyện xưa cho Minh Lan: “Cô ấy à! Cô đừng trách lão phu nhân phạt cô. Bà ấy vì tốt cho cô thôi, đàn bà cả đời muốn sống tốt, đường còn dài rộng lắm!”

Nhân lúc lão phu nhân nghỉ tạm ở xe khác, Phong ma ma ngồi trong xe chăm sóc Minh Lan, vừa trải thảm cho Minh Lan, kê thêm gối mềm, vừa nói liên hồi.

Năng lực phản biện của Phòng ma còn thiếu sót, nhưng hơn ở chỗ mấy chục năm tai nghe mắt thấy nhiều trường hợp cụ thể. Theo kinh nghiệm của bà, đời người phụ nữ tốt hay xấu là do: một là mệnh, hai là số, ba là bản lĩnh. Ba điều này chỉ cấn chiếm được hai thì cả đời suôn sẻ.

Đối với lão phu nhân mà nói, bà được sinh ra trong gia đình đại nho ở Sơn Đông. Cha mẹ đều là người hiền lành, có nề nếp gia phong, đó là mệnh tốt. Sau này đính hôn với Dư các lão, học trò ưng ý nhất của cha bà. Dư các lão lúc gia cảnh bần hàn được ân sư tán thưởng mà gả con gái cho nên ông dành trọn tình cảm cho Dư lão phu nhân. Tiếp đó con đường làm quan thuận lợi, một bước lên mây, tình nghĩa vợ chồng cũng không đổi, toàn tâm toàn ý với vợ con đến đồng bạc răng long, Dư lão phu nhân vô cùng tốt số.

Vì thế, bản lĩnh đấu đá của Dư lão phu nhân là số không cũng không vấn đề gì. Nói cách khác, cả đời Dư lão phu nhân chưa từng trải qua sóng to gió lớn nên không cần phải đấu trí hay dùng đến thủ đoạn, vận tốt được làm hoa thơm trong nhà kính. Ợ! Cũng vì thế nên bà không áp chế được mẹ kế của Yên Nhiên, nhiều khi còn cần ông Dư thay mặt răn dạy con dâu.

“Haiz…Không có bản lĩnh thì đã sao?Không bằng gả đến nhà chồng tốt đấy!”Phòng ma ma than thở.

Minh Lan nghe rất nhập tâm. Cái này so với kể chuyện nghe còn thú hơn.

“Xem ra đầu thai vào đâu mới là quan trọng nhất! Nếu cha mẹ tốt, chuyện thành hơn nửa rồi!” Minh Lan cảm động từ đáy lòng. Bản lĩnh chọn con rể của cha mẹ Dư lão phu nhân quá được. Ai ngờ Phòng ma ma không đồng tình cho lắm: “Cũng chưa chắc. Cô Yên Nhiên lọt lòng không được bao lâu thì mất mẹ. Cha lại là người nhẫn tâm, may mà cô ấy được ông bà Dư bao bọc có thừa. Nếu mình có chút bản lĩnh, tương lai còn có thể được đứng tên sản nghiệp, chỉ e…Cô ấy giống như Dư lão phu nhân nha!”

“Thật không?”Minh Lan từ chối, sắc tái nhợt, không có sức để tranh cãi, yêu cầu sự thật phải được chứng minh.

Phòng ma ma sảng khoái bê nguyên câu chuyện của chính mình ra để nói, còn mang theo chút đắc ý.

Bà sinh ra trong một hộ nông dân nghèo khổ. Cha bệnh nặng quấn thân. Đến bảy tuổi chưa đừng được ăn bát cơm no, mẹ bà hết cách mới phải bán bà làm nha hoàn cho nhà người ta. Sau khi bán vào phủ Dũng Nghị hầu, cuộc sống của bà cũng chưa khấm khá hơn.

Nhưng từ khi bà vào phủ hầu, vừa chăm chỉ lại thật thà nên nhanh chóng được lựa làm nha hoàn bên cạnh tiểu thư. Sau này nhờ vào bản thân ham học không biết mệt mỏi, viết chữ, tính sổ sách, thêu thùa cái gì cũng tinh thông, toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, tuyệt đối không hai lòng, cuối cùng mới được vẻ vang thăng làm nha hoàn nhất đẳng bên người cô chủ. Sau đó theo hồi môn vào phủ Thịnh, được lão phu nhân làm mai, gả cho một quản sự. Vợ chồng đồng lòng ra ở riêng tự mình mưu sinh, sau này con cháu đông đúc, giàu có sung túc. Một đứa thi đậu tú tài mở lớp tư, một đứa mở thêm mấy cửa hàng, một đứa nữa thì mua đất đai làm địa chủ nhỏ.

“Vận số của ma ma rất tốt đó nha! Quả nhiên người tốt ắt được báo đáp.” Minh Lan càng nghe càng phấn chấn.

Phòng mẹ mỉm cười xua tay:

Chỉ là người tốt thì không đủ. Trước kia, tôi biết mình chắc chắn bị bán đi, vất vả làm lụng để dành được mấy đồng tiền đều cho người nọ, cố sống cố chết cầu xin ông ta bán tôi vào nhà tốt. Cũng may tốt số, gặp được người phúc hậu sau này mới có duyên được gặp lão phu nhân. Tôi ở hầu phủ bằng lòng chịu thiệt làm nhiều việc nên mới được lão hầu gia và phu nhân để ý. Cũng là tôi thúc giục ông chồng ra ở riêng kiếm sống mới có con cháu đầy đàn, cuộc sống tốt đẹp. Giờ tôi hầu hạ lão phu nhân, làm một ngày tính một ngày, bầu bạn với lão phu nhân cho đỡ buồn. Khi nào bà ấy yên nghỉ, tôi về quê ôm cháu chắt thôi!”

Ở độ tuổi trung niên bà ấy đã mất chồng, con cái đều lập gia đình, không nỡ để lão phu nhân lẻ loi một mình, liền vào phủ Thịnh làm người hầu, muốn tròn đạo nghĩa chủ tớ. Con cháu bà cũng có hiếu, ngày lễ tết đều mong bà về hưởng phúc nhưng Phòng ma ma lại chẳng chịu về.

Minh Lan líu lưỡi không thôi. Tấm gương cố gắng phấn đấu ắt đạt được thành công đang sống sờ sờ trước mặt đây! Nhìn Phòng ma ma bằng ánh mắt mang theo mấy phần sùng kính, số nàng mặc dù sinh ra không tốt, nhưng vận số + bản lĩnh = cuộc sống thịnh vượng, too (cái này nguyên tác, tiếng Anh bồi đó+_+).

Thật ra Phòng ma ma cũng ít nói, bình thường nói chuyện rất có chừng mực. Lần này cộng thêm mấy ngày cằn nhằn nữa, Minh Lan biết bà muốn nói cho mình nghe. Cô lúc sinh ra cũng mệnh không tốt, cha không thương, mẹ mất sớm, phận làm thứ nữ nhưng may vận số cũng tốt, được bà nội yêu thương, chỉ nhiêu đây thì chưa đủ, mình còn cần phải đấu tranh.

Người nghe nhiệt liệt cổ vũ, Phòng ma ma càng được khích lệ nhiều hơn. Mỗi ngày bà đều giảng một ít, kể những chuyện mình đã trải qua kể cho Minh Lan nghe. Lúc kể chuyện xưa, Đan Quất đứng canh bên ngoài cửa xe, ai rãnh rỗi cũng không được bước vào, nhiều chỗ kể tỉ mỉ, cặn kẽ, thỉnh thoảng còn thảo luận với nhau, chiều chỗ vướng mắc Minh Lan phải tự mình lĩnh hội.

Minh Lan liên tục truy hỏi, Phòng ma ma rốt cuộc giận dữ nói: “…Ai cũng nói lão phu nhân nhà chúng ta lợi hại, can ngăn không cho chồng nạp thiếp, cả ngày muốn đánh muốn giết, sinh sự, nhưng mà…Ài! Cha cô không phải sống rất tốt sao? Lão phu nhân chịu thiệt ăn uống trong này, không dưng gánh lấy cái danh khó tính, thực ra……Tính cách bà ấy thẳng thắn rõ ràng, chỉ biết tranh cãi với lão thái gia, nhưng không đề phòng thủ đoạn bỉ ổi của tiểu nhân, con mình chết non…Nên mới đau xót tận tâm can.”

Nói đến chuyện cũ, Phong ma ma lại khóc thút thít, nước mắt tuôn rơi, kéo Minh Lan nói: “Lão phu nhân giận cô ra mặt vì Dư gia cũng có nỗi khổ riêng. Cô nên biết, đàn bà có bản lĩnh nên để trong đầu thôi, vẽ lên mặt chỉ có nhận phần thiệt, không những bị người đời chửi rủa mà còn chưa chắc đã áp dụng được! Càng cao tay, càng không hiện ra trên mặt!”

“Tôi biết lỗi của mình rồi.”Minh Lan nhỏ giọng nói. Lúc này, cô mới thật lòng nhận sai.

Thấy Minh Lan hiểu được nỗi khổ của lão phu nhân, Phòng ma ma lại phấn chấn tinh thần, hứng thú dạt dào kể tiếp chuyện xưa cho Minh Lan: “Vị tiểu thư kia, ôi dào…Bây giờ cũng là lão phu nhân, gia thế đến diện mạo cũng không phải xuất sắc, gả cho người cũng không tài năng như ông nội cô dù gì cũng là thám hoa. Nhưng mà bà ấy mấy năm cứ thế sống cùng chồng đến bạc đầu, một đứa con vợ lẽ cũng không có đâu! Tôi nghe nói, ông chồng bà ấy tuổi đã lớn, mấy bà dì cũng chẳng thấy đâu,ngược lại vợ chồng càng vui vẻ.”

Minh Lan cực kì ao ước như thế. Cũng không biết có phải vì ngấm ngầm bình luận sau lưng người khác hay không mà không tới mấy ngày sau, Minh Lan lại tới tìm Phòng ma ma nhiệt liệt hồi tưởng lại chuyện xưa.

Xe đi đến bến đò, phải xuống xe đổi sang đi thuyền tiếp tục xuôi về phía Nam, tình cờ gặp người nhà họ Hạ đang lên thuyền đến Kim Lăng. Hạ lão phu nhân vén rèm bên ngoài nhìn thấy ký hiệu xe của phủ Thịnh, liền gọi người đến hỏi thăm. Hai người đều đáp lại, không cần chích máu nhận người thân, hai bà ấy gần nửa đời người chưa gặp lại liền ôm chầm lấy nhau, hai mắt đẫm lệ nói chuyện.

Chỉ thấy Hạ lão phu nhân da ngăm đen, người đẫy đà, sắc mặt hồng hào, nếp nhăn trên mặt ngang dọc, lúc cười toàn nếp nhăn, gặp người liền cười ha hả, cởi mở nhiệt tình. Bà thấy Minh Lan xinh xắn, đáng yêu, liền ôm hôn mấy cái, tiếp đó tặng thêm một hà bao nặng trình trịch làm lễ gặp mặt, bên trong là một nén vàng to và đôi khuy áo bình an làm từ ngọc dương chi.

Lúc ấy Minh Lan liền ngẩn người. Nàng nghĩ vị lão phu nhân này hẳn phải y chang dáng vẻ mẹ Bảo Ngọc mới đúng, không nghĩ đến hóa ra lại là một bà lão nông thôn hoan hỉ vô tư, nghe nói bà lớn hơn Thịnh lão phu nhân hai tuổi nhưng hôm nay nhìn thấy giống nhỏ hơn mười tuổi.

“Ma ma không nhầm chứ? Bà ấy nhìn đâu giống.” Minh Lan nắm chặt hà bao, lập trường lập tức dao động, nhân lúc không có ai liền ghé tai Phòng ma ma nói nhỏ. Phòng ma ma mang vẻ mặt tươi cười, cũng nhỏ giọng trả lời: “Nếu như giả vờ ra vẻ tử tế, trong lòng lại độc ác hèn hạ, không những tổn hại phần âm mà cả đời còn sống mệt mỏi trong sợ hãi. Nhìn vị lão phu nhân này đi, bà ấy mới thật sự bản lĩnh đó! Ngày qua ngày sống trong vui vẻ, chưa bao giờ để bụng việc gì, ai cũng không lại được với bà!”

Hạ lão phu nhân nói năng hóm hỉnh, Thịnh lão phu nhân gặp bà liền cười không ngừng, vì thế quyết định hai nhà đi chung một thuyền.

“Chị, tôi đang chờ mấy lời này của chị! Lần này tôi lên đường vội vàng, không thì đã chuẩn bị thuyền rồi.” Hạ lão phu nhân vỗ ngực mình, dáng vẻ gặp may, liền xoay người sai bảo: “Nhanh! Đi gọi cậu Hoằng về đây, chúng ta có thuyền rồi! Nói là bà nội nó có bản lĩnh, mới một tí đã túm được thuyền của bà chị đây!”

Trong phòng mọi người đều cười to, Thịnh lão phu nhân đập bà hai cái, cười mắng: “Làm bà nội rồi mà còn không nghiêm túc như vậy! Đừng để cháu gái nhà tôi học được cái tính già rồi còn nghịch này đấy!”

Minh lan vừa nôn hết xong, có chút tinh thần, ngoan ngoãn ngồi cạnh bà nội nghe, ít khi thấy bà nội vui vẻ như vậy, cũng vào góp vui nói: “Bà nội ra tay, một cũng thành hai.”

Hạ lão phu nhân cười đến nỗi cả người nghiêng ngả, ôm lấy Minh Lan hôn mấy cái, quở mắng lão phu nhân: “ Đứa nhỏ này được lắm, đổi thành cháu ta đi. Cái tên kia nhà ta cứ hay làm bộ đứng đắn, không năng nổ như cháu!”

Đang nói chuyện, vú già Hạ gia bước vào, cung kính bẩm báo: “Cậu Bảy đã về ạ!” Hạ lão phu nhân vội bảo: “Nhanh bảo nó vào đây chào!” Chỉ thấy rèm được vén lên, thiếu niên cao lớn, cả người sáng như ngọc chầm chậm bước vào, thấy người liền cúi đầu hành lễ. Thịnh lão phu nhân bảo người nâng cậu ta dậy. Chờ cậu ta ngẩng đầu, Minh Lan mới nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.

Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trắng trẻo, mày thanh mắt tuấn, không đẹp trai như Tề Hành, nhưng đậm đà phong thái của người trí thức, hành động ổn trọng, có hơi thở phú quý của Hạ gia. Cậu ta chỉ mặc chiếc áo gấm màu trắng giản đơn, ngoài dải lụa như ý treo miếng ngọc xanh mang bên hông, trên người không mang chút trang sức nào. Hai bên chào hỏi nhau xong đều ngồi xuống.

“Đây là em gái Thịnh gia, Minh Nhi.” Hạ lão phu nhân nhiệt tình giới thiệu, thuận miệng dùng luôn cách gọi thường ngày của bà nội Minh Lan. “Đây là cháu trai ta, Hoằng Nhi. Tên ngốc này lớn hơn cháu ba tuổi.”

Hạ Hoằng Văn nhìn thấy một đứa bé xinh xắn, trắng trẻo như búp bê ngồi bên cạnh Thịnh lão phu nhân, mi cong mắt cười, trông rất đáng yêu, nhưng hơi thiếu sức sống, có chút ốm yếu, buột miệng nói: “Em Minh à! Mơ này không nên ăn nhiều, rất có hại cho sức khỏe.”

Đột nhiên Minh Lan bị điểm danh, ngẩn người nhìn hộp mơ trên tay mình, nghiêng đầu nhìn bà nội, lại nhìn thiếu niên kia, chợt ngửi thấy mùi hương thơm ngát phảng phất đâu đó, ngơ ngẩn nói: “Đây là cho anh ăn, giải nhiệt…À, nếu đã vậy thì anh đừng ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.