Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

Chương 10: Chương 10




Chặn đầu đánh cướp

“Nhã Hoàng lão đại?”

“Thương lượng thất bại.” ngữ khí Nhã Hoàng thực bình tĩnh, “Tính tình của Giang Lưu, căn bản cũng cứng đầu y như Vân Tịch.”

“A…”

Không ngoài dự liệu của những người đang chờ trong tửu quán, không ai cảm thấy thất vọng.

“Như vậy, tôi đã sớm có biện pháp…” A Lục lộ ra nét tươi cười âm hiểm. “Vừa lúc, gần đây Bạch Ngân có việc không đăng nhập.”

“Tôi không đồng ý.” Nhã Hoàng nhíu nhíu mày.

“Vậy anh có cách nào tốt hơn không?” Thuần Nhất Sắc lập tức khuyên nhủ, “Nhã Hoàng lão đại ôi chao… Qua mất cơ hội này, nếu như lần này thất bại, chúng ta có thể vĩnh viễn không thể chế tạo Thánh Hồn đâu!”

“…”

Nhắc tới Thánh Hồn, biểu cảm trên mặt của Nhã Hoàng xuất hiện một dao động rất nhỏ.

“Nhã Hoàng.”

Cửa, truyền đến giọng nói trầm thấp của một người.

Quay đầu vừa nhìn, đã thấy ngay là Hằng Tinh.

——

Bạch Ngân cuối tháng trước cố gắng hoàn thành nhiệm vụ tái sinh, đương nhiên tháng này sẽ phải trở lại công việc, không có log in nhiều nữa.

Bạch Ngân không ở đó, do đã tập thành thói quen luôn ở bên anh, khiến cậu khó tránh khỏi có chút không thích ứng.

Mặc dù Vân Tịch vẫn giữ kiểu cách buôn bán lưu manh như cũ, nhân lúc rỗi rãi lại đi ăn xin, thế nhưng, số lần cậu nghếch mặt nhìn trời đờ ra đã tăng lên thấy rõ.

Một mình im lặng thẫn thờ, cũng không thèm để ý xem có lãng phí thời gian hay không.

Bạch Ngân trước khi rời đi, một hơi luyện đến cấp bảy mươi. Chờ sau khi anh trở lại, sẽ tiếp tục giai đoạn chạy nước rút thăng cấp.

Luyện cấp giai đoạn đầu cũng không quá khó khăn, nhất là đối với loại người cứng tay giàu kinh nghiệm như Bạch Ngân. Thế nhưng khi đến cấp 85, tốc độ sẽ hoàn toàn chậm đi rất nhiều.

Đến lúc đó, thời gian hai người bên nhau sẽ không còn nhiều ha… Mình còn có thể theo sau anh ta mà lo lắng sao?

Vân Tịch thăng được đến cấp 85 liền khựng lại. Cậu vốn không phải người tham thích việc luyện cấp, không có ý muốn được vang danh, mà cũng không có ai để cậu có thể dứt khoát bảo hộ. Có đôi khi, cậu còn vì tử vong quá số lần cho phép mà bị giáng cấp.

Mỗi lần tử vong, kinh nghiệm bị mất lên tới trăm ngàn, không hề là chuyện đùa. Người có level càng cao, lại càng phải cố gắng bảo hộ chính mình. Đương nhiên chuyện đó đối với Vân Tịch mà nói thì chẳng là cái gì cả.

Như vậy, lần này thực sự sẽ thăng cấp cùng Bạch Ngân sao?

Vân Tịch nhớ tới ngày anh tái sinh, Bạch mặc trang phục tân thủ trắng tinh, vai còn vác đoản kiếm cùn dùng để chém gà, không khỏi cười thành tiếng.

Bạch Ngân như vậy thực sự rất đáng yêu, chỉ tiếc thời gian nhìn anh ấy như thế thật ngắn.

Sau đó, nhìn Bạch Ngân cấp tốc tích lũy kinh nghiệm, cấp tốc trưởng thành, nhìn giây phút Bạch Ngân thay trường bào đặc thù của tế ti, ngực Vân Tịch cũng tràn ngập sự vui sướng.

Việc này đối với cậu mà nói, thật là có ý nghĩa vô cùng đặc biệt luôn…

Vân Tịch nhìn thời gian một chút, lúc này chắc là đã 3 giờ sáng ngoài hiện thực rồi.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua nhanh quá… Mà thứ cậu muốn tìm vẫn chưa tìm đủ một nửa phần.

Làm xong nhanh nhanh một chút rồi đi ngủ.

Vân Tịch định bụng như thế rồi duỗi người.

Ngay sau đó, từ trong khu rừng Hằng Sâm, Vân Tịch thấy người nọ.

Người chơi này cậu chưa từng gặp qua, đẳng cấp cũng không cao lắm.

Nhưng người đó lại không hề giống tân thủ, chắc là bởi vì rất ít login, cho nên mới không luyện lên cấp cao.

Trong trò chơi này luôn luôn gặp phải những người chơi rảnh rỗi đi gây sự. Từ đầu đến giờ, Vân Tịch đụng phải không ít kẻ đáng ghét.

Ví dụ nhưng bu theo xin tiền hoặc trang bị cũ, hay là lên kênh thế giới mắng bậy mắng bạ, rồi còn trò chặn đường chặn cửa mà đùa dai.

Hoặc như lúc này đây, cướp quái cướp thưởng, cướp đến mức làm cho người ta không thể nhịn được nữa.

Cướp quái, cướp xong còn dương dương tự hào, ỷ vào hắn có thể sử dụng phạm vi công kích xa của pháp sư mà vô pháp vô thiên, chẳng còn coi ai ra gì.

Lúc trưa tại Grenoble Serling, Vân Tịch đã bị hắn quấy rầy vài lần, buổi chiều trở về thương khố cũng bị hắn chặn đường, Vân Tịch đều chọn cách ngó lơ hắn.

Cuối cùng bây giờ lại gặp nữa.

Đầu rất nhức.

Đi tới đâu cũng bị hắn bám theo, làm cho bây giờ Vân Tịch hoàn toàn trắng tay. Mà người nọ đánh rớt gì đó cũng chưa bao giờ nhặt.

── Đây rõ ràng là cố tình gây sự.

Cũng không phải chưa từng bị khiêu khích, thế nhưng khiêu khích đến phiền như thế này là lần đầu tiên cậu gặp phải. Vân Tịch từ trước đến nay vốn không được nhẫn nại cho lắm, bây giờ liền cảm thấy muốn dạy bảo người ta.

Lẽ nào lại bị ép đến mức kết thúc công việc sớm? Vậy rõ ràng là vi phạm nguyên tắc của bản thân.

Mà quan trọng hơn là, nếu ngày mai người này lại đến quấy rầy thì sao? Không lẽ cuối cùng phải trốn chui trốn nhủi luôn hay sao.

Ngay lúc đó, một con gấu đen xuất hiện. Vân Tịch vung búa lên, kết quả chưa ra đòn đã bị tên pháp sư đứng một bên đoạt mất quái.

“…”

Gấu đen biến mất, rớt lại da và lông, cũng là thứ Vân Tịch đang đi thu thập. Thế mà tên khốn nạn cướp quái kia có thèm liếc mắt đâu, cứ tiếp tục bám gót Vân Tịch.

Này thật là quá sức chịu đựng mất rồi.

Cũng không phải chưa từng giết người chơi, nhưng Vân Tịch sẽ không tùy tiện mà công kích, nhất là với người chơi cấp thấp hơn cậu rất nhiều như thế.

Nhưng nếu không dạy cho tên này một bài học, Vân Tịch không có cách nào nguôi giận được.

Hắc y GM mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều vấn đề. Chuyện cướp quái như thế này bọn họ không có cách nào can thiệp ngay được.

Thế là Vân Tịch đổi hình thức, xuống tay công kích.

Cậu chỉ định cảnh cáo đối phương mà thôi, cũng không nghĩ sẽ đấu đến mức một sống một còn. Định bụng xin chút máu của tên tiểu tử này, sau này hắn sẽ không còn dám lớn lối như thế nữa.

Chiến đấu với một tiểu pháp sư thật quá là chuyện dễ dàng cho Vân Tịch.

Vung rìu chém thẳng lên người đối phương với vận tốc cực lớn làm cho người kia không đủ thời gian niệm chú phản bùa, nhất thời vô pháp phản kháng, chỉ có thể nghe Assas liên tục thống kê lượng máu đang bị tiêu hao.

90%, 70%, 50%, 20%… cột HP bắt đầu báo động âm.

10%.

Vân Tịch cuối cùng thu tay. Khẽ thở dài, dự định ly khai tại đây, đợi hệ thống tự động giải trừ hình thức PK ác ý.

Như vậy hẳn là không thành vấn đề. Vân Tịch nghĩ.

Nhưng lúc này, Assas trên vai bỗng nhiên gào lên:

“Người chơi không xác định, sử dụng kỹ năng ‘Bạo diễm’ với ngài!”

Vân Tịch giật mình xoay người, đã thấy đối phương kết thúc thần chú, một vòng lửa xoáy mạnh mẽ nhắm thẳng vào cậu.

Chỉ còn cách đứng yên hứng chịu.

“Ngài bị ‘Bạo diễm’ Gây thương tích, tổn hại huyết 300.”

“…”

Vân Tịch vốn dĩ cũng có chút hoảng sợ, nhưng khi phát hiện đối phương dự định duy trì liên tục công kích, liền lập tức chuẩn bị phòng ngự.

Người này…điên rồi sao?

Rõ ràng hoàn toàn không có phần thắng khi đấu, tại sao lại không chịu thua? Lẽ nào thật muốn đấu một trận sống mái hay sao?

Sau đó người kia điên cuồng vồ tới. Năng lực của hắn không mạnh, thập phần liều mạng như muốn giết chết Vân Tịch.

Vân Tịch vẫn không nhúc nhích, mặc cho hắn đánh nửa ngày, cho đến khi nước thuốc trên người đều đã dùng hết.

“Anh dừng lại cho tôi!”

Đáng tiếc là lời Vân Tịch nói, đối phương hoàn toàn không để vào tai.

“Ngài đã bị tổn hại trên 50% lượng máu, xin bổ sung đúng lúc.”

Bổ sung? Cậu đâu còn gì có thể bổ sung … Để có thể thu thập được tối đa vật phẩm, trước khi Vân Tịch đến Hằng Sâm lâm cũng đã dọn trống hết hành trang. Chỉ là vật phẩm chưa thu thập đủ mà nước thuốc thì đã bị dùng hết, hành trang của cậu gần như là trống trơn.

Vân Tịch nhíu mày, cuối cùng ra tay. Bây giờ mà đánh người kia chết, chắc chắn hắn sẽ bị giảm cấp.

Cậu thật sự không muốn ra tay giết chết tên gia khỏa này, nhưng mà đối phương thực sự ép cậu đến đường cùng.

Một đòn sau cùng đánh xuống, thi thể tiểu pháp sư nằm dài trên mặt đất, biến mất trong nháy mắt.

Mà Vân Tịch nhìn dòng chữ đỏ tươi trước ngực cậu, nhẹ nhàng thở dài.

Một người chết, một người mang hồng danh. Coi như là trao đổi công bằng đi.

Vân Tịch tự giễu mình.

Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có người đến quấy rầy nữa. Hồng danh ở Vô Thần Giới sẽ không tiêu trừ theo thời gian, trừ phi bị giết lại nhiều lần, hoặc là trở về Tu Viện dạo một vòng.

Vừa lúc, Tu Viện cách nơi này không xa.

Vân Tịch dự định thu thập ít vật phẩm nữa rồi quay về Tu Viện làm vài chuyện công ích tẩy hồng danh. Dù sao bây giờ cũng gần ba giờ sáng, người chơi rất thưa thớt.

Mình hẳn là sẽ an toàn thôi ── Vân Tịch cho là như vậy.

Cậu không lo ngại nhiều về hậu quả của chuyện lúc nãy, cho đến khi nó xảy ra vì cậu không thể trở về nơi an toàn cho người chơi hồng danh kịp ── tránh nạn ở Tu Viện.

Kỳ thực Vô Thần Giới là một trong những trò chơi có mức nghiêm phạt đối với hồng danh nặng nhất.

Ví dụ như…

“…”

Vân Tịch chưa đi được xa thì đã bị người chặn lại.

Lại là một người hoàn toàn xa lạ với cậu.

Đối phương vừa nhìn thấy hắn, tựa như thấy con mồi tuyệt vời nhất mà nhếch miệng cười. Vân Tịch chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.

Vân Tịch biết cậu không may rồi.

Những người mang hồng danh chuyên đi giết người chơi khác trong trò này luôn có một điểm giống nhau, đó là mang cấp bậc khá cao. Những người này vốn rất có thực lực mới phòng ngừa được những rủi ro khi mang hồng danh ── hồng danh bị giết không chỉ có bị trừ kinh nghiệm, còn có thể rớt trang bị, thậm chí những thứ mang trong túi vật phẩm đều có thể bị người ta cướp đi.

Quy tắc này tuy có điểm tàn khốc, nhưng cũng vì hạn chế việc giết người lung tung nên mới ban hành.

Giờ cậu không về được thành, không mở được thương khố, trang bị trên người đều gắn mác hồng danh, nếu như bất cẩn đánh mất thứ quý giá đó…. Thật sự cảm thấy phiền muộn.

Vân Tịch luôn luôn không sợ bị giết, thế nhưng hiện tại, cậu rất sợ.

Chỉ vì, trên người cậu còn giữ Nivela.

Đó là vật phẩm cậu coi trọng nhất.

Cái tên cấp 90 cuồng chiến kia chắc chắc là một tay PK già đời, nắm vững bí quyết cùng chu trình hạ gục đối thủ nhanh chóng nhất.

Đáy lòng Vân Tịch bất đắc dĩ thở dài.

Ánh sáng từ đường kiếm vụt nhanh qua, đối phương đã cho cậu chết thống khoái. Vân Tịch nhìn tay cậu sáng lên rồi từ từ mờ đi, lại một lần nữa thở dài.

Cảm giác chết đi y như rơi vào một không gian tối đen. Vân Tịch quyết đoán lựa chọn “Tử vong xong lập tức về thành”, không để cho đối phương có cơ hội cứu cậu sống lại rồi tiếp tục giết.

Nơi hồi sinh của hồng danh là một chỗ có tên Thạch Yêu. Ở chỗ hoang vắng xa thị trấn, rất ít khi có tân thủ đến đây.

Khi hừng đông, chung quanh đều rất an tĩnh.

Vân Tịch chậm rãi mở mắt, sờ sờ cái đầu có chút mụ mị của cậu.

Chuyện thứ nhất cậu làm sau khi tỉnh lại chính là kiểm tra mọi thứ trên người xem có bị thất thoát hay không

Trợ thủ cú Assas của cậu đậu trên vai vẫn còn lải nhải không ngừng.

Vân Tịch quá khẩn trương và chú tâm, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nghe thấy.

Kiểm tra hoàn tất. Hoàn hảo… Cũng chỉ rơi mất đôi giày bình thường. Nivela, thậm chí cả Rìu cấp A đều còn trên người cậu.

Thì là muốn cướp vũ khí, Vân Tịch cũng sẽ không để ý nhiều làm gì.

Chỉ cần không phải Nivela, gì cũng không quan trọng.

Chỗ hồi sinh của người chơi hồng danh rất thanh vắng, chỉ có hai NPC, một người bán thuốc, một người sửa vũ khí, không có những phương tiện thông thường. Muốn dự trữ thêm thứ gì trên người cũng không thể, thậm chí lúc mua thuốc cũng phải mua với gia đắt gấp 3 lần NPC thông thường bán.

Vân Tịch dự định đi mua thuốc, cho nên lập tức chạy đến Tu Viện.

Chuyện vừa làm cậu có cảm giác không hiểu lắm. Cậu cảm thấy có chỗ không hợp lý cho lắm.

Bên tai… Có tiếng động.

Chỗ hồi sinh của người chơi hồng danh thường hay ồn ào vì hồng danh tranh cãi chém giết lẫn lộn với nhau. Thế nhưng tiếng động này…có chút không thích hợp.

Chợt ngẩng đầu quan sát xung quanh, tâm trí dần trầm xuống.

Tình cảnh trước mắt… thật quen thuộc.

Cũng đã từng có lúc, cậu bị ba người vây quanh với ý muốn bắt nạt. Bất quá khi đó cậu không mang theo tâm lý phải gánh vác thứ gì, thậm chí còn khá nhanh trí, pha trò khiến đối phương rối trí không biết làm sao.

Thế nhưng hiện tại… Hoàn toàn không giống vậy.

Khi đó cậu đang bị người ta chặn lại gây sự thì lại lần nữa gặp được Bạch Ngân, từ đó hai người dính lấy nhau như keo. Hiện tại nhớ lại, phải cảm ơn những kẻ lòng dạ hẹp hòi đó đã khiến cho Bạch Ngân phải “Xen vào việc của người khác”. Bằng không, cậu và Bạch Ngân nhất định chỉ thỉnh thoảng login cùng thời điểm sẽ thấy nhau, dứt khoát không có khả năng làm thân như bây giờ.

Nhưng mà hiện tại…hoàn toàn không giống lúc trước.

Trước mắt cũng không phải là mấy người trong thương hội, mà bên cạnh cậu giờ đây cũng không có Bạch Ngân hay ai khác.

Cậu hoàn toàn không nhận ra những kẻ này, vẻ mặt hốc hác thần sắc xanh xao, rốt cuộc là họ định làm gì… ?

Giờ mà mở miệng hỏi, hình như có chút ngu xuẩn.

Đối phương hoàn toàn không nói lời nào, làm sao cậu lại phải hỏi han. Vân Tịch cũng bỏ đi ý định tìm hiểu mà nhếch môi.

Khóe miệng đầy tràn hương vị chua xót.

Vân Tịch thấy bọn họ đều vung vũ khí lên, ánh mắt tham lam tập trung vào thứ cậu đeo bên hông.

Đáp án, đã rất rõ ràng.

Nivela… Quả nhiên chính là Nivela?

Vậy tên khốn lúc trước xuất hiện đó là để dụ mình mắc bẫy sao?

Vật mình trân quý bị người khác dòm ngó, tất nhiên cậu biết, mà không thể giữ được, cậu càng thấy rõ kết cục.

Vân Tịch nhanh chóng mật cho Hoàng Tử Điên. Hiện nay trong Nguyệt Hạ Hồi Ức, chỉ có một người còn onl.

Mật nhiều lần, liên tục…cho đến khi đao của đối phương chém đến bên người, Vân Tịch mới bỏ cuộc.

“Ngài tạm thời không thể logout “… thanh âm tinh tế của Assas, lúc này lại có vẻ như thật vô tình. Đã bị liên tục công kích thì người chơi không thể nào logout theo cách bình thường được, đây là luật cơ bản của Vô Thần Giới.

Muốn log out mà không bị hệ thống cưỡng chế…cũng chỉ có một cách là nhà cậu đột nhiên cúp điện. Đương nhiên, thượng đế cũng không ưu ái cậu như vậy.

Vân Tịch định sau khi chết sẽ đứng im, nhân lúc không bị công kích mà log out game. Thế nhưng khi cậu vừa ngã xuống thì vú em của đối phương luôn luôn chuẩn xác mà cứu cậu sống lại, tốc độ nhanh đến mức làm kẻ khác thống hận.

Nơi hồi sinh cũng không đến được mà thành cũng không về được. Kết quả… đều như nhau. Địa điểm Thạch Yêu nơi hồng danh hồi sinh trong rừng Tắc Lâm này căn bản không có vị trí nào an toàn.

Vân Tịch không thể phản kháng. Cậu thống hận bản thân vô dụng đến mức không thể phản kháng người ta.

Trên thực tế vô luận là cao thủ như thế nào, bị bốn năm người chơi vây đánh cũng không thể an toàn thoát ra. Đối phương hiển nhiên là có kế hoạch tổ chức.

Gây sự ở nơi vắng vẻ như vậy, đương nhiên cũng không phải thuần túy là vô tình.

Người của Nguyệt Hạ không ở gần, Bạch Ngân lại không login, hành động cướp phá lúc đêm khuya… Tuy người chơi trước mặt thật lạ mắt, nhưng cậu vẫn có thể lý giải chính xác tình huống của mình lúc này.

Vân Tịch định cười nhạt, nhưng cậu hoàn toàn cười không nổi.

Kế hoạch phức tạp lại ti tiện như thế cũng chỉ để đi cướp đoạt mấy món linh tinh thôi.

Lần lượt bị giết, lần lượt bị kéo ra từ trong bóng tối, thể nghiệm như vậy, thật sự làm cho người ta bồn chồn.

Chống lại là hoàn toàn phí sức, một mình cậu công kích thật sự chẳng gây được trở ngại với mấy người kia. Vân Tịch chỉ cảm thấy trước mắt tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, cảm giác tử vong rồi tái sinh rồi tử vong thật sự không tốt, làm đầu cậu ẩn ẩn đau.

Cho dù cảm giác đau có bị giảm thấp nhất, nhưng đánh vào da vào thịt thật sự cũng không dễ chịu chút nào.

Trong túi cũng không còn vật phẩm gì, thứ có thể bị đánh cho rơi ra cũng chỉ có trang bị trên người.

Vân Tịch chỉ biết đơ mắt nhìn vật mình trân quý nhất rơi xuống.

Cậu cố gắng đưa tay bắt lấy, nhưng cũng chỉ là vô vọng.

Phù Trần đưa cho cậu Nivela…

Lại vô dụng để cho người khác cướp đi.

“Bá ── ”

Một người tung đòn trí mạng.

Tầm nhìn vừa rõ ràng lại một lần nữa mờ mịt

Vân Tịch chỉ cảm thấy, thân thể của chính mình đang không ngừng rơi, rơi.

Rơi vào vực sâu không đáy.

Ý thức hỗn độn, Vân Tịch tựa hồ nghe thấy thanh âm thân quen nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Bạch Ngân ôn nhu gọi tên của cậu, “Tiểu Vân, tiểu Vân…”.

Vào một ngày đã qua, chính tiếng gọi này đã mở đầu tất cả mọi chuyện giữa bọn họ.

“Tiểu Vân…”

Nhưng Vân Tịch biết, đó hoàn toàn chỉ là ảo ảnh của bản thân.

Bạch Ngân không hề biết mọi việc xảy ra ở đây, Bạch Ngân thật sự chưa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.