(10) Ngọc quý
Trong lúc đó, nhân vật trung tâm của câu truyện là Vân Tịch, lại không hề đếm xỉa đến tất cả mọi việc đang diễn ra.
“Tiểu Vân, em đi đi. Rời khỏi nơi này, bình tĩnh lại.”
Khi đó, Bạch Ngân rất ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong sự ôn hòa đó có còn hàm chứa cảm xúc gì khác nữa không… Vân Tịch không biết.
Bạch Ngân vẫn rất dịu dàng, đối với ai cũng dịu dàng.
Sở dĩ người chơi trong thành hưng phấn quá độ là bởi vì bọn họ chẳng bao giờ thấy được Bạch Ngân khác thường như ngày hôm nay ── thế cho nên ai nấy đều có cảm giác muốn diễn một vai trong vở kịch vui này.
Trận bão này có thể hoành hành được bao lâu đã trở thành đề tài được chú ý nhất. Có người còn không ngừng dùng thế giới kênh mà hỏi xem nguyên nhân làm sao, nhưng người hồi âm chỉ như nước nhỏ giọt. Đại khái là vì những người có liên quan đều đang trong trạng thái căng thẳng, những người khác lại không có tâm tình đi quản chuyện bao đồng làm chi, tỉ như Vân Tịch hay là Hoàng Tử Điên đang theo bên cạnh Vân Tịch.
Sau khi Bạch Ngân nói gọn một chữ “Đi “, Vân Tịch bị tiểu Điên tử kéo ngay ra khỏi tửu quán, thẳng một đường từ Pháp Luân Đinh thương thành đến Tắc Sâm lâm. Mặc dù có chút lo lắng về tâm tình của Bạch Ngân, thế nhưng chuyện phát sinh ngay sau đó cậu cũng không có cơ hội thấy, chỉ có thể từ miệng tiểu Điên tử theo dõi diễn biến qua những thông tin được tải lên kênh thế giới mà thôi.
Bạch Ngân nổi giận. Anh cùng Nguyệt Hạ Hồi Ức hạ lệnh tru sát đầu tiên, liên tục dẫn người bao vây Thương thành mấy giờ liền. Tới gần trưa, mấy đại công hội đều biểu thị ý nguyện trợ giúp Nguyệt Hạ, liên hợp phản Thương. Ngoài ra, cảnh cáo của Giang Lưu cũng làm cho nội bộ Thương hội đại loạn, không ít thành viên đã rời bang, chỉ để có thể tự bảo vệ mình…
Sự việc càng ngày càng phát triển theo hướng nghiêm trọng.
Người càng có vẻ điềm tĩnh càng không thể đơn giản trêu chọc ── đó có phải là một sự thật hiển nhiên hay không ?
Tiểu Điên tử liên tục mật cho Vũ Tức ở trong thành để dò hỏi, thật để tâm đến diễn biến của cả Thương hội lẫn phe mình. Vân Tịch không chen vào được, cũng không thể trở lại, chỉ có thể ngồi dưới đất đờ ra.
Chuyện này là do Nivela mà nên, là do cậu vô dụng mà thành, sau đó lại vì cơn thịnh nộ của Bạch Ngân mà to ra.
Nhưng có thế nào, cậu cũng cần tự kiểm điểm chính cậu trước.
Do cậu sơ ý, trân bảo cấp SS không đem gửi cho kĩ, lại suốt ngày đeo bên người khoe khoang,… Hiện tại mới thấy đúng là ngu xuẩn quá mà.
Đây là vật duy nhất mà Phù Trần để lại.
Sau đó găp lại Bạch Ngân lần thứ hai, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui sướng của anh hết thảy đều đọng lại trên thanh Nivela cậu đeo bên người. Mặc dù anh cũng chưa hề mở miệng đòi nó lại sau khi đã biết rõ sự tình, thế nhưng cậu biết Bạch Ngân nhất định là cũng đã từng muốn thu nó về bên anh.
Vân Tịch không biết vì sao Phù Trần phải đem vật quý giá ấy đến tặng cậu, nhưng đã nhận cũng nên vô cùng quý trọng. Thế mà ai có thể ngờ tới, hiện tại, Nivela, đã hóa thành một nước…
Vừa nhớ đến thực tế này, nội tâm Vân Tịch lại thêm căng thẳng.
Nếu là những món trang bị vật phẩm khác, Vân Tịch sẽ không chú ý xem nó có bị cướp bị bán hay cho ai.
Chỉ có Nivela, duy nhất một mình vật ấy là ngoại lệ.
“Tiểu Vân, anh có khỏe không?”
Tiểu Điên nhìn Vân Tịch một lúc lâu cũng không hề thấy cậu có động tĩnh gì, có chút lo lắng vỗ vai cậu. Trước đó Bạch Ngân phân phó cậu lôi tiểu Vân đi, cũng là sợ tiểu Vân có điều suy nghĩ. Vũ Tức luôn căn dặn mãi “Trước Vân Tịch bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng cho cậu ta quay về”, tiểu Điên tử không khỏi nghĩ cậu rất giống như đang bảo vệ phạm nhân…
“Hở?”Vân Tịch nhẹ nhàng mà lên tiếng, ngữ khí đã rất bình tĩnh rồi.
Lúc này hai người ngồi ở một di tích trong rừng Tắc Sâm, hai bên trái phải chỉ lưa thưa vài cái cây, chung quanh một mảnh hoang vắng.
Rừng Tắc Sâm rất gần khu vực sa mạc Karla, bão cát rất lớn. Ngoại trừ tiếng gió thổi chỉ có tiếng bọn họ nói chuyện, xung quanh không có âm thanh của sinh vật sống.
Điều kiện này rất thích hợp với việc tự suy ngẫm lại. Vân Tịch cười.
“Đang suy nghĩ gì sao? Lại bận tâm vào chuyện đó sao?”Cái mỉm cười này làm cho tiểu Điên tử nhíu mày. Tâm tình của Vân Tịch với cậu mà nói thật sự là rất khó đoán biết.
“Rốt cuộc là bận tâm vào chuyện gì mới được?”Vân Tịch nhún nhún vai, than thở, “Chỉ là nghĩ đó chính là trách nhiệm của tôi thôi. Hiện tại chạy trốn xa như vậy, giống như đang trốn tránh quá phải không?”
“Đó là bởi vì…”Tiểu Điên tử nghĩ cách khuyên nhủ.
“Tôi hiểu mà, là do Bạch Ngân bảo đi, nhưng đó là bởi vì Bạch Ngân biết tôi không muốn ở lại đó.” Vân Tịch nhẹ nhàng giải thích, “Người chịu trách nhiệm là tôi mà lại không muốn ở lại, những tưởng có thể làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra…”
“Anh như thế mà còn không gọi là nghĩ vẩn vơ sao?” Tiểu Điên tử cười khổ, “Còn ngồi nghĩ nghĩ cái gì chứ? Chuyện này căn bản một mình anh cũng không thể giải quyết nổi mà? Nhị đương gia nói anh tránh đi là…”
“Tôi là gây ra nguyên nhân, cũng không phải nói tự tôi giải quyết, cuối cùng còn đổ hết trách nhiệm cho Bạch Ngân. Nói thật… Tôi rất vô dụng.”
Vân Tịch xuất thần nhìn mặt đất. Đã từng hăng hái làm theo ý mình, cũng không để bất luận kẻ nào vào mắt, không từ cả gian thương của Pháp Luân Đinh, vậy mà biểu tình hôm nay, cứ như một đứa trẻ bị ức hiếp.
“Được rồi…”
Tiểu Điên tử có chút thương xót, tiến lên dùng sức vỗ hai cái vào mảng lưng thon gầy kia.
“Tiểu Vân, anh phải hiểu một điều.”
Vân Tịch ngẩng đầu, có chút mê mẩn nhìn cậu.
“Anh nói khách khí như thế, Nhị đương gia sẽ rất phiền muộn. Anh ấy tuy rằng ôn hòa, cũng là lần đầu ôm hết rắc rối của người khác vào mình, cũng vì coi trọng anh, cho nên mới vì anh mà tức giận đến mức ra mặt. Huống hồ so với việc mất đi Nivela, việc làm Nhị đương gia tức giận lại có vẻ liên quan đến chuyện bọn họ gây ra cho anh hơn.”
“…”
Vân Tịch nghe xong, ngẩn người, cũng không thể phản bác.
“Tôi chỉ là nói vậy thôi, nếu như tôi có nói sai, anh cũng nghìn vạn lần đừng chú ý.” Tiểu Điên tử gãi gãi đầu, tiếp tục nói, “Bởi vì có một số việc thật khó nói cho rõ… Anh và Phù Trần đều là những người rất thân thiết với Nhị đương gia ,trước có người cũng nói rằng vì anh giống Phù Trần… Ách, anh đừng nóng giận nha… Thế nhưng theo ý tôi thì, tính cách của anh và Phù Trần lại hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa, tôi cảm thấy thái độ của Nhị đương gia đối với anh cũng không giống…”
Tiểu Điên tử dừng một chút, thở ra một hơi thở.
“Còn khác chỗ nào, nhất thời tôi cũng chưa nói rõ được, để tôi nghĩ kĩ lại một chút…”
“…”
Tiểu Điên tử nói lời nghe ra đơn giản, kì thật cũng không thể lý giải được bao nhiêu.
Thế nhưng lời nói này lại làm cho lòng Vân Tịch xuất hiện một cơn hoảng loạn mơ hồ.
Hình như là, nếu còn nói thêm nữa sẽ lại chạm trúng chỗ cấm kị…
Vân Tịch nhớ, lời Vũ Tức đã nói với cậu trước khi công thành chiến xảy ra ──
“Tôi thề rằng sẽ không trở thành gánh nặng cho anh ấy, tôi thề rằng chỉ muốn cùng anh ấy sóng vai. Đó là mục tiêu để tôi nỗ lực… Tuy rằng, tôi chưa từng mong chờ một kết thúc có hậu cho chính mình.”
Vũ Tức nói câu đó, biểu cảm nghiêm túc cùng cố chấp khiến cô dường như xinh đẹp hơn rất nhiều lần. Cho dù người mà cô muốn sánh vai, là người mà cô có muốn theo đuổi, cũng sẽ mãi mãi đuổi không kịp, Bạch Ngân.
Cảm giác của cậu vào lúc đó, không hề giống với cảm giác của cậu bây giờ. Khi đó cậu cũng chỉ ủ dột đôi chút, còn lúc này đây, là hổ thẹn thật nhiều cùng tự trách bản thân.
Tôi thề không muốn trở thành gánh nặng cho anh ấy, tôi thề rằng chỉ muốn cùng anh ấy sánh vai…
Kỳ vọng của Vũ Tức, cũng là kì vọng của chính cậu thôi…
Thế nhưng cậu chưa hề làm được… Cậu với Bạch Ngân, chỉ có vô hạn ỷ lại. Mỗi ngày login, có thể thấy anh cười, có thể nghe anh nói, có thể cùng anh phung phí thời gian,….thật là chuyện hạnh phúc nhất. Nhận được sự che chở cùng quan tâm lo lắng của anh, chiếm lấy vị trí vốn thuộc về người khác bên cạnh anh. Cậu đã từng vô lo vô nghĩ đến bất kì ai, thế mà lại vô tình, quyến luyến sự ấm áp của một người.
Vân Tịch khẽ rũ mi.
Vốn không nên như vậy mà…
Tiểu Điên tử nói, Bạch Ngân đối xử với cậu hay đối xử với Phù Trần, thái độ đều không giống nhau. Không biết là, không giống như thế nào?
Người hãm quá sâu, đến tột cùng là Bạch Ngân hay là chính cậu…
“Tiểu Vân!”
Tiểu Điên tử bỗng nhiên một tay kéo Vân Tịch đứng dậy, khí lực kinh người.
“Mau nhìn!”
Vân Tịch quay đầu, thoáng nhìn thấy một người. Chỗ này trống trải hoang vu, người kia một thân đen tuyền thật dễ thấy.
Người kia đang chạy, chạy trốn rất nhanh, tựa hồ muốn tránh đi thứ gì đó.
Vân Tịch biết hắn đang trốn gì.
Vân Tịch sẽ không quên hắn, sẽ không quên cách đây không lâu, trên mặt hắn đã từng nở một nụ cười tham lam.
Hắn đã từng mấy lần vung kiếm với cậu ──
“Là sườn cốt tinh…”
“Mau đuổi theo!”
Tiểu Điên tử lập tức xách đao xông ra ngoài, gần như là gào lên, hung hăng:
“Tới vừa lúc! Gia gia không xả ngươi thành mười tám mảnh là không được! !”
Hai người đuổi theo Sườn cốt tinh, rất nhanh chạy khỏi phạm vi của Tắc Sâm lâm, đuổi thẳng tới sa mạc Karla.
Đáng tiếc bọn họ thủy chung theo không kịp đối phương, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng người đen tuyền cách bọn họ càng ngày càng xa, nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
“Khốn thật… Tốc độ của hắn thật nhanh quá, cư nhiên uống thuốc tăng tốc cũng theo không kịp.”Tiểu Điên tử oán hận cắn răng, “Nhanh đến biến thái luôn!”
“Chắc là có liên quan đến giày, trên người chúng ta cũng không trang bị tăng tốc.”
Vân Tịch bình tĩnh phân tích, lại lựa chỗ ngồi xuống.
Đuổi người lâu như thế, thể lực của cậu có chút tiêu hao. Vừa mới không để ý thể lực, Assas đậu trên vai đã hét vang báo động.
Kỳ thực nếu đuổi theo được tên khốn kia thì thế nào, cũng chỉ có thể giết chết hắn cho hả giận. Nói không chừng còn có thể bị hắn giết ngược lại, dù sao cậu thực sự…
Thật sự là, không đủ sức chiến đấu.
Thế giới trong game online cũng không dễ dàng hơn cuộc sống hiện thực bao nhiêu. Ở chỗ này, người yếu thế chỉ cần lỡ mạo phạm kẻ cường quyền một lần, cũng sẽ chỉ có thể mặc cho đối phương chà đạp, hành hạ cho đến khi bị trục xuất.
Tàn khốc như vậy.
“Giờ làm sao?”
Tiểu Điên tử thở một hơi dài, nhìn bầu trời tối đen trên đầu, có chút mờ mịt.
Lúc này hai người đang đứng ngay giữa sa mạc Karla, nhìn khắp chung quanh cũng chỉ có cát vàng mênh mông vô bờ.
Muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng. Môi trường, cảnh vật nơi sa mạc rất thất thường, người chơi vãng lai không có thú cưỡi rất dễ bị nhốt luôn ở đây.
“Trực tiếp trở về thành đi.”Vân Tịch kiến nghị.
Này hiển nhiên là biện pháp đơn giản nhất, tuy rằng tiểu Điên tử theo lệnh Vũ Tức ngăn cậu ở ngoài thành, tuy rằng lúc này cậu cũng không định đối diện với …người kia.
“Tiểu Điên tử, cho tôi một quyển trục về thành đi.”
Vật phẩm trên người Vân Tịch đều đã rớt hết trong sự việc kia.
Tiểu Điên tử bỗng ngớ người.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trục về thành chỉ còn một cái…”
“…”
Tiểu Điên tử lập tức tính toán: “Tiểu Vân về trước đi, tôi sẽ mật Vũ Tức tới đón.”
“Không được, có về cũng là cậu về.”Vân Tịch cảm tạ ý tốt của cậu, cười cười, “Tôi hơi mệt, dự định logout nghỉ ngơi liễu.”
“Ách… Thế nhưng lần sau anh login thì…”
Lần sau login, Vân Tịch sẽ lại xuất hiện ngay giữa sa mạc. Nếu vận khí không tốt, vừa log in có thể sẽ gặp BOSS, chẳng phải rất xui xẻo hay sao…
“Không cần lo lắng cho tôi.”Vân Tịch vỗ vỗ vai cậu, trấn an, “Nói chung, đến lúc đó rồi tính…”
Đến lúc đó sẽ tính tiếp.
Kỳ thực những lời này bao hàm rất nhiều ý tứ mà chính bản thân Vân Tịch cũng không thể xác định rõ ràng. Tỷ như, lần sau login là lúc nào?
Không định trốn tránh triệt để, thế nhưng trong đầu bị các loại cảm xúc nhồi vào, làm cậu không còn có thể nghĩ ngợi những việc cần làm tiếp theo.
Vừa nghĩ đến Bạch Ngân, tâm cũng rất loạn.
Nếu nhanh chóng gặp lại anh, sẽ chẳng biết nói gì. Vốn dĩ không có gì phải giấu diếm nhau, đôi lúc còn đùa vui một chút, nhưng giờ cậu biết rằng, có vài chuyện đã không còn như xưa rồi.
Còn như vậy nữa, kết quả sẽ như thế nào đây?