[3] Bảo vệ và được bảo vệ
Trung tâm quảng trường Pháp Luân Đinh là nơi rất nhiều thương nhân tụ tập buôn bán.
Vân Tịch cầm dụng cụ NPC cho cậu đi làm công việc tưới hoa nhàm chán. Nhóm thương nhân đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, nhưng không ai mở miệng hỏi lý do.
Hành vi của Vân Tịch vốn nổi tiếng khó hiểu, những người ở lâu tại Pháp Luân Đinh đã sớm quen mắt.
“Xuân đến trăm hoa nở, những đóa hoa xinh đẹp mọi người đều thích, bạn hái, tôi cũng hái, hái cho đến khi chúng tàn lụi….”
Vừa tưới hoa vừa hát ca khúc quỷ khóc thần sầu tự biên tự xướng, trên cổ còn treo lủng lẳng tấm biển “Người chơi mới, khần cầu giúp đỡ”, trông Vân Tịch lúc này vô cùng kỳ dị.
Giá trị mị lực đã biến âm kia hẳn chỉ cần tưới hoa một giờ liền trở về như cũ, chậc, dù sao thì hoa ở trò chơi tưới nước nhiều đến mấy cũng không chết được. Chẳng phải lần trước đám người của công hội Nguyệt hạ hồi ức cũng rồng rắn tới đây tưới hoa sao?
Vừa nghĩ đến Nguyệt hạ hồi ức liền nhớ tới lão đại Giang Lưu vô dụng của bọn họ, cùng với Bach Ngân, người tốt được thế nhân truyền tụng.
Mắt xanh, tóc bạc, áo choàng bạch kim. Bề ngoài tản ra khí chất dịu dàng đến cực điểm. Với thành viên công hội Nguyệt hạ hồi ức mà nói, vị nhị đương gia này là độc nhất vô nhị.
Còn với bản thân cậu, đó là một người qua đường kỳ lạ.
Vân Tịch nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, biểu tình của anh khi nhìn cậu lê lết trên đất, thật buồn cười.
Lần thứ hai gặp anh nói: “Tôi sẽ giúp cậu.”
Quả là một người vừa dịu dàng, vừa tốt bụng. Ở với một người như vậy bản thân cũng thấy ấm áp theo.
Là bạn của anh hẳn sẽ thấy vô cùng hạnh phúc nhỉ?
Vân Tịch có chút mệt, cậu đặt bình tưới xuống, ngồi ven đường nghỉ ngơi.
Người tới buôn bán ở quảng trường rất nhiều, không khí thực náo nhiệt. Vân Tịch thấy trong đám người một ít gương mặt quen thuộc.
Những người Vân Tịch biết hầu hết đều là người của thương hội. Trên thực tế, thương nhân ở Pháp Luân Đinh buôn bán đại đa số đều đã gia nhập thương hội.
Hiệp hội buôn bán liên hợp ở Pháp Luân Đinh do người đứng đầu Hằng tinh công hội sáng lập. Thu thập các loại vật phẩm về một mối rồi phân cho thương nhân trong thương hội đem bán, vừa đạt được lợi nhuận của mình, vừa có thể bình ổn giá cả trong trò chơi.
Nhưng Vân Tịch lại thấy quy ước trông có vẻ rất hợp tình hợp lý kia thật ra vừa độc tài, vừa trói buộc, cho nên cậu không hứng thú gia nhập Hằng tinh thương hội.
Hằng tinh phái người đến gợi ý việc gia nhập vài lần đều bị Vân Tịch dùng đủ mọi loại lý do phủi đi, vì thế đành phải từ bỏ.
Vân Tịch bỗng thấy một tiểu chiến sĩ chưa có công hội bị một thương nhân bám chân ở quảng trường.
Thương nhân kia là A Lục, nguyên lão của công hội. Trước kia Vân Tịch cùng gã từng giao thiệp vài lần, ấn tượng về gã rất xấu.
Gian thương trên thế giới có rất nhiều loại. Vân Tịch tự nhận bản thân cậu không phải loại đạo đức cao thượng, nhưng cậu vẫn luôn làm việc theo đúng nguyên tắc.
Mà cái gã A Lục này……
“Mua vũ khí à? Đoản kiếm Tinh Tiết mới ra đấy, có muốn mua không? Chỉ còn một thanh này, tôi sẽ bán rẻ chút, cậu hôm nay gặp lời rồi.”
A lục ra sức thuyết phục tiểu chiến sỹ.
“Để tôi nghĩ kỹ đã.” Tiểu chiến sĩ có vẻ đang do dự, “Tài sản của tôi không nhiều lắm, nếu mua sẽ hết tiền, phải cân nhắc một chút.”
“Đừng lo, danh tiếng của thương hội bọn tôi ở Pháp Luân Đinh tốt lắm. Cậu tùy tiện hỏi người qua đường liền biết.”
“Kiếm anh muốn bán, có đặc tính như thế nào?”
“Hỏa tính cao, rất phù hợp với cấp bậc nghề nghiệp của cậu hiện tại, có nó luyện cấp sẽ rất nhanh.” A Lục tiếp tục khoác lác, “Tiện nói cho cậu biết, kiếm này được gắn thêm không ít đá cường hóa quý hiếm, độ bền đứng hàng nhất đẳng.”
“Để tôi đi diễn đàn xem qua chút rồi nói sau.” Tiểu chiến sĩ vẫn tiếp tục do dự.
“Nếu vậy……” A Lục vuốt cằm, tỏ vẻ tiếc hận nói, “Quên đi, cậu cứ đi mà tra. Nhưng khi trở về nhỡ tôi đã bán rồi, chắc chắn với cậu không còn thanh Tinh Tiết kiếm thứ hai nào giá rẻ như vậy đâu.”
“Như thế……” Tiểu chiến sĩ bắt đầu dao động, “Nhưng tôi chỉ có tám vạn Sharon, có đủ không?”
“Tám vạn à……” A Lục hơi đắn đo, “Còn thiếu một chút, nhưng không phải không thể bán……”
Gã giả bộ ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói : “Đành vậy, vì cậu là người mới, tôi để giá tám vạn cho cậu.”
“Thật không ? Tốt quá……” Tiểu chiến sĩ ngây thơ hoàn toàn không biết bản thân đã bị lừa.
“Vậy trước tiên cậu xem thử hàng đi, có vấn đề gì thì nói với tôi.”
Trung cấp vũ khí cùng với vũ khí thông thường không giống nhau. Người không biết gì cảm thấy nó rất đẹp, mà những tân thủ không hiểu biết tất nhiên không thể phát hiện vấn đề của kiếm.
Ngay khi hai người kia chuẩn bị thông qua Assas xác nhận giao dịch…
“Khuyên cậu đừng mua. Tinh Tiết kiếm chỉ được mỗi bề ngoài thôi, kỳ thật công dụng của nó rất kém.”
Nghe được lời này, tiểu chiến sĩ tạm dừng giao dịch, quay đầu nhìn chằm chằmVân Tịch.
“Cậu mua nó, chắc chắn chỉ được vài ngày liền muốn đổi vũ khí. Nếu đem tất cả tài sản của cậu ra mua, không nên thận trọng hơn sao? Cậu có thể đi mua Tinh Trần kiếm hoặc Thủy Vũ kiếm, hai thanh kiếm kia đều không quá tám vạn.”
Vân tịch ngồi ở bồn hoa ven đường, dùng tư thế rất không đứng đắn để nói chuyện.
“Ý của anh là…… Tôi bị lừa?”
Tiểu chiến sĩ hết nhìn Vân Tịch lại nhìn đến A lục, vẻ mặt hoài nghi.
“Cậu đừng nghe hắn nói bậy!” A Lục đã nhẫn nại tới cực điểm nổi giận, “Nói cho cậu biết, cái gã này mới chính là gian thương thật sự”
“……”
“A Lục nói không sai, gian thương chính là tại hạ.” Vân Tịch nghiêng đầu cười, “Nhưng chuyện này tôi tuyệt đối không nói sai. Nếu không tin cậu có thể lên diễn đàn hỏi những người chơi khác.”
“Vậy…” Tiểu chiến sĩ nhanh chóng thu tiền lại hướng Vân tịch gật đầu nói, “Tôi đi hỏi một chút rồi tính sau.”
Nói xong cậu ta liền nhanh chóng đi khỏi.
“Vân — Tịch –”
Công sức từ nãy đến giờ hóa thành công cốc, A Lục tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện gì?” Vân tịch vẫn giữ tư thế nghiêng đầu, thực nhẹ nhàng hỏi.
Biểu tình nhàn nhã kia rơi vào mắt A lục khiến gã hận đến mức muốn lột da Vân Tịch.
“Mày muốn tìm tao gây sự đến thế kia à ?!’
“Không.” Vân Tịch cười, thấp giọng nói, “Chẳng qua đột nhiên thấy không thuận mắt.”
Vân Tịch trước kia từng đoạt qua vài chuyện làm ăn của thương hội. Việc ngày hôm nay chẳng cua chỉ là thù cũ thêm hận mới mà thôi.
Bản thân Vân Tịch đối với vấn đề này chẳng thèm để ý.
“Mày cứ tận tình kiêu ngạo đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ xử mày!”
A lục hung hăng nói những lời này rồi xoay người rời đi.
Nếu trong thành cho phép PK(*), gã nhất định đã giết cậu rồi, Vân Tịch mỉm cười.
(*)Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động đi “giết” người chơi khác
Kỳ thật bị giết cũng không phải việc gì mất mặt. Cái loại buôn bán ép buộc của thương hội ngay từ đầu đã khiến cậu không quen nhìn.
Gian thương trên thế giới có rất nhiều lọai. Gian thương Vân Tịch có nguyên tắc của riêng mình.
Vân Tịch nhẹ nhàng huýt sáo, ngồi dậy tiếp tục tưới hoa.
“Chủ nhân Vân Tịch, thời gian làm nhiệm vụ đã hết, thời gian làm nhiệm vụ đã hết…”
Con thỏ Assas trên đỉnh đầu canh chuẩn xác thời điểm thông báo.
“Đã biết.”
Vân Tịch hủy bỏ nhắc nhở, tới trung tâm trả nhiệm vụ để lĩnh thưởng.
“Chúc mừng người chơi Vân Tịch, giá trị mị lực và giá trị vinh dự của ngài thành công tăng lên.”
Cách một ngày, cuối cùng Vân Tịch đã thấy lại nụ cười của NPC.
Mất nhiều thời gian như vậy chỉ tăng lên một chút, nhưng với cậu thế là đủ. Vân Tịch chỉ cần giá trị mị lực sẽ không đột nhiên giảm đến âm là tốt rồi.
Rốt cuộc thoát khỏi thái độ lạnh như băng của NPC, giá cả đắt đỏ của các loại thuốc cùng ưu ái của quái vật, tâm trạng hiện tại của Vân Tịch rất tốt.
Đi trên đường lớn rộng rãi, miệng cậu không ngừng ngâm nga hát. Đoản kiếm bên hông cũng nhịp nhàng đong đưa theo mỗi bước chân.
Đúng rồi……
Vân Tịch chợt nhớ ra, thanh kiếm này tựa hồ rất kỳ lạ. Bản thân nó chưa được kiểm định, thoạt nhìn rất đẹp đẽ quý giá nhưng thực chất chẳng có tác dụng gì, tại sao lại như vậy ?
Đương nhiên, Vân Tịch không nghĩ tới việc đi hỏi GM, vì hiện tại là ca trực của Hồng y 013. Mọi người đều biết, Hồng y 013 vốn nổi tiếng khó ứng phó. Người này thái độ kỳ lạ, hơn nữa hoàn toàn không bận tâm đến trách cứ của người chơi với mình. Đến bây giờ vẫn không bị xa thải, quả thật chính là kỳ tích lớn nhất của Vô Thần Giới online.
Ở điểm thích làm theo ý mình, Hồng y 013 với Vân Tịch rất giống nhau.
Vân Tịch thong thả tản bộ đến ngoài thành. Bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân của ai đó.
Là ai?
“Người chơi A Lục cùng hai người khác đang tới gần, hướng ngài mở chế độ PK ác ý.”(1)
A Lục……?
“Vân Tịch!”
Mấy người kia tiến đến, rất nhanh bao vây Vân Tịch.
“Lần này, mày trốn không thoát .”
A Lục đắc ý cười, vung đao chém Vân Tịch. Vân Tịch theo bản năng nâng tay chắn, liền nghe Assas trên đầu nói :
“Đã trúng đòn, mất 30 điểm máu, bị cưỡng bức tiến vào trạng thái PK.”
Bọn họ tính giết cậu để tiết hận sao? Chỉ vì mối thù nhàm chán buổi chiều ?
Vân Tịch thấy tư thế đằng đằng sát khí của mấy người kia, chỉ cảm thấy buồn cười.
Muốn giết cậu rất đơn giản, cần gì đến ba người chứ? Cấp bậc của cậu không cao, nghề nghiệp bất lợi, lại không có trang bị cực phẩm. Bọn họ dùng cách này là vì quá tức giận sao?
Thù mới thêm hận cũ, aiz. Vân Tịch khẽ thở dài.
“Muốn giết, xin cứ tự nhiên.”
Vân Tịch nói vô cùng sảng khoái lại khiến ba người kia run rẩy một chút.
“Cái thằng chết tiệt này……”
“Biết bản thân yếu như kiến chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh sao ?” A Lục cười lạnh.
“Con kiến gì cơ ? Tao thấy nó đến con kiến cũng chẳng bằng” Thanh Nhất Sắc sửa lại nói.
“Ha ha ha ha……” Mấy người kia đồng loạt cười lớn.
Những lời lăng nhục nhàm chán, chẳng có gì mới.
Đáng tiếc, Vân Tịch tuyệt đối không bận tâm đến những lời vô nghĩa này.
“Nghe đây…” Vân Tịch vuốt tóc, nói: “Vừa rồi tôi mới làm một chút việc thiện, giá trị vinh dự so với những người khác kém rất nhiều. Vậy nên ba người các ngươi mỗi người giết tôi một lần cũng không bị hồng danh. Nếu đã không tu đạo ở Tảo Viện Đường thì cứ lần lượt từng người một lên giết đi. À đúng rồi, hôm nay tôi mặc hỏa y. Dùng các chiêu công kích thuộc tính thủy sẽ mau chấm dứt hơn, tiết kiệm thời gian cho các người.”
Tuôn ra một chàng, trong lòng Vân Tịch tự diễu, cảm giác bản thân bị hội đồng có chút giống như đang bị người ta luân phiên cưỡng gian.
“Mày……”
“Mày không cần mặt mũi sao? Bị giết cũng có thể hưng phấn như vậy?”
“Tao quên mất…” A Lục thì thào, sắc mặt càng ngày càng dữ tợn, “Thằng đó từ trước đến giờ vốn không quan tâm đến mặt mũi”
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Vân Tịch chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
Quay đầu liền thấy một người bản thân vẫn muốn gặp lại.
Người kia sửng sốt, Vân Tịch cũng sửng sốt.
Bạch Ngân……
Đối diện với ánh mắt xanh lam của người kia, Vân Tịch chợt nhớ tới tình cành của mình lúc này.
Aiz, gặp nhau chẳng đúng lúc tẹo nào. Vân Tịch xấu hổ vò đầu.
Bản thân bị ba người bao vây, trở thành cá trên thớt…Thật vô cùng mất mặt.
“Mày là ai ?” Đối với một Trình Giảo Kim(*) đột nhiên xuất hiện, Thanh Nhất Sắc tỏ ra khinh thường, “Muốn ra tay vì nghĩa hay muốn tìm chết?”
(*)Trình Giảo Kim: chỉ người chuyên đi phá bĩnh việc của người khác
“Nguyệt hạ hồi ức, Bạch Ngân…” A Lục trợn tròn mắt, gã đương nhiên biết người này.
“Bạch Ngân? Là hắn ta sao?”
A Lục mắng:“Đương nhiên!”
“Tôi không biết giữa các người đã sảy ra ân oán gì.” Bạch Ngân chỉ vào Vân Tịch, “Nhưng người này là bạn của tôi. Gây sự với cậu ta là gây sự với tôi.’
Nghe xong câu này, Vân Tịch không nhịn được phải bật cười.
Bạch Ngân ơi Bạch Ngân…Uy hiếp người khác vẫn cứ ôn hòa khiêm tốn, như vậy thì đe dọa được ai chứ?
Quả thật đáng yêu quá sức.
A Lục im lặng, Lạc Diệp vẻ mặt mờ mịt mắng: “Tao mặc kệ mày là ai! Gặp người giết người, gặp Phật giết Phật!”
…Tuyên ngôn ngu khó đỡ. Vân Tịch tại đáy lòng mỉa mai.
“Thế à? Vậy được rồi.”
Một luồng sáng hiện lên, vũ khí trên tay Bạch Ngân là một pháp trượng màu trắng tinh khiết cực kỳ hiếm thấy.
Không phải trượng linh âm cấp S đấy sao?
Vân Tịch lập tức phát hiện, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà…
Quả thật chỉ có thứ vũ khí xinh đẹp mạnh mẽ kia mới thích hợp với người như vậy, thích hợp với tên của người ấy.
“Linh âm……”
Ba người tìm Vân Tịch gây sự cũng là thương nhân, đương nhiên biết phân biệt mặt hàng, bỗng chốc thức thời, dù không cam lòng vẫn rất nhanh chạy mất.
Chỉ còn lại Vân Tịch cùng Bạch Ngân.
“Cảm ơn người anh em.”
“……”
“Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây, hẹn ngày khác sẽ cảm tạ.”
Vân Tịch thấy đối phương không phản ứng, nhẹ nhàng đập nhẹ lên vai anh.
Không ngờ, tay bị Bạch Ngân bắt lấy.
“Anh……?” Vân Tịch giật mình, không biết anh muốn làm gì.
Bạch Ngân nhìn chằm chằm vào thắt lưng của Vân Tịch hỏi: “Nivela…là từ đâu mà có?”
Vân Tịch nhìn theo ánh mắt anh mới hiểu được anh đang nói đến thanh đoản kiếm vô dụng kia.
Sao vậy? Chẳng nhẽ Bạch Ngân thích thanh kiếm này?”
“À……” Vân Tịch trả lời,“Một người bạn tặng .”
“Người bạn kia tên là gì?” Bạch Ngân lại hỏi.
“Tôi không biết.”
“Không biết……?”
“Bởi vì khi gặp mặt, cậu ấy đã trở thành Vô danh.” Vân Tịch thản nhiên mỉm cười, “Anh đã chơi lâu như vậy, hẳn biết Vô danh là gì chứ?”
“Vô danh?…… Tôi biết.”
Bạch Ngân chậm rãi buông tay Vân Tịch, anh khẽ gật đầu.
“Hóa ra Phù Trần, cậu ấy……”
Bạch Ngân đăm chiêu.
“Cậu ấy tên Phù Trần? Hai người biết nhau à?” Vân Tịch nhớ tới những lời Vô danh từng nói, cậu liền hiểu được, “Hóa ra anh là người bạn thân đó sao?”
“Phù Trần nói với cậu cái gì?”
“Có lẽ muốn tìm một người xa lạ nói chuyện trước khi xóa tài khoản, cậu ấy nói một chút chuyện về cậu ấy và anh.” Vân Tịch kể lại, “Cậu ấy nói cậu ấy mang lại cho anh rất nhiều phiền phức, cậu ấy hy vọng sau này anh sẽ có được hạnh phúc của mình.”
“Phiền phức sao?” Bạch Ngân nhíu mày, “Cậu ấy cảm thấy bản thân là gánh nặng ư?….”
Chuyện của hai người kia, Vân Tịch không hiểu, vì thế cậu thực im lặng quan sát biểu tình của Bạch Ngân.
Người Vô danh tên Phù Trần đêm đó hẳn là người vô cùng quan trọng với Bạch Ngân.
“Thanh kiếm này, trước khi đi Phù Trần tặng cho cậu?”
“Ừm.”
“Thật vậy ư……”
“Anh không tin?” vân Tịch nhợt nhạt cười, “Có thể thanh danh của tôi không tốt lắm, nhưng tôi tuyệt đối không lừa anh.”
“Tôi tin.” Bạch Ngân mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Cậu thích thanh kiếm này không?”
“Thích.” Vân Tịch nhẹ cười trả lời, “Tuy chưa được kiểm định, quả thật có chút kỳ lạ. Nhưng nó rất được, đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngân gật đầu, “Cùng màu mắt…… rất giống nhau.”
“Bạch Ngân……”
“Ừ?”
“Tôi có thể hỏi tại sao Phù Trần lại rời đi không?”
Bạch Ngân nhìn vào mắt Vân Tịch, thản nhiên đáp: “Cậu ấy đã qua đời.”
Vân Tịch sửng sốt, :“Xin lỗi……”
“Không sao, tôi đã ổn rồi.” Bạch Ngân vuốt mái tóc nâu của Vân Tịch như đang vuốt tóc của một đứa trẻ, “Tại sao những người đó lại sinh sự với cậu?”
“À.” Nụ cười quen thuộc của Vân Tịch lại nổi lên nơi khóe miệng, “Vì làm chuyện xấu nên bị người khác đuổi giết thôi.”
“Làm chuyện xấu? Tôi không tin.”
“Aiz, đừng nghĩ tôi tốt như vậy. Kỳ thật Giang Lưu nói rất đúng, tôi chính là một gã gian thương vô đạo đức.”
“Có thể ung dung đối diện với kẻ địch, cậu là người tốt.”
“Là do da mặt tôi quá dày”
Sau một hồi nói chuyện, Bạch Ngân phì cười.
“Vân Tịch…… Cậu thật thú vị.”
“Sai rồi.” Vân Tịch lắc đầu, “Theo tôi, anh mới là người thú vị.”
“Tôi?”
“Không lẽ đây chính là quy luật kẻ xấu tất bị thánh nhân hấp dẫn sao…”
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn trời, rồi đem ánh mắt rời đến trên người Bạch Ngân.
“Để cảm tạ ơn cứu trợ, miễn phí nói cho anh một tin tình báo.”
“Tin gì?”
“Sau này giá quặng sắt sẽ tăng rất cao. Bảo Giang Lưu đi mua nhiều một chút, tạo phúc cho công hội.”
“Thật ư ? ”
“Tôi đã nói rồi.” Vân Tịch giảo hoạt mỉm cười, “ Trích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (*). Tôi không tính lừa gạt ân nhân cứu mạng đâu.”
(*) Dù ân nghĩa chỉ bằng giọt nước, nhưng sẽ lấy cả dòng suối báo đáp.
“Ừm, tôi sẽ nói với Giang Lưu.”
Bạch Ngân cũng mỉm cười.
Phù Trần và Vân Tịch.
Cũng là đôi mắt màu xanh nhạt, nhưng ở trên người Vân Tịch liền thiếu đi u buồn mê mang, lại thêm một phần giảo hoạt đầy sức sống.
Đây là hai người khác biệt sao?
Phù Trần, cậu lựa chọn chủ nhân cho Nivela, phải chăng vì ánh mắt của người này ?
Khi hai người nói lời tạm biệt, Vân Tịch nhận được thông báo của Assas :
“Người chơi Bạch Ngân đề nghị thêm ngài vào danh sách bạn tốt, ngài lựa chọn đồng ý hay không đồng ý?”
“……”
Vân Tịch không lập tức trả lời, ngây người nhìn theo bóng dáng Bạch Ngân.
Tại sao?
Tại sao chưa bao giờ chủ động cùng người khác kết bạn, cũng chẳng bận tâm bản thân có nổi một người bạn hay không, khi nhận được yêu cầu này, lại có một chút cảm động?
Có lẽ vì sau cái đêm nghe Phù Trần nói chuyện, bản thân cậu đã thầm ngưỡng mộ tình bạn khắc cốt ghi tâm giữa hai người.
Có lẽ ngay tại thời điểm Bạch Ngân dùng ngữ khí dịu dàng muốn giúp cậu, Vân Tịch đã hi vọng được làm bạn với anh.
Đối với cậu, đây là thứ tình cảm dư thừa sao ?
Vân Tịch ngồi xuống đất, ngẩn ngơ nhìn về phương xa.
Kể từ ngày ấy, quan hệ của Vân Tịch và Bạch Ngân dần trở nên thân thiết.
Sau đó sảy ra một việc không thể xem nhẹ. Đó là giá trị mị lực của vân Tịch. Dù cậu không ngừng tích lũy điểm mị lực, nhưng chỉ cần ngày kế tiếp đăng nhập, liền kinh hoàng phát hiện nó lại biến thành số âm.
Điều này nghĩa là Vân Tịch vẫn phải tiếp tục chuỗi ngày bị NPC liếc, bị quái vật đuổi, hứng chịu bóc lột của cửa hàng vật phẩm… Cuộc sống bi đát lắm thay.
Sau khi Bạch Ngân biết việc này liền giải đáp cho Vân Tịch :
“Là do Nivela. Khi Phù Trần còn mang nó, giá trị mị lực cũng luôn ở số âm.”
“Gì ? Nivela?” Vân Tịch kinh ngạc: “Thanh đoản kiếm này không phải chưa có thông tin vật phẩm sao?”
“Đúng vậy. Nhưng giá trị mị lực bị giảm quả thực có liên quan đến nó.” Bạch Ngân thở dài, “Không biết vì nguyên nhân gì.”
“Thật kỳ lạ. Nivela bị nguyền rủa sao?”
Vân Tịch tỉ mỉ đánh giá thanh kiếm, trong mắt dần hiện lên vui sướng như vừa phát hiện kho báu quý giá.
“Vì sao cậu lại vui như vậy?”
“Không phải thứ này rất quý hiếm sao?” Vân Tịch hào hứng hỏi lại, “Phía nhà phát hành mãi không kiểm định được, chưa có thông tin vật phẩm nhưng vẫn có thể ảnh hưởng tới người chơi, ở Vô Thần Giới hẳn chỉ có một vật như vậy.”
Tự có một hiệu quả nào đó, dù là ảnh hưởng tiêu cực, cũng tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
“Phù Trần đã tạo ra một thứ thật tuyệt.”
Kiệt tác cuối cùng của Phù Trần…
Bạch Ngân nhìn đôi mắt tràn đầy hưng phấn của Vân Tịch, tâm khẽ rung động.
“Cậu sẽ không vứt nó chứ?”
“Vật của bạn bè tặng sao có thể tùy tiện vứt bỏ?” Vân Tịch cười, “Không chỉ không bỏ, tôi còn muốn mang nó theo.”
“Vậy giá trị mị lực của cậu…”
“Dù sao anh cũng ở bên cạnh, tôi chẳng sợ bị NPC liếc, bị quái vật đuổi, càng không sợ hứng chịu nạn bóc lột của cửa hàng vật phẩm nha.”
Vân Tịch đắc ý cười giảo hoạt.
Gian thương Vân Tịch khét tiếng dùng thời gian rảnh ngụy trang người mới ở Pháp Luân Đinh xin tiền, nay đã oanh liệt kết thúc sự nghiệp ăn xin, cùng Bạch Ngân làm bạn đồng hành.
Việc thường xuyên đi chung với Bạch Ngân khiến thương hội biết Vân Tịch hiện đã có “Người bảo kê”, không dám gây sự với cậu nữa.
Tuy rằng mọi người đều nghi ngờ nguyên nhân dẫn đến quan hệ của Bạch Ngân và Vân Tịch, nhưng việc cảm tình của hai người ngày càng tốt lên là điều không thể bàn cãi.
Trong đó phản ứng lớn nhất là thành viên công hội Nguyệt hạ hồi ức. Bọn họ không hiểu vì sao phó hội trưởng thanh danh hiển hách của bọn họ lại kết bạn với gian thương Vân Tịch, việc này khó hiểu ngang với việc bọn họ không tài nào giải thích được lý do vì sao lão đại của bọn họ lại vô dụng như vậy.
Vân Tịch biết, liên hệ lớn nhất của Bạch Ngân và cậu chính là thanh đoản kiếm kia. Nói cách khác, đó là mối dây dưa vì Phù Trần.
Nếu chưa từng gặp Phù Trần, nếu không nhận đoản kiếm, liệu Bạch Ngân có coi trọng cậu như hiện tại không ?
Nguyên nhân này thật khiến người ta buồn bực.
Nhưng mà, thời điểm ở cùng với Bạch Ngân quả thật rất vui vẻ.
Dù cùng anh đi PK(*) hay giúp anh sửa chữa vũ khí, hay khi nhìn anh luyện cấp còn bản thân ngồi một bên quấy rối, lại có lúc dạo chơi vẩn vơ không mục đích, tất cả đều khiến cậu hạnh phúc.
(*)Player Killer hay Player Killing – chỉ những người hoặc hành động đi “giết” người chơi khác
Vui vẻ là tốt rồi. Về phần lý do là gì, rằng buộc như thế nào, Vân Tịch không muốn nghĩ tới.
Hơn một tháng sau, hai người ở cùng một thành phố, lần đầu tiên gặp mặt nhau.
Hai người họ giống như những người bạn quen biết đã lâu, ngồi bên cửa sổ một quán cà phê, không khí trò chuyện vô cùng hòa hợp.
Vân Tịch là người thích nói nhiều, còn cá tính ôn hòa của Bạch Ngân vẫn chẳng khác gì trong trò chơi. Sự ăn ý của hai người khiến lần gặp mặt này trở nên thật hoàn hảo.
Sau khi biết được việc này, Giang Lưu nhíu mày.
“Bạch Ngân, Cậu sẽ không đem cậu ta trở thành Phù Trần chứ?”
“Ý cậu là gì?” Bạch Ngân ngưng cười, “Đừng đùa như vậy.”
“Gần đây cậu cùng cậu ta cũng thân thiết quá đi, Phù Trần lại vừa…Dù là ai cũng sẽ cảm thấy không thích hợp thôi, không đúng sao?”
Nếu có chuyện, Giang Lưu sẽ nói thẳng với Bạch Ngân. Vì tính tình Bạch Ngân rất tốt, sẽ không để trong lòng những việc nhỏ nhặt.
“Giang Lưu, tôi tự phân biệt được.”
Giọng nói của Bạch Ngân trở nên lãnh đạm.
“Phù Trần là Phù Trần, Vân Tịch là Vân Tịch, họ là hai người hoàn toàn khác nhau. Cái gọi là thay thế mà cậu vừa nói, cậu không thấy nhàm chán sao?”
Tựa hồ Bạch Ngân đã có chút tức giận.
Giang Lưu thở dài, thẳng thắn nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, chẳng qua tôi không muốn hội phó của Nguyệt hạ hồi ức đi cùng với một kẻ thanh danh vốn chẳng tốt lành gì.”
“Thanh danh là hư vô.” Biết Giang Lưu chỉ muốn tốt cho mình, giọng nói của Bạch Ngân trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, “Thứ Vân Tịch thu hút tôi không phải vẻ bề ngoài. Càng tiếp xúc với cậu ấy càng cảm thấy cậu ấy thật thú vị. Cậu biết không? Cảm giác như vừa tìm ra kho báu vậy.”
“Kho báu?”
Bạch Ngân xem Vân Tịch như kho báu sao?
“Ừm, một kho báu khiến người ta không ngừng kinh ngạc.” Bạch Ngân mỉm cười, “Hơn nữa, Giang Lưu à, cậu nghĩ tôi sẽ làm bạn với một kẻ vô lại sao?”
“……”
Hấp dẫn lẫn nhau vì tính cách khác biệt ư?
Vân Tịch thật sự không gian trá giảo hoạt như người ta thường nói?
Giang Lưu trầm ngâm, dường như vừa hiểu được điều gì đó.
================================
(1): PK chia làm hai loại PK thiện ý và PK ác ý.
PK thiện ý là PK có sự chấp thuận từ hai phía.
PK ác ý là hình thức PK không cần sự chấp thuận của đối phương. Chỉ cần cố ý công kích đối phương, trạng thái PK sẽ cưỡng chế triển khai. PK ác ý sẽ bị hồng danh(*)
(*)Hồng danh: nếu người chơi bình thường PK ác ý giết những người mang hồng danh (tên bị biến thành màu đỏ), tên của họ sẽ không bị biến hồng. Người mang hồng danh khi bị giết tỷ lệ bị rơi đồ sẽ rất cao.